TruyenFull.Me

Lingorm Iron And Ivy

Ideo Q Chula - Phòng khách - 20:12

Chiếc điện thoại trong túi quần Lingling khẽ rung nhẹ thêm một lần nữa, một sự nhắc nhở về thế giới mà chị vừa tạm gác lại. Chị khẽ nghiêng người ra một chút, lấy điện thoại ra xem, cẩn thận che khuất màn hình bằng lòng bàn tay để Orm không vô tình nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo phát ra.

Tin nhắn ngắn gọn đến từ Film hiện lên trên màn hình

"Tụi em đã xử lý xong. Tụi nó là mấy con nghiện, nhận tiền của tên nào đó của Kla Singha đến đây phá quán thôi. Không có gì hơn.."

Lingling đọc xong, khoẻ môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, thoáng qua rồi biến mất, ánh mắ hiện lên vẻ sắc lạnh quen thuộc. Lingling nhanh chóng trả lời lại

"Giữ cũng không làm gì. Thả chúng nó ra đi"

Nhắn xong chị úp điện thoại xuống bên cạnh mình, dang tay ôm lấy cô gái bé nhỏ ngồi bên cạnh đang chăm chú xem phim, miệng thì nhai snack. Ngoài kia, ở một góc khuất nào đó của đất Bangkok náo nhiệt, những âm thanh hỗn tạp nho nhỏ, tiếng bước chân vội vã chạy trốn, tiếng rên ri đau đớn của kẻ bị bắt giữ, tiếng Film ra lệnh trầm trầm, dứt khoát. Cơn mưa rào ban chiều đã ngớt hẳn, chỉ còn những hạt mưa nhẹ nhàng lất phất bay trên những con phố ướt át.

Nhưng bên trong căn hộ nhỏ ấm áp này, là thế giới riêng của Orm và Lingling, vẫn trọn vẹn và bình yên, không có giông bão nào có thể chạm đến được đây.

Orm đang ngồi thoải mái trong vòng tay Lingling, đầu tựa nhẹ lên ngực chị, tay cầm một miếng bánh mochi mềm dẻo, vừa nhai chầm chậm vừa thỉnh thoảng dụi dụi đầu vào lòng chị một cách đáng yêu. Trên chiếc bàn gỗ thấp trước mặt, một lon nước ngọt mát lạnh để hờ, hơi nước lạnh lẽo phả ra nhè nhẹ.

Orm ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Lingling, đôi má phúng phính vì nhai bánh, ánh mắt ngập tràn sự yên bình và tin tưởng

"Lingling, chị thử cái này đi, ngon lắm"

Lingling khẽ cúi xuống cắn nhẹ vào miếng bánh mềm dẻo mà Orm đưa lên. Vị ngọt dịu tan trên đầu lưỡi, thoang thoảng hương đào thơm mát, giống như em vậy, ngọt ngào, mềm mại và trong lành đến nao lòng. Chị khẽ mỉm cười, vòng tay siết nhẹ eo Orm lại gần mình hơn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể em truyền sang

"Không ngon bằng em.."

Orm cười tít mắt, đánh nhẹ lên vai chị. Má em ửng hồng trước câu nói đùa dịu dàng. Em tiếp tục nhai nhai miếng bánh, vừa chăm chú xem bộ phim đang chiếu trên TV, mái đầu nhỏ khẽ cọ cọ vài vai chị như một chú mèo con tìm kiếm hơi ấm và sự an toàn. Lingling không nói gì thêm, chị khẽ khàng vuốt ve mái tóc mềm mại của em, ánh mắt dịu dàng rơi xuống hàng mi cong cong khẽ chớp đều đặn.

Lingling khẽ suy nghĩ đến điều gì đó, rồi nhẹ nhàng hỏi Orm, giọng đầy thăm dò

"Bé con.. em có muốn nhận thêm nhân viên không?"

Orm ngẩng đầu lên nhìn chị, đôi mắt ánh lên chút khó hiểu

"Sao vậy ạ?"

Lingling giữ vẻ mặt bình tĩnh, đáp lời em, nhẹ nhàng vuốt ve mặt em

"Thì.. chị thấy mấy nay quán đông quá trời, em không có thời gian làm bánh luôn.."

"Chị định gọi Prim sang phụ việc.. vừa không cần trả lương, vừa có người phụ giúp"

Orm khẽ làm động tác đấm nhẹ vào vai Lingling, một nụ cười tinh nghịch thoáng qua trên môi

"Chị đó nha.. vừa lên làm lão đại đã chèn ép đàn em rồi. Coi chừng con bé đó đã đảo chị đó"

Lingling bật cười khẽ, ôm em sát hơn

"Mình phải dùng vốn tài nguyên hiện có chứ..."

