Lingorm Iron And Ivy
Ideo Q Chula - Bếp nhỏ - 13:39Tiếng nước chảy róc rách đều đặn trong chiếc bồn rửa inox sáng bóng. Lingling cẩn thận tráng chiếc bát cuối cùng dưới vòi nước ấm. Orm đứng lặng lẽ bên cạnh, đôi tay em tỉ mỉ lau khô từng chiếc đĩa bằng chiếc khăn bông mềm mại, ánh mắt em lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nhưng nét mặt lại toát lên một vẻ bình yên lạ thường, như thể mọi lo lắng đã tan biến. Sau một buổi sáng ngọt ngào và một bữa trưa ấm áp đậm đà hương vị gia đình, không khí trong căn bếp nhỏ giờ đây mang theo mùi thơm mát của nước rửa chén dịu nhẹ và một chút hơi ấm thân thuộc của hai người vừa cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ.Orm đặt chiếc đĩa cuối cùng lên kệ. Em lau tay, rồi khẽ liếc sang chiếc đảo bếp, nơi hai vật thể nhỏ vẫn nằm im lặng – một phong thư ngà nhạt với con dấu đỏ đặc trưng, và một chiếc hộp đen nhám mờ như được thiết kế để che giấu những bí mật không dễ nói thành lời.Lingling cũng dừng tay, khẽ nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt em. Chị không nói gì, nhưng một cái gật đầu nhẹ là đủ. Cả hai cùng bước ra phòng khách.Phòng khách - 13:53Ánh nắng ban trưa hắt nghiêng qua tấm rèm trắng mỏng, rọi lên chiếc bàn trà mặt kính nơi hai món đồ kia đang nằm. Chiếc phong thư ngà nhạt với dấu sáp đỏ của Liên Bang Hội nằm ngay ngắn, bên cạnh là chiếc hộp đen nhám mang vẻ trang trọng và lạnh lẽo như một lời nhắn gửi không lời.Lingling ngồi xuống ghế sofa trước, tay chống lên đùi, ánh mắt lặng lẽ quét qua chiếc phong thư. Orm thì khẽ nghiêng người sang, với tay cầm lấy con dao rọc thư nhỏ gọn mà chị đã để sẵn từ sáng, đưa cho chị. Ánh mắt hai người chỉ gặp nhau trong chớp mắt – nhưng đủ để truyền đi sự đồng thuận, không cần thêm lời.Chị cẩn thận rạch nhẹ lớp phong bì dày dặn, từng chuyển động của ngón tay vừa chậm rãi vừa chắc chắn, như thể chị đang chuẩn bị mở ra một bản án không thể chối cãi, hoặc một lời mời được ngụy trang khéo léo sau vẻ ngoài trang trọng. Bên trong lớp giấy bảo mật là một tờ giấy cứng màu ngà sang trọng, chất liệu mịn màng, ở chính giữa trang giấy nổi bật lên con dấu mộc đỏ quyền lực của Liên Bang Hội, như một lời khẳng định về nguồn gốc và tầm quan trọng của bức thư.Orm khẽ rướn người sang gần chị hơn, ánh mắt em lướt theo từng hàng chữ khi Lingling đọc thành tiếng-----------------"Gửi Lingling Kwong - Thammarat ThongTình hình hiện tại, Kla Sing chưa có người kế nhiệm,đồng thời Phra Dao Kham vừa được bổ nhiệm lão đại mới.Quyết định dời ngày họp, thông báo sẽ được gửi sau. Trân trọng."----------------Lingling thở ra một hơi thật nhẹ, khẽ nghiêng người dựa thoải mái vào lưng ghế sofa "Hoá ra chỉ là dời lịch họp"Orm mỉm cười nhẹ nhàng, một chút lo lắng vẫn còn vương trên nét mặt em"Làm em cũng lo, nhưng em có thể đoán được. Không đủ người sẽ không thể họp được."