Limbo Trans
"Chưa kết thúc thì đừng vội chịu thua." Kwon Soonyoung không nhìn Lee Jihoon, mà nhìn thẳng vào ba người ở giữa sân tập, giọng cậu trầm ấm và mạnh mẽ, hoàn toàn khác với khi người ta gọi cậu là "con hổ" — như thể đây là một Kwon Soonyoung mới.Lee Jihoon ngạc nhiên liếc nhìn cậu một cái, bị dáng vẻ của Kwon Soonyoung làm cho sững sờ. Phải mất một lúc lâu sau đó mới nghe Jihoon cười lên."Được thôi," lần đầu tiên cậu chủ động lại gần Kwon Soonyoung, "thế thì lần này chúng ta sẽ không chịu khuất phục!"
"Để tôi đối phó với Kwon Soonyoung, Owen, cậu đi xem chừng Lee Jihoon," Jeon Wonwoo suy nghĩ rồi nói, "cậu chịu được khi đối mặt với Lee Chan chứ?"Owen ngạc nhiên nhìn Jeon Wonwoo.
Cậu phải đi đối đầu với Lee Jihoon? Lee Jihoon là một trong những phù thủy xuất sắc nhất đợt này, còn cậu mới chỉ là ma cà rồng vừa chuyển dạng được mười năm, liệu có đủ sức?"Wonwoo, em..." Owen hơi lưỡng lự."Cậu chỉ cần trì hoãn thời gian thôi," Jeon Wonwoo quay sang nói với em, "Đợi tôi."Lúc này Owen mới từ lo lắng chuyển sang vui mừng."Được chứ?" Jeon Wonwoo quay sang nhìn Văn Tuấn Huy."Dĩ nhiên rồi." Văn Tuấn Huy vui vẻ gật đầu.
"Anh Tuấn Huy, cố lên nhé!" Chwe Hansol tựa vào Kim Min-kyu còn không quên cổ vũ cho Văn Tuấn Huy.Từ Minh Hạo nhìn cảnh đó không nhịn được lắc đầu, rồi quay sang nhắc nhở Lee Jihoon: "Cẩn thận đó.""Ý em là sao?" Lee Jihoon nghe ra có điều gì ẩn ý.Từ Minh Hạo nhướng mày, ra hiệu cho cậu nhìn sang Văn Tuấn Huy, thấy Tuấn Huy cầm một cây cung, tay múa may, chẳng rõ lấy từ đâu ra, "Dù chúng ta là đồng đội, nhưng anh ấy là người nhà của em."Ý là, em không thể thiên vị được, chỉ có thể giúp anh tới đó thôi."Thú vị đấy." Lee Jihoon khởi động tay chân, nói với Kwon Soonyoung và Lee Chan, "Đi thôi."
Lông của Kwon Soonyoung khác hẳn với Kim Min-kyu hay Lee Seokmin, đúng là màu vàng óng thật sự. Lee Jihoon thở dài nghĩ, chẳng trách cậu ta luôn bảo mình là "con hổ," bộ lông đó chắc là nguồn gốc của chứng hoang tưởng.
Kwon Soonyoung lao về phía Jeon Wonwoo, cậu vốn không có thói quen để đối thủ khó nhằn nhất lại cho đồng đội.Jeon Wonwoo sau vài hiệp chiến đấu vừa rồi, thể lực giảm sút, cau mày khi bị Kwon Soonyoung tấn công mạnh mẽ.Lee Chan nhanh chóng tiếp cận Văn Tuấn Huy, điều khiến người ta ngạc nhiên là, trông Văn Tuấn Huy yếu ớt vậy mà lại dễ dàng né được đòn tấn công của Lee Chan.Nhưng Owen thì không may mắn như vậy, trước mặt Lee Jihoon, hắn chẳng có chút sức chống cự nào. Khi vẫn còn cách Lee Jihoon khoảng hai mét, hắn đã bị phép thuật đóng chặt tại chỗ.Lee Jihoon không mấy bận tâm hắn, quay sang hướng Jeon Wonwoo, quả cầu lửa mang theo làn gió lạnh lẽo lao tới từ phía sau Jeon Wonwoo. Owen hét lên một tiếng, Jeon Wonwoo mới kịp chú ý và thoát được cú tấn công.Chỉ với một cái vẫy tay, Lee Jihoon đọc nhanh câu thần chú, Owen bị văng thẳng vào bức tường của bức tường pháp thuật, rồi im tiếng không thể nói gì nữa.Đối phó với Kwon Soonyoung không khó, nhưng đối phó với Lee Jihoon, người phối hợp ăn ý bẩm sinh với Kwon Soonyoung, thì lại là chuyện khác.Dưới sự phối hợp ăn ý của họ, Jeon Wonwoo bắt đầu lùi lại.
