Limbo Trans
Sau hình phạt từ trận đấu trước, học sinh càng thêm căm ghét Choi Seungcheol.Giờ mà nhìn vào ba học viện, số người chưa từng bị cấm túc quả thật ít đến đáng thương, còn những người từng bị nhốt thì ai nấy trông như bị lột một lớp da.Cái "quan tài" kia đúng là hình phạt tra tấn! Tàn nhẫn đến mức không phù thủy, người sói hay ma cà rồng nào chịu nổi!
Ấy vậy mà Choi Seungcheol lại chẳng hề có ý thức là mình đang bị ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, có việc hay không cũng cứ loanh quanh đi lại giữa ba học viện. Bên ngoài thì tuyên bố là để giúp học sinh tăng cường năng lực tự điều chỉnh, nhưng thực chất là đi khắp nơi gây khó chịu cho người khác.Cũng không phải không có học sinh muốn chơi khăm để trả đũa, nhưng Choi Seungcheol quá gian xảo, lần nào cũng nhận ra rồi lấy kế trị kế, còn tiện thể phạt thêm hai ngày cấm túc. Lâu dần, chẳng còn ai dám đụng vào anh nữa.
Cuộc sống ở trường thực ra rất nhàm chán, quanh đi quẩn lại chỉ là học mấy lý thuyết đao to búa lớn hoặc những kiến thức quá phổ thông, ví như nước mắt người cá, răng khổng lồ, trái tim ác mộng hay linh hồn của yêu tinh.Khi chán quá, mọi người lại tự tìm việc mà làm, như tổ chức tiệc tùng hoặc mấy cuộc thi kỳ lạ.Không có nhiều người xét nét bản thân, nhưng với cảm xúc thì có. Phát điên về hành vi vẫn còn tốt hơn phát điên về tinh thần.
Lee Seokmin vẫn luôn trong trạng thái lo lắng. Sau đó cậu lại cùng Kim Mingyu và Kwon Soonyoung vào sâu trong rừng cây khổng lồ một lần nữa, nhưng bù nhìn đã biến mất, chỗ đó giờ chỉ còn trống không. Không may là lúc quay về, họ còn chạm trán nhân mã (quái vật nửa người, nửa ngựa). Nếu không chạy nhanh, e là cũng bị lột da.Kwon Soonyoung an ủi cậu: "Có khi hôm đó em gặp ác mộng, giờ lẫn lộn giữa mơ với thực rồi."
Đúng lúc đó đang có vũ hội hóa trang, Văn Tuấn Huy vì những lời tung hô của Chwe Hansol mà quyết đoán bỏ qua vẻ ngoài, hóa trang thành một con kỳ lân phát sáng, trên đầu còn đội sừng, vừa vẫy tay vừa gọi:"Seokmin à, mau lại đây, chỗ này có đồ em thích ăn nè!"Trông buồn cười đến mức Lee Seokmin nghĩ, hôm đó chắc chắn chỉ là một giấc mơ.Văn Tuấn Huy làm sao mà là người xấu được? Tim anh ấy còn ngây thơ hơn cả Kim Mingyu cơ mà!Seokmin tự an ủi bản thân như thế, và cuối cùng cũng thuyết phục được mình.
"Nhanh nhanh, trễ mất!" Boo Seungkwan vừa kéo Văn Tuấn Huy vừa hối thúc.Hôm nay họ phải tham dự một bữa tiệc kinh dị.Địa điểm là trong rừng cây khổng lồ, tuy không phải ở khu vực sâu, nhưng khi Seungkwan kéo theo Tuấn Huy mặc toàn đồ đen đến nơi, thì xung quanh đã vang vọng tiếng sói tru. Hôm nay đâu phải đêm trăng tròn, chỉ có thể là lũ người sói... uống quá chén rồi.Seungkwan kéo Junhui chen vào đám đông học sinh đang quây quanh đống lửa, uống rượu, kể chuyện ma. Nhìn quanh thấy toàn người quen — Lee Seokmin và Kwon Soonyoung đang ôm nhau run cầm cập.Owen co ro bên cạnh Chwe Hansol, nhưng Hansol rõ ràng chẳng có ý định quan tâm, vì đang nghe kể chuyện rất chăm chú.À đúng rồi, chủ đề bữa tiệc lần này là chuyện kinh dị.
