Limbo Trans
Jeon Wonwoo đang đổ đầy máu vào cốc của Lee Chan. Nghe vậy, gã nhìn Chwe Hansol hỏi: "Sao nào, em thích tinh linh đó?"
Họ kiểm soát âm thanh để người khác không thể nghe thấy.
"Không nha, đừng như vậy chứ anh." Chwe Hansol xua tay với vẻ mặt cường điệu: "Em chỉ tò mò thôi, người ta vẫn nói rằng tinh linh có thể phát sáng mà, anh không tò mò sao?"
"Lần trước em đã hỏi anh rằng kỳ lần có thể phát sáng không." Jeon Wonwoo thở dài, nghĩ đến cái ánh sáng đủ màu sắc trong phòng đứa em mình, thực sự câm nín: "Với tư cách là một ma cà rồng, anh phải thừa nhận rằng sở thích của em quá đặc biệt."
"Ai mà chẳng có chút kỳ quặc chứ." Lee Chan thì đã quá quen với những ý tưởng kỳ lạ của ông anh này rồi. "Cũng có thể là anh thích cầu vồng."
Chwe Hansol không để ý đến lời trêu chọc của Lee Chan, vẫn tiếp tục nhìn Văn Tuấn Huy, vẻ mặt đầy phấn khích: "Anh nghĩ sao nếu em đi hỏi cậu ấy? Có lẽ cậu ta có thể tỏa ra ánh sáng đấy."
"Tất nhiên là em có thể đi, nhưng để anh nhắc cho em nhớ." Jeon Wonwoo nói với cái nhếch mép trong khi đổ đầy cốc máu của mình: "Chắc là em chưa quên cái lần đi tìm kỳ lân rồi cố làm cho nó phát sáng kết quả là em bị đá bay 30 mét, đúng không? "
"Hơn nữa, đó là học viện phù thủy. Anh chắc chắn sẽ không chỉ trải nghiệm điều đó 1 lần." Lee Chan nói thêm: "Em nghe nói rằng phù thủy có khả năng xé nát da thịt của chúng ta và vết thương rất khó lành."
Chwe Hansol chạm vào cằm, nghĩ đến cảnh tượng này, vô thức rùng mình, nhưng cũng không thể ngăn cản ý định ban đầu.
"Anh à, chúng ta đến đây để tìm đứa con của trời đấy, nhớ chứ?" Lee Chan nhìn thấu suy nghĩ của anh mình nên cần ngăn cản trước khi quá muộn.
"Đương nhiên là anh nhớ." Chwe Hansol gật đầu, "Anh nghĩ cậu chàng tinh linh đó có thể là con của trời."
"Anh ơi" Lee Chan thở dài bất lực "Đừng lạm dụng quyền lực để trục lợi cá nhân đấy."
"Em chẳng hiểu anh gì cả." Chwe Hansol đeo tai nghe, lắc máu trong cốc, nhấp một ngụm rồi nói: "Anh không trách em đâu."
Lee Chan trợn mắt, không nói nên lời.
"Anh ơi, em không thích tên tinh linh đó." Owen, người trẻ nhất trong số họ, nói một cách yếu ớt. Cậu ta chỉ mới biến đổi được 10 năm nên bản chất vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Jeon Wonwoo không nói gì.
Về phía người sói, Lee Seokmin đã no bụng, hỏi người bạn đối diện, đang cố nhét thịt vào miệng: "Kim Mingyu, cậu nghĩ ai là con của trời? Cậu có manh mối gì chưa?"
Kim Mingyu nuốt thức ăn trong miệng, ánh mắt lóe lên, có vẻ kinh ngạc. Lee Seokmin đang nghĩ thằng bạn mình đã khám phá ra điều gì đó, ghé sát lại để nghe, nhưng Kim Mingyu chỉ nhìn vào miếng thịt trên tay, vỗ đùi rồi nói: "Chân hươu này ngon thật đấy."
Rõ ràng, theo quan điểm của Kim Mingyu, con của trời không quan trọng bằng chân nai.
Lee Seokmin im lặng nhìn rồi quay sang phía Kwon Soonyoung: "Hoshi, anh thấy sao?"
"Anh nghĩ," Kwon Soonyoung nhìn trái nhìn phải, ánh mắt sắc bén, quét khắp nơi như radar, cuối cùng khóa chặt ở bên phải: "Cậu ấy nhìn giống con của trời hơn, nhìn đẹp trai như vậy mà, chắc chắn có vấn đề."
Lee Seokmin nhìn theo ánh mắt của anh ta, liếc mắt đã nhìn thấy tiểu tinh linh.
