Light Novel 8 Duoc Su Tu Su Viet Dich
Một sáng sớm đầu thu mát mẻ.Miêu Miêu, như thường lệ, đang chuẩn bị bắt tay vào công việc trong y cục thì nhận được một gói đồ gửi đến. Nếu là lễ vật thì còn vui, nhưng thứ bên trong hoàn toàn không thể xem là dễ chịu được.“Cô đang bị bắt nạt à?”Người cất lời, ánh mắt như đang thương hại là Diêu. Cô ta bất giác lùi về phía sau, sắc mặt đầy cảnh giác.“Cũng không hẳn là như thế…”Miêu Miêu đáp, nhưng bị nghi ngờ cũng không phải không có lý. Bởi trong cái lồng kia, là một thứ gì đó màu nâu... một lượng lớn xác côn trùng chết.Châu chấu.Chỉ riêng việc thu thập được ngần ấy số lượng vốn đã là điều vô cùng khó. Nhưng giờ đây nó lại lồ lộ rõ ràng trước mắt, chứng tỏ nơi nào đó hẳn đã có điều kiện để gom góp từng con một như vậy.“Là do người bên trên mang xuống, nên ta mới để đây, nhưng mong người ta sớm mang nó đi đi.”Người lên tiếng là Lưu ngự y, một thái y lớn tuổi, giữ chức vụ cao trong y cục. Ông ta dù đối mặt với ai cũng luôn tỏ ra nghiêm khắc, thái độ chẳng chút lưu tình.(Bắt ta mang đi ư…)Đem theo một cái lồng đầy châu chấu chết về ư? Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã chẳng muốn chút nào. Tuy Miêu Miêu đã mường tượng được phần nào người gửi, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy bối rối không biết xử trí ra sao.Có lẽ Lưu ngự y cũng hiểu điều đó, nên phất tay ra hiệu gọi cô lại gần.“Ngươi có thể dùng căn phòng trống ở toà nhà bên cạnh. Tuy nói là ngoài phạm vi phụ trách, nhưng cứ kéo theo vài người đang rảnh tay sang đó mà xử lý cho xong đi.”Xem ra, việc này còn được xếp ưu tiên hơn cả tạp vụ thường ngày trong y cục.Nếu đã vậy, thì…“Ờm, cái gì vậy…?” Miêu Miêu kéo tay áo của Diêu. Gương mặt xinh đẹp của cô ta lập tức nhăn nhó.Miêu Miêu nở nụ cười gian tà, rồi lôi theo Diêu đang run rẩy đến nơi chứa đống châu chấu kia.Diêu mặt tái mét, run rẩy đặt từng con côn trùng lên bàn cân.Còn Yến Yến thì đỏ mặt, cứ chăm chăm quan sát Diêu.Miêu Miêu chẳng nói lời nào, lặng lẽ đo độ dài chân và cánh của lũ châu chấu.“C-chuyện này… còn bao giờ mới xong đây…”Diêu vốn ghét côn trùng, nay phải gắp từng con một bằng đũa, tay không ngừng run rẩy. Họ xếp mười con lên đĩa, để từ đó tính ra trọng lượng trung bình.“Không cần phải đo hết toàn bộ đâu. Nhưng số lượng càng nhiều thì càng tốt.”Miêu Miêu vừa đo kích thước lũ côn trùng, vừa phân loại nếu có con nào khác màu.“Tiểu thư, nếu cảm thấy mệt quá thì để ta làm thay cũng được.”Yến Yến nói với vẻ quan tâm, nhưng—“K-không sao! C-cái này… cũng là công việc thôi mà…”Tính khí hiếu thắng của Diêu lại bị khơi dậy. Chính câu nói đó chẳng những không làm cô lung lay ý chí mà còn khiến cô quyết tâm hơn. Tất nhiên, Yến Yến hẳn đã liệu trước điều đó mới lên tiếng như vậy.“Tiểu thư…”Yến Yến đỏ mặt, tim đập rộn ràng, vừa rùng mình nổi da gà vừa dõi theo dáng vẻ Diêu đang gắp từng con côn trùng bằng đầu ngón tay.
Top 2: Vote
Top 3: Phô lôIu mấy ông mấy bà ♡♡♡
Top 2: Vote
Top 3: Phô lôIu mấy ông mấy bà ♡♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me