Lingorm Iron And Ivy Hoan
Ideo Q Chula - 13:28 (Ngày em bỏ đi)Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Orm, nhẹ tênh. Không một tiếng động, không một tiếng dập cửa. Thế nhưng, Lingling nghe rõ tiếng vỡ tan bên trong mình. Chị đứng đó, đối diện với khoảng trống vừa bị khoét sâu từ trái tim mình – từng bước chân Orm lùi dần, từng khoảng cách nới rộng – cảm giác như có một bàn tay vô hình đang kéo rách da thịt chị từng lớp một, chậm rãi và tàn nhẫn.Mặt chị nóng ran, bỏng rát. Như thể toàn bộ máu trong người đang dồn hết về tim, rồi bị nén chặt lại. Không thể thoát ra, cũng chẳng thể đi vào."Lẽ ra chị phải đuổi theo...""Nhưng chị không nhấc nổi chân.""Khi em quay lại nhìn chị lần cuối, ánh mắt đó... chị biết mình đã vĩnh viễn đánh mất điều quan trọng nhất."Chị run rẩy chạm vào má mình – nơi Orm từng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn mỗi sáng. Giờ đây, nơi đó trống rỗng, lạnh ngắt, và vô vị.Lingling ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Chị không khóc. Không gào thét. Chị chỉ ngồi đó, lặng im. Tay ôm lấy chiếc gối, đầu tựa vào tường, để bản thân chìm dần xuống đáy sâu của sự trừng phạt."Chị đã dối em.""Không phải chỉ một lần. Mà là từng ngày.""Chị dối, không phải vì chị không yêu em. Mà là vì chị quá yêu... nên mới sợ.""Sợ em biết, rồi sẽ rời đi. Nhưng hóa ra, chính vì chị che giấu, em mới thật sự rời đi.""Chị không chỉ dối em. Chị đã dối cả lòng tin mà em dành cho chị..."...Lingling chầm chậm ngồi xuống sofa – chính là nơi Orm vẫn thường ngồi. Chị cúi đầu thật sâu, hít một hơi thật dài... Mùi hương của em vẫn còn vương vấn, lẫn trong từng sợi nệm, trong chiếc gối mềm, và cả trong không khí.Mỗi góc nhỏ trong căn hộ này đều in đậm hình bóng của em. Chiếc ly em hay dùng. Chiếc áo chị từng để lại cho em mặc. Tấm chăn Orm vẫn cuộn tròn mỗi khi xem phim. Mỗi vật, giờ đây, đều trở thành mũi kim đâm vào tim Lingling, dằn vặt chị bằng một câu hỏi không lời đáp"Nếu chị đã biết sẽ mất em khi sự thật bị phơi bày... thì tại sao lại không chọn nói ra từ sớm?""Để giữ em bằng sự lừa dối... liệu có còn xứng đáng với tình yêu này nữa không?"The O's Korner - 18:39Lingling đứng bất động trước cửa quán, thật lâu. Chị không vào. Cũng chẳng hỏi bất cứ ai. Vì chị biết... nếu Orm vẫn còn ở đó, em sẽ lao đến ôm lấy chị ngay.Nhưng em đã đi rồi. Và chị, giờ đây, không còn quyền gọi tên em nữa. Lingling đứng như hóa đá, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại đã tắt ngúm màn hình. Không một cuộc gọi nhỡ. Không có bất cứ tin nhắn nào."Em không tìm chị. Em không cần chị nữa.""Em đã rời đi... và lần này, em thật sự muốn quên chị mãi mãi."Từ bên trong quán, Prim nhìn thấy chị. Nhưng Lingling chỉ khẽ lắc đầu. Chị không hẳn đến đây là để tìm em, chị đang huyễn hoặc bản thân một chút thôi. Ideo Q Chula - 22:48Lingling nhẹ nhàng mở cửa, gần như không một tiếng động. Dù chị biết chắc chắn căn hộ hoàn toàn trống rỗng, nhưng tim chị vẫn đập liên