TruyenFull.Me

Limerence

Phụt.

Tầm nhìn trong tích tắc trở thành một màu đen kịt ngay lúc cận kề cái cảnh tượng cao trào sắp chiếu trên chiếc ti vi cũ kĩ. Trời đột ngột đổ mưa lớn, từng đợt gió lành ùa tới tấp vào căn nhà ọp ẹp đã có tuổi thọ khá lâu, đồ đạc bên ngoài như được đà mà va đập mạnh vào nhau tạo ra những thứ âm thanh quái dị đan xen. Ghê rợn hơn cả là cánh cửa chính, cái tiếng ken két bởi sức gió lùa hết sức chói tai. Todoroki vô thức quờ quạng trong bóng tối tìm hơi ấm từ bàn tay của Bakugou để chắc chắn rằng nó vẫn an toàn ngồi ngay bên cạnh. Bị nhấn chìm bởi màn đêm vô tận, thứ cậu tìm không phải là nguồn sáng, mà tuyệt nhiên lại là sự tồn tại của người kia.

"Chết tiệt. Bỏ cái tay ra coi, mày sợ à?"

"Cậu nghĩ thế nào cũng được."

Midoriya mò mẫm tìm chiếc đèn pin ban nãy đã cất gọn vào cặp rồi bật nó lên, cậu thì thầm bảo mọi người nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để có thêm chút ánh sáng. Dự định sau đó sẽ là cả đám bám nhau ra phía cửa rồi lên về lập tức về nhà. Đứa nào cũng đánh hơi được cái mùi không ổn, bây giờ việc thông minh hơn cả là dừng ngay cái trò dị hợm này và cong giò về nhà làm một giấc ngon lành đến sáng.

"Này, tớ mất điện thoại rồi."

"Tao cũng không thấy, khốn nạn!"

Kaminari và Sero có chút mất bình tĩnh. Mấy người còn lại thấy cũng cuống cuồng cả lên. Chỉ có Todoroki, Yaoyorozu vẫn còn giữ được nét ảm đạm trên khuôn mặt. Hấp tấp rối rắm hết cả lên không phải là cách giải quyết vấn đề.

"Này, khi nãy tớ thu hết di động của mọi người, để tớ đi lấy, các cậu đừng hoảng."

Nghe được câu nói từ chính miệng Yaoyorozu, ai nấy thở phào rồi định thần lại. Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như thế, bọn họ lại được một phen thót tim vì cái túi tote Yaoyorozu dùng để đựng tất cả những chiếc điện thoại. Chỉ mới đây thôi, nó biến mất không dấu vết, chiếc túi đã không cánh mà bay từ bao giờ.

Như thể có ma quỷ trêu chọc họ vậy.

"Lạ thật. Mới nãy còn ở đây cơ mà?" Yaoyorozu ban nãy khuyên bảo mọi người bình tĩnh thì giờ đây chính cô ấy lại hốt hoảng hơn bao giờ hết. Cô dám khẳng định rằng vài phút trước cái túi vẫn được đặt ở ngay cạnh mình.

Nhận thức được mọi chuyện đang dần chuyển biến theo đà xấu đi, mọi người quyết định vứt bỏ cái xúc cảm nhút nhát mà nghiêm túc hẳn lên. Chỉ riêng cái đầu vàng vẫn thanh thản ngồi ăn snack, Bakugou không có vẻ gì là bận tâm với cái sự việc kì lạ này cả.

Trước mắt, Todoroki đề nghị mọi người cứ ngồi xuống và kiên nhẫn chờ đợi một lát cho đến khi có điện, đây là cách khả quan nhất rồi. Uraraka ngồi ôm gối trên sô pha, nở nụ cười gượng gạo trấn an mỏi người rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, dù rằng hai bả vai của nàng run lên cầm cập. Nàng thậm thụt bảo rằng chỉ là bên ngoài trời mưa lớn như thế, nên mất điện là hiển nhiên. Ashido lúc này gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng tình. Dù sao thì chẳng ai đủ can đảm mà nghĩ theo hướng xấu cả.

Khẽ đánh mắt ra khoảng không tăm tối kia mà khó hiểu. Todoroki thầm nghi ngờ rằng có khi nào là một trong số mấy đứa này giở trò chơi khăm không. Rất có thể, đặc biệt là Bakugou và Kirishima. Cũng bởi vì, ngoài họ ra, làm gì có ai khác ẩn nấp trong bóng tối chực chờ mọi người mất cảnh giác mà lấy đi điện thoại của tất cả. Chưa kể cái vẻ thản nhiên đến khả nghi của Bakugou khiến cậu càng chắc mẩm về suy đoán của mình.

Tiếng nói quạu quọ quen thuộc lại vang lên khiến Todoroki thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp kia. Bakugou nói với mọi người rằng muốn đi vệ sinh. Tuy biết nó đã rành rõi hết cả lối đi lẫn vị trí tất cả các phòng. Nhưng trong điều kiện tầm nhìn như mù thế này, thứ ánh sáng mờ ảo bởi trăng hắt vào cửa sổ cũng chả giúp ích được bao phần, Bakugou lại cứng đầu đòi đi một mình.

"Vậy tôi đi với cậu."

"Mày coi tao là con nít?"

Nhờ chiếc đèn pin được đặt giữa phòng, cậu thấp thoáng nhận thấy nét mặt Bakugou ngày thường đã cộc cằn nay lại còn nhăn nhó hơn gấp nhiều lần. Giọng Bakugou gằn lên, có thể suy diễn viễn cảnh cậu mà nói thêm câu nữa thì kết quả nhận được sẽ là một cú đá không thương tiếc vào bụng. Kaminari lắc đầu ra hiệu với Todoroki, có đòi theo cũng vô ích nên chi bằng từ bỏ ý định đó đi còn hơn.

