TruyenFull.Me

Lingorm Iron And Ivy

Bếp nhỏ - 19:17

Orm hơi cúi mặt, giọng lí nhí

"Em xin lỗi... ý em là.. chị cầm dao vào bếp rất giỏi.."

Lingling khẽ mỉm cười, chị đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm. Chị nhìn Orm khẽ khàng, nhưng đầy ý 

"Không sao đâu mà.."

"Mình phải nhìn thẳng vào sự thật chứ..."

Một khoảng im lặng nhẹ nhàng bao trùm không gian. Lingling vẫn nhìn Orm, trong đôi mắt chị ánh lên một nỗi tò mò mơ hồ, một câu hỏi đã chất chứa từ lâu nhưng chị chưa bao giờ dám thốt ra thành lời. Chị yêu Orm của hiện tại, nhưng thế giới phía sau em vẫn là một bức màn bí ẩn.

Orm cảm nhận được ánh mắt dò xét, pha lẫn chút băn khoăn của Lingling. Em ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào chị, giọng em lí nhí nhưng đầy kiên định

"Nếu chị muốn đối mặt với sự thật..."

"Thì từ bây giờ, chỉ cần chị hỏi em sẽ trả lời tất cả... đừng im lặng nhìn em như vậy, em không thích"

Câu nói chân thật và có chút trẻ con của Orm khẽ chạm vào trái tim Lingling. Chị khẽ mím môi, đầu hơi cúi xuống như một lời xin lỗi cho sự do dự của mình. Lingling hít một hơi thật sâu, gạt bỏ đi sự e ngại đang cố gắng níu giữ. Nếu chị đã chọn ở lại bên Orm, chị cũng cần phải can đảm đối diện với mọi khía cạnh trong cuộc sống của em.

Lingling ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Orm, giọng trầm ổn vang lên giữa không gian yên tĩnh

"Chị muốn biết thêm về em, không phải em của the O's Korner, mà là em của Liên Bang Hội"

Chân mày Orm khẽ giật một cái như bị nói trúng tim đen, em đã chuẩn bị rất lâu cho khoảnh khắc này nhưng đến lúc phải nói cho người mình yêu biết về bí mật của bản thân, em có chút do dự. Em hơi nghiêng đầu, đảo mắt nhìn xung quanh một chút như thể muốn tìm thêm ít thời gian để sắp xếp câu từ. Em mím môi hít một hơi, bình tĩnh trả lời chị.

"Em là con gái nuôi của ông chủ lớn..."

"Từ năm 14 tuổi, em đã là người của Liên Bang Hội rồi"

Lingling khẽ cau mày, một nếp nhăn nhỏ xuất hiện giữa hai hàng lông mày thanh tú.

"Mười bốn tuổi..."

Chị khẽ khàng lặp lại, như thể từng âm tiết đang cào nhẹ vào lồng ngực mình, khơi dậy một nỗi xót xa nghẹn đắng. Một cái tuổi còn quá non nớt, đáng lẽ phải được đắm mình trong những ngày tháng vô tư vô lo, chỉ biết đến trang sách, những người bạn hồn nhiên và những giấc mơ ngây ngô. Vậy mà Orm, một người con gái bé nhỏ, dịu dàng đang ngồi trước mắt chị, đã phải bước chân vào cái thế giới đầy rẫy mùi máu tanh đó.

Lingling siết chặt đôi bàn tay mình lại, các ngón tay vô thức run nhẹ, như đang cố gắng kìm nến một cơn bão cảm xúc đang trào dâng. Orm nhận thấy được sự bất ổn của chị, vội vươn tay chạm vào bàn tay đang bị siết đến lạnh của Lingilng. Bàn tay em ấm áp, mềm mại, bao trọn sự run rẩy của chị, một cử chỉ an ủi lặng lẽ

Giọng em nhỏ nhẹ, như một lời giải thích, những ký ức xa xăm hiện về trong đôi mắt 

"Trước đó còn tệ hơn... "

"Em không nhớ được quá nhiều thứ trước lúc về Liên Bang Hội. Nó cứ mơ hồ làm sao á..."

