[LingOrm] Chúng ta là quan hệ gì?
51
Orm một đường lôi kéo Mim ra quán bar, thẳng đến khi đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh quán bar, nàng mới buông tay ra."Chị làm cái gì vậy?!" Mim rất không vui giật tay ra khỏi ma trảo của Orm, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Orm. "Bọn họ quậy phá trong quán bar, chị tức giận với em cái gì?""Mim, đừng có nói như kiểu không liên quan gì tới em." Orm khoanh tay, lúc nói chuyện tức đến nỗi muốn nhằm ngay ót Mim nện vài cái, nhưng nàng ngừng xúc động, nén giận không phát hỏa."Sao? Chị còn muốn đánh em?" Mim dẩu môi, cứ như cố ý châm dầu vô lửa trước sự tức giận của Orm."Em biết, chị ở công ty quen với kiểu nói một không hai, nhưng em không phải nhân viên của chị, đừng có lên mặt dạy dỗ em, bọn họ sợ chị, em còn không có sợ đâu."Orm nghe vậy, ngược lại không vội nói chuyện, nàng chính là đứng đó yên lặng nhìn Mim, nhìn cho đến khi Mim cảm thấy mất tự nhiên.Vuốt mặt mình, Mim không được tự nhiên nói: "Làm gì chị nhìn em như vậy!""Chị biết em nghĩ gì." Orm nói xong, kiêu ngạo cười rộ lên, "Thế nhưng nói thật, nếu chị là em, chị sẽ không dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy đi hấp dẫn ánh mắt Film."Mim sắc mặt trầm xuống, tựa hồ như bị nói trúng tâm sự rồi, nàng cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, sau đó mất hứng xoay mặt qua một bên. "Xì, nói cứ như chị hiểu em lắm.""Đương nhiên chị hiểu rõ em. Chị còn biết, chị cùng Film ra ngoài, em rất không vui đúng không?" Sắc mặt Mim càng không hờn giận, Orm càng khẳng định mình đoán đúng, nàng cười đến càng thêm chắc chắn. "Nhưng quan hệ giữa chị và Film, cũng sẽ không vì sự quấy rối của em mà thay đổi. Bọn chị, đời này cũng sẽ không vì người ngoài mà trở mặt."Orm cố ý nhấn mạnh ở hai chữ 'người ngoài', nàng vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Mim, đột nhiên cảm thấy đùa với nàng như vậy, thật sự thú vị vô cùng."Ai nói sẽ không?" Mim ngẩng đầu, nhìn thẳng Orm, đột nhiên vì nhắc đến Film mà nhịn không được muốn tranh cãi. "Film tuyệt đối sẽ không làm chuyện em không thích."...Orm đi vào tòa nhà, một tay nàng cầm điện thoại, một tay nhấn nút thang máy, yên lặng đứng ở cửa thang máy."Tại sao không nói lời nào?" Điện thoại biểu hiện có người đang nghe máy, nhưng theo bên kia truyền lại vẫn là tiếng động 'sột soạt', không có tiếng người.Lingling đợi trong chốc lát, mới cười phá vỡ im lặng."Không có." Nghe một tiếng 'ding', Orm đi vào thang máy vừa mở cửa, nàng trả lời đơn giản, nhấn số tầng của mình, sau đó dựa vào vách thang máy, nói: "Tôi vừa mới về, đang đợi thang máy."Orm thanh âm ngày thường đều hơi theo tự tin cùng tao nhã, nay nghe có chút ảm đạm trầm tĩnh, Lingling nghe thấy biết rằng tâm trạng Orm không được tốt lắm. "Sao tôi cảm thấy, hôm nay tâm trạng Kornnaphat tổng của chúng ta hình như không được tốt. A, để tôi đoán thử xem, là ai làm cho cô ấy không vui đây."