Lingorm Lam Can Phan 2 Cover
Đề án hợp pháp hôn nhân đồng giới được đưa ra đã bị phủ quyết thêm lần nữa, sự đả kích lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy đã khiến cho không ít người trẻ tuổi rơi vào trạng thái bi quan, nhưng đúng như Lương Thục đã nói lần trước, chuyện này có thể được đưa ra thảo luận công khai, có thể để lá cờ lục sắc tung bay khắp nơi, chứng minh phía trên đã có dự định này, chỉ là quy định pháp luật tương ứng chưa đạt tới mức hoàn thiện, cho nên vẫn chưa thông qua.
Cho phép phim ảnh đề tài đồng tính công chiếu công khai trong nước, là một bước đi dài, cũng là tín hiệu tươi sáng.
Khi mới bắt đầu quay phim, Trần Mỹ Linh hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ trong vòng một năm, tình hình lại có những thay đổi lớn tới vậy, không dám tin tưởng mở to mắt, nói: "Thật hay giả thế?"
Quảng Linh Linh gật đầu nói: "Thật đấy, nhưng chị phải tranh thủ xem xem thế nào, không bảo đảm nhất định có thể công chiếu."
Đừng nhìn cảm giác tồn tại của cộng đồng LGBTQ+ trên mạng rất mạnh, hiện tại xu hướng quốc tế đang nhấn mạnh chính trị chính xác. Nhưng trong đám đông vẫn thuộc số ít, càng không nhắc tới cộng đồng đồng tính nữ thuộc số ít trong số ít. Không phải bất cứ bộ phim nào cũng có tư cách lên sóng, nếu không chẳng phải bất kì người nào cũng có thể có một chén canh trong ngành nghề phim ảnh hay sao? Đầu tiên phải đưa tới hội đồng thẩm định, lấy được giấy chứng nhận cho phép công chiếu, sau đó đàm phán hợp tác với rạp chiếu phim, cuối cùng, tin tức còn chưa công bố ra bên ngoài, "Bản Sắc" thuộc top đầu trong danh sách loại trừ của những con buôn muốn tránh mạo hiểm, không muốn làm việc thua lỗ này.
Trần Mỹ Linh nói: "Tóm lại công chiếu thì chúng ta kiếm được tiền, không thể lên sóng cũng ta cũng không tổn hại gì, là vậy sao?"
Quảng Linh Linh nói: "Ừ."
Nhưng nếu có cơ hội này, tại sao không cố gắng ra sức giành lấy? Bọn họ đều là người muốn thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, cũng tình nguyện bỏ ra một phần sức lực của bản thân cho việc này, nếu việc này có thể thành sự thật thì sẽ là một việc vô cùng có ý nghĩa.
Trần Mỹ Linh nghiêng người, nhìn Quảng Linh Linh: "Vất vả rồi."
Quảng Linh Linh bật cười: "Chị cũng chưa làm gì."
Trần Mỹ Linh nói: "Nói trước thôi mà, uống ít rượu chút."
"Ừm, chị sẽ cố gắng hẹn ở quán trà." Quảng Linh Linh đưa tay ra, đầu ngón tay vuốt lên đôi mày mảnh khảnh của cô, thở dài một hơi, nói, "Chỉ là có lẽ không có cách nào thường xuyên tới đây như hiện tại nữa."
Vốn dĩ cô ấy cũng không nhàn rỗi, cũng quen với công việc áp lực cao mới có thể chạy đi chạy về, còn duy trì trạng thái tinh thần không tệ. Lần đầu tiên cô ấy làm tổng giám chế, bây giờ tình thế biến chuyển lớn, cho dù có thành thục lão luyện cỡ nào cũng có chút tốn sức. Huống hồ cô ấy còn muốn nhân cơ hội này hợp tác với rạp chiếu phim, để làm sẵn chuẩn bị cho bộ phim sau này, làm một công việc kéo dài lại gian nan.