"Anh cũng nghĩ là anh chàng tinh linh đó à?" Lee Seokmin vẫn còn chút nghi ngờ: "Em cũng nghi ngờ anh ta nhưng mà..."
"Tinh linh?" Kwon Soonyoung quay lại, đầu đầy dấu hỏi: "Tinh linh nào cơ?"
"Không phải cậu ấy sao?" Lần này đến lượt Lee Seokmin ngơ ngác, chớp mắt mấy cái rồi hỏi: "Vậy thì anh nói ai?"
"Cậu ấy" Kwon Soonyoung chỉ tay về phía đó.
Chỉ đến lúc này Lee Seokmin mới nhận ra, người mà Hoshi nhắc đến là một phù thủy nhỏ đang đứng bên cạnh tinh linh.
"Cậu ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn là có gì mờ ám. Một phù thủy sao có thể đẹp trai đến vậy chứ!" Kwon Soonyoung ngay lập tức cúi đầu khi bị anh chàng phù thủy đẹp trai trừng mắt, giọng nói nhỏ lại nhưng vẫn đầy kiên quyết: "Chắc chắn là cậu ấy rồi."
Không phải là người sói nhút nhát, họ chỉ nhút nhát đối khi đối diện với các phù thủy thôi.
Các bậc cha mẹ của tộc người sói thường dọa mấy đứa nhỏ mỗi lần chúng khóc lóc hay nghịch ngợm rằng: phù thủy sẽ đến và đưa chúng đi, thiêu sống bằng lửa và đổ nước bạc lên người chúng, không cho chúng ăn thịt mà chỉ có cỏ mà thôi. Mỗi thứ đều là nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với người sói đặc biệt là việc bắt chúng phải ăn cỏ thay vì thịt. Vậy nên trong tộc người sói thường truyền tai nhau rằng: một phù thủy có thể ngăn tiếng khóc của những chú sói con.
Lee Seokmin suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng cũng không thể phản bác lời của Soonyoung nên đành miễn cưỡng đồng ý với quan điểm của anh trai mình.
"Vậy thì chúng ta sẽ tập trung quan sát anh ấy." Lee Seokmin đập bàn, nói.
"Cái này đơn giản, cứ để anh lo." Kwon Soonyoung vỗ ngực. Nếu không phải trong trạng thái khom lưng và cúi đầu thì có lẽ trông anh ấy sẽ đáng tin cậy hơn một chút.
"A, no quá." Sau khi ăn uống no say, Kim Mingyu thở ra một hơi đầy thỏa mãn rồi nhìn 2 người bạn của mình: "Mới nãy hai người đang nói gì vậy?"
Kwon Soonyoung và Lee Seokmin: không nói nên lời, thực sự không nói nên lời. Đây thực sự là người được chọn để kế vị của tộc người sói ấy hả?
Sau bữa tối, mọi người trở về ký túc xá.
Phần lớn người sói sẽ chọn biến về nguyên dạng và chạy nhanh thành từng nhóm trong khu rừng bên ngoài trường học, tiếng hú của họ liên tiếp vang lên, vô cùng khó chịu.
Các phù thủy chọn đi dạo quanh trường, trò chuyện trong phòng sinh hoạt chung hoặc trong thư viện.
Ma cà rồng thích ở một mình, ngay cả khi họ có mối quan hệ tốt. Vậy nên sau bữa tối, hầu hết mọi người trở về ký túc xá, số ít còn lại sẽ lên sân thượng của trường để nằm dưới ánh trăng.
Sau bữa tối, Lee Jihoon đến thư viện, Boo Seungkwan trò chuyện với bạn bè trong phòng sinh hoạt chung còn Văn Tuấn Huy cùng Từ Minh Hạo quyết định về ký túc xá nghỉ ngơi.
Khi Từ Minh Hạo thiền định xong thì phát hiện Tuấn Huy mất tích.
Cậu hoảng loạn chạy ra khỏi cửa và nhìn quanh khu ký túc xa của học viện phù thủy, nhưng không thấy ai. Thậm chí không ai nhìn thấy Văn Tuấn Huy. Một chú tinh linh bắt mắt như vậy rất dễ bị mọi người để ý.
Minh Hạo gặp Seungkwan trong phòng sinh hoạt sau đó họ cùng nhau đi tìm.
"Trường học rất an toàn và Huy ca nhất định rõ phạm vi của mình trong trường." Seungwan hơi thở dồn dập vì chạy quá nhanh.