Lee Jihoon và Từ Minh Hạo cảm thấy loại tụ tập này quá vô vị nên không tới. Boo Seungkwan còn vỗ ngực hứa sẽ bảo vệ Tuấn Huy cho bằng được.Kết quả là... mới nghe được hai câu chuyện, Seungkwan đã run rẩy chui vào lòng Tuấn Huy, còn Tuấn Huy thì vỗ lưng cậu, an ủi:"Chuyện bịa đấy, đừng sợ."
Lúc này đang đến lượt một phù thủy kể chuyện, hóa trang như ma cà rồng, tay trái đeo găng người sói, tay phải cầm chai rượu — rõ là đã ngà ngà say."Các cậu biết trong sâu bên trong khu rừng cấm có gì không?"Phù thủy trẻ mập mờ hỏi."Có gì?"Seungkwan thì thầm hỏi nhỏ.Phù thủy chỉ nhướng mày, không đáp."Noah, đừng giấu nữa!" Đồng đội người sói của hắn không nhịn được thúc giục."Hoặc... nên nói câu chuyện bắt đầu từ hòn đảo này." Bị giục nên hắn bắt đầu kể chậm rãi."Chắc các cậu từng nghe truyền thuyết về các vì sao bảo hộ rồi chứ. Khi thần sáng tạo rời khỏi lục địa, đã để lại ba vì sao bảo hộ.""Chúng tương ứng bảo vệ cho ma cà rồng, người sói và phù thủy. Mà hòn đảo này — chính là nơi ba ngôi sao ấy ra đời.""Cho nên nơi này có sức mạnh đặc biệt. Sâu trong rừng cấm có một hồ nước, chỉ cần dùng răng khổng lồ, nước mắt người cá, trái tim đã trải qua sự đau khổ và đôi mắt của nhân mã (nửa người, nửa ngựa), dưới ánh sáng của các vì sao — có thể hồi sinh bất kỳ sinh mệnh nào.""Có ai từng làm được chưa?""Ồ Ethan, tất nhiên là có. Không thì đã không thành truyền thuyết rồi." Phù thủy nhún vai "Nghe nói ngàn năm trước, từng có người dùng cách đó hồi sinh người yêu của mình.""Trời ơi, thật là lãng mạn." Người sói tên Ethan xúc động thốt lên."Này, chúng ta tổ chức tiệc kể chuyện kinh dị mà! Mày kể truyền thuyết lãng mạn làm gì?"Có người bực bội phản đối, thấy câu chuyện không có chút hấp dẫn nào."Được rồi được rồi, vậy tao kể một chuyện nữa." Noah lắc đầu, tỉnh rượu lại một chút "Mấy cậu từng nghe truyền thuyết về phù thủy hắc ám chưa?""Gì cơ gì cơ?" Boo Seungkwan vừa sợ vừa tò mò."Ngày xưa, rừng cây khổng lồ này chưa bị cấm vào đâu, cho đến khi có học sinh mất tích. Ban đầu trường cứ nghĩ là trò đùa, cho tới khi tìm thấy xác bị phân thây trong rừng — thậm chí không phải nguyên vẹn, chỉ là... một cánh tay."Một số người nhút nhát hét lên, đặc biệt là người sói mặc dù họ cũng ăn thịt sống."Lúc đầu mọi người tưởng là người sói mất kiểm soát trong đêm trăng tròn và cắn chết bạn học, nên vào đêm trăng tròn, tất cả người sói đều bị nhốt lại. Nhưng rồi vẫn có học sinh biến mất. Ngày càng có nhiều học sinh mất tích vô cớ, lặng lẽ, không để lại một mảnh xác, nhà trường mới biết là có chuyện nghiêm trọng.""Họ gọi người từ Tòa Án đến, nhưng khi mọi người tiến sâu vào rừng lớn, vẫn chẳng phát hiện được gì, thậm chí không có chút hơi thở của sự sống hay dấu vết của cái chết.""Cho đến một ngày, một người sói lê tấm thân tàn tạ quay trở về, lúc đó mọi người mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Noah càng kể càng nhỏ, ánh