Trần Mỹ Linh chớp mắt: "Chị sẽ nhớ em chứ?"
Quảng Linh Linh nói: "Đương nhiên rồi."
Trần Mỹ Linh nói: "Em cũng sẽ nhớ chị, hai chúng ta cùng cố lên." Cô dừng lại giây lát, mới nói, "Mỗi lần chúng ta xa nhau, đều là vì ngày trùng phùng tươi đẹp hơn."
Quảng Linh Linh nhìn cô giây lát, nói: "Ừ."
Cô ấy vẫn sẽ sợ, nhưng không còn lo được lo mất như ngày trước nữa.
Nhưng Trần Mỹ Linh còn lo lắng cho Quảng Linh Linh hơn cả bản thân cô, hai ngày trước khi rời đi còn mua quần áo đủ mặc cả một mùa cho cô ấy, nếu không phải Quảng Linh Linh ngăn lại, có lẽ cô còn muốn mua tới mùa thu rồi tới đông. Hơn nữa còn mua một đống đồ ăn vặt, đều là những thứ ít ca-lo, dễ bảo quản, đặt vào hành lí cho cô ấy, vừa vặn cái nào ra cái nấy.
Trước giờ Quảng Linh Linh không có thói quen ăn đồ ăn vặt, hiện tại lúc nào cũng có mấy chiếc kẹo ngọt nhét trong túi, càng sống càng trẻ lại.
Có lúc Trần Mỹ Linh nói cô ấy trẻ con, Quảng Linh Linh cảm thấy chắc chắn có nguyên nhân tới từ thói quen của cô, họa này có một nửa là của cô ấy, cũng có một nửa là của Trần Mỹ Linh.
"Mơ thấy ác mộng thì gọi điện cho em." Trần Mỹ Linh tiễn Quảng Linh Linh tới bên cửa xe, dặn dò cô ấy như thường lệ.
Quảng Linh Linh nhướng mày nói: "Không gặp ác mộng thì không thể gọi điện cho em sao?"
Trần Mỹ Linh: "..."
Quảng Linh Linh cười thật to.
Trần Mỹ Linh giơ tay ra, véo hai bên má của cô ấy: "Chị phiền quá đi."
Quảng Linh Linh bị cô véo má, phồng má lên, âm thanh không rõ ràng, tố cáo: "Em bắt chước chị."
"Em bắt chước chị đấy, thì sao nào?" Hiện tại Trần Mỹ Linh không hề sợ cô ấy, uy nghiêm của Quảng Linh Linh sớm đã tan vỡ gần hết trong tháng ngày sớm tối ở chung.
Quảng Linh Linh giả bộ đáng thương nói: "Em là nóc nhà, chị còn có thể làm sao nữa."
Nóc nhà buông tay ra, sửa sang đầu tóc cho cô ấy, nắm lấy cổ áo, cuối cùng nắm lấy hai bàn tay đang thõng ở bên người của Quảng Linh Linh, chăm chú nhìn mấy giây, ngẩng đầu hôn lên.
Quảng Linh Linh nhắm mắt lại.
Xung quanh yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng cỏ xanh khẽ bị gió lay động trên thảm cỏ, ánh mặt trời ngày tháng Tư chiếu lên cơ thể của hai người.
Quảng Linh Linh về Bắc Kinh, bắt đầu công việc bận rộn của mình.
Sau khi Kỷ Vân Dao nghe Quảng Linh Linh đang làm gì, chủ động vứt cành ô-liu ra, Ảnh thị Hoàn Vũ là ông lớn đầu ngành, có sự giúp đỡ của Kỷ Vân Dao, tất cả những vấn đề Quảng Linh Linh phải đối mặt trước mắt tuy không giải quyết dễ dàng, nhưng ít nhất cũng thành công một nửa. Nhưng không ngờ Quảng Linh Linh lại từ chối, khiến Kỷ Vân Dao tức muốn sặc.