"Vậy là em chưa hiểu ổng rồi." Từ Minh Hạo thở dài. "Anh ấy là một tinh linh có mạch não rất kỳ lạ và cũng tốt bụng một cách ... ừm... hơi thái quá."
Sau khi tìm kiếm trong vô vọng, Seungkwan đề xuất: "Chúng ta có nên quay lại và dùng quả cầu pha lê không anh?""Nếu vậy thì quá chậm." Từ Minh Hạo lại thở dài rồi niệm một câu thần chú. Vô số con bướm phát ra ánh sáng xanh dương bay ra từ ống tay áo, vỗ cánh và tỏa ra khắp nơi.
Đây là việc nguy hiểm, có thể gây ra sự chú ý đối với kẻ địch nhưng việc tìm cái tên tinh linh ngốc kia mới là vấn đề ưu tiên hàng đầu ngay lúc này.
Seungkwan nhìn những con bướm, thốt lên: "Đẹp thiệt đó anh."
Ngay sau đó, một con bướm bay trở lại. Từ Minh Hạo và Boo Seungkwan nhìn nhau, đi theo con bướm, xuyên qua hành lang dài, đi vào trong sương mù.
Đây là học viện ma cà rồng!!!
Tòa nhà này nhìn có vẻ bình thường vào ban ngày nhưng giờ đây lại lắc lư như sắp đổ xuống vậy.
Rõ ràng là cùng một tòa nhà nhưng các hành lang ở đây tràn ngập sương mù và mùi máu thoang thoảng trong không khí. Hai người bước đi trong sương mù nhưng lại có cảm giác kỳ lạ như thể đang bị theo dõi.
Boo Seungkwan rùng mình vì lạnh, nhớ lại lời đồn về ma cà rồng cấp cao sẽ biến thành sương mù liền có chút sợ hãi: "Sao Huy ca lại đi đến đây vậy chứ? Nơi này nhìn đáng sợ quá."
Hầu hết các ma cà rồng thích ở một mình. Hành lang trống rỗng. Tòa nhà ký túc vốn sạch sẽ và sáng sủa vào buổi sáng nhưng giờ đây lại phủ đầy mạng nhện ở mọi ngóc ngách. Các bức tường bị bong tróc và loang lổ. Những dây leo vươn ra từ chân tường, leo lên trần nhà. Có những con dơi đang treo ngược mình trên đầu họ và xung quanh cũng chỉ còn sự im lặng đến rợn người.
Nơi này không giống ký túc xá mà trông như tòa lâu đài u ám trong lời đồn hơn.
"Anh ấy rất dũng cảm đấy." Vẻ mặt của Từ Minh Hạo rất nghiêm túc. Cậu giảm tốc độ và đuổi theo con bướm về phía trước.
Một con dơi bay ngang qua làm cho Boo Seungkwan sợ đến mức kêu lên một tiếng rồi vội vàng che miệng lại.
Cái lạnh thấm qua lớp quần áo, xâm chiếm từng lỗ chân lông, mang theo không chỉ sự lạnh lẽo mà còn cả cảm giác tuyệt vọng khó nói thành lời.
Hai người họ bước nhẹ hơn, cố gắng thở đều, theo những con bướm lên cầu thang trên sân thượng của học viện ma cà rồng, nhưng họ không thể đi lên được nữa. Phía trước là một bóng người, nhưng cũng có thể không phải người. Khi những con bướm tiến đến gần anh ta, chúng lập tức biến mất hoặc bị nuốt chửng vào không gian.
Từ Minh Hạo và Boo Seungkwan đều dừng bước chân, chưa kịp nói lời nào đã nghe tiếng quay đầu của người kia.
Boo Seungkwan nhận ra gã: "Jeon Wonwoo?"
"Em biết hắn ta hả?" Từ Minh Hạo hỏi nhỏ.
"Anh ta là người bị thủ lĩnh ma cà rồng của Tòa án phán quyết biến đổi." Boo Seungkwan thì thầm. "Em nghe đồn có một số vị trưởng lão ma cà rồng đã bị hắn đánh bại, hắn đã biến đổi hơn một ngàn năm và theo lý mà nói, hắn không cần thiết phải vào học viện này. Mọi người đều cho rằng hắn vào đây vì đứa con của trời, cũng dễ hiểu thôi, ma cà rồng bọn họ là những kẻ khao khát tìm được đứa con của trời nhất mà."
Ma cà rồng trước mặt mang lại cảm giác áp lực rất mạnh mẽ. Rõ ràng gã chỉ đứng ở đó nhưng khiến Từ Minh Hạo thấy hơi ngột ngạt. Gã ta giống như một màn sương đen dày đặc không thể tan đi. Nó sẽ lao về phía bạn và đẩy bạn vào ngõ cụt, hút hết không khí xung quanh từng chút một và khiến bạn ngạt thở đến chết.