"Wow wow." Chwe Hansol xem mà thích thú, không quên vỗ tay cổ vũ.
Jeon Wonwoo nhìn sang phía Văn Tuấn Huy, nhưng không thấy em đâu. Khoảnh khắc mất tập trung đó khiến gã bị móng vuốt Kwon Soonyoung cào trúng, dù vết thương sẽ nhanh lành, nhưng khoảng trống đó bị lợi dụng, câu thần chú của Lee Jihoon ngay lập tức bay đến.Ngay cả Lee Jihoon cũng ngạc nhiên, liệu họ sẽ thắng sao?Không!Tất nhiên không!Văn Tuấn Huy đã chặn ở giữa, câu thần chú chạm phải em liền mất hiệu lực."Làm sao có thể?" Lee Jihoon sửng sốt.
"Tinh linh là sinh vật ánh sáng, mọi câu thần chú đều vô hiệu với họ." Từ Minh Hạo nói lớn từ dưới sân, mang theo nụ cười như thể Văn Tuấn Huy mới là đồng đội của cậu.Nhưng cuối cùng cậu lại tỉnh táo nhắc Lee Jihoon, "Jihoon, cẩn thận, anh ấy đến rồi!"
Ai đến?Văn Tuấn Huy!Em dùng tay không, cung tên không biết bị vứt đi đâu rồi, nhưng vẫn mỉm cười, lao thẳng về phía Lee Jihoon.Phép thuật với em là vô hiệu, trong mắt em Lee Jihoon chỉ là một người bình thường.Kwon Soonyoung bất ngờ xoay người, lao về phía Văn Tuấn Huy để kiềm chế, Lee Jihoon ngay lập tức hiểu ý, quay sang ngăn Jeon Wonwoo.Đó chính là sự phối hợp ăn ý kỳ lạ bẩm sinh của họ, chỉ một động tác đã hiểu ý đối phương.Jeon Wonwoo vội vàng muốn thoát khỏi Lee Jihoon, nhưng Lee Jihoon rõ ràng khó đối phó hơn gã nghĩ, phép thuật dày đặc, nhanh nhẹn, không thể thoát trong chốc lát.Khi gã thật sự ứng phó xong thì phát hiện Văn Tuấn Huy có vẻ không cần gã giúp, khi đối đầu với Kwon Soonyoung, Văn Tuấn Huy không hề lép vế, thậm chí Kwon Soonyoung bị em đánh lui từng bước.Không có phép thuật, không có câu thần chú, chỉ là cuộc đối đầu sức lực đơn thuần, vậy mà Kwon Soonyoung lại không chống đỡ nổi?
"Anh Tuấn Huy giỏi thế sao?" Lee Seokmin há hốc mồm."Đương nhiên," Từ Minh Hạo trả lời, mắt đầy vẻ tự hào "Một tinh linh mà có lực như vậy, là báu vật đấy.""Wow!" Boo Seungkwan dùng hai tay che miệng, ánh mắt tràn đầy sự yêu mến, giơ tay lên reo hò, "Anh Tuấn Huy thật ngầu, Văn Tuấn Huy! Văn Tuấn Huy! Văn Tuấn Huy!"