Ánh mắt Orm nhìn chằm chằm vào phía trên cửa thang máy có những con số đang nhảy, đến lúc này, nàng mới 'phì' cười một tiếng, nói: "Vậy cô đoán được không?""Đoán tới đoán lui, chỉ đoán được một nguyên nhân." Lingling cố ý ngừng lại vài giây, sau đó mới nói tiếp: "Em rất nhớ tôi.""Thôi đi, cô không ở đây tôi vui biết bao nhiêu, tốt nhất cả đời cô cứ ở bên kia đi không cần trở về."Orm 'hừ' nhẹ một tiếng từ trong mũi, nàng bước ra thang máy, vừa mạnh miệng chế nhạo, vừa cúi đầu tìm chìa khóa nhà."... Thật vậy sao?" Lingling thanh âm nghe vẫn đang cười như trước.Cái này nên trả lời thế nào đây?Orm vào phòng, nàng đứng sững sờ ngay cửa, nói không được mà không nói cũng không được, nên nàng bất giác cắn môi, một lúc sau mới cười rộ lên, thâm âm mềm mại, nghe không giống như đang giải thích ngược lại như đang làm nũng lấy lòng. "Không phải, là Mim lại quậy phá đem rắc rối đến cho tôi, cảm đêm còn chưa hết bực mình đây."Lingling nhận xét đúng trọng tâm, nói: "Xem ra làm em tức giận không ít.""Đừng nói nữa." Cả đêm cái tên Mim không có biện pháp thoát ra khỏi đầu nàng, nên Orm khoát tay, không mong muốn nói tới chuyện đó nữa."Đi đến cửa sổ." Lingling thanh âm vang lên đặc biệt rõ ràng trong điện thoại, bốn phía quanh cô thật im lặng, nên càng làm cho giọng cô trở nên mê người, dường như mang theo một loại dụ hoặc. "Tôi có quà muốn tặng cho em.""Quà?" Orm càng thêm nghi hoặc, nàng vẫn đứng ngay cửa không động đậy, nghe Lingling nói, trong lòng nàng tràn đầy khó hiểu lặp lại một lần, nhưng vẫn không di chuyển. "Gần đây tôi không có nhận được chuyển phát nhanh hay bưu phẩm gì cả?""Đi đến bên cửa sổ em sẽ biết." Giọng Lingling tràn ngập ý cười nồng đậm, một âm cuối cùng thật sự rất hoàn mỹ, hầu như không ai có thể ở dưới lời dụ hoặc của cô mà không bước đến.Orm vốn đang muốn hỏi lại, nhưng dường như trong lòng nàng đã có đáp áp, chỉ là đáp án nổi lên từ đáy lòng, cũng nhanh chóng bị nàng bác bỏ. Chân đã vô thức theo chỉ thị của Lingling mà di chuyển, nàng đi đến bên cửa sổ, âm thầm hít một hơi, sau đó đưa tay vén bức màn che ánh trăng bên ngoài."Đến chưa?" Lingling tựa hồ có thể nhìn trộm thấy tất cả, Orm mới vừa đi đến bên cửa sổ, giọng Lingling liền vang lên đầy mê hoặc. "Em yêu, nhìn xuống dưới."Theo lời Lingling nhìn xuống, vang đến chính là tiếng hít sâu của Orm.Đèn đường phát ra ánh sáng u tối vàng nhạt.Lingling đang đứng dưới ngọn đèn vàng, một tay cầm điện thoại áp bên tai, một tay tùy ý cắm trong túi áo khoác, dường như cảm giác được ánh mắt Orm, lúc nàng nhìn xuống, Lingling liền ngẩng đầu lên nhìn nàng.Thế giới đều im lặng, chỉ có Orm kinh ngạc vui mừng đến tiếng hít thở không còn vang lên một cách bình tĩnh nữa.Có lẽ rất nhiều ngày đêm trôi qua nhẹ nhàng, nàng vẫn luôn mãi nhớ rõ đêm nay, có một người phụ nữ, xuyên qua vô số thành thị, từ ngày sang đêm quay trở về, không vì điều gì khác, chỉ vì