TruyenFull.Me

Lingorm Iron And Ivy

Ubon Ratchathani

Vài tuần trôi qua — êm ả như mặt hồ trước cơn giông. Lingling không còn là Thái Tử nữa. Không ai gọi chị như thế. Không còn tiếng thì thầm "người thay mẹ", "tạm quyền", hay "người yêu của Thái Tử". Giờ đây, mọi ánh mắt khi Lingling bước vào phòng đều cúi xuống, đúng như cách họ từng làm với bà Koy.

Không cần phải ra lệnh lớn. Chỉ cần một câu "tôi sẽ xem lại" của chị, là đủ để một tuyến hàng thay đổi đường đi, một lệnh thanh trừng được trì hoãn, hoặc một tên sát thủ phải dừng tay giữa đêm. Mỗi ngày, chị đi qua hành lang lát gạch cũ ở dinh thự chính, tiếng gót giày đều đều vang vọng như nhịp đập của một quyền lực đang tự mình lớn lên. Người của các xã đoàn phía Bắc vào Bangkok, đều được sắp xếp gặp riêng với chị. Những khu vực khó khăn nhất của Phra Dao Kham, thậm chí cả phần vốn kiểm soát của Sakda Niran, cũng đã nằm trong bản đồ quản lý mà chị tự tay điều chỉnh mỗi đêm.

Không ai nói ra. Nhưng tất cả đều hiểu — ngai vàng đã dọn xong. Chỉ cần được kéo màn liền hiện ra.

...

Chỉ có một điều... mà Lingling không chạm tới được. Bà Koy — mẹ của chị — trong những ngày gần đây, vẫn thường xuyên gọi Orm sang dinh thự chính. Không vào những buổi họp lớn. Mà vào những buổi trưa rất yên, khi Lingling đang đi khảo sát các điểm nóng, hoặc đang họp kín với các tay quản lý.

"Con bận rồi, để Orm đi thay."

"Con để Orm phụ mẹ chuyện giấy tờ thôi mà."

"Con lo nhiều việc rồi, để Orm giúp con một chút cũng được mà."

Ban đầu, Lingling không để tâm. Nhưng lần thứ ba chị thấy Orm trở về nhà lúc tối muộn, mệt mỏi nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa đầu vào vai chị và bảo "mọi thứ vẫn ổn", thì một vết rạn rất mỏng... bắt đầu hiện ra. Vì chị biết Orm. Biết rất rõ. Khi em bắt đầu im lặng, nghĩa là em đang giữ lại điều gì đó.

Có đêm, cả hai vẫn nằm sát nhau. Gối chạm gối. Môi chạm môi. Nhưng giữa ánh sáng đèn ngủ hắt lên tường, Lingling bắt đầu nhận ra một khoảng không gian mà tay chị không với tới được. Là khi Orm mơ mộng, không còn rúc vào vai chị mà quay lưng lại. Là khi chị hỏi "em đi với mẹ về việc gì vậy?" mà em chỉ cười, đáp "chuyện nhỏ thôi, chị không cần bận tâm đâu."

Là khi Lingling nhận ra: trong hệ thống kia, có những tầng không ai có quyền bước vào — trừ hai người: bà Koy, và Orm. Dù Orm có dạy chị hết tất cả, từng câu lệnh, từng đường dẫn, từng node mã hóa... thì vẫn có những phần mềm chị không mở được. Có những câu lệnh chị không biết, vì em chưa nói. Và... em cũng không có ý định sẽ nói.

Hôm đó, trời không mưa. Nhưng nặng như thể đang nín cơn giông. Lingling vừa kết thúc một cuộc họp với nhóm nội bộ của Rattanarot Fai — một nhóm vận hành tuyến hàng từ Pattaya. Đèn vừa tắt, người cuối cùng vừa khép cánh cửa kính, thì điện thoại chị sáng lên.

[MẸ]

"Tối nay để Orm qua mẹ nhé. Có việc cần nói."

Chị nhíu mày."Seen", không phản hồi. Nhưng tối đó, Orm vẫn chuẩn bị áo khoác, thắt tóc gọn, và hôn lên má chị trước khi bước ra cửa

"Em qua dinh thự một lát thôi. Chị ngủ trước cũng được." 