Kinh doanh phải có lợi ích trao đổi, mới có thể lâu dài. Quảng Linh Linh không muốn tiếp tục nợ ân huệ, cô ấy cũng không muốn làm chuyện gì cũng dựa dẫm vào nhà họ Kỷ, đối với cô ấy mà nói lợi bất cập hại. Nhưng Kỷ Vân Dao lại là một người khó dỗ, quả thật tốn không ít tâm trí của Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh nghe Trần Mỹ Linh nói cô ghen, cuối cùng hai người thương lượng lần sau gặp mặt, Quảng Linh Linh đổi cho cô lái.
Trần Mỹ Linh, không biết nên nói cô chung thủy hay là thiếu linh động, Quảng Linh Linh thích đổi đủ các loại xe mới, còn mỗi lần cô về đều lái cùng một chiếc xe, không có gì mới mẻ. Quảng Linh Linh cầm tay chỉ việc, cuối cùng học được kĩ thuật lái xe mới, hiển nhiên là nâng cao số lần lái xe. Nhưng so với sự thành thục của Quảng Linh Linh, vẫn còn kém xa.
May mà cô còn trẻ, còn có khả năng vô hạn.
Giữa tháng Tư, Quảng Linh Linh lên mạng lên tiếng về chủ đề phản đối bạo lực mạng, rất nhiều nghệ sĩ gặp tình trạng bạo lực mạng cũng lên tiếng, chân tướng được chỉ ra khiến rất nhiều người khiếp sợ, cái ác của đám đông rốt cuộc có giới hạn như thế nào.
Trong số bọn họ có rất nhiều chỉ nghiêm túc làm một diễn viên quay phim, chỉ vì vào một vai xấu, bị mắng tới phải khóa bình luận, khóa tin nhắn riêng, có tiết mục giải trí biên tập ác ý, hoặc là không vừa ý công chúng, liền bị mắng chửi cả nhà chết mất xác, hoặc là ảnh hưởng tới con cái... còn có một diễn viên gạo cội có tiếng chia sẻ những trải nghiệm hai mươi ba mươi năm trước, khi đó internet chưa phát triển, bởi vì vai diễn kẻ xấu in sâu vào tâm trí mọi người, cửa kính ở nhà đều bị đập vỡ, ra đường bị ném trứng gà rau cỏ.
Những người từng bị mắng ấy cũng là con người có máu có thịt, không phải vì họ là người của công chúng mà trở thành mình đồng da sắt, trăm độc không xâm nhập.
Quảng Linh Linh còn làm khách mời cho một chương trình tọa đàm, người dẫn chương trình là một người tương đối quen thuộc với cô ấy, trong quá trình ghi hình phát hiện cô ấy rất khác trước đây, trong chương trình liền hỏi thẳng cô.
Quảng Linh Linh cong môi cười nói: "Có lẽ gần đây sống tương đối vui vẻ chăng."
Người dẫn chương trình dựa theo nói: "Cô trở nên xinh đẹp hơn rồi."
Quảng Linh Linh mỉm cười, lịch sự gật đầu: "Cảm ơn."
Ngay cả một người dẫn chương trình chỉ từng gặp cô ấy một lần cũng có thể phát hiện, đương nhiên nhận thức của người xung quanh cô ấy càng thêm sâu sắc. Ngược lại Quảng Linh Linh không hề cảm nhận được, chỉ là cảm thấy rất dồi dào, mỗi ngày thức giấc đều có hi vọng mới.
Thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ mất ngủ, nếu không nghiêm trọng thì có thể làm việc xuyên đêm, có thể ngủ thì sẽ ngủ bù. Nếu nghiêm trọng hơn, ví như nằm mơ ác mộng thì sẽ gọi điện cho Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh mơ mơ màng màng nói chuyện cùng cô ấy, cô ấy nghe được những lời lộn xộn của đối phương cũng thả lỏng hơn nhiều.