Ánh mắt cả hai lại đồng thời bị hút về phía chiếc hộp đen nhám vẫn nằm im lìm trên mặt đảo bếp lạnh lẽo. Không có bất kỳ dấu hiệu nào bên ngoài. Không có tên người gửi, không có địa chỉ. Một sự bất an len lỏi vào lòng của cả hai. Orm khẽ quay sang nhìn chị, đôi mắt em ánh lên một tia lo ngại"Chắc nó không nổ đâu nhỉ?"Lingling khẽ gật gù đồng ý với em, cố gắng tỏ ra trấn an. Nhưng khi chị cẩn thận cầm chiếc hộp đen lên, một phản xạ tự nhiên khiến chị vô thức ngồi dịch ra xa Orm một chút, giữ một khoảng cách an toàn giữa cả hai và vật thể bí ẩn kia.Chị cẩn thận mở chốt gài bên hông hộp, từng động tác chậm rãi như thể đang hé mở một cánh cửa dẫn đến những điều không thể đoán trước. Chiếc nắp bật ra không một tiếng động – không khói, không cơ chế kích hoạt, cũng không có thứ gì bất thường... chỉ có một thứ ánh sáng mờ ảo vừa lóe lên từ bên trong.Một chiếc trâm bạc.Nằm lặng lẽ trên lớp nhung đen nhám mềm mại, chiếc trâm dài thanh mảnh được chế tác vô cùng tinh xảo, đầu trâm được trang trí bằng một viên đá tím trong suốt như thạch anh vùng cao, được bao quanh bởi những cánh hoa nhỏ xíu nạm sapphire xanh lam và ngọc lam lấp lánh. Đẹp. Một vẻ đẹp cổ điển và trang nhã, không ồn ào phô trương, không quá rực rỡ – nhưng lại mang một khí chất riêng biệt, kiêu hãnh và đầy thu hút.Bên cạnh chiếc trâm bạc là một lá thư tay được gấp theo kiểu xếp quạt chỉnh chu và gọn gàng, chất liệu giấy hơi ngà màu thời gian, tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng của trà khô và giấy cũ kỹ.Lingling khẽ nhướng đôi mày thanh tú, chị cẩn thận đưa tay cầm lá thư lên, lướt qua những nếp gấp rồi chậm rãi đọc thành tiếng cho Orm nghe – người vẫn đang ngồi sát cạnh chị, nhưng ánh mắt hổ phách của em chưa hề rời khỏi vẻ đẹp huyền ảo của chiếc trâm bạc.-----------"Gửi Lingling Kwong - lão đại Thammarat ThongTôi là Ying, người hiện tại được chọn giữ vị trí đứng đầu Phra Dao Kham.Thay mặt cho toàn thể người của tôi, tôi trân trọng gửi lời mời đến cô – Lão đại của Thammarat Thong – ghé thăm Chiang Mai vào một ngày thuận lợi. Để chào đón vị khách quý từ thủ đô, chúng tôi đã chuẩn bị một buổi tiếp đón trang trọng tại tổ chính.Chuyến đi này có thể xem là một sự khởi đầu mới giữa hai xã đoàn lâu đời. Nếu mọi thứ thuận lợi, tôi tin rằng cả hai bên sẽ tìm thấy nhiều cơ hội cùng có lợi – không chỉ trong chuyện hợp tác hàng hóa, mà còn trong việc giữ cân bằng lâu dài trong vùng.Vì tôn trọng vị trí và uy tín của cô, tôi không giới hạn số người cô mang theo. Cô có thể đến cùng bất kỳ ai cô tin tưởng.Chiếc trâm bạc là lời chào mừng đầu tiên từ Phra Dao Kham. Hy vọng sẽ được diện kiến cô sớm tại Chiang Mai.Kính thư,
Ying