"Tôi xin lỗi."

Tặc lưỡi một cái, Bakugou rời đi, mọi người chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Bakugou ấy mà, Todoroki phải thừa nhận bản thân thật ngu ngốc khi nghĩ rằng một người nổi tiếng tự cao như nó sẽ dễ dàng để ai khác đi theo bảo vệ.

Cái ước muốn được trở thành bạn Bakugou của cậu xem ra chỉ là chuyện hão.

"Này Todoroki, kệ thằng đó đi, ăn pocky không?"

Kirishima làm mặt hồn nhiên gọi Todoroki lại khi mà cậu còn đứng nghệt ra ở đấy. Cậu khẽ cười, thật tốt khi gã lúc nào cũng lạc quan thế này. Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ ban đầu, cái vẻ mặt tươi cười vô lo vô nghĩ kia càng chứng minh sự nghi ngờ chợt lóe khi nãy của Todoroki là đúng. Nếu thế, hẳn là Bakugou có lẽ đã lấy lí do để chuẩn bị một tiết mục điên rồ dành cho đám bạn một pha khiếp vía.

Đây là trò chơi khăm của nó và Kirishima.

Kim đồng hồ đeo tay của Sero nhảy sang số tám. Đã lâu thế này, Bakugou còn chưa quay về, chẳng rõ làm cái quái gì mà lâu la kinh khủng.

Dù có là chuẩn bị kế hoạch hù ma tụi này hay là làm gì thì cậu vẫn lo. Cả ba mươi phút rồi. Mặt thì vẫn lạnh tanh, nhưng thân tâm thì bất an không thôi, cái tính lo lắng đủ điều của Todoroki bắt đầu suy diễn ra vô số những tình huống xấu. Cố tự trấn an bản thân, cậu thầm cầu nguyện rằng Bakugou sẽ ổn. Ashido, Uraraka hiện tại cũng đã chén sạch hết hai cái bánh kếp cuối cùng. Thế nhưng, căn phòng cứ tối đen như cũ, vẫn chưa có điện.

"Để tớ đi lôi Katsuki về, nó ngủ trong toilet hay sao mà lâu quá!"

Kaminari đứng phắt dậy, tính cậu ta đó giờ lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn. Nhưng trong trường hợp này thì ai cũng sốt ruột hết cả. Đương nhiên Kirishima cũng đề nghị đi cùng, mối quan hệ của ba đứa nó bền chặt lắm, tuy rằng hai đứa nó lúc nào cũng bị Bakugou tỏ vẻ kì thị và buông những lời cay đắng.

"Cẩn thận."

Todoroki thở dài, hai thanh tiên sức dài vai rộng thì hà cớ gì phải lo cho họ chứ. Nhiệm vụ của cậu là yên vị ở đây chờ đợi ba gã trai quay lại an toàn thôi. Sau đó thì không cần phải nói, lập tức trở về nhà.

Ngay tại căn phòng khách lạnh lẽo và cô tịch đến đáng sợ, mọi người xúm lại ngồi cạnh nhau. Bây giờ chỉ còn mấy đứa là Midoriya, Sero, Uraraka, Yaoyorozu, Ashido.

"Cậu lạnh sao?"

Hai bàn tay trắng nõn như trứng gà bóc của Yaoyorozu khẽ run khiến Todoroki để ý. Biết rằng cô nàng hôm nay phá cách thoát khỏi cái vỏ bọc là một cô gái ngoan ngoãn chuẩn mực trong mắt bố mẹ bạn bè, nhưng ăn mặc hở thế này thì không hợp với cô ấy lắm, cả thời tiết nữa.

Yaoyorozu thoáng ngạc nhiên, song chỉ ngại ngùng khẽ cúi mặt xuống. Từ khóe mắt, Todoroki lờ mờ thấy được hình ảnh Ashido và Uraraka tí tủm cười với nhau, xì xào to nhỏ điều gì đấy. Cậu tạm thời không bận tâm đến, cứ thế nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra, cẩn thận choàng qua vai Yaoyorozu, chỉnh lại ngay ngắn sau đó mới khó hiểu nhìn hai cô gái kia.

"Có vấn đề gì sao?"

"À, không gì không gì!"

Ashido phủi phủi tay, gượng gạo cười khẩy rồi lém lỉnh kiếm chủ đề khác đánh trống lảng nhằm che giấu bí mật nào đó. Uraraka thì làm lơ cho qua, lon ton mò về phía anh chàng ôn nhu đang ngồi thơ thẩn ngắm nhìn cơn mưa rào đều đều qua bệ cửa của mình.

Rầm.

Một âm thanh cực lớn phá tan bầu không khí tĩnh lặng vốn có, nơi đã được màn đêm bao trùm. Ngay sau đó là tiếng hét chói tai ré lên vang vọng khắp cả tỏa nhà. Đến độ, Uraraka đang dựa đầu vào vai Midoriya gục một lúc cũng giật nảy, sợ hãi co rúm lại và bám chặt lấy bạn trai. Sero cũng chẳng khá hơn, hãi quá đổ luôn cả mồ hôi hột dù trời lạnh cóng cả người.

"Cái.. gì t-thế!?"

Với vẻ mặt tỉnh queo không có chút ngái ngủ, Uraraka lắp bắp không nói thành lời.

Cả đám đưa mắt nhìn nhau, cổ nghẹn ứ lại như thể bị chặn họng.

Là tiếng hét của Kaminari.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me