Orm nhìn chị với vẻ bất lực nhưng vẫn gật đầu chiều theo

"Được thôi, chị muốn sao cũng được hết"

Lingling khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn em

"Có thêm người ở cạnh em, chị sẽ an tâm hơn.."

Orm vòng tay lên ôm cổ Lingling, khẽ xoa xoa mái tóc mềm mại của chị, một cử chỉ đầy yêu thương và thấu hiểu. Em biết là chị có chuyện gì đó đang giấu em, một bóng đen vẫn còn lảng vảng trong ánh mắt chị, nhưng nếu chị chưa muốn nói, em sẽ không ép. Em tin rằng mọi điều chị làm, cuối cùng cũng là vì em mà thôi.

Phòng ngủ - 22:37

Orm nằm gọn trong vòng tay Lingling, cả người em gần như cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, đầu gối lên lồng ngực ấm áp của chị. Bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm lần mò, nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh sắc nét của Lingling, vẽ những vòng tròn mềm mại như một chú mèo con đang tìm kiếm hơi ấm và sự an toàn. Mắt em lim dim, nhưng nhất quyết vẫn chưa chịu nhắm lại, dường như muốn tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc bình yên này.

Orm khẽ khàng lên tiếng, giọng mềm mại như một làn gió thoảng, nghe vừa nũng nịu vừa đáng yêu

"Lingling.. ngày nào chị cũng ôm em ngủ như này được không?"

Lingling chỉ khẽ cười, một nụ cười dịu dàng lan tỏa khắp khuôn mặt chị, bàn tay chậm rãi vuốt dọc theo mái tóc mềm mượt của em. Chị cúi xuống, trao lên vầng trán mát lạnh của Orm một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng kéo dài, rồi thì thầm bằng chất giọng trầm thấp đầy yêu thương

"Không chỉ ôm.. Chị sẽ là người em thấy đầu tiên mỗi sáng, và là người cuối cùng em nhìn thấy trước khi đi ngủ"

Orm khúc khích bật cười trong vòng tay chị, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nheo mắt trêu chọc

 "Chị nói câu này với bao nhiêu người rồi~?"

Lingling khẽ nhướng một bên mày, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và điềm đạm, không hề vội vã hay hoảng hốt trước câu trêu đùa của em. Chị nghiêng đầu, kề sát đôi môi mình vào vành tai nhỏ bé của Orm, thì thầm bằng một giọng chắc chắn như một lời tuyên thệ thiêng liêng

"Em là mối tình đầu của chị."

Đôi mắt Orm trợn tròn, hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời chân thật và bất ngờ này. Đôi má em ửng lên một màu hồng đáng yêu, miệng lắp bắp không nên lời

"Thật..thật á?"

Lingling siết em chặt hơn vào lòng, cằm tựa nhẹ lên mái đầu mềm mại của em, khẽ đáp lại bằng một giọng đầy tinh nghịch

"Thật mà.. em nhớ tối đó em dụ chị về nhà ăn lẩu với em không? Nếu em không chủ động cởi..."

Orm vội vàng vùng dậy trong vòng tay chị, bàn tay nhỏ bé bịt chặt miệng Lingling lại, khuôn mặt em đỏ bừng như quả cà chua chín mộng

"Em tin rồi... chị không được nhắc lại đêm đó.. hiểu không"

Lingling gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Orm thu tay mình lại, em khẽ trở mình, xoay lưng về hướng chị để giấu đi gương mặt đang nóng bừng của mình. 

...

Orm vẫn còn quay lưng về phía Lingling, cả người em nhỏ lại như một búi tơ mềm mại cuộn tròn dưới lớp chăn mỏng. Không gian mờ tối chỉ còn vương lại tiếng thở đều đặn và nhịp tim khẽ khàng, nhưng giữa hai nhịp lồng ngực lại len lỏi một chút bối rối, một chút xao động khẽ khàng.

Lingling không ngủ. Chị nhích người lại gần Orm, động tác rất chậm, như thể sợ làm tan vỡ giấc mơ đang chớm nở trong lòng em. Cằm chị khẽ chạm vào hõm vai ấm áp của Orm. Hơi thở nóng rực vừa chạm vào làn da mềm mại, Orm đã khẽ rùng mình một cái khe khẽ.

Chị thì thầm, giọng thấp và ấm áp, nhưng ẩn chứa một sự dồn nén những cảm xúc sâu kín

"Không nhắc chuyện cũ... vậy mình viết chuyện mới đi, nha?"