Lão đại Phra Dao Kham-----------Giọng Lingling khẽ ngừng lại ở câu cuối cùng của lá thư. Không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở.Orm vẫn không nói gì, đôi mắt hổ phách của em vẫn dán chặt vào chiếc trâm bạc lấp lánh nằm yên vị trong chiếc hộp đen mở toang, như thể em hoàn toàn không hề nghe thấy chị vừa đọc những lời lẽ trang trọng kia. Nhưng ngay khoảnh khắc Lingling cất lên cái tên cuối cùng – Ying – bờ vai nhỏ bé của Orm khẽ động đậy, một phản ứng rất khẽ nhưng không thể bỏ qua.Gương mặt em thoáng biến sắc, đủ để Lingling nhận ra. Không nhiều, chỉ là một thoáng chậm lại trong nhịp thở, một sự ngập ngừng trong ánh mắt – rồi đôi mắt em cuối cùng cũng rời khỏi vẻ đẹp huyền ảo của viên đá tím long lanh, chậm rãi ngước lên nhìn chị, đôi môi khẽ mím lại như đang cố gắng kìm nén một điều gì đó.Cảm xúc đang cuộn trào trong đôi mắt em – là một thứ gì đó phức tạp, pha trộn giữa sự hoang mang, một ký ức xa xăm vừa ùa về, và một cơn sóng ngầm chưa thể gọi thành tên đang bắt đầu âm ỉ dâng lên trong lòng.Lingling nhận ra điều đó ngay. Ánh mắt chị dừng lại nơi khuôn mặt em, lần đầu tiên từ lúc mở hộp... không còn là thăm dò, mà là chờ đợi."Em biết người này ?"Orm không trả lời chị ngay lập tức, em khẽ khàng cầm chiếc trâm bạc tinh xảo lên, đôi ngón tay thon dài nhẹ nhàng ngắm nghía từng chi tiết nhỏ. Ánh mắt em có chút trống rỗng, như đang cố gắng lục tìm sâu thẳm trong chính những ký ức mờ nhạt của mình để đưa ra một câu trả lời trọn vẹn cho Lingling.Giọng em khẽ vang lên, mang theo một chút bất định"Chị còn nhớ em có nói với chị rằng em không nhớ gì nhiều về xuất thân của mình không?"Lingling khẽ gật đầu, ánh mắt chị nhìn em vẫn là sự dịu dàng chờ đợi, không hề có một chút hối thúc hay dò xét nàoOrm khẽ cúi đầu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy chiếc trâm lạnh lẽo như sợ rằng nếu buông ra, những mảnh ký ức mong manh vừa chớm nở sẽ vỡ tan ngay lập tức, tan biến vào hư vô"Em không nhớ được nhiều đâu..."Giọng em trầm xuống, chậm rãi từng chữ như thể phải dò dẫm từng bước chân trong màn sương mịt mờ của chính trí nhớ mình"Em nhớ được bố mẹ... nhớ tiếng súng hôm đó... rất lớn, rất gần...""Rồi... chỉ có Ying. Chị ấy là người che chở cho em lúc đó. Em không nhớ được bao lâu, chỉ biết là chị ấy luôn ở cạnh em, cho đến khi em được nhận nuôi và rời khỏi Chiang Mai."Orm ngước lên, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi chiếc trâm."Chị ấy có một chiếc trâm giống hệt như thế này... y hệt, chỉ là viên đá ở đầu trâm là loại bình thường thôi. Loại đá này thì... là thạch anh tím, ngày đó chị ấy chắc chắn không thể mua được."Em khẽ siết nhẹ bàn tay đang nắm chặt chiếc trâm, giọng em nhỏ dần lại như một lời thì thầm đầy suy tư"Chắc là bây giờ... chị ấy có thể."Lingling lặng im lắng nghe từng lời em nói, ánh mắt chị dần trầm xuống, mang theo một sự thấu hiểu sâu sắc. Bàn tay chị vẫn đặt yên trên đầu gối, không hề chen ngang, cũng không hỏi vội vã. Chị biết rõ – đây không phải là thời điểm để hỏi dồn em. Đây là một phần ký ức quý giá mà Orm hiếm khi để lộ ra, một phần gốc rễ sâu xa của người con gái mà chị yêu thương, đang dần được lật mở một cách chậm rãi và thận trọng – mong manh