muốn cho người yêu của mình một niềm vui bất ngờ.Trên đời này chuyện lãng mạn so với chuyện này nhiều đến nỗi đếm không xuể, nhưng Orm cảm thấy, đây chính là chuyện lãng mạn nhất nàng được nhận.Nàng yêu người phụ nữ này đến bao nhiêu, ngay khoảnh khắc này, không bao giờ cần phải hỏi thêm nữa."Cô đừng động." Lingling nâng bước muốn đi lên lầu, nhưng Orm quát bảo cô ngừng lại, nàng nói xong, giọng hơi run run. "Lần này, đến lượt tôi đến tìm cô."Ném điện thoại lên sô pha, không quan tâm nó trong nháy mắt từ trên sô pha bắn xuống đất một cách thê thảm, Orm mở cửa, chạy nhanh xuống dưới.Ra tới cửa tiểu khu, Orm vừa mở cửa ra, đứng thở gấp, nhưng ánh mắt nàng vẫn dừng trên người Lingling.Lingling hai tay cắm trong túi áo khoác vàng nhạt, vạt áo rộng mở lộ ra thân hình mảnh khảnh của Lingling một cách rõ ràng, ngọn đèn vàng nhạt chiếu lên thân thể cô, khiến cô càng nhìn càng cực kỳ soái, nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn Orm nở nụ cười nhạt, lại lập tức trở nên xinh đẹp đến mức làm người ta quên cả hít thở."Cô làm sao trở về rồi?" Lúc Orm nói lời này còn có chút hụt hơi, nàng vừa nói, vừa bước đến gần bên Lingling.Lingling như trước vẫn cười, chỉ là nụ cười mang theo vài phần sủng nịch. "Em biết đáp án, không phải sao?"Tim đập không nghe sai sử vang lên như đang đánh trống, Orm đi đến bên Lingling, trong lòng như rót mật, nhưng ngoài miệng còn giả ngu. "Tôi làm sao biết được."Lingling vẫn biết cho đến giờ Orm luôn không phải là người yêu nhu thuận và thành thật, trình độ ác liệt mạnh miệng của nàng thậm chí chiếm cứ hoàn toàn khuyết điểm của nàng. Nên khi Lingling nghe Orm một mực giả vờ ngu ngơ cô cũng không thèm để ý, cô chỉ cong khóe miệng nhìn Orm, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay Orm, kéo nàng chạy lên lầu.Đối với Lingling, Orm hoàn toàn vô phương kháng cự, nàng cứ vậy mặc cho Lingling kéo nàng lên lầu, đóng cửa lại trong nháy mắt, Lingling liền xoay người áp sát lên người nàng, dán chặt đến không chừa một khe hở, từng nụ hôn của Lingling lưu lại trên mặt nàng, không bỏ sót chỗ nào.Không cần ngôn ngữ lại càng không cần chỉ thị, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ để cả hai hiểu được ý muốn mãnh liệt của đối phương vào giờ phút này, ai cởi quần áo ai trước hai người đều không nhớ rõ, chỉ biết ngay giây phút hai thân thể ấm áp thân mật dán chặt lên nhau kia, cảm thụ sự thỏa mãn giống như hai linh hồn đồng cảm nhau trong sự run rẩy.Đây là một sự thỏa mãn đáp lại hai con người đã phải chia cách hơn tuần lễ, khi Orm từ trong phòng tắm đi ra, Lingling đã nằm trên giường, cô nhắm mắt lại, dường như đang ngủ.Nâng nhẹ bước chân đi qua, Orm biết Lingling từ nhà gấp rút quay lại đây sẽ mệt đến cỡ nào, hơn nữa vừa rồi vận động kịch liệt, khó tránh khỏi việc Lingling mệt đến nỗi chưa đi tắm đã lăn ra ngủ.Tắt đèn, Orm chỉ để lại ngọn đèn ngủ để ở đầu giường, nàng xoay