"Em chỉ biết là khu đó người ta buông người ghê lắm. Bố mẹ em trong một lần chống cự với cảnh sát thì bị bắn chết... em thì.. em cũng không biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa. Em chỉ biết là ông chủ lớn nhận nuôi em.. mang em về Bangkok cho em ăn học."

"Em cảm nhận được tình thương của ông ấy... vì em mà ông ấy có lệnh là các xã đoàn có thể làm mọi thứ, riêng buông người là không được.."

Lingling khẽ khựng lại, ánh mắt nhìn em thoáng chút tò mò, một mảnh ghép quan trọng vừa được hé lộ.

"Vậy Wisut đã phạm luật..."

Orm gật đầu, giọng em có chút xót xa

"Đúng... nên nếu chị không nổ phát súng đó, hắn cũng sẽ bị xử tử theo luật..."

"Em là người đã nhìn Wisut và Tun đi từ những tên côn đồ đầu đường xó chợ lên đến vị trí hiện tại."

"Em biết hắn buông người cách đây không lâu, nên em đã cố tình cho người thông báo là sẽ phục kích chuyến hàng của hắn, hi vọng hắn sẽ sợ bị bại lộ mà dừng tay... nhưng mà.. Wisut vẫn tự mình tìm đến cái chết thôi"

Lingling nhìn em, một cô gái đã lớn lên trong bóng tối, chứng kiến những mặt tăm tối nhất của xã hội, nhưng vẫn giữ được sự lương thiện và lòng trắc ẩn đáng quý. Ánh mắt Lingling không khỏi thoáng một chút ngưỡng mộ. Chị dùng hai tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Orm, một sự trân trọng và yêu thương thầm lặng. Chị muốn hiểu em hơn, không phải để dò xét, mà là một sự khao khát chân thành muốn khám phá sâu hơn con người em.

"Vậy em biết mặt ông chủ lớn, đúng không?"

Orm khẽ mỉm cười, lắc đầu 

"Không, ông ta chưa từng xuất hiện trước mặt em, chỉ nói chuyện qua điện thoại, giọng nói cũng bị méo mó, nên em không biết ông ta là ai."

"Em chỉ biết rằng ông ta chưa từng đối xử tệ với em, chưa từng ép em làm điều gì mà em không muốn."

Lingling khẽ thở phào nhẹ nhõm khi biết được người đứng đầu Liên Bang Hội không hề tàn nhẫn với Orm

"Nếu chị đoán không lầm, em thực sự chọn chị vào chiếc ghế lão đại của Wisut..?"

Orm khẽ mỉm cười, gật đầu

"Đúng.. vì chị không giống những người đó.."

Lingling khẽ mỉm cười, hơi đảo mắt một chút

"Nhưng mà... nếu chị cũng bị quyền lực làm mờ mắt thì sao."

Orm khẽ nheo mắt, nhìn chị có chút hờn dỗi

"Chị nói vậy là đang xem thường mắt nhìn người của em"

Lingling vội lắc đầu nguầy nguậy, xua tan đi ý nghĩ tiêu cực. Orm khẽ bật cười trước vẻ mặt lo lắng của chị. Em thu tay về, ánh mắt nhìn thẳng vào Lingling, tràn đầy sự tin tưởng:

"Em là người đã chọn chị, em sẽ là người hướng dẫn cho chị. Nếu chị lạc đường, em sẽ kéo chị về lại với em"

Lingling gật đầu chắc nịch, một cử động dứt khoát như đóng dấu một lời hứa thiêng liêng, hứa rằng chị sẽ không bao giờ lạc lối khi có em bên cạnh. Orm mỉm cười, gắp thêm một ít miến xào thơm phức vào đĩa của mình, rồi ánh mắt em trở nên vô cùng nghiêm túc, cất giọng nhỏ nhưng chứa đựng một trọng lượng lớn

"Chuyện em là con gái của ông chủ lớn, chị có chị và một vài người thân tín của ông ấy biết thôi... chuyện này đúng lý là không được nói ra.."