hồi, như thể sợ rằng... chỉ cần mở ra, Orm sẽ ngồi đó trên sofa, đang đợi.Chị đi qua từng căn phòng, mỗi bước chân lại kéo lê thêm một gánh nặng vô hình.Sofa – lạnh ngắt, không dấu vết.Phòng bếp – im lìm, không một hơi ấm.Phòng ngủ – tối om, đèn không sáng.Không có ai cả. Lingling chậm rãi tiến về phía giường, rồi đổ mình xuống. Chị cầm lấy điện thoại, bàn tay run lên bần bật. Không phải vì giá lạnh, mà vì nỗi sợ hãi khủng khiếp đang bủa vây – sợ rằng nếu chị gửi đi tin nhắn đó, nó sẽ rơi vào khoảng không vô tận, không bao giờ nhận được một lời đáp....Lingling bước vào phòng tắm, một thói quen cơ học. Chị sợ rằng nếu không làm gì đó, mình sẽ chết dí ở một chỗ. Chị bật đèn. Ánh sáng trắng buốt tràn ngập tấm gương. Khuôn mặt chị phản chiếu trong đó... trắng bệch, mái tóc rũ rượi, đôi mắt trũng sâu vô hồn. Không giống một người còn sự sống.Chị chống tay lên thành bồn rửa mặt, ngẩng đầu. Một tiếng thở dài thườn thượt"Bình tĩnh... mình phải sống tiếp."Bàn tay chị vươn ra, chạm vào chai sữa tắm. Và dừng lại.Chính là chai Orm vẫn dùng. Nó vẫn nằm yên vị trí cũ – bên phải kệ, vừa tầm tay chị nhất – vì Orm cao hơn một chút, nên chị luôn đặt đồ dùng của em ở nơi dễ lấy. Nhãn dán đã phai màu chút ít do nước, nhưng dòng chữ nghịch ngợm của Orm vẫn còn rõ mồn một"Lingling hông được sài lén của em"Chị bật nắp, hít một hơi thật chậm.Mùi bạc hà mát lạnh xen lẫn hương hoa nhài thoang thoảng – mùi hương đặc trưng của Orm, quen thuộc đến mức khiến tim chị đột ngột thắt lại, nặng trĩu. Chị chầm chậm đóng nắp chai.Không dùng....Lingling bước ra khỏi phòng tắm, tiến đến tủ quần áo. Chiếc tủ trượt nhẹ, chỉ để lại một tiếng "sột" khô khốc, như một lời nhắc nhở về sự trống vắng.Bên trái là ngăn đồ của chị. Bên phải – mọi thứ vẫn nguyên vẹn như một bảo tàng của kỷ niệm: chiếc áo hoodie xám thân quen, áo sơ mi kẻ sọc, và cả cái váy trắng em đã mặc hôm đi Chiang Mai. Từng món đồ một. Gấp phẳng phiu. Treo ngay ngắn.Chị khẽ chạm tay vào từng chiếc áo, từng chiếc váy – như thể đang chạm vào những dấu tích cuối cùng của một người đã hoàn toàn rời đi khỏi cuộc đời chị."Em mang theo niềm tin... nhưng lại để lại tất cả những gì thuộc về em.""Thật tàn nhẫn làm sao, Orm ơi..."Lingling không có ý định dọn dẹp. Cũng không giấu chúng đi. Chị chỉ khẽ khàng đóng cánh tủ lại. Đứng thêm vài khoảnh khắc, để nỗi đau giày vò, rồi nặng nề quay về phía giường....Lingling đổ mình xuống giường. Đệm lún sâu bên trái – nơi Orm vẫn thường ngả lưng. Chị vẫn giữ nguyên vị trí bên phải – không dám chiếm lấy phần của em, dù biết em đã không còn ở đây. Chăn chị chỉ kéo đến ngực, bỏ lại một nửa giường trống trải. Thói quen chia sẻ hơi ấm giờ đã trở thành nỗi đau không thể lấp đầy.Chị nằm nghiêng, ánh mắt vô định hướng về khoảng không vô tận bên cạnh. Nơi đó từng vang vọng tiếng em trở mình trong giấc ngủ. Từng có vòng tay em ôm siết lấy eo chị. Giờ đây – chỉ còn lại sự trống rỗng đến tàn nhẫn."Em có biết không...""Chị vẫn ở