người nằm thẳng trên giường, nghiêng thân hướng về phía Lingling, chăm chú mà mê luyến ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Lingling.Nàng rất ít có cơ hội chăm chú ngắm nhìn Lingling như vậy, trước đây mỗi khi Lingling tỉnh dậy, hai người nếu không phải âm thầm phân cao thấp thì chính là đấu võ mồm, cứ như Lingling mà không chế nhạo đến nỗi khiến Orm toàn thân phát điên, cô sẽ không vui.Nghĩ, Orm nhẹ nhàng vươn đầu ngón tay lướt khẽ qua khuôn mặt Lingling, từ chân mày đến khóe miệng, theo làn da bóng loáng tự do di chuyển.Tình cảm thật sự là điều gì đó rất kỳ diệu, nó cư nhiên có thể làm cho người kiêu ngạo tự phụ như Orm chỉ như vậy ngắm nhìn một người, có thể tự đáy lòng sinh ra vô hạn thương tiếc cùng cảm giác thỏa mãn, khiến cho Orm luôn luôn mắt cao hơn đỉnh đầu trong ánh mắt sinh ra mê luyến cùng theo đuổi.Tình cảm tận đáy lòng căng đầy đến đau xót, Orm từng chút từng chút áp lại gần, nụ hôn cực nóng nhẹ nhàng đặt lên khóe miệng Lingling.Không có một chút dục vọng, không có chút gì bá đạo, chỉ đơn thuần và rất đẹp.Lúc mở mắt ra lần nữa, Orm thấy khóe miệng Lingling hơi hơi cong lên, nàng vừa định muốn thôi miên bản thân mình coi đây chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi, không nghĩ đến Lingling lại đột nhiên mở mắt, ánh mắt ấy còn mang theo ý cười nồng đậm.Hít một ngụm khí lạnh, Orm dịch ra sau từng chút một, nàng nhìn ánh mắt trong suốt tràn ngập ý cười của Lingling, mặt nàng 'soạt' một cái không khống chế được đỏ ửng lên.Quá mất mặt! Hiếm khi trong lòng nàng mới sinh sôi nảy nở ra cái ý tưởng nữ sinh ngây thơ như thế, không nghĩ đến lại bị Lingling bắt gặp đúng lúc, cái này còn không phải muốn để cô ấy cười nhạo hành vi của nàng sao.Orm lùi về sau một chút, Lingling liền nhích lại gần một chút, đến khi Orm cảm giác được lưng đã chạm mép giường, nàng mới lấy tay cản Lingling, không cho cô tiến gần thêm nữa, nói: "Cô đừng có lấn tôi."Orm ra lệnh, Lingling thật sự không động đậy, cô nghiêng thân mình, một tay chống đầu, nhìn Orm, nói: "Làm sao, hôn trộm người ta xong còn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hả?"Nói nhảm, chẳng lẽ còn đợi cô đến tính sổ sao?Orm trở mình suy nghĩ, đương nhiên nàng sẽ không nói ra rồi đó, nên nàng chính là không thèm để ý, nói: "Tôi chỉ hôn một cái mà thôi, cô kiếm chuyện để nói à."Lingling cười cười, dường như cố ý hiểu sai lời Orm, nắm bắt vấn đề, nói: "Em đang cho tôi lý do để trừng phạt em sao?"Lời này thật sự không cần nói cũng biết, rất hạ lưu, vô sỉ đến mức Orm nhịn không được nữa, vẻ mặt đầy xấu hổ, nàng cuộn người chui vào trong chăn, sau đó đẩy Lingling ra, lăn lăn lộn lộn đến một góc nằm."Tôi muốn đi ngủ, cô đừng quấy rầy tôi!"Nhưng Lingling làm gì tốt bụng đáp ứng nàng, cô vươn ma trảo nắm lấy một góc chăn của Orm, kéo lại bên người mình, Orm liền lăn ngược trở về.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me