như cánh bướm, nhưng cũng chân thật đến nghẹn lòng.Lingling khẽ cầm lá thư màu ngà lên, những dòng chữ ngắn gọn, mềm mỏng nhưng lại chứa đựng một sức nặng vô hình cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí chị như một hồi chuông đều đặn và ám ảnh. "Gửi Lingling Kwong" — nhưng cái ngữ khí trang trọng, giọng văn mềm mại mà đầy ẩn ý, và cả cách kết thúc đầy quan tâm... tất cả đều không nhắm vào chị, một người vốn quen với những lời lẽ sắc bén và mệnh lệnh dứt khoát.Chị trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt lá thư xuống mặt bàn kính lạnh lẽo. Ngón tay mảnh khảnh của chị khẽ gõ nhịp chậm rãi lên mép lá thư, đôi mắt chị vẫn dõi theo chiếc trâm bạc tinh xảo đang nằm gọn trong lòng bàn tay nhỏ bé của Orm.Giọng Lingling vang lên, trầm và rõ, như một sự xác nhận mà chị buộc chính mình phải nói ra"Có nghĩa là.. ""Lá thư này, vốn là để mời em đến.. à không, về Chiang Mai, không phải chị"Câu nói vừa dứt, không gian trong căn hộ dường như chùng xuống thêm một bậc, một sự tĩnh lặng bao trùm lấy mọi thứ. Orm khẽ siết nhẹ chiếc trâm trong tay, ánh mắt em vẫn hướng xuống, nhưng biểu cảm đã không còn vẻ trống rỗng và mông lung như lúc ban đầu nữa – mà thay vào đó là một sự trầm tĩnh hiếm thấy, khi những mảnh vỡ ký ức lặng lẽ tìm đường trở lại đúng vị trí vốn có của chúng trong tâm trí em....Dưới ánh đèn vàng nhạt trong căn phòng khách tĩnh lặng, Lingling khẽ choàng tay ôm lấy Orm vào lòng, một cái ôm không quá chặt, nhưng đủ để bao bọc lấy cả thân hình mảnh khảnh ấy như một lời thầm nhủ rằng chị vẫn ở đây – và sẽ luôn là nơi an toàn để em tựa vào mỗi khi mệt mỏi.Mái đầu mềm mại của Orm khẽ tựa lên bờ vai vững chắc của chị, còn đôi tay bé nhỏ kia vẫn đang giữ chặt lấy chiếc trâm bạc tinh xảo lấp lánh như một mảnh ký ức vừa được đánh thức sau quá nhiều năm ngủ vùi trong tiềm thức.Lingling khẽ nhìn chăm chú vào ánh sáng tím dịu kỳ lạ phát ra từ viên đá quý ở đầu trâm, ánh mắt chị khẽ nheo lại, một sự tập trung cao độ. Đôi môi chị khẽ cong xuống một chút, không phải vì sợ hãi hay lo lắng – mà là vì trong lòng chị vừa dâng lên một linh cảm rất rõ ràng, một dự cảm về những điều sắp sửa xảy đến, những bí mật đang dần hé lộ.| "Người này biết Orm..."| "Gửi trâm đến tận tổ của Thammarat Thong..."| "Thư viết cho mình nhưng vốn là gửi là Orm... Có nghĩa là cô ấy biết mình..."| "Con người này... thật không đơn giản
Trong lòng Lingling bất chợt dấy lên một cảm giác mơ hồ và khó tả – không hẳn là một sự bất an rõ rệt, nhưng lại đủ mạnh mẽ để chị không thể nào bỏ qua được sự xao động này. Một luồng hơi lạnh rất nhẹ, như một sợi tơ mỏng manh, bất ngờ len qua gáy chị, không phải từ chiếc điều hòa vẫn đang lặng lẽ phả khí lạnh trong phòng khách... mà dường như đến từ một hướng khác, một nguồn khác. Một hướng mà chị hoàn toàn không kịp đề phòng.