lửa hắt lên khiến gương mặt cậu ta trở nên đặc biệt rùng rợn."Chuyện gì vậy?" Lee Seokmin nuốt nước bọt."Anh ta đi tìm đồng tộc mất tích của mình, chẳng may lại giẫm phải bẫy thú trong sâu thẳm rừng lớn — một cái bẫy thú khổng lồ. Dù dùng hết sức vẫn không mở được cái bẫy đó. Phải biết rằng, trong thế hệ người sói đó, anh ta là người mạnh nhất, chính vì thế mới dám đi một mình tìm kiếm đồng tộc.""Rồi sau đó thì sao?" Owen hỏi."Sau đó, anh ta gặp một ông lão mặc áo choàng đen.""Ông lão áo đen?" Ethan hít sâu một hơi, "Ông ta là người xấu à?"Noah nhìn cậu ấy, rồi tiếp tục kể: "Ban đầu anh ta cũng tưởng ông lão đó là người xấu, nhưng người đó lại cứu anh ta, dìu anh ta về căn nhà nhỏ của mình trong rừng sâu và chữa trị cho anh ta."Mọi người thở phào nhẹ nhõm."Vậy ông lão áo đen sống sâu trong rừng lớn để làm gì?" Boo Seungkwan hỏi."Câu hỏi hay đấy," Noah nháy mắt với cậu."Anh ta dưỡng thương hai ngày trong căn nhà nhỏ, dưới sự chăm sóc tận tình của ông lão nên hồi phục rất nhanh.""Không đúng," Kwon Soonyoung giơ tay nói:"Người sói chúng ta khả năng hồi phục mạnh như vậy, làm gì có vết thương nào cần đến hai ngày để khỏi?""Đúng thế, người sói kia cũng nhận ra điều đó, chỉ là đã muộn mất hai ngày," Noah tiếp tục nói: "Anh ta bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên khi ông lão ngủ, liền trốn ra ngoài.""Ban đầu, anh ta sắp thoát khỏi rừng lớn rồi, nhưng mà!"Đột nhiên Noah ngừng nói. Mọi người quay lại nhìn thì thấy cậu ấy đã gục đầu xuống ngủ mất rồi."Này! Sao lại ngủ ngay lúc này chứ?!" Ethan sốt ruột lay bạn mình, nhưng Noah đã bắt đầu ngáy.Mọi người ngán ngẩm oán trách vài câu. Đúng lúc đó, tiếng chuông của học viện vang lên từ xa — đến giờ đi ngủ. Vì kiêng nể sự nghiêm khắc của Choi Seungcheol, họ đành phải vội vàng kết thúc bữa tiệc.
Ethan đành cõng người bạn pháp sư của mình về, còn những ma cà rồng trong nhóm thì vẫn lẩm bẩm điều gì đó không rõ."Hyung, đỡ em với, chân em tê rồi!" Boo Seungkwan run lẩy bẩy nói.Văn Tuấn Huy vừa cười khổ vừa đỡ lấy Seungkwan.Kwon Soonyoung và Lee Seokmin nhanh chóng đi đến, Chwe Hansol và Owen cũng tiến lại gần.Hai người đầu vì sợ hãi, hai người sau thì đơn thuần muốn đi cùng bạn bè."Các cậu có biết đoạn sau của câu chuyện đó là gì không?" Lee Seokmin nói nhỏ."Này, đừng nói nữa!" Kwon Soonyoung gần như muốn khóc."Em thấy khá thú vị đấy chứ," Chwe Hansol nhún vai."Ngày mai nhất định em sẽ hỏi cho rõ.""Anh biết nè," Văn Tuấn Huy quay đầu nhìn mọi người, "Anh biết phần sau đấy.""Hyung, mau kể đi!" Chwe Hansol đầy hào hứng.Kwon Soonyoung và Lee Seokmin dù sợ, nhưng lại càng tò mò muốn nghe."Thực ra cũng không đáng sợ lắm, ông lão áo đen là một pháp sư hắc ám. Vì muốn hồi sinh con mình, ông ta đã thực hiện nghi thức hồi sinh ở nơi này. Nhưng nghi thức xảy ra vấn đề, cơ thể con trai ông ta bị phân hủy, chỉ còn linh hồn lang thang trong nhân gian, cuối cùng nhập vào một con bù nhìn. Hắc pháp sư bèn dùng học sinh để nuôi dưỡng con bù nhìn đó, hy vọng nó có thể trở thành người thật."Vừa dứt lời, Lee Seokmin mở to mắt, nhớ lại chuyện mình từng thấy giữa Văn Tuấn Huy và bù nhìn, lại nhìn gương mặt không cảm xúc của Tuấn Huy hiện giờ.Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng cậu. Cậu lập tức buông tay Kwon Soonyoung, hét lên một tiếng rồi bỏ chạy.Kwon Soonyoung chớp mắt, còn chưa kịp nói lời giữ lại thì bóng dáng Lee Seokmin đã biến mất."Anh ấy có phải là..." Chwe Hansol chỉ về hướng Seokmin chạy, "Chạy vào rừng lớn rồi không?""Hansol, em đưa họ về trước, anh đi tìm em ấy." Văn Tuấn Huy nhíu mày, đẩy Boo Seungkwan sang cho Hansol và Soonyoung."Tôi cũng muốn đi," Kwon Soonyoung lắc đầu, "Người sói chúng ta không bao giờ bỏ rơi đồng tộc.""Em cũng đi!" Boo Seungkwan vội giơ tay, "Hyung, em đã hứa sẽ chăm sóc anh mà.""Đi theo chỉ vướng víu thôi," Văn Tuấn Huy nhìn thẳng vào mắt Soonyoung, "Cậu có thể giúp tôi đi báo cho hiệu trưởng."Không đợi Soonyoung phản ứng, bóng Văn Tuấn Huy đã nhanh chóng biến mất. Tốc độ đó khiến ngay cả ma cà rồng như Chwe Hansol cũng kinh ngạc.Cuối cùng bốn người thống nhất: Chwe Hansol và Owen về báo viện trưởng, còn Kwon Soonyoung và Boo Seungkwan đi tìm Tuấn Huy và Lee Seokmin.
Lee Seokmin trong cơn hoảng loạn đã chạy đi theo bản năng. Đến khi bình tĩnh lại thì phát hiện ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Cậu từng đến rừng sâu rồi, nhưng nơi này thì hoàn toàn không quen."Seokmin, sao cậu lại chạy đến đây?"Có người phía trước lên tiếng gọi. Giọng nói rất quen thuộc, nhưng ánh trăng không thể xuyên vào, trong rừng lớn tối đen như mực. Người sói có thể nhìn đêm, nhưng cũng chỉ thấy những đường nét mơ hồ.Là một người đang giơ hai tay ra với cậu."Mau lên, chúng ta phải quay về trường." Người đó lại nói.Lee Seokmin lúc này mới phản ứng lại — là Kim Mingyu!"Mingyu, sao cậu lại ở đây?" Cậu thở phào nhẹ nhõm."Hoshi hyung nói là đã bị lạc cậu. Hiệu trưởng Yoon Jeonghan xem quả cầu pha lê rồi bảo cậu ở đây, nên tớ đến tìm."Lee Seokmin thấy an tâm hơn, đồng thời cũng cảm thấy áy náy. Cậu không nên phản ứng thái quá như vậy, còn khiến đồng đội phải đi tìm."Xin lỗi Mingyu, là tớ phản ứng quá rồi." Lee Seokmin nhanh chân tiến lại gần Kim Mingyu. Nhưng đúng lúc ấy, có người từ phía sau gọi cậu lại."Seokmin, quay lại!" Văn Tuân Huy lên tiếng từ sau lưng.Lee Seokmin theo phản xạ quay đầu lại nhìn Tuấn Huy, cảm giác rờn rợn lại ập lên, nhưng trực giác khiến cậu dừng bước.Ánh trăng như xuyên qua rừng rậm, hội tụ vào đầu ngón tay Văn Tuấn Huy, ánh sáng bừng lên, Lee Seokmin lúc này mới nhìn rõ "Kim Mingyu" trước mặt mình là ai.Là một con... bù nhìn!Cậu trừng mắt kinh hãi nhìn con bù nhìn vốn đứng yên kia, nay lại bò sát mặt đất, giơ vuốt nhọn hoắt lao về phía mình!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me