Nếu Văn Tuấn Huy thực sự rơi vào tay một kẻ như vậy thì thực sự rất nguy hiểm bởi tinh linh sợ nhất là bóng tối.
"Xin lỗi, hiệu trưởng bảo chúng tôi tìm một người." Từ Minh Hạo liền lấy Yoon Jeonghan làm cái cớ.
"Đây là học viện ma cà rồng, các người muốn tìm ai?" Jeon Wonwoo hơi ngẩng đầu, đôi mắt gã đỏ hoe, giọng nói lạnh lùng.
Giọng gã như xuyên qua băng, mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta vô thức cảm thấy rùng mình.
"Là anh trai tôi, một tinh linh, anh ấy chắc là bị lạc đường." Từ Minh Hạo lấy hết can đảm, tiến lên phía trước một bước, lại nhấn mạnh: "Hiệu trưởng Yoon bảo tôi đến đón anh ấy."
"À" giọng điệu của Jeon Wonwoo cuối cùng cũng có chút âm sắc: "Tinh linh đó là anh trai cậu?"
Từ Minh Hạo gật đầu: "Phải."
"Anh trai cậu khá đặc biệt." Jeon Wonwoo quay sang một bên với nụ cười mơ hồ.
Từ Minh Hạo kéo Boo Seungkwan đi tới phía trước. Khi họ đi ngang qua Jeon Wonwoo, cả hai đều vô thức rùng mình.
Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, Từ Minh Hạo đã nghe thấy tiếng hét. Cậu nhanh chóng chạy tới mở cửa, sau đó...
"Woa, anh thực sự có thể phát sáng này, tuyệt thật đấy."
"Đỉnh quá anh ơi" Chwe Hansol quay một vòng trước mặt Văn Tuấn Huy đang phát sáng, giơ ngón cái lên trong khi quay tròn "Woa, anh ơi em có thể nói với người bạn kỳ lần của mình là anh cũng có thể phát sáng không ạ?""Tất nhiên là có." Văn Tuấn Huy cũng rất hưng phấn: "Anh còn có thể đổi màu đấy, muốn xem không?""Còn có thể như vậy nữa ạ?" Chwe Hansol vô cùng ngạc nhiên. Sau khi nhìn thấy ánh sáng trên người Văn Tuấn Huy thực sự đổi màu, các đường nét trên khuôn mặt cậu chàng đều bị phóng đại đến mức gần như lòi ra ngoài. Cậu ta hét lên: "Oh... my... God... woa.... Woa ... oh my God, điều này, cái này... woa... khó tin thật đấy, thực sự rất khó tin luôn đấy anh, trời ạ!!!"
"Đừng hiểu lầm, chúng tôi không tin vào Chúa." Giọng nói của Jeon Wonwoo vang lên từ phía sau lưng Từ Minh Hạo.
Từ Minh Hạo thấy Văn Tuấn Huy đang nhiệt tình chỉ cho ma cà rồng nhỏ biết mình có thể phát ra ánh sáng đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím thì có chút ngượng ngùng.
"Đây chỉ là phép thuật. Trên thực tế, ánh sáng của tinh linh không có màu sắc." Từ Minh Hạo cũng giải thích.
Jeon Wonwoo gật đầu. Minh Hạo đoán chắc trong lòng gã ta đang cười nhạo 8 đời phù thủy rồi.
"Woa~" Boo Seungkwan hét lên "Anh Tuấn Huy đẹp trai quá đi. Trời ạ, em chính thức trở thành fan cuồng của anh từ giờ phút này."
Nói xong, cậu chàng nhanh chóng bước về phía ma cà rồng và tinh linh đang đứng trên nóc tòa nhà.
Từ Minh Hạo vỗ trán, cậu cảm thấy ngôi trường này có vẻ không có nhiều người bình thường, à quên, phải là những sinh vật bình thường mới đúng, haiz...
"Tiểu Bát" Văn Tuấn Huy phát hiện Từ Minh Hạo đang đứng phía xa, em vẫy tay với Minh Hạo bằng ánh sáng màu xanh lục: "Mau tới đây, đây là bạn mới của anh đấy."
Từ Minh Hạo lê bước về phía Văn Tuấn Huy, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Anh, chúng ta không gọi ma cà rồng là bạn, chúng ta gọi bọn họ là dơi thối."