| "Linh cảm hôm đó... thứ cảm giác bất an tột cùng... hoá ra là chuyện này sao"Lingling không nói một lời nào. Chị chỉ khẽ cúi đầu, trao lên mái tóc mềm mại của Orm một nụ hôn thật nhẹ, ấm áp và đầy yêu thương. Bàn tay chị vẫn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của em đều đặn, một cử chỉ xoa dịu quen thuộc, nhưng sâu thẳm bên trong, đó còn là một nỗ lực để tự giữ cho bản thân mình bình tĩnh trước những suy nghĩ đang cuộn trào.Chị vẫn ôm chặt em như thế, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn xa xăm – phía sau ánh tím dịu kỳ lạ của viên đá quý lấp lánh, phía sau lời mời ngắn ngủi nhưng đầy ẩn ý, là cả một cánh cửa đã bắt đầu hé mở, một lối đi dẫn đến những bí mật chưa được tiết lộ. Và đằng sau cánh cửa đó... có một người đang lặng lẽ đợi chờ, một sự đối diện không thể tránh khỏi....Orm khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt hổ phách long lanh như mặt nước phản chiếu ánh trăng sau cơn mưa. Em khẽ mím đôi môi nhỏ nhắn, định mở lời hỏi chị điều gì đó... nhưng chưa kịp thốt ra tiếng nào, Lingling đã nhẹ nhàng cất tiếng – giọng chị trầm ấm và vững chãi, nhưng lại dịu dàng đến lạ thường, như một lời hứa"Nếu em muốn đi, chị sẽ đi với em"Orm khựng lại, đôi mắt em mở to trong sự ngỡ ngàng. Ánh nhìn em đầy kinh ngạc – không phải vì câu trả lời bất ngờ, mà là vì chị lại một lần nữa... hiểu được điều em chưa kịp nói ra thành lời, thấu hiểu tận sâu thẳm những khao khát đang ẩn chứa trong trái tim em.Lingling không nhìn em. Chị vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc dài mềm mượt của em, ánh mắt chị vẫn hướng về viên đá tím nhỏ bé vẫn còn ánh lên lấp lánh trong lòng bàn tay em, như một ngọn hải đăng dẫn đường.Rồi chị khẽ nghiêng đầu, một nụ cười rất nhẹ nhàng nở ra nơi khóe môi quyến rũ – nửa như đang dỗ dành một đứa trẻ đang lo lắng, nửa như đang tự xoa dịu những nỗi bất an trong lòng em"Mình có thể xem đây như là một chuyến du lịch dài ngày..."
"Chị với em chưa có thời gian đi du lịch mà phải không?"Chị đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má mềm mại của em – bàn tay dịu dàng và ấm áp như ánh mặt trời"Giờ quán đã có người lo, xã đoàn có thể giao lại cho Film và Kwan trông coi... Mình đi một chuyến, về nhà em.. chịu không?"Orm khẽ mím môi, rồi gật đầu thật chậm rãi, một sự đồng ý nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Em không nói thêm bất kỳ điều gì, chỉ khẽ dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào hõm cổ ấm áp của chị, như một câu trả lời không lời – mà cũng như một lời cảm ơn sâu sắc. Cảm ơn vì chị luôn thấu hiểu mọi điều trong lòng em. Cảm ơn vì chị luôn ở bên cạnh em, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Và lần này, là cùng em trở về nơi mà nỗi đau từng bắt đầu, nơi mà ngay cả bản thân em cũng đã chọn cách quên lãng để cố gắng trốn tránh nó. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, em vẫn khao khát được biết thêm về... chính bản thân mình, về những ký ức đã ngủ quên.