Cửa đóng lại. Không một tiếng gió.

Lingling đứng đó, mắt nhìn vào khoảng trống mà Orm vừa rời đi. Không đau. Nhưng trống. Chị không ghen. Không nghi ngờ Orm một cách nhỏ mọn. Nhưng chị biết — giữa chị và ngai vàng kia, vẫn còn một tầng rất sâu mà mẹ chị chưa từng dẫn chị đi qua. Mà Orm thì đã từng.

Tối đó, lần đầu sau nhiều năm, Lingling mất ngủ. Không vì ám ảnh. Không vì cơn đau cũ. Mà vì... chị đang nghĩ: trong một vương triều như Liên Bang, cái giá để được "thật sự kế vị" có khi... không phải là tình yêu, không phải danh nghĩa, mà là... phải biết khi nào nên bước qua cả người mình yêu nhất.

Chị nhắm mắt. Nhưng không yên. Vì giữa bóng tối của căn phòng nhỏ, Lingling hiểu rõ hơn bao giờ hết: cả hai đang ngủ cạnh nhau... nhưng không phải chuyện gì cũng nằm cạnh nhau.

...

Căn nhà nhỏ - 14:32

Trưa nay, không có cuộc họp, không có chuyến hàng, không có tín hiệu khẩn từ hệ thống. Một ngày hiếm hoi yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng dao gọt xoài chạm vào đĩa trong bếp. Nhưng trong lòng Lingling — không yên.

Orm lại sang dinh thự chính. Không phải chuyện lạ. Mấy ngày nay, Orm vẫn thường được gọi qua gặp mẹ. Lúc thì nói chuyện về mạng lưới, lúc thì về phân quyền mới. Mỗi lần như vậy, em đều nói rõ ràng, không giấu chị điều gì. Nhưng chính cái "rõ ràng" đó... lại khiến chị bất an.

Không phải vì Orm nói dối. Mà vì có thứ gì đó Orm không kể. Không giấu — chỉ là không kể.

Lingling ngồi một mình bên bàn làm việc, tay chạm nhẹ vào quyển sổ chị dùng để ghi lại luồng dữ liệu Orm từng chỉ. Mọi thứ vẫn hoạt động tốt. Không ai phản. Không ai báo nguy. Nhưng trong lòng chị, có một điểm sáng đỏ — không nằm trong hệ thống, mà nằm ngay giữa hai người.

Chị nhắm mắt. Một phút. Rồi mở ra. Quyết định.

Lingling đứng dậy, thay áo khoác, kéo nhẹ cửa sau và rẽ qua lối vườn không ai đi. Cỏ vẫn mềm dưới chân, nhưng không còn thơm như mọi hôm. Hôm nay, nó chỉ là tiếng bước chân của một người đang đi tìm... một sự thật chưa chắc mình muốn thấy.

Hành lang sau - 14:58

Cánh cửa gỗ ở dinh thự chính không khóa. Cũng không có ai đứng canh. Bà Koy luôn dặn: "Gia đình thì không cần lính."

Lingling bước vào bằng lối phụ, đi xuyên qua hành lang dài dẫn tới khu phía Đông — nơi có phòng làm việc phụ của bà Koy, phòng họ thường dùng để nói chuyện riêng. Chị không định nghe lén. Nhưng cũng không gõ cửa. Bàn tay đặt lên khung gỗ. Nhẹ. Nhưng ngập ngừng. Rồi dừng lại.

Tiếng nói bên trong không lớn. Nhưng đủ để chị nghe từng chữ rõ ràng qua kẽ cửa chưa đóng sát.

Giọng bà Koy — trầm, đắn đo

"Con có nghĩ... nó đã thay đổi nhiều quá rồi không?"

Giọng Orm. Dịu. Nhưng thấp hơn bình thường

"Con nghĩ là... không phải thay đổi."

"Chỉ là chị ấy đã luôn như vậy. Giờ mới cho phép mình sống thật."

Một nhịp lặng. Rồi bà Koy tiếp, lần này giọng có chút mệt mỏi. 

"Vậy nếu một ngày... con phải chọn giữa giữ lại đế chế này và giữ lại nó..."