Kết quả cuối cùng đã rõ, đội của Jeon Wonwoo giữ thành công năm hiệp, giành chiến thắng.Cả đội vỡ òa tiếng reo hò như sóng biển, năm người bị đồng đội bao quanh, tận hưởng niềm vui chiến thắng.Văn Tuấn Huy và Jeon Wonwoo nhìn nhau một cái rồi lại rời mắt.Owen chạm tay Jeon Wonwoo, cười rất vui."Cảm ơn anh, Wonwoo à." Owen ngại ngùng nói."Cảm ơn gì?" Jeon Wonwoo ngạc nhiên hỏi.Owen rất cảm động, nói: "Anh Wonwoo đã cố gắng hết sức để em không bị phạt." Không chỉ riêng hắn ta nghĩ vậy, mọi người ở đó cũng đều nghĩ như thế.Jeon Wonwoo vì người em nhỏ nhất của mình mà hết lòng hết sức.Wonwoo hơi ngẩn ra, rồi suy nghĩ một chút nói: "Cậu hiểu nhầm rồi, tôi không phải vì cậu mà làm vậy."Owen chớp mắt, nhìn Wonwoo với vẻ bối rối, buông tay ra rồi nói trong bất lực: "Vậy là... vì ai vậy?"Nói xong, Owen nhìn về phía Văn Tuấn Huy, người đang ôm Boo Seungkwan và Lee Seokmin nhảy nhót vui vẻ.Wonwoo cũng nhìn thấy, rồi ngập ngừng nói: "Tôi chỉ là không thích thua thôi."
Ở bên cạnh nghe hết, Từ Minh Hạo và Lee Jihoon trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương điều giống nhau.
"Có vấn đề? Tình cảm?" Từ Minh Hạo thì thầm."Chuyện tình cảm." Lee Jihoon gật đầu quyết đoán. "Tinh linh nhỏ nhà chúng ta, đúng là 'đào hoa họa thủy'."Từ Minh Hạo nhún vai: "Liên quan gì đến Tuấn Huy nhà mình chứ, hoa rơi có tình, nước chảy vô tình mà.""Ồ," Lee Jihoon cũng cười, "Em còn rất tự hào nữa chứ.""Nhà em có câu này: Con gái đã trưởng thành!" Từ Minh Hạo nhướn mày, không phủ nhận."Được rồi," Lee Jihoon nhìn Văn Tuấn Huy đang dính chặt với Boo Seungkwan, nói, "Em nuôi cậu ấy như con gái à?"Từ Minh Hạo cũng nhìn hai người, cười rồi đính chính: "Là hai người cơ!"Hai người lại cười với nhau, như thể không phải họ mới là người sắp bị phạt vậy.
Nói xong với Từ Minh Hạo, Lee Jihoon nhìn quanh một lượt, không thấy Kwon Soonyoung, có chút ngạc nhiên."Em thấy Kwon Soonyoung đâu không?" Lee Jihoon hỏi."Không," Từ Minh Hạo lắc đầu, "Chắc là không vui vì thua? Có gì đâu, nhìn Kim Mingyu kìa!"
Kim Mingyu? Kim Mingyu đang chia sẻ đùi gà với Lee Seokmin, cười tít mắt.Lee Jihoon gật đầu, nhưng vẫn lặng lẽ rút khỏi đám đông đi tìm Kwon Soonyoung.