Hết chương 40
Ying
Lão đại Phra Dao Kham-----------Giọng Lingling khẽ ngừng lại ở câu cuối cùng của lá thư. Không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở.Orm vẫn không nói gì, đôi mắt hổ phách của em vẫn dán chặt vào chiếc trâm bạc lấp lánh nằm yên vị trong chiếc hộp đen mở toang, như thể em hoàn toàn không hề nghe thấy chị vừa đọc những lời lẽ trang trọng kia. Nhưng ngay khoảnh khắc Lingling cất lên cái tên cuối cùng – Ying – bờ vai nhỏ bé của Orm khẽ động đậy, một phản ứng rất khẽ nhưng không thể bỏ qua.Gương mặt em thoáng biến sắc, đủ để Lingling nhận ra. Không nhiều, chỉ là một thoáng chậm lại trong nhịp thở, một sự ngập ngừng trong ánh mắt – rồi đôi mắt em cuối cùng cũng rời khỏi vẻ đẹp huyền ảo của viên đá tím long lanh, chậm rãi ngước lên nhìn chị, đôi môi khẽ mím lại như đang cố gắng kìm nén một điều gì đó.Cảm xúc đang cuộn trào trong đôi mắt em – là một thứ gì đó phức tạp, pha trộn giữa sự hoang mang, một ký ức xa xăm vừa ùa về, và một cơn sóng ngầm chưa thể gọi thành tên đang bắt đầu âm ỉ dâng lên trong lòng.Lingling nhận ra điều đó ngay. Ánh mắt chị dừng lại nơi khuôn mặt em, lần đầu tiên từ lúc mở hộp... không còn là thăm dò, mà là chờ đợi."Em biết người này ?"Orm không trả lời chị ngay lập tức, em khẽ khàng cầm chiếc trâm bạc tinh xảo lên, đôi ngón tay thon dài nhẹ nhàng ngắm nghía từng chi tiết nhỏ. Ánh mắt em có chút trống rỗng, như đang cố gắng lục tìm sâu thẳm trong chính những ký ức mờ nhạt của mình để đưa ra một câu trả lời trọn vẹn cho Lingling.Giọng em khẽ vang lên, mang theo một chút bất định"Chị còn nhớ em có nói với chị rằng em không nhớ gì nhiều về xuất thân của mình không?"Lingling khẽ gật đầu, ánh mắt chị nhìn em vẫn là sự dịu dàng chờ đợi, không hề có một chút hối thúc hay dò xét nàoOrm khẽ cúi đầu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy chiếc trâm lạnh lẽo như sợ rằng nếu buông ra, những mảnh ký ức mong manh vừa chớm nở sẽ vỡ tan ngay lập tức, tan biến vào hư vô"Em không nhớ được nhiều đâu..."Giọng em trầm xuống, chậm rãi từng chữ như thể phải dò dẫm từng bước chân trong màn sương mịt mờ của chính trí nhớ mình"Em nhớ được bố mẹ... nhớ tiếng súng hôm đó... rất lớn, rất gần...""Rồi... chỉ có Ying. Chị ấy là người che chở cho em lúc đó. Em không nhớ được bao lâu, chỉ biết là chị ấy luôn ở cạnh em, cho đến khi em được nhận nuôi và rời khỏi Chiang Mai."Orm ngước lên, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi chiếc trâm."Chị ấy có một chiếc trâm giống hệt như thế này... y hệt, chỉ là viên đá ở đầu trâm là loại bình thường thôi. Loại đá này thì... là thạch anh tím, ngày đó chị ấy chắc chắn không thể mua được."Em khẽ siết nhẹ bàn tay đang nắm chặt chiếc trâm, giọng em nhỏ dần lại như một lời thì thầm đầy suy tư"Chắc là bây giờ... chị ấy có thể."Lingling lặng im lắng nghe từng lời em nói, ánh mắt chị dần trầm xuống, mang theo một sự thấu hiểu sâu sắc. Bàn tay chị vẫn đặt yên trên đầu gối, không hề chen ngang, cũng không hỏi vội vã. Chị biết rõ – đây không phải là thời điểm để hỏi dồn