Tất nhiên, âm thanh đó quá nhỏ nên không ai nghe thấy ngoại trừ Jeon Wonwoo.
Họ kiểm soát âm thanh để người khác không thể nghe thấy.
"Không nha, đừng như vậy chứ anh." Chwe Hansol xua tay với vẻ mặt cường điệu: "Em chỉ tò mò thôi, người ta vẫn nói rằng tinh linh có thể phát sáng mà, anh không tò mò sao?"
"Lần trước em đã hỏi anh rằng kỳ lần có thể phát sáng không." Jeon Wonwoo thở dài, nghĩ đến cái ánh sáng đủ màu sắc trong phòng đứa em mình, thực sự câm nín: "Với tư cách là một ma cà rồng, anh phải thừa nhận rằng sở thích của em quá đặc biệt."
"Ai mà chẳng có chút kỳ quặc chứ." Lee Chan thì đã quá quen với những ý tưởng kỳ lạ của ông anh này rồi. "Cũng có thể là anh thích cầu vồng."
Chwe Hansol không để ý đến lời trêu chọc của Lee Chan, vẫn tiếp tục nhìn Văn Tuấn Huy, vẻ mặt đầy phấn khích: "Anh nghĩ sao nếu em đi hỏi cậu ấy? Có lẽ cậu ta có thể tỏa ra ánh sáng đấy."
"Tất nhiên là em có thể đi, nhưng để anh nhắc cho em nhớ." Jeon Wonwoo nói với cái nhếch mép trong khi đổ đầy cốc máu của mình: "Chắc là em chưa quên cái lần đi tìm kỳ lân rồi cố làm cho nó phát sáng kết quả là em bị đá bay 30 mét, đúng không? "
"Hơn nữa, đó là học viện phù thủy. Anh chắc chắn sẽ không chỉ trải nghiệm điều đó 1 lần." Lee Chan nói thêm: "Em nghe nói rằng phù thủy có khả năng xé nát da thịt của chúng ta và vết thương rất khó lành."
Chwe Hansol chạm vào cằm, nghĩ đến cảnh tượng này, vô thức rùng mình, nhưng cũng không thể ngăn cản ý định ban đầu.
"Anh à, chúng ta đến đây để tìm đứa con của trời đấy, nhớ chứ?" Lee Chan nhìn thấu suy nghĩ của anh mình nên cần ngăn cản trước khi quá muộn.
"Đương nhiên là anh nhớ." Chwe Hansol gật đầu, "Anh nghĩ cậu chàng tinh linh đó có thể là con của trời."
"Anh ơi" Lee Chan thở dài bất lực "Đừng lạm dụng quyền lực để trục lợi cá nhân đấy."
"Em chẳng hiểu anh gì cả." Chwe Hansol đeo tai nghe, lắc máu trong cốc, nhấp một ngụm rồi nói: "Anh không trách em đâu."
Lee Chan trợn mắt, không nói nên lời.
"Anh ơi, em không thích tên tinh linh đó." Owen, người trẻ nhất trong số họ, nói một cách yếu ớt. Cậu ta chỉ mới biến đổi được 10 năm nên bản chất vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Jeon Wonwoo không nói gì.
Về phía người sói, Lee Seokmin đã no bụng, hỏi người bạn đối diện, đang cố nhét thịt vào miệng: "Kim Mingyu, cậu nghĩ ai là con của trời? Cậu có manh mối gì chưa?"
Kim Mingyu nuốt thức ăn trong miệng, ánh mắt lóe lên, có vẻ kinh ngạc. Lee Seokmin đang nghĩ thằng bạn mình đã khám phá ra điều gì đó, ghé sát lại để nghe, nhưng Kim Mingyu chỉ nhìn vào miếng thịt trên tay, vỗ đùi rồi nói: "Chân hươu này ngon thật đấy."
Rõ ràng, theo quan điểm của Kim Mingyu, con của trời không quan trọng bằng chân nai.
Lee Seokmin im lặng nhìn rồi quay sang phía Kwon Soonyoung: "Hoshi, anh thấy sao?"
"Anh nghĩ," Kwon Soonyoung nhìn trái nhìn phải, ánh mắt sắc bén, quét khắp nơi như radar, cuối cùng khóa chặt ở bên phải: "Cậu ấy nhìn giống con của trời hơn, nhìn đẹp trai như vậy mà, chắc chắn có vấn đề."
Lee Seokmin nhìn theo ánh mắt của anh ta, liếc mắt đã nhìn thấy tiểu tinh linh.