Kwon Soonyoung đang ngồi trên tháp đồng hồ, đã thay quần áo khác, khi thấy Lee Jihoon đến, có một chút né tránh.Lee Jihoon cầm khay đựng một miếng thịt sống, ngồi xuống bên cạnh Kwon Soonyoung, đưa khay cho cậu: "Ăn đi, ba ngày tới không có đâu."Kwon Soonyoung lặng lẽ nhận khay, cúi đầu không nói gì."Sao trông buồn vậy?" Lee Jihoon mỉm cười hỏi. "Có thấy có lỗi với tôi sao?"Kwon Soonyoung bỗng ngẩng đầu lên, nhưng không phủ nhận."Chúng ta là một đội, thua không phải lỗi của cậu," Lee Jihoon vuốt đầu Kwon Soonyoung, "Cậu đã làm rất tốt, thật sự rất tốt.""Tôi không nên thua Văn Tuấn Huy," Kwon Soonyoung lầm bầm nói."Thôi đi, ai mà ngờ cậu ấy là một tinh linh khỏe đến vậy," Lee Jihoon cười nói, "Vả lại tôi cũng thua Jeon Wonwoo, cậu xem Lee Chan nữa, bị Văn Tuấn Huy hạ một đòn K.O luôn."Đúng vậy, Lee Chan bị Văn Tuấn Huy đấm một cú, rồi bị giữ chặt trên đất, tuyên bố bị loại."Cậu mà còn thế nữa tôi thật sự sẽ giận đó."Kwon Soonyoung lập tức lắc đầu, mở to đôi mắt vốn không lớn lắm: "Đừng giận, Jihoon, tôi không buồn nữa đâu.""Ăn đi, tôi tranh thủ lúc mấy thầy cô không để ý mang tới." Lee Jihoon chỉ khay thịt."Muốn ăn chín." Kwon Soonyoung nhìn Lee Jihoon, ngập ngừng nói.Lee Jihoon đành thở dài đảo mắt, rồi lẩm bẩm câu thần chú, đốt miếng thịt bò thành bít tết chín.Kwon Soonyoung biến cánh tay phải thành hình sói, dùng móng tay cắt miếng thịt, Lee Jihoon mới nhận ra cậu định chia cho mình ăn."Cho Jihoon!" Kwon Soonyoung đưa khay thịt cho Lee Jihoon.Lee Jihoon cười, cầm miếng bít tết bỏ vào miệng.Thịt có mùi tanh, không được tẩm ướp, nhưng bất ngờ là Lee Jihoon lại cảm thấy đây là miếng bít tết ngon nhất mình từng ăn.
Tuy nhiên rõ ràng Choi Seungcheol chưa đến mức mất hết nhân tính như vậy, anh để mọi người ăn xong bữa tối rồi mới bắt đầu trừng phạt.Kim Mingyu nhìn những cột gỗ trống ngày càng ít đi, giơ tay xin phát biểu."Nói đi." Choi Seungcheol gật đầu."Em muốn xin vào quan tài với Minh Hạo hoặc Hansol để dành chỗ cho mọi người." Kim Mingyu còn nháy mắt với hai người kia, ý là đừng lo, anh sẽ bảo vệ các cậu.Choi Seungcheol sững người một chút, rồi cười nhạt: "Cậu cũng biết quan tâm đấy nhỉ."Kim Mingyu vẫn vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Choi Seungcheol, nói: "Cảm ơn hiệu trưởng đã khen."Phản ứng của Choi Seungcheol là ngay lập tức ném Kim Mingyu vào quan tài, rồi giơ tay khiến nó biến mất trên xà nhà, tiếng la thất thanh của Kim Mingyu vang vọng khắp khán đài.Ừ! Người duy nhất lên xà nhà là Kim Mingyu, những người khác đứng thẳng, còn cậu thì phải nằm bò.Nụ cười trên mặt Choi Seungcheol lập tức biến mất, anh nhìn Từ Minh Hạo: "Cậu muốn vào cùng không?"Từ Minh Hạo vội lắc đầu, rõ ràng đây là ý của Kim Mingyu, cậu nhanh chóng phủi sạch quan hệ.Lúc này Choi Seungcheol mới chịu tha cho cậu.Còn Chwe Hansol thì sao?Cậu thậm chí không có cơ hội nghe được đoạn đối thoại đó.
Văn Tuấn Huy lo lắng nhìn bạn bè, còn Từ Minh Hạo thì mệt mỏi, kéo tay Boo Seungkwan dặn dò: "Giữ chặt anh ấy vào, đừng để ổng lại gần mấy tên ma cà rồng quá.""Còn người sói thì sao anh?" Boo Seungkwan hỏi."Không sao đâu, người sói chẳng mấy khi nghĩ ngợi gì đâu." Từ Minh Hạo đáp.Boo Seungkwan suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me