đây, trên phần giường của mình – nhưng phần giường bên cạnh, đã không còn thuộc về chị nữa.""Chị xin lỗi... Orm à...""Chị xin lỗi...."Rồi Lingling bật khóc. Không phải những tiếng nức nở vỡ òa, không phải sự gào thét. Chỉ là dòng nước mắt âm thầm tuôn rơi từ khóe mi, làm ướt đẫm chiếc gối. Chị không lau đi. Không cố che giấu. Không một chút ngăn cản.Và trong cái lạnh lẽo của chiếc giường đôi chỉ còn một mình... Chị thì thầm, rất khẽ, như một lời nguyện cầu tuyệt vọng:"Nếu em không bao giờ quay lại nữa... thì chị thực sự đã xin lỗi rồi.""Nhưng nếu còn một chút tình yêu nào của em dành cho chị...""Xin hãy cứu chị khỏi vực sâu do chính sai lầm của mình tạo ra"...03:41Lingling vẫn chưa thể chợp mắt. Chị trằn trọc trở mình trên giường, chăn kéo rồi lại đạp ra, chiếc gối chỉnh mãi vẫn không thể nào vừa ý. Cơ thể chị rã rời, nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến lạ, như bị mắc kẹt giữa hai thái cực: hy vọng và tuyệt vọng.Chiếc điện thoại vẫn nằm đó, trên bàn đầu giường. Màn hình tắt. Im lìm, tựa như một bí mật được chôn giấu. Chị với tay. Mở lên.Màn hình khóa hiện lên hình ảnh của em. Đó là bức ảnh Orm ngồi ở ban công nhà, mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cười ngây ngô, tay cầm cốc sữa. Tấm ảnh chị đã lén chụp – không chỉnh sửa. Nhưng lại là bức hình chị xem nhiều nhất, cất giữ trong trái tim.Lingling nhìn chằm chằm vào ảnh, từng đường nét của Orm như khắc sâu vào tâm trí chị. Tay chị khẽ chạm vào gò má em trên màn hình, rồi kéo xuống để mở tin nhắn.Không có gì mới."Nếu không gửi, sẽ hối hận suốt đời."Chị bấm vào khung tin nhắn, gõ từng chữ một, chậm rãi. Tin nhắn này, chị đã viết đi viết lại trong đầu mình hàng trăm lần rồi."Orm... Chị biết lúc này những lời xin lỗi đều bằng thừa..."
(đoạn tin nhắn đầy đủ – như trong chương 52)Lingling nhìn dòng tin nhắn dài dằng dặc, ngón tay run nhẹ. Chị không dám gửi ngay."Gửi đi rồi... nếu không có hồi âm thì sao?""Chị sẽ phải sống thế nào với cái tin nhắn cuối cùng không được đọc, không được đáp lại..."Tim chị đập từng nhịp nặng trĩu, đau nhói. Môi khẽ mím chặt.Rồi chị nhấn "Send".Điện thoại rung khẽ. Tin nhắn chuyển đi. Không thể thu hồi được nữa. Lingling đặt úp điện thoại xuống bàn như thể nó vừa biến thành một quả bom hẹn giờ – có thể nổ tung cả phần còn lại của trái tim chị bất cứ lúc nào.Lingling quay người, tay với lấy chiếc gối dài đặt ở phía em vẫn thường nằm. Chiếc gối vẫn còn hằn một vết lõm nhẹ, chứng tỏ những đêm Orm đã ôm nó vào lòng.Chị siết chặt lấy chiếc gối, ôm ghì vào ngực. Chị cúi đầu, hít một hơi thật nhẹ – dè dặt đến từng chút một. Chị sợ... một khi hít sâu hơn, mùi hương của em sẽ tan biến vào không khí. Chị áp mặt vào chiếc gối. Nước mắt đã cạn khô, không còn giọt nào để rơi nữa. Nhưng hơi thở của em vẫn còn đọng lại trong từng sợi vải – một chút dịu dàng cuối cùng còn sót lại trong thế giới đổ nát của chị.Lingling khẽ nhắm mắt, vẫn ôm riết chiếc gối như báu vật cuối cùng. Và