"Anh cũng nghĩ là anh chàng tinh linh đó à?" Lee Seokmin vẫn còn chút nghi ngờ: "Em cũng nghi ngờ anh ta nhưng mà..."
"Tinh linh?" Kwon Soonyoung quay lại, đầu đầy dấu hỏi: "Tinh linh nào cơ?"
"Không phải cậu ấy sao?" Lần này đến lượt Lee Seokmin ngơ ngác, chớp mắt mấy cái rồi hỏi: "Vậy thì anh nói ai?"
"Cậu ấy" Kwon Soonyoung chỉ tay về phía đó.
Chỉ đến lúc này Lee Seokmin mới nhận ra, người mà Hoshi nhắc đến là một phù thủy nhỏ đang đứng bên cạnh tinh linh.
"Cậu ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn là có gì mờ ám. Một phù thủy sao có thể đẹp trai đến vậy chứ!" Kwon Soonyoung ngay lập tức cúi đầu khi bị anh chàng phù thủy đẹp trai trừng mắt, giọng nói nhỏ lại nhưng vẫn đầy kiên quyết: "Chắc chắn là cậu ấy rồi."
Không phải là người sói nhút nhát, họ chỉ nhút nhát đối khi đối diện với các phù thủy thôi.
Các bậc cha mẹ của tộc người sói thường dọa mấy đứa nhỏ mỗi lần chúng khóc lóc hay nghịch ngợm rằng: phù thủy sẽ đến và đưa chúng đi, thiêu sống bằng lửa và đổ nước bạc lên người chúng, không cho chúng ăn thịt mà chỉ có cỏ mà thôi. Mỗi thứ đều là nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với người sói đặc biệt là việc bắt chúng phải ăn cỏ thay vì thịt. Vậy nên trong tộc người sói thường truyền tai nhau rằng: một phù thủy có thể ngăn tiếng khóc của những chú sói con.
Lee Seokmin suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng cũng không thể phản bác lời của Soonyoung nên đành miễn cưỡng đồng ý với quan điểm của anh trai mình.
"Vậy thì chúng ta sẽ tập trung quan sát anh ấy." Lee Seokmin đập bàn, nói.
"Cái này đơn giản, cứ để anh lo." Kwon Soonyoung vỗ ngực. Nếu không phải trong trạng thái khom lưng và cúi đầu thì có lẽ trông anh ấy sẽ đáng tin cậy hơn một chút.
"A, no quá." Sau khi ăn uống no say, Kim Mingyu thở ra một hơi đầy thỏa mãn rồi nhìn 2 người bạn của mình: "Mới nãy hai người đang nói gì vậy?"
Kwon Soonyoung và Lee Seokmin: không nói nên lời, thực sự không nói nên lời. Đây thực sự là người được chọn để kế vị của tộc người sói ấy hả?
Sau bữa tối, mọi người trở về ký túc xá.
Phần lớn người sói sẽ chọn biến về nguyên dạng và chạy nhanh thành từng nhóm trong khu rừng bên ngoài trường học, tiếng hú của họ liên tiếp vang lên, vô cùng khó chịu.
Các phù thủy chọn đi dạo quanh trường, trò chuyện trong phòng sinh hoạt chung hoặc trong thư viện.
Ma cà rồng thích ở một mình, ngay cả khi họ có mối quan hệ tốt. Vậy nên sau bữa tối, hầu hết mọi người trở về ký túc xá, số ít còn lại sẽ lên sân thượng của trường để nằm dưới ánh trăng.
Sau bữa tối, Lee Jihoon đến thư viện, Boo Seungkwan trò chuyện với bạn bè trong phòng sinh hoạt chung còn Văn Tuấn Huy cùng Từ Minh Hạo quyết định về ký túc xá nghỉ ngơi.
Khi Từ Minh Hạo thiền định xong thì phát hiện Tuấn Huy mất tích.
Cậu hoảng loạn chạy ra khỏi cửa và nhìn quanh khu ký túc xa của học viện phù thủy, nhưng không thấy ai. Thậm chí không ai nhìn thấy Văn Tuấn Huy. Một chú tinh linh bắt mắt như vậy rất dễ bị mọi người để ý.
Minh Hạo gặp Seungkwan trong phòng sinh hoạt sau đó họ cùng nhau đi tìm.
"Trường học rất an toàn và Huy ca nhất định rõ phạm vi của mình trong trường." Seungwan hơi thở dồn dập vì chạy quá nhanh.
"Vậy là em chưa hiểu ổng rồi." Từ Minh Hạo thở dài. "Anh ấy là một tinh linh có mạch não rất kỳ lạ và cũng tốt bụng một cách ... ừm... hơi thái quá."