em. Đây là một phần ký ức quý giá mà Orm hiếm khi để lộ ra, một phần gốc rễ sâu xa của người con gái mà chị yêu thương, đang dần được lật mở một cách chậm rãi và thận trọng – mong manh như cánh bướm, nhưng cũng chân thật đến nghẹn lòng.Lingling khẽ cầm lá thư màu ngà lên, những dòng chữ ngắn gọn, mềm mỏng nhưng lại chứa đựng một sức nặng vô hình cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí chị như một hồi chuông đều đặn và ám ảnh. "Gửi Lingling Kwong" — nhưng cái ngữ khí trang trọng, giọng văn mềm mại mà đầy ẩn ý, và cả cách kết thúc đầy quan tâm... tất cả đều không nhắm vào chị, một người vốn quen với những lời lẽ sắc bén và mệnh lệnh dứt khoát.Chị trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt lá thư xuống mặt bàn kính lạnh lẽo. Ngón tay mảnh khảnh của chị khẽ gõ nhịp chậm rãi lên mép lá thư, đôi mắt chị vẫn dõi theo chiếc trâm bạc tinh xảo đang nằm gọn trong lòng bàn tay nhỏ bé của Orm.Giọng Lingling vang lên, trầm và rõ, như một sự xác nhận mà chị buộc chính mình phải nói ra"Có nghĩa là.. ""Lá thư này, vốn là để mời em đến.. à không, về Chiang Mai, không phải chị"Câu nói vừa dứt, không gian trong căn hộ dường như chùng xuống thêm một bậc, một sự tĩnh lặng bao trùm lấy mọi thứ. Orm khẽ siết nhẹ chiếc trâm trong tay, ánh mắt em vẫn hướng xuống, nhưng biểu cảm đã không còn vẻ trống rỗng và mông lung như lúc ban đầu nữa – mà thay vào đó là một sự trầm tĩnh hiếm thấy, khi những mảnh vỡ ký ức lặng lẽ tìm đường trở lại đúng vị trí vốn có của chúng trong tâm trí em....Dưới ánh đèn vàng nhạt trong căn phòng khách tĩnh lặng, Lingling khẽ choàng tay ôm lấy Orm vào lòng, một cái ôm không quá chặt, nhưng đủ để bao bọc lấy cả thân hình mảnh khảnh ấy như một lời thầm nhủ rằng chị vẫn ở đây – và sẽ luôn là nơi an toàn để em tựa vào mỗi khi mệt mỏi.Mái đầu mềm mại của Orm khẽ tựa lên bờ vai vững chắc của chị, còn đôi tay bé nhỏ kia vẫn đang giữ chặt lấy chiếc trâm bạc tinh xảo lấp lánh như một mảnh ký ức vừa được đánh thức sau quá nhiều năm ngủ vùi trong tiềm thức.Lingling khẽ nhìn chăm chú vào ánh sáng tím dịu kỳ lạ phát ra từ viên đá quý ở đầu trâm, ánh mắt chị khẽ nheo lại, một sự tập trung cao độ. Đôi môi chị khẽ cong xuống một chút, không phải vì sợ hãi hay lo lắng – mà là vì trong lòng chị vừa dâng lên một linh cảm rất rõ ràng, một dự cảm về những điều sắp sửa xảy đến, những bí mật đang dần hé lộ.| "Người này biết Orm..."| "Gửi trâm đến tận tổ của Thammarat Thong..."| "Thư viết cho mình nhưng vốn là gửi là Orm... Có nghĩa là cô ấy biết mình..."| "Con người này... thật không đơn giản
Trong lòng Lingling bất chợt dấy lên một cảm giác mơ hồ và khó tả – không hẳn là một sự bất an rõ rệt, nhưng lại đủ mạnh mẽ để chị không thể nào bỏ qua được sự xao động này. Một luồng hơi lạnh rất nhẹ, như một sợi tơ mỏng manh, bất ngờ len qua gáy chị, không phải từ chiếc điều hòa vẫn đang lặng lẽ phả khí lạnh trong phòng khách... mà dường như đến từ một hướng khác, một nguồn khác. Một hướng mà chị hoàn toàn không kịp đề phòng.