trong khoảng lặng như tờ ấy, chị chìm dần vào giấc ngủ – không phải vì sự thanh thản tìm thấy, mà vì chị đã kiệt sức đến mức không còn sức lực để tiếp tục chống chọi....Phòng ngủ - 08:48Tia nắng đầu ngày xuyên qua tấm rèm mỏng, đổ vệt sáng lên gương mặt Lingling đang nghiêng, vẫn ôm chặt chiếc gối vào lòng. Mí mắt chị khẽ động, rồi từ từ mở ra, một thoáng bàng hoàng hiện rõ. Cổ họng khô khốc, đôi vai ê ẩm vì nằm co ro suốt đêm dài.Lingling từ từ ngồi dậy. Đầu đau nhức âm ỉ. Tim đập nặng nề, mệt mỏi. Chị không nhớ chính xác mình đã ngủ lúc nào, chỉ biết mình đã bám víu vào mùi hương đó như một chiếc phao cứu sinh cuối cùng.Chị với tay tìm điện thoại. Màn hình tối đen, lặng lẽ. Nhấn nút nguồn.Một thông báo. Duy nhất một tin nhắn.Tim chị thót lại một nhịp. Bàn tay hơi run. Ngón cái vuốt nhẹ, mở khóa. Tên người gửi hiện lên, rõ ràng: Orm. Thời gian gửi: 07:19.Chị nhìn chằm chằm, đôi mắt không rời màn hình. Ngập ngừng. Không dám mở ngay."Nếu em nguyền rủa chị, chị chấp nhận.""Nếu em nói căm ghét chị, chị vẫn sẽ biết ơn vì em đã chịu trả lời."Và rồi, Lingling hít một hơi thật sâu, mở tin nhắn."Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa. Trước tiên là giữ mạng đi. Làm đi."Chị đọc xong.Một khoảng lặng.Lingling không bật khóc nức nở. Chị chỉ ngửa mặt lên trần nhà, nhắm chặt mắt, và dòng nước mắt nóng hổi lặng lẽ tuôn rơi, như thể một con đập trong lồng ngực vừa được xả van."Em vẫn còn quan tâm...""Em vẫn lo lắng cho chị.""Dù tổn thương sâu sắc, dù không thể tha thứ, dù lòng đầy đau đớn... nhưng em vẫn còn yêu chị đủ để mong chị được sống."Lingling siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Một phần trong chị cảm thấy nhẹ nhõm khôn tả – vì ít nhất chị biết Orm vẫn an toàn, vẫn còn đọc được lời của chị. Nhưng một phần khác lại trĩu nặng hơn gấp bội – vì chị đã hiểu rõ:Từ giờ, chị phải hành động. Không còn những lời hứa suông. Không còn những lời xin lỗi vô nghĩa. Chị phải làm.Chị ngồi thẳng dậy, đặt điện thoại lên bàn. Ánh mắt Lingling bỗng bừng sáng hơn một chút – không phải vì một tia hy vọng hão huyền... mà vì chị vừa được trao lại quyền được gánh vác trách nhiệm....Chị gập điện thoại lại, đặt sang một bên. Đúng lúc đó, ánh mắt Lingling lướt qua chiếc laptop đặt trên bàn làm việc. Bản năng của một người đã từng sống trong bóng tối lâu hơn ánh sáng bỗng trỗi dậy mạnh mẽ.Chị bật máy. Đăng nhập vào hệ thống. Chị muốn track thử xem em đang ở đâu.Chị nhập số của Orm.Không kết nối.Không tín hiệu.Không phản hồi từ cột GPS.Lingling thử tiếp – dùng proxy, cầu truyền tạm từ một trong những node liên lạc mà chị từng thiết kế. Vẫn vậy. Orm đã chặn toàn bộ tín hiệu.Chị tựa lưng ra ghế, thở dài một hơi. Không phải vì thất vọng. Mà vì chị đã hiểu"Muốn tìm được em, đâu có đơn giản như vậy được. Vậy thì xem thường khả năng của Orm quá rồi"Lingling bắt đầu nghĩ sang việc làm sao để giữ mạng. Lingling rời khỏi bàn làm việc. Chị rót một ly nước lạnh, uống từng ngụm nhỏ.