Và trước khi Orm kịp xoay người lại, một bàn tay mát lạnh đã khẽ luồn vào lớp áo ngủ mỏng manh, trượt nhẹ nhàng lên làn da trần mịn màng dưới bụng em – rất chậm, rất khẽ. Không phải một sự vồ vập, mà là một sự khao khát... kiềm chế, một mong muốn đã được Lingling giữ lại, nhưng vẫn muốn ôm lấy em bằng tất cả sự dịu dàng và trân trọng.

Orm khẽ co người lại, cơ thể phản xạ theo bản năng trước sự chạm khẽ, nhưng đôi tay nhỏ bé lại không hề có ý định đẩy chị ra. Chỉ một chút run rẩy khe khẽ lan tỏa khắp cơ thể em.

Lingling khẽ rướn người, trao lên gáy ấm áp của Orm một nụ hôn im lặng. Nụ hôn của chị không có âm thanh, chỉ có hơi thở nóng rát chạm nhẹ lên làn da lạnh mỏng, như đang viết lên đó những lời yêu thương không thể nói thành lời. Tay kia chị nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mềm mại của Orm, khẽ xoay người em lại đối diện với mình.

Khi Orm quay lại, đôi mắt em đã long lanh dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ – không chỉ vì ánh sáng hắt xuống, mà còn vì bên trong đôi mắt ấy có cả một vầng trăng e ấp chưa kịp lặn, ánh mắt của một người không biết nên trốn chạy hay ở lại, nhưng sâu thẳm bên trong lại chứa đựng một sự đồng ý thầm lặng.

Lingling nhìn em như đang ngắm nhìn một điều gì đó thiêng liêng và quý giá. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chị dường như không thở nổi vì trái tim đang đập quá mạnh mẽ

"Chị thật sự... rất muốn em"

Lingling không đợi em trả lời.Chị khẽ cúi xuống, đặt đôi môi mình lên đôi môi mềm mại của Orm. Lần này không còn là sự thử thách hay cám dỗ, mà là một nụ hôn thực sự, dài, ấm áp và vô cùng chân thật. Một tay Lingling nhẹ nhàng đỡ lấy gáy Orm, tay còn lại khẽ vuốt dọc theo đường cong mềm mại nơi hông em, những đường cong mà chị chưa từng dám mơ đến.

Orm khẽ đáp lại, ban đầu còn chút ngập ngừng và e dè, nhưng rồi em khẽ hé mở đôi môi, để hơi thở non nớt đan xen vào hơi thở nóng rực của Lingling, những hơi thở vừa run rẩy, vừa dũng cảm.

Lingling khẽ tách môi, nhìn em thật lâu trong ánh đèn dịu nhẹ. Rồi chị khẽ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như một nhịp tim yêu thương

"Được không?"

Orm chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu rất nhẹ nhưng chứa đựng tất cả sự tin tưởng và dâng hiến. Rồi em khẽ nắm lấy bàn tay Lingling, đưa lên đặt ở nơi trái tim em đang đập thình thịch như một chú chim nhỏ bé.

Phần còn lại... dường như không cần đến ánh đèn. Chỉ có tiếng chăn khẽ dịch chuyển, tiếng vải mềm mại chạm vào làn da trần, và tiếng Orm khẽ gọi tên chị, không rõ ràng, không lớn, nhưng lại đong đầy sự tin tưởng và yêu thương. Bàn tay Lingling không còn dừng lại ở vùng bụng nữa. Chị đi chậm, không vội vã, chạm vào em như thể đang đọc một cuốn sách quý giá, từng dòng, từng chữ, từng khoảng trắng... đều được khắc sâu vào ký ức.

Orm khẽ cong người, đôi tay nhỏ bé bấu nhẹ vào tấm lưng rộng của Lingling. Mi mắt em khẽ rung động, đôi môi hé mở khẽ khàng. Không có tiếng rên rỉ thành tiếng, chỉ có những tiếng nín thở khe khẽ... khi hai người thực sự tan vào nhau, hòa làm một.

Không ai dạy Lingling điều này. Chị không biết hết về những bí mật ẩn chứa trong thân thể của người khác. Nhưng khi Orm khẽ nắm lấy tay chị, đặt ở nơi mong manh và thuần khiết nhất, chị biết rằng mình đang được yêu thương một cách trọn vẹn. Và cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, chị dám yêu thương trở lại, bằng chính đôi tay mình, bằng cơ thể, bằng hơi thở... và bằng tất cả sự nâng niu và trân trọng trên đời.

-------------------


Cmt từ Au: Lần trước không tính, lần trước không tính, lần trước không tính... Cái gì quan trọng thì nói lại 3 lần. Lần trước là bia rượu dắt pí đi, lần này pí Ling dắt pí Korn đi :>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me