Bên này của cô ấy tất cả đều thuận lợi, bên phía Trần Mỹ Linh lại xảy ra chút sự cố.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện Trần Mỹ Linh phát kẹo cưới cho mọi người trên phim trường không biết bị ai tiết lộ ra ngoài. Phim trường tai vách mạch dừng, lúc đó cô không hề chú ý, bị lộ ra cũng là chuyện sớm muộn.
[Trần Mỹ Linh kết hôn] lên hot search, còn có một bức ảnh cô phát kẹo cưới, đơn giản là bằng chứng xác thực.
Cư dân mạng lũ lượt bày tỏ nhất định là đang đùa tôi.
[Trần Mỹ Linh mới mấy tuổi? Không phải vừa tốt nghiệp sao?]
[Bình luận trên ơi, tốt nghiệp được hai năm rồi, nhưng hình như cũng mới có 24 thôi thì phải?]
[Vậy cậu trai trẻ của cô ấy tới tuổi kết hôn chưa?]
[Hoa đán đứng đầu sau 95, cũng là người đầu tiên sau 95 kết hôn, kết hôn cái gì, gây dựng sự nghiệp không tốt hơn sao?]
[Nếu tôi là fan tôi đã tức chết rồi]
Còn fan hâm mộ ngoài mặt biểu thị: [Đừng bịa đặt tin đồn, đợi thông tin chính thức, nếu không phải đích thân Mỹ Linh của chúng tôi nói, chúng tôi sẽ không tin]
Trong lòng lại âm thầm gào khóc: [Thất tình rồi, lợn không chỉ hớt rau cải, mà còn nhổ cả gốc đi rồi]
Cũng có người chất vấn tính chân thực của tin tức, cùng nghi ngờ bạn trai thần bí của cô liệu có thực sự tồn tại.
Những nhóm tám chuyện còn có người tự xưng là người trong giới đăng bài tiết lộ, nói Trần Mỹ Linh có một ông bố kim chủ nâng đỡ cô, hơn nữa lai lịch không tầm thường, căn bản không có khả năng để cô và bạn trai kết hôn, tin tức kết hôn này vô cùng hoang đường. Nếu không thì là cô kiên trì kết hôn, đã bị kim chủ đá đi, khà khà, đợi xem trò vui nào.
Cùng với đó là cuộc đại chiến của fan và anti, mưa máu gió tanh.
Người trong cuộc vẫn yên phận quay phim trong đoàn làm phim, không hề bị ảnh hưởng chút nào. Quảng Linh Linh sớm đã đoán được sẽ có ngày hôm nay, trước đó đã cùng Trần Mỹ Linh đề phòng trước, ngày tin tức vừa bị tung ra, An Linh lập tức liên hệ với Mục Thanh Ngô để xử lí, Mục Thanh Ngô còn không có cơ hội làm phiền tới Trần Mỹ Linh.
Chớp mắt đã tới mùng 1 tháng 6, là sinh nhật tuổi 31 của Quảng Linh Linh.
Sinh nhật năm ngoái của Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh không đích thân đón cùng cô ấy, năm nay Trần Mỹ Linh đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, xin nghỉ về thủ đô một chuyến. Nhưng thế giới hai người hằng ao ước bị tan thành mây khói, bởi vì Lâm Nhược Hàn dẫn đầu mở tiệc sinh nhật cho Quảng Linh Linh – vừa hay năm nay Quảng Linh Linh không quay phim.
Quảng Linh Linh biểu thị xin lỗi với Trần Mỹ Linh, bởi vì cô ấy cũng vừa mới nhận được thông báo tức thì, là bất ngờ mà Lâm Nhược Hàn cùng bạn bè chuẩn bị cho cô ấy. Trần Mỹ Linh lúc nào cũng có thể cùng cô ấy ngao du thế giới hai người, đương nhiên sẽ không để ý chuyện nhỏ này.
Nhưng cô vừa vào trong biệt thự cùng Quảng Linh Linh, khi nhìn rõ những người đi qua đi lại bên trong, khóe miệng liền co rút lại.