"Con sẽ chọn gì?"

Sau cánh cửa chưa khép, trái tim Lingling gần như bóp nghẹn. Chị tưởng mình đã chuẩn bị cho mọi câu trả lời có thể. Nhưng một nhịp im lặng kéo dài ở bên trong lại làm chị thấy... thà em trả lời ngay còn dễ chịu hơn.

Rồi Orm cất tiếng. Không quá cao, không quá mềm. Nhưng rơi vào lòng chị như một lưỡi dao rạch ngang đáy ngực.

"Con không phủ nhận... con từng là người đầu tiên được chọn"

...

Lingling đứng chết lặng. Tim chị không đập nhanh. Mà là ngừng đập. Đầu óc chị không bốc hỏa. Mà là trống rỗng. Tay chị không run. Nhưng móng tay cắm ngập vào gỗ.

Nếu như là người khác kể lại — chị sẽ không tin. Dẫu người đó có thân cận đến đâu, chị vẫn sẽ bảo vệ Orm, vẫn sẽ nói "không, Orm không bao giờ như thế". 

Nhưng lần này... là tai chị nghe.

Không ai gài bẫy. Không ai đẩy chị vào thế. Chính em, chính Orm, người vừa sáng nay còn tựa đầu lên vai chị, hôn nhẹ lên cổ tay chị trước khi bước ra khỏi cửa... lại là người đứng trong đó, hỏi mẹ chị một câu như thể cái ngai vàng vốn là của em.

Lingling không biết mình nghĩ gì nữa. Chị chỉ biết có thứ gì đó rất nặng... đang nứt ra trong lồng ngực, từng mảnh rơi xuống, không kêu một tiếng, mà đau đến mức thở cũng không nổi.

Chị đặt tay lên cánh cửa gỗ, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể bước vào — đối diện, chất vấn, gào lên, hoặc chỉ cần nhìn em trong mắt và hỏi: "Vậy, em đã từng thật lòng không?"

Nhưng chưa kịp chạm vào tay nắm cửa.

"Tít — tít — tít."

Điện thoại rung lên trong túi áo khoác. Không phải tin nhắn. Không phải cuộc gọi. Mà là một chấm đỏ, đơn độc, nhấp nháy giữa màn hình nền đen đặc: ALERT – hệ thống có tín hiệu khẩn ở tuyến phía Nam. Một điểm đỏ nhấp nháy liên tục.

Lingling khựng lại. Trong một giây — chỉ một giây — chị muốn tắt điện thoại, bỏ mặc tất cả, mở cửa, kéo em ra khỏi phòng đó mà hỏi hết mọi chuyện.

Nhưng... chị không làm vậy.

Vì chị là người sắp ngồi vào ngai vàng.

Vì chị biết — nếu để cảm xúc lấn át bây giờ, những kẻ khác sẽ nhìn ra sơ hở.

Nếu để trái tim thắng, người thua... sẽ là chị.

Chị nhìn vào màn hình. Chấm đỏ vẫn nhấp nháy. Tín hiệu này chỉ gửi đến một người duy nhất – người đang nắm toàn bộ quyền kiểm soát hiện tại.

Tay chị siết điện thoại lại. Cái điện thoại nặng như viên đá buộc vào cổ lý trí. Rồi Lingling quay người, bước nhanh xuống hành lang. Ánh mắt chị không còn bối rối. Không còn nước mắt. Chỉ còn một thứ duy nhất — sự cứng rắn lạnh như mặt gương.

Chị sẽ xử lý điểm đỏ đó trước.

Rồi quay lại.

Vì dù trái tim có bị bẻ đôi, người ngồi trên ngai không được gục ngã trước khi kết thúc ván cờ.

...

Căn nhà nhỏ - 16:12

Trời vừa ngả sang buổi chiều. Mây trắng xếp lớp phía xa, từng vạt nắng xiên vào vườn sau như thể không có chuyện gì sắp xảy ra. Nhưng trong căn nhà nhỏ phía cuối hành lang, mọi thứ đang dần dịch chuyển khỏi điểm cân bằng.

Orm trở về chỉ chừng mười lăm phút, đủ để gói vài bộ đồ, đổi điện thoại bỏ vào túi, chỉnh lại tóc và thay một chiếc áo sơ mi vải linen màu ngà.

Em bước dọc hành lang, tiếng giày vải nhẹ tênh trên gạch đá xám. Cửa phòng cuối còn mở hé. Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, soi nghiêng sống lưng của người con gái đang ngồi bên bàn làm việc – gương mặt hơi nghiêng, ngón tay lướt trên màn hình, tóc buộc hờ.

Orm không gõ cửa. Em chỉ bước vào, lặng lẽ như một thói quen. Rồi vòng tay qua cổ chị từ phía sau, cằm tựa lên vai, môi chạm nhẹ vào vành tai.

"Lingling..."

Giọng nhỏ, mềm và bình yên đến lạ.

"Mẹ nói em đi Myanmar một chút."

"Sẽ quay về trong tối nay. Nếu em về trễ quá thì... chị ngủ trước nhé."

Tay em vẫn ôm, nhưng hôm nay... cái ôm đó khiến Lingling như bị siết bởi một tảng băng lạnh chầm chậm áp sát từ phía sau lưng. Không rõ vì sao. Không phải vì câu nói. Không phải vì giọng em. Mà vì... chính chị. Cái ôm từng làm chị yên lòng. Giờ lại khiến tim chị dậy lên một nhịp chua xót. Không lớn. Nhưng đủ để khiến bút trên tay chị khựng lại.

Lingling ngẩng mặt lên, chỉ hơi nghiêng đầu để nhìn em. Orm vẫn cười — nụ cười thân thuộc mà chị từng gọi là "nhà". Ánh mắt em vẫn trong, vẫn dịu, như không có gì thay đổi.

Chị nhìn em. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, ý nghĩ trỗi lên như một làn khói xám: Nếu em muốn ngai vàng... thì thôi, lấy đi cũng được. Chị yêu em. Và nếu thứ em muốn là nó — chị nhường.

Nhưng ý nghĩ đó lập tức bị dập tắt. Không phải vì chị không yêu em đủ. Mà vì chị yêu chính mình cũng không ít.

Lingling khẽ kéo ngăn tủ bên tay phải, lấy ra một chiếc điện thoại cũ màu đen, đời cũ, nút bấm cứng, không gắn danh bạ. Chị đặt lên bàn, đẩy về phía em. Không nói gì.

Orm nhíu mày một chút, nhưng chưa kịp hỏi, thì Lingling đã khẽ chỉ tay vào máy. Một câu duy nhất.

"Có gì thì nhắn cho chị."

Không thêm điều kiện. Không giải thích. Nhưng ánh mắt chị rõ ràng là một tín hiệu: đừng dùng máy khác. Đừng dùng ứng dụng nào khác. Chị cần chắc rằng... chỉ máy này kết nối được với em.

Orm gật đầu, rất nhanh, như không thấy gì lạ. Em cầm máy lên, bỏ vào túi áo sơ mi. Rồi cúi xuống hôn má chị — như bao lần khác.

"Chị đừng làm việc trễ quá nha."

"Ráng ăn gì đó rồi hãy xử lý dữ liệu."

Lingling không đáp. Chị chỉ gật đầu. Orm quay đi. Tiếng cửa khẽ khàng đóng lại.

Lingling ngồi yên trên ghế, ngón tay đặt lại lên màn hình. Nhưng một đoạn code mã hóa lặp đi lặp lại vẫn chưa được gõ nốt. Chị không nhìn vào đó nữa. Mắt chị nhìn theo khoảng trống nơi Orm vừa đi.

Cái bóng của em... chưa khuất hẳn. Nhưng trái tim chị đã không còn chắc về khoảng cách giữa hai người.

Một buổi chiều thật yên. Nhưng trong lòng Lingling, yên bình ấy... chỉ là tiếng nhạc nền đang mở trước một cảnh sắp rơi xuống vực.

...

00:17

Căn bếp chỉ sáng một bóng đèn vàng nhạt treo lửng giữa trần. Ánh sáng đủ để thấy mặt bàn, nhưng không rõ được nét biểu cảm của người ngồi dưới nó. Lingling chống khuỷu tay lên bàn, tay còn lại cầm đũa, gắp từng sợi mì ăn liền đã trụng vừa tới. Một ít hành phi rắc bên trên. Chút nước dùng được giữ lại từ bữa tối. Không sang trọng, không đủ chất — nhưng nóng. Và đêm nay, chị chỉ cần vậy.

"Tít." 

Điện thoại rung khẽ trên mặt bàn.

Lingling ngước mắt, đưa tay mở máy.

[ORM]

"Lingling... em vừa đáp máy bay, tầm 30 phút nữa sẽ về đến... chưa muộn lắm, đợi em đó.."

Chị khẽ cười. Rất khẽ. Một nụ cười không quá rõ, nhưng đủ để gương mặt chị dịu đi thấy rõ trong ánh đèn vàng. Ngón tay chị gõ nhanh một dòng: 

"Chị biết rồi." - Gửi đi.

Rồi chị gác điện thoại lại một bên, cúi đầu ăn tiếp. Mì đã nguội một ít. Nhưng Lingling không vội. Em đang trên đường về. Một tô mì không nóng cũng chẳng sao. Chị có thể đợi.

Đũa vừa đưa lên miệng, chưa kịp gắp hết nửa phần còn lại...

"Reng..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên — lần này là cuộc gọi. Không phải tin nhắn.

Lingling nhíu mày. Nhìn màn hình. Không phải số Orm.

[MẸ]

Chị lập tức đưa máy lên tai. 

"Con nghe."

Giọng bà Koy vang lên. Không lớn. Không gấp. Nhưng có một thứ gì đó khiến sống lưng chị lạnh đi trong một giây. 

"Lingling, con sang đây một chút."

"Mẹ hỏi cái này..."

Chị không trả lời ngay. Tay vẫn cầm đũa. Nhưng bàn tay kia đã khẽ buông. Đũa rơi vào tô, phát ra một tiếng nhỏ như sợi dây vừa bị cắt. Bà Koy không phải người gọi điện không lý do. Càng không phải kiểu người gọi giữa đêm để "hỏi cái này".

Chị đứng dậy. Không cần dọn bàn. Không cần mang theo gì. Điện thoại vẫn trong tay, màn hình chưa tắt hẳn. Tin nhắn Orm vẫn còn hiện đó — "Đợi em nhé."

Lingling không nói gì. Chị bước ra cửa, kéo nhẹ lớp áo khoác ngoài. Gió đêm lùa vào, mùi cỏ đẫm hơi sương.

Trên đường từ căn nhà nhỏ sang dinh thự chính, bước chân chị đều, không nhanh, nhưng mắt không rời khỏi nền gạch trước mặt.

Chị có một linh cảm rất rõ ràng. Mẹ không gọi con sang... chỉ để hỏi cái này.

Dinh thự chính - 00:29

Cửa gỗ lớn vừa mở, ánh đèn pha lê trong phòng khách đã đổ bóng xuống nền đá lạnh. Bà Koy ngồi sẵn trên ghế sofa dài phủ vải lụa xám tro, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi. Trên bàn trà trước mặt là một ấm trà vẫn còn bốc hơi, nhưng không ai đụng đến.

Lingling bước vào, áo khoác vẫn còn chưa tháo. Nhìn thấy mẹ, chị lập tức rảo bước tới, lòng dấy lên một thứ cảm giác không tên — mơ hồ nhưng nguy hiểm

"Mẹ gọi con gấp vậy... có chuyện gì à?"

Bà Koy ngẩng đầu lên. Ánh mắt bà không giận, không lạnh, chỉ là... mỏi. Một cái mỏi nặng nhọc mà Lingling chưa từng thấy ở người đàn bà này. Tay bà khẽ xoa nhau, như thể đang cố giữ cho lòng không trượt. Giọng bà chậm, từng chữ nặng xuống như viên sỏi rơi vào chén trà chưa kịp nguội

"Mẹ không gọi được cho Orm."

"Con bé có nói với con là đi đâu không?"

Lingling khựng lại. Chị cau mày, lòng bắt đầu dậy lên những nhịp cảnh giác rất rõ. 

"Từ chiều đến giờ... nó nói là về nghỉ một lát, nhưng mẹ nhắn cũng không trả lời, gọi thì máy tắt."

Một nhịp gió lạnh len qua cửa kính. Lingling đứng yên, gió lùa vào gáy nhưng chị không rùng mình. Mắt chị dán chặt vào mẹ. Câu hỏi rơi xuống như giọt mực đỏ trên giấy trắng, nhuộm màu sự thật.

"Không phải mẹ nói... Orm đi công tác ở Myanmar một chuyến sao?" 

Bà Koy im. Không gật. Không lắc. Chỉ nhìn con gái mình, rất lâu. Rồi... bà thở ra một hơi. Chậm. Nặng. Đều như thể đã biết trước câu hỏi này sẽ đến, chỉ là không nghĩ nó đến lúc này.

"...Vậy là..."

"Con bé đó... tạo phản rồi."

Một câu nói, bốn chữ đơn giản, nhưng nặng như một nhát chém ngang lồng ngực. Lingling đứng chết trân. Cả người cứng lại. Cảm giác như có ai vừa lật úp cả thế giới lên đầu mình. 

"Không..." 

Giọng chị thoảng ra không như một từ, mà như một hơi thở bị dập tắt nửa chừng. Không phải vì chị không tin. Mà là vì chị không kịp nghĩ.

Từ trưa đến giờ, từng sự việc trượt qua như những quân domino đổ dồn vào nhau: Lời Orm nói. Tin nhắn em gửi. Cái ôm nhẹ trước khi đi. Nụ hôn trên má. Nụ cười. Và cả đoạn hội thoại chị nghe được sau cánh cửa gỗ kia. Mọi thứ như xếp hàng để chứng minh một điều mà chị không muốn tin.

Bà Koy thở dài. Mắt bà không rời khỏi Lingling, giọng bà không đẩy cao, nhưng rạch rất sâu

"Mấy nay mẹ thấy con bận..."

"Nên mẹ gọi Orm sang, nhờ nó giải quyết vài việc phụ..."

"Không cho con biết... vì sợ con nghĩ mẹ không tin con."

"Một phần..." 

Bà dừng lại một nhịp

"...cũng vì mẹ nghi con bé đang liên hệ với một tổ chức ở Myanmar."

"Một tổ chức... mà lẽ ra Liên Bang không được phép chạm tới."

"Nếu mẹ đoán không sai, con bé muốn mở một con đường mới, xuyên quốc gia..."

"...và nếu như con bé thành công, thì..."

Giọng bà Koy nghẹn lại

"Mẹ cũng không dám tin, vì ngai vàng... con bé muốn lật đổ cả con"

Lingling không nghe rõ những câu sau nữa. Mọi thứ như bị bóp méo bởi một tiếng ù lớn vang lên trong đầu. Không phải vì sợ. Mà vì chị không thể chấp nhận được nhịp chuyển từ "người yêu" sang "nghi phạm" diễn ra trong chưa đầy một buổi tối. Chị lùi xuống một bước, rồi... ngồi thụp xuống cạnh ghế của mẹ, như thể chỉ có cách đó mới khiến cơn chóng mặt trong lòng dịu đi.

Mắt chị... không khóc. Nhưng thất thần.

Nếu đây là một ván cờ — thì quân cờ mà chị đặt lòng tin vào nhiều nhất, có phải đã âm thầm rút khỏi bàn mà không hề báo trước?

...

Chị đã đi qua nhiều trận đánh. Nếm đủ loại phản bội, đâm lén, thử thách. Nhưng chưa một lần nào... là từ Orm. Lingling không nghĩ đến việc đó. Chưa bao giờ. Chị từng chuẩn bị sẵn mọi phương án, trừ điều này. Trừ chính cái ngày mà... tình yêu chị dành cho một người lại trở thành con dao hai lưỡi.

Tay bà Koy khẽ vươn ra. Bàn tay già hơn, gầy hơn, có chút run. Nhưng là bàn tay từng viết những mật lệnh đầu tiên cho cả một mạng lưới ngầm tồn tại ngoài vòng pháp luật. Bà đặt lên tay Lingling — không mạnh. Chỉ đủ để gọi con gái mình quay về từ cơn mê đắng.

"Lingling..." 

Giọng bà khàn, mệt. Nhưng rõ

"mẹ biết con đau lòng."

Bà ngừng một chút. Thở chậm. Từng lời thốt ra sau đó... không phải của một người mẹ nữa. Mà là của một người từng ngồi cao, từng mất tất cả, từng bị đồng đội phản bội — và sống sót để trở thành người duy nhất có quyền nói điều này.

"nhưng mà... mẹ bắt đầu nghi ngờ Orm."

Một câu nói tưởng nhẹ. Nhưng đánh bật tim Lingling khỏi lồng ngực. Chị quay sang nhìn mẹ, mắt như muốn hỏi: Mẹ có chắc không? Có thật không? Mẹ đang nói về người con từng đặt trọn tim mình đấy...

Bà Koy nhìn chị

"Đã dùng thì không nghi."

"Đã nghi... thì không dùng."

Ánh mắt Lingling bắt đầu rung nhẹ. Không phải vì sợ. Mà vì một cánh cửa trong lòng chị — cái cửa từng được Orm giữ hộ — vừa mở ra, và phía sau nó... không còn ai.

"Con biết..." 

Bà Koy nhìn thẳng vào mắt chị. Lần đầu trong buổi tối này, ánh mắt ấy lạnh. Không phải vì giận Orm. Mà là vì bà đã nhìn ra ván cờ bắt đầu đổi thế.

"người ngồi trên ngai vàng...không cần thứ gì không?"

Lingling không đáp. Câu hỏi đó giống một câu đã được in vào da thịt của bất kỳ kẻ nào từng đứng trước quyền lực thật sự. Bà không chờ chị trả lời. Bà nói tiếp, từng chữ nặng như gạch xây thành: "Là điểm yếu."

"Người ngồi cao nhất... không được phép có nó."

"Và một khi có... người khác sẽ dùng chính điều đó để kéo con xuống."

Bà nhìn Lingling. Ánh mắt bà như lột được lớp mặt nạ đau đớn của con gái mình — để nhìn vào lõi sắt bên dưới

"Một người...biết bản thân là điểm yếu của con"

"...và dùng chính điều đó... để chống lại con."

Lingling như bị rút hết máu. Tim chị muốn phản kháng. Muốn gào lên "Không phải như vậy." Nhưng cái cảm giác buốt lạnh ban chiều, nụ cười dịu dàng khi Orm ôm chị từ phía sau — giờ như một loại độc được ngấm chậm trong máu. Mẹ chị không phải người dễ nói sai. Nếu bà đã nói vậy... thì nghĩa là có khả năng đó thật.

Bà Koy thở dài. Đôi mắt từng nhìn thấu kẻ lật lọng trong đội hình cảnh sát, từng đọc được ánh mắt giết người sau ly rượu mừng, giờ đây đang nhìn chính con gái mình — như một lời truyền lại cuối cùng.

Tay bà chậm rãi mở ngăn tủ cạnh bàn. Không tiếng động. Một khẩu súng lặng lẽ được đặt vào lòng bàn tay của Lingling. Kim loại lạnh tức thì thấm vào da. Nặng. Rất nặng. Không chỉ vì khối lượng vật lý, mà vì nó mang hình thù của một quyết định không thể rút lại.

"Lingling." 

Giọng bà lúc này nhỏ hơn. Nhưng không run. 

"Mẹ biết con là người tốt."

"...nhưng con có đủ 'tốt'...để kết thúc ván cờ nghiệt ngã này không?"

Không ai nói thêm. Chỉ còn khẩu súng nằm trong tay Lingling, và một bóng đen thật lớn vừa dấy lên trong lòng chị — không phải hình thù của một kẻ phản bội, mà là hình ảnh của Orm – người từng nắm tay chị, nay đang đứng ở một nơi mà chị không biết.

Lần đầu tiên, chị không chắc rằng chị còn có thể tin vào nơi em sẽ quay về.

Lingling hít sâu một hơi, siết chặt khẩu súng trong tay. Ánh mắt chị đanh lại, nghiến răng rít ra một câu

"Ngai vàng này... chỉ có thể là của Lingling Kwong này thôi"

Hết chương 67

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me