Ánh mắt Orm trở nên cảnh giác, em nhìn thẳng vào Lingling, không hề né tránh sự nghiêm trọng của vấn đề

"Người ta không động được đến ông chủ lớn, thì con cái của ông ấy là mục tiêu hoàn hảo..."

"Em vừa giao mạng của em cho chị đó"

Một sự im lặng bao trùm lấy căn phòng nhỏ. Lingling nhìn sâu vào đôi mắt em, nhận ra sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng cũng cả sự mong manh ẩn chứa trong lời nói vừa rồi. Trái tim chị thắt lại. Orm, cô gái nhỏ bé này, đã đặt cả sinh mạng mình vào tay chị. Một trách nhiệm nặng nề, nhưng cũng là một minh chứng cho tình yêu và sự tin tưởng không bờ bến mà em dành cho chị. Lingling nhìn thẳng vào mắt em, ánh mắt chị kiên định, không chút do dự, giọng khàn khàn nhưng đầy quyết tâm. 

"Chị sẽ bảo vệ em. Bằng mọi giá."

Orm nhìn chị, một ánh mắt tràn đầy yêu thương. Em thích cảm giác an toàn và bản thân mình đang được yêu thương mà Lingling mang đến cho em. Má em có chút phiếm hồng. Em lấy cho chị một ít miến xào cùng một con tôm to, đặt vào dĩa của chị

"Chị cũng ăn đi, còn có sức mai bầu chọn lão đại nữa"

Lingling khẽ bật cười trước sự đáng yêu của em, vui vẻ nhận lấy con tôm béo ngậy mà không hề từ chối. Chị gắp lại cho Orm một ít rau xào xanh mướt, giọng điềm đạm nhưng lại mang theo một sự quan tâm rất tự nhiên, như đang bàn về một việc thường nhật

"Ngày mai chị đưa em đi làm rồi đến tổ vẫn còn dư giờ luôn đó..."

Orm gật gù tán thành, vừa nhai miếng miến xào vừa tinh nghịch đáp lời

"Okay ka~ dư giờ thì tranh thủ qua phụ em trước giờ trưa, chị vẫn là nhân viên của quán đó"

Lingling nhướng mày trêu em, nét mặt thoáng chút buồn cười. Orm chống cằm nhìn chị, đôi mắt em long lanh, nở một nụ cười xinh xắn như đóa hoa

"Làm lão đại thì càng phải phụ em. Không phải chị làm to rồi là được quên quán cà phê nhỏ xíu của em đâu"

Một tràng cười thật sự sảng khoái, hiếm hoi vang lên từ Lingling, xua tan đi những gợn sóng lo âu trong lòng chị. Nụ cười ấy như cơn gió mùa hè tươi mát thổi qua những ngày tháng khô cằn và đầy cảnh giác. Chị gật đầu chắc nịch, giọng hứa hẹn đầy tin cậy

"Dạaa.. chị ngồi ấm ghế xong liền chạy sang pha cà phê, bưng nước, lau bàn cho em... em sai gì chị cũng sẽ làm"

Orm gật gù, cười tít mắt

"Chị giỏi thì sẽ được thưởng..."

Cả hai cùng nhau cười, tiếng cười mềm mại và ấm áp lan tỏa khắp gian bếp nhỏ, xua tan đi mọi bóng tối và lo lắng. Không ai trong họ nhắc đến những sóng gió đang âm thầm cuộn trào ngoài kia, không ai đề cập đến những hiểm họa có thể đang rình rập. Chỉ có hiện tại – một khoảnh khắc ấm áp, giản dị và tràn ngập niềm tin vào tương lai.

Một buổi tối đơn giản. Một bữa ăn bình dị. Nhưng đối với Lingling, đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, chị cảm nhận được sự bình yên thật sự, một sự an yên không vướng bận âu lo. Ngày mai, dù những thử thách có khó khăn đến nhường nào, chị cũng sẽ trở lại nơi này. Về bên em, về nơi trái tim chị thuộc về.

Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me