Ngoài Hiền phi Hách Mỹ Hoa trong nhóm "chị em hoa nhựa", những phi Quảng nổi tiếng trong bảng chọn phi cho hậu cung đều xuất hiện, không nói tới Lương Thục Đức, còn có cả Tiệp dư, Mỹ nhân.
Mọi người thấy Quảng Linh Linh bước vào, ánh mắt liền sáng lên.
Trần Mỹ Linh: "..."
Cô nhìn Quảng Linh Linh bên cạnh, giống như Đường Tăng tiến vào động Bàn Tơ.
Vị Thục phi nương nương kia tiến lên phía trước đầu tiên, một tay đặt lên vai Quảng Linh Linh, cho Quảng Linh Linh một ánh mắt quyến rũ, tê dại tận xương: "Hoàng thượng..."
Quảng Linh Linh vỗ tay cô nàng ra, trách móc: "Đừng đùa."
Cô ấy giới thiệu với Trần Mỹ Linh, nói: "Đây là Bách Tuyết."
Trần Mỹ Linh biết cô nàng, lập tức nói: "Chào tiền bối Bách."
Quảng Linh Linh giới thiệu cô với Bách Tuyết: "Trần Mỹ Linh, là..."
Bách Tuyết xua tay: "Vợ cô, biết mà biết mà." Sau đó hứng thú nhìn Trần Mỹ Linh.
Quảng Linh Linh nhàn nhạt nói: "Đừng bắt nạt em ấy."
Bách Tuyết lập tức mất hứng.
"Đùa chút cũng không được sao?"
"Không được."
Bách Tuyết xụ mặt.
Bản thân Quảng Linh Linh không thích đùa, nhưng bạn bè người này còn cởi mở hơn người trước. Cô ấy và Trần Mỹ Linh vừa hòa vào dòng người, lập tức bị quây lại, người bị đánh giá nhiều hơn vẫn là Trần Mỹ Linh, lại mồm năm miệng mười đặt câu hỏi.
Trần Mỹ Linh bày ra khí chất chính cung Hoàng hậu của bản thân, biểu hiện rất ung dung thỏa đáng.
Vốn dĩ Quảng Linh Linh lo lắng cô ấy sẽ bị dọa sợ, nhìn cô căng thẳng nhưng cũng không muốn cô ấy giúp, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Lâm Nhược Hàn dẫn dắt thế cục lại chậm chạp tới muộn, cô vừa tới, hiện trường lập tức náo nhiệt lên. Trước đây hình tượng của Quảng Linh Linh luôn nhiệt tình, đã thành thói quen, Trần Mỹ Linh không thích ứng được với không khí này, rất ồn, Quảng Linh Linh ân cần dẫn cô tới chiếc sô-pha nhỏ bên cạnh ngồi xuống, rót cho cô một cốc nước dưa hấu, lại cầm đĩa trái cây tới, nhỏ tiếng trao đổi với cô mấy câu.
Lâm Nhược Hàn ở bên kia thúc giục, nói: "Xong chưa hả? Thấy sắc quên bạn là sao đây?"
"Tới rồi." Quảng Linh Linh đáp lại, cuối cùng dặn dò một câu, "Lát nữa chị sẽ sang đây."
Cô ấy cúi đầu nhanh như bay chạm vào môi Trần Mỹ Linh, sau đó quay người hòa vào dòng người.
Trần Mỹ Linh nhìn bóng lưng của cô ấy, nhìn thấy biểu cảm của mấy người bên ngoài, đoán được đang trêu đùa Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh vô cùng bình tĩnh chống đỡ, khác hoàn toàn so với lúc ở trước mặt cô.
Hai tay Trần Mỹ Linh bưng cốc nước trái cây, vô thức nhìn tới say mê.