Sau khi tìm kiếm trong vô vọng, Seungkwan đề xuất: "Chúng ta có nên quay lại và dùng quả cầu pha lê không anh?""Nếu vậy thì quá chậm." Từ Minh Hạo lại thở dài rồi niệm một câu thần chú. Vô số con bướm phát ra ánh sáng xanh dương bay ra từ ống tay áo, vỗ cánh và tỏa ra khắp nơi.
Đây là việc nguy hiểm, có thể gây ra sự chú ý đối với kẻ địch nhưng việc tìm cái tên tinh linh ngốc kia mới là vấn đề ưu tiên hàng đầu ngay lúc này.
Seungkwan nhìn những con bướm, thốt lên: "Đẹp thiệt đó anh."
Ngay sau đó, một con bướm bay trở lại. Từ Minh Hạo và Boo Seungkwan nhìn nhau, đi theo con bướm, xuyên qua hành lang dài, đi vào trong sương mù.
Đây là học viện ma cà rồng!!!
Tòa nhà này nhìn có vẻ bình thường vào ban ngày nhưng giờ đây lại lắc lư như sắp đổ xuống vậy.
Rõ ràng là cùng một tòa nhà nhưng các hành lang ở đây tràn ngập sương mù và mùi máu thoang thoảng trong không khí. Hai người bước đi trong sương mù nhưng lại có cảm giác kỳ lạ như thể đang bị theo dõi.
Boo Seungkwan rùng mình vì lạnh, nhớ lại lời đồn về ma cà rồng cấp cao sẽ biến thành sương mù liền có chút sợ hãi: "Sao Huy ca lại đi đến đây vậy chứ? Nơi này nhìn đáng sợ quá."
Hầu hết các ma cà rồng thích ở một mình. Hành lang trống rỗng. Tòa nhà ký túc vốn sạch sẽ và sáng sủa vào buổi sáng nhưng giờ đây lại phủ đầy mạng nhện ở mọi ngóc ngách. Các bức tường bị bong tróc và loang lổ. Những dây leo vươn ra từ chân tường, leo lên trần nhà. Có những con dơi đang treo ngược mình trên đầu họ và xung quanh cũng chỉ còn sự im lặng đến rợn người.
Nơi này không giống ký túc xá mà trông như tòa lâu đài u ám trong lời đồn hơn.
"Anh ấy rất dũng cảm đấy." Vẻ mặt của Từ Minh Hạo rất nghiêm túc. Cậu giảm tốc độ và đuổi theo con bướm về phía trước.
Một con dơi bay ngang qua làm cho Boo Seungkwan sợ đến mức kêu lên một tiếng rồi vội vàng che miệng lại.
Cái lạnh thấm qua lớp quần áo, xâm chiếm từng lỗ chân lông, mang theo không chỉ sự lạnh lẽo mà còn cả cảm giác tuyệt vọng khó nói thành lời.
Hai người họ bước nhẹ hơn, cố gắng thở đều, theo những con bướm lên cầu thang trên sân thượng của học viện ma cà rồng, nhưng họ không thể đi lên được nữa. Phía trước là một bóng người, nhưng cũng có thể không phải người. Khi những con bướm tiến đến gần anh ta, chúng lập tức biến mất hoặc bị nuốt chửng vào không gian.
Từ Minh Hạo và Boo Seungkwan đều dừng bước chân, chưa kịp nói lời nào đã nghe tiếng quay đầu của người kia.
Boo Seungkwan nhận ra gã: "Jeon Wonwoo?"
"Em biết hắn ta hả?" Từ Minh Hạo hỏi nhỏ.
"Anh ta là người bị thủ lĩnh ma cà rồng của Tòa án phán quyết biến đổi." Boo Seungkwan thì thầm. "Em nghe đồn có một số vị trưởng lão ma cà rồng đã bị hắn đánh bại, hắn đã biến đổi hơn một ngàn năm và theo lý mà nói, hắn không cần thiết phải vào học viện này. Mọi người đều cho rằng hắn vào đây vì đứa con của trời, cũng dễ hiểu thôi, ma cà rồng bọn họ là những kẻ khao khát tìm được đứa con của trời nhất mà."
Ma cà rồng trước mặt mang lại cảm giác áp lực rất mạnh mẽ. Rõ ràng gã chỉ đứng ở đó nhưng khiến Từ Minh Hạo thấy hơi ngột ngạt. Gã ta giống như một màn sương đen dày đặc không thể tan đi. Nó sẽ lao về phía bạn và đẩy bạn vào ngõ cụt, hút hết không khí xung quanh từng chút một và khiến bạn ngạt thở đến chết.
Nếu Văn Tuấn Huy thực sự rơi vào tay một kẻ như vậy thì thực sự rất nguy hiểm bởi tinh linh sợ nhất là bóng tối.
"Xin lỗi, hiệu trưởng bảo chúng tôi tìm một người." Từ Minh Hạo liền lấy Yoon Jeonghan làm cái cớ.
"Đây là học viện ma cà rồng, các người muốn tìm ai?" Jeon Wonwoo hơi ngẩng đầu, đôi mắt gã đỏ hoe, giọng nói lạnh lùng.
Giọng gã như xuyên qua băng, mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta vô thức cảm thấy rùng mình.
"Là anh trai tôi, một tinh linh, anh ấy chắc là bị lạc đường." Từ Minh Hạo lấy hết can đảm, tiến lên phía trước một bước, lại nhấn mạnh: "Hiệu trưởng Yoon bảo tôi đến đón anh ấy."
"À" giọng điệu của Jeon Wonwoo cuối cùng cũng có chút âm sắc: "Tinh linh đó là anh trai cậu?"
Từ Minh Hạo gật đầu: "Phải."
"Anh trai cậu khá đặc biệt." Jeon Wonwoo quay sang một bên với nụ cười mơ hồ.
Từ Minh Hạo kéo Boo Seungkwan đi tới phía trước. Khi họ đi ngang qua Jeon Wonwoo, cả hai đều vô thức rùng mình.
Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, Từ Minh Hạo đã nghe thấy tiếng hét. Cậu nhanh chóng chạy tới mở cửa, sau đó...
"Woa, anh thực sự có thể phát sáng này, tuyệt thật đấy."
"Đỉnh quá anh ơi" Chwe Hansol quay một vòng trước mặt Văn Tuấn Huy đang phát sáng, giơ ngón cái lên trong khi quay tròn "Woa, anh ơi em có thể nói với người bạn kỳ lần của mình là anh cũng có thể phát sáng không ạ?""Tất nhiên là có." Văn Tuấn Huy cũng rất hưng phấn: "Anh còn có thể đổi màu đấy, muốn xem không?""Còn có thể như vậy nữa ạ?" Chwe Hansol vô cùng ngạc nhiên. Sau khi nhìn thấy ánh sáng trên người Văn Tuấn Huy thực sự đổi màu, các đường nét trên khuôn mặt cậu chàng đều bị phóng đại đến mức gần như lòi ra ngoài. Cậu ta hét lên: "Oh... my... God... woa.... Woa ... oh my God, điều này, cái này... woa... khó tin thật đấy, thực sự rất khó tin luôn đấy anh, trời ạ!!!"
"Đừng hiểu lầm, chúng tôi không tin vào Chúa." Giọng nói của Jeon Wonwoo vang lên từ phía sau lưng Từ Minh Hạo.
Từ Minh Hạo thấy Văn Tuấn Huy đang nhiệt tình chỉ cho ma cà rồng nhỏ biết mình có thể phát ra ánh sáng đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím thì có chút ngượng ngùng.
"Đây chỉ là phép thuật. Trên thực tế, ánh sáng của tinh linh không có màu sắc." Từ Minh Hạo cũng giải thích.
Jeon Wonwoo gật đầu. Minh Hạo đoán chắc trong lòng gã ta đang cười nhạo 8 đời phù thủy rồi.
"Woa~" Boo Seungkwan hét lên "Anh Tuấn Huy đẹp trai quá đi. Trời ạ, em chính thức trở thành fan cuồng của anh từ giờ phút này."
Nói xong, cậu chàng nhanh chóng bước về phía ma cà rồng và tinh linh đang đứng trên nóc tòa nhà.
Từ Minh Hạo vỗ trán, cậu cảm thấy ngôi trường này có vẻ không có nhiều người bình thường, à quên, phải là những sinh vật bình thường mới đúng, haiz...
"Tiểu Bát" Văn Tuấn Huy phát hiện Từ Minh Hạo đang đứng phía xa, em vẫy tay với Minh Hạo bằng ánh sáng màu xanh lục: "Mau tới đây, đây là bạn mới của anh đấy."
Từ Minh Hạo lê bước về phía Văn Tuấn Huy, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Anh, chúng ta không gọi ma cà rồng là bạn, chúng ta gọi bọn họ là dơi thối."
Tất nhiên, âm thanh đó quá nhỏ nên không ai nghe thấy ngoại trừ Jeon Wonwoo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me