Đầu óc bắt đầu phân tích."Lần đó mình giết Tun, ông ta đã cho người ám sát. Nếu như Orm không xuất hiện thì mình đã đăng xuất rồi""Có nghĩa là bản án tử không phải là thứ được thông báo trước. Tới lúc ông ấy ban chết thì chết thôi"Lingling đặt ly nước xuống, bước ra ban công. Gió vẫn thổi nhẹ, nắng vẫn dịu dàng, nhưng trong lòng chị, một cơn bão lý trí đang nổi lên."Lần này ông ta gửi hồ sơ nội gián đến đây. Quá rườm rà rồi""Nghĩa là... Ông ta muốn nhiều hơn mạng của mình"Chị khoanh tay trước ngực, tựa người vào tường, nghĩ mãi không thông."Ông ta muốn gì đây chứ..."Một luồng gió lạnh chợt lướt qua tai chị, Lingling khẽ rùng mình...Hết chương 53
(đoạn tin nhắn đầy đủ – như trong chương 52)Lingling nhìn dòng tin nhắn dài dằng dặc, ngón tay run nhẹ. Chị không dám gửi ngay."Gửi đi rồi... nếu không có hồi âm thì sao?""Chị sẽ phải sống thế nào với cái tin nhắn cuối cùng không được đọc, không được đáp lại..."Tim chị đập từng nhịp nặng trĩu, đau nhói. Môi khẽ mím chặt.Rồi chị nhấn "Send".Điện thoại rung khẽ. Tin nhắn chuyển đi. Không thể thu hồi được nữa. Lingling đặt úp điện thoại xuống bàn như thể nó vừa biến thành một quả bom hẹn giờ – có thể nổ tung cả phần còn lại của trái tim chị bất cứ lúc nào.Lingling quay người, tay với lấy chiếc gối dài đặt ở phía em vẫn thường nằm. Chiếc gối vẫn còn hằn một vết lõm nhẹ, chứng tỏ những đêm Orm đã ôm nó vào lòng.Chị siết chặt lấy chiếc gối, ôm ghì vào ngực. Chị cúi đầu, hít một hơi thật nhẹ – dè dặt đến từng chút một. Chị sợ... một khi hít sâu hơn, mùi hương của em sẽ tan biến vào không khí. Chị áp mặt vào chiếc gối. Nước mắt đã cạn khô, không còn giọt nào để rơi nữa. Nhưng hơi thở của em vẫn còn đọng lại trong từng sợi vải – một chút dịu dàng cuối cùng còn sót lại trong thế giới đổ nát của chị.Lingling khẽ nhắm mắt, vẫn ôm riết chiếc gối như báu vật cuối cùng. Và trong khoảng lặng như tờ ấy, chị chìm dần vào giấc ngủ – không phải vì sự thanh thản tìm thấy, mà vì chị đã kiệt sức đến mức không còn sức lực để tiếp tục chống chọi....Phòng ngủ - 08:48Tia nắng đầu ngày xuyên qua tấm rèm mỏng, đổ vệt sáng lên gương mặt Lingling đang nghiêng, vẫn ôm chặt chiếc gối vào lòng. Mí mắt chị khẽ động, rồi từ từ mở ra, một thoáng bàng hoàng hiện rõ. Cổ họng khô khốc, đôi vai ê ẩm vì nằm co ro suốt đêm dài.Lingling từ từ ngồi dậy. Đầu đau nhức âm ỉ. Tim đập nặng nề, mệt mỏi. Chị không nhớ chính xác mình đã ngủ lúc nào, chỉ biết mình đã bám víu vào mùi hương đó như một chiếc phao cứu sinh cuối cùng.Chị với tay tìm điện thoại. Màn hình tối đen, lặng lẽ. Nhấn nút nguồn.Một thông báo. Duy nhất một tin nhắn.Tim chị thót lại một nhịp. Bàn tay hơi run. Ngón cái vuốt nhẹ, mở khóa. Tên người gửi hiện lên, rõ ràng: Orm. Thời gian gửi: 07:19.Chị nhìn chằm chằm, đôi mắt không rời màn hình. Ngập ngừng. Không dám mở ngay."Nếu em nguyền rủa chị, chị chấp nhận.""Nếu em nói căm ghét chị, chị vẫn sẽ biết ơn vì em đã chịu trả lời."Và rồi, Lingling hít một hơi thật sâu, mở tin nhắn."Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa. Trước tiên là giữ mạng đi. Làm đi."Chị đọc xong.Một khoảng lặng.Lingling không bật khóc nức nở. Chị chỉ ngửa mặt lên trần nhà, nhắm chặt mắt, và dòng nước mắt nóng hổi lặng lẽ tuôn rơi, như thể một con đập trong lồng ngực vừa được xả van."Em vẫn còn quan tâm...""Em vẫn lo lắng cho chị.""Dù tổn thương sâu sắc, dù không thể tha thứ, dù lòng đầy đau đớn... nhưng em vẫn còn yêu chị đủ để mong chị được sống."Lingling siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Một phần trong chị cảm thấy nhẹ nhõm khôn tả – vì ít nhất chị biết Orm vẫn an toàn, vẫn còn đọc được lời của chị. Nhưng một phần khác lại trĩu nặng hơn gấp bội – vì chị đã hiểu rõ:Từ giờ, chị phải hành động. Không còn những lời hứa suông. Không còn những lời xin lỗi vô nghĩa. Chị phải làm.Chị ngồi thẳng dậy, đặt điện thoại lên bàn. Ánh mắt Lingling bỗng bừng sáng hơn một chút – không phải vì một tia hy vọng hão huyền... mà vì chị vừa được trao lại quyền được gánh vác trách nhiệm....Chị gập điện thoại lại, đặt sang một bên. Đúng lúc đó, ánh mắt Lingling lướt qua chiếc laptop đặt trên bàn làm việc. Bản năng của một người đã từng sống trong bóng tối lâu hơn ánh sáng bỗng trỗi dậy mạnh mẽ.Chị bật máy. Đăng nhập vào hệ thống. Chị muốn track thử xem em đang ở đâu.Chị nhập số của Orm.Không kết nối.Không tín hiệu.Không phản hồi từ cột GPS.Lingling thử tiếp – dùng proxy, cầu truyền tạm từ một trong những node liên lạc mà chị từng thiết kế. Vẫn vậy. Orm đã chặn toàn bộ tín hiệu.Chị tựa lưng ra ghế, thở dài một hơi. Không phải vì thất vọng. Mà vì chị đã hiểu"Muốn tìm được em, đâu có đơn giản như vậy được. Vậy thì xem thường khả năng của Orm quá rồi"Lingling bắt đầu nghĩ sang việc làm sao để giữ mạng. Lingling rời khỏi bàn làm việc. Chị rót một ly nước lạnh, uống từng ngụm nhỏ.
Đầu óc bắt đầu phân tích."Lần đó mình giết Tun, ông ta đã cho người ám sát. Nếu như Orm không xuất hiện thì mình đã đăng xuất rồi""Có nghĩa là bản án tử không phải là thứ được thông báo trước. Tới lúc ông ấy ban chết thì chết thôi"Lingling đặt ly nước xuống, bước ra ban công. Gió vẫn thổi nhẹ, nắng vẫn dịu dàng, nhưng trong lòng chị, một cơn bão lý trí đang nổi lên."Lần này ông ta gửi hồ sơ nội gián đến đây. Quá rườm rà rồi""Nghĩa là... Ông ta muốn nhiều hơn mạng của mình"Chị khoanh tay trước ngực, tựa người vào tường, nghĩ mãi không thông."Ông ta muốn gì đây chứ..."Một luồng gió lạnh chợt lướt qua tai chị, Lingling khẽ rùng mình...Hết chương 53
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me