Quảng Linh Linh nói được làm được, chỉ đùa vui cùng bạn bè một lúc rồi quay lại đón Trần Mỹ Linh, cuối cùng ngồi thành một vòng tròn, Lâm Nhược Hàn đề nghị chơi trò chơi, Quảng Linh Linh lập tức làm mặt không thiết sống.
Lâm Nhược Hàn bổ sung, nói: "Cho phép cô dẫn theo người nhà."
Cuối cùng Trần Mỹ Linh ngồi chơi ở phía trước, Quảng Linh Linh phụ trách bóp vai cho cô, ở ngoài trợ giúp.
12 giờ đúng, tiếng chuông từ đồng hồ quả lắc ở góc tường vang lên.
"Tách" một tiếng, ánh sáng từ phòng khách biệt thự rơi vào tối tăm.
Không biết một vị nào đó đã lẻn ra khỏi đám người từ lúc nào bưng bánh kem đã thắp nến tới, mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Trần Mỹ Linh đứng bên cạnh Quảng Linh Linh, đội vương miện sinh nhật cho cô ấy.
Ánh nến thắp sáng long lánh, chiếu lên khuôn mặt nõn nà của người phụ nữ ấy.
Trần Mỹ Linh khẽ nói: "Ước nguyện đi."
Quảng Linh Linh đan hai tay trước ngực, chân thành nhắm hai mắt lại.
Cô ấy nhớ lại khoảnh khắc này năm ngoái, cô ấy vẫn đang tự ti cầu xin Trần Mỹ Linh rời xa cô ấy, nhưng năm nay lại biến hóa tới nghiêng trời lệch đất, tất cả những thứ này đều là Trần Mỹ Linh đem tới cho cô ấy.
Cảm ơn.
Cô ấy âm thầm nói ra hai chữ này trong lòng, không cầu gì hơn.
Cô ấy mở mắt ra, nhìn về phía Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh cong mắt với cô ấy.
Hai người cùng thổi tắt nến.
Lâm Nhược Hàn đưa dao cắt bánh kem tới, Bách Tuyết đi bật đèn, mọi người ăn bánh kem, sau đó lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn ra, Quảng Linh Linh mang theo một giương quà đầy ắp về nhà.
Chiếc Sedan màu đen băng qua đường phố với những ánh đèn rải rác, Quảng Linh Linh ngồi phía sau, híp mắt dựa vào lòng Trần Mỹ Linh ngủ gật, cô ấy uống chút rượu, không say, nhưng cũng không quá dễ chịu.
Bóng cây bên ngoài cửa xe nhanh chóng lướt qua, sáng tối đan xen lấy nhau trên gò má.
Quảng Linh Linh không biết tỉnh từ lúc nào, nhìn lên góc nghiêng của Trần Mỹ Linh không chớp mắt, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát.
Trần Mỹ Linh phát giác cái nhìn của người phụ nữ ấy, quay đầu sang, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"
Quảng Linh Linh khẽ cong môi lên, nói: "Không có gì."
Trần Mỹ Linh nhướng mày: "Ừm?"
Quảng Linh Linh không thích biểu đạt, nhưng không thành vấn đề, Trần Mỹ Linh vốn là chuyên gia nghiên cứu Quảng Linh Linh cấp mười sớm đã phán đoán được cảm xúc thông qua biểu cảm nhỏ của cô ấy, chỉ là có một số chuyện giấu trong lòng, cô không thể luôn suy đoán, có lúc vẫn cần phải nói ra, cho nên hai người đều đặc biệt sửa đổi, để tình cảm của họ càng thêm vững bền.
Quảng Linh Linh nói: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó mà đã một năm rồi."
Trần Mỹ Linh nói: "Ngày tháng vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh."
Quảng Linh Linh cúi đầu tìm tay Trần Mỹ Linh, thong dong nắm lấy ngón tay cô, đột nhiên sinh ra mấy phần cảm khái, nói: "Trước đây chị chỉ muốn sống tới 60 tuổi, nhiều hơn một năm cũng không cần."
"Bây giờ thì sao?"