| "Linh cảm hôm đó... thứ cảm giác bất an tột cùng... hoá ra là chuyện này sao"Lingling không nói một lời nào. Chị chỉ khẽ cúi đầu, trao lên mái tóc mềm mại của Orm một nụ hôn thật nhẹ, ấm áp và đầy yêu thương. Bàn tay chị vẫn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của em đều đặn, một cử chỉ xoa dịu quen thuộc, nhưng sâu thẳm bên trong, đó còn là một nỗ lực để tự giữ cho bản thân mình bình tĩnh trước những suy nghĩ đang cuộn trào.Chị vẫn ôm chặt em như thế, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn xa xăm – phía sau ánh tím dịu kỳ lạ của viên đá quý lấp lánh, phía sau lời mời ngắn ngủi nhưng đầy ẩn ý, là cả một cánh cửa đã bắt đầu hé mở, một lối đi dẫn đến những bí mật chưa được tiết lộ. Và đằng sau cánh cửa đó... có một người đang lặng lẽ đợi chờ, một sự đối diện không thể tránh khỏi....Orm khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt hổ phách long lanh như mặt nước phản chiếu ánh trăng sau cơn mưa. Em khẽ mím đôi môi nhỏ nhắn, định mở lời hỏi chị điều gì đó... nhưng chưa kịp thốt ra tiếng nào, Lingling đã nhẹ nhàng cất tiếng – giọng chị trầm ấm và vững chãi, nhưng lại dịu dàng đến lạ thường, như một lời hứa"Nếu em muốn đi, chị sẽ đi với em"Orm khựng lại, đôi mắt em mở to trong sự ngỡ ngàng. Ánh nhìn em đầy kinh ngạc – không phải vì câu trả lời bất ngờ, mà là vì chị lại một lần nữa... hiểu được điều em chưa kịp nói ra thành lời, thấu hiểu tận sâu thẳm những khao khát đang ẩn chứa trong trái tim em.Lingling không nhìn em. Chị vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc dài mềm mượt của em, ánh mắt chị vẫn hướng về viên đá tím nhỏ bé vẫn còn ánh lên lấp lánh trong lòng bàn tay em, như một ngọn hải đăng dẫn đường.Rồi chị khẽ nghiêng đầu, một nụ cười rất nhẹ nhàng nở ra nơi khóe môi quyến rũ – nửa như đang dỗ dành một đứa trẻ đang lo lắng, nửa như đang tự xoa dịu những nỗi bất an trong lòng em"Mình có thể xem đây như là một chuyến du lịch dài ngày..."
"Chị với em chưa có thời gian đi du lịch mà phải không?"Chị đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má mềm mại của em – bàn tay dịu dàng và ấm áp như ánh mặt trời"Giờ quán đã có người lo, xã đoàn có thể giao lại cho Film và Kwan trông coi... Mình đi một chuyến, về nhà em.. chịu không?"Orm khẽ mím môi, rồi gật đầu thật chậm rãi, một sự đồng ý nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Em không nói thêm bất kỳ điều gì, chỉ khẽ dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào hõm cổ ấm áp của chị, như một câu trả lời không lời – mà cũng như một lời cảm ơn sâu sắc. Cảm ơn vì chị luôn thấu hiểu mọi điều trong lòng em. Cảm ơn vì chị luôn ở bên cạnh em, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Và lần này, là cùng em trở về nơi mà nỗi đau từng bắt đầu, nơi mà ngay cả bản thân em cũng đã chọn cách quên lãng để cố gắng trốn tránh nó. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, em vẫn khao khát được biết thêm về... chính bản thân mình, về những ký ức đã ngủ quên.
Hết chương 40
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me