Quảng Linh Linh thở dài nói: "Đương nhiên là có thể sống càng lâu càng tốt, một trăm tuổi cũng không đủ, còn hi vọng trình độ y tế nâng cao thêm một chút, chị không muốn bị bệnh, không muốn phải nằm trên giường khi về già, còn bắt em phục vụ chị."
Trần Mỹ Linh khẽ cười thành tiếng.
Cô nói: "Chúng ta kiểm tra sức khỏe định kì, rèn luyện cơ thể cho tốt, sẽ không mắc bệnh."
Quảng Linh Linh: "Ừ."
Im lặng một lúc.
Quảng Linh Linh đột nhiên nói: "Không biết tương lai có thông qua luật chết không đau đớn không nhỉ."
Trần Mỹ Linh nói: "Sao đột nhiên lại nói tới cái này?"
Quảng Linh Linh nói: "Hai chúng ta có thể cùng nhau rời khỏi thế giới này, như thế người ở lại sẽ không đau khổ."
Trần Mỹ Linh không lên tiếng, cúi đầu hôn lên trán người phụ nữ ấy.
Quảng Linh Linh có lẽ đã hơi say, liền rúc vào lòng cô, khóe mắt tràn ra ánh nước lóng lánh, Trần Mỹ Linh đưa tay ra dịu dàng lau đi cho cô ấy.
Cô ấy ngủ suốt dọc đường về nhà, sau khi xe dừng Trần Mỹ Linh cũng không gọi, mà đợi đến lúc Quảng Linh Linh tỉnh ngủ, mới hoạt động cánh tay cứng nhắc đau đớn, cùng nhau xuống xe, vào trong nhà.
Kỷ Thư Lan và Trần Phỉ đã đi ngủ từ lâu, hai người nhẹ chân nhẹ tay lên tầng, phát hiện trước cửa phòng ngủ có bốn hộp quà được gói gém đẹp đẽ, bên trên viết tên mỗi người, đặt phía cao nhất là của Ninh Ninh, chữ viết được rèn luyện có thành quả, ngay ngắn viết: "Chúc người mẹ xinh đẹp nhất trên đời sinh nhật vui vẻ".
Trần Mỹ Linh nhìn thấy, buột miệng nói một câu: "Vậy em thì sao?"
Quảng Linh Linh nói: "Em là mommy thông minh nhất."
Trần Mỹ Linh nói: "Được rồi." Cô cong lưng xách hộp quà ở dưới đất lên, nói, "Nhìn chữ của mọi người trong nhà hiện tại, chỉ có chữ chị là xấu nhất." Sau khi Quảng Linh Linh bắt đầu luyện chữ, có một dạo ngang tài ngang sức, không phân thắng thua với Ninh Ninh, hiện tại đã bị vượt qua, sợ là sau này cũng không có cơ hội thắng được.
Quảng Linh Linh lại nói: "Bậy nào, chữ của dì Phương còn xấu hơn chị."
Dì Phương là một bà lão đã ngoài sáu mươi, vừa học viết chữ chưa bao lâu, Trần Mỹ Linh phục rồi, giơ ngón tay cái cho cô ấy: "Chị là cái này."
Quảng Linh Linh không chút xấu hổ lại còn thấy vinh quang: "Cảm ơn."
Trần Mỹ Linh đi vào trong, đặt quà lên bàn trà, cười nói: "Cẩn thận dì Phương cũng sẽ vượt mặt chị đó."
"Chữ chị xấu thì em không yêu chị nữa sao?"
"Không đâu, em yêu chị."
Quảng Linh Linh đi tới, đầu ngón tay chạm vào l*иg ngực cô: "Em chê chữ chị xấu?"
Trần Mỹ Linh oan uổng nói: "Em không có."
Quảng Linh Linh: "Vậy em chê chị cái gì?"
Trần Mỹ Linh hé miệng: "Em chê..." Cô không có chút phòng bị, đợi khi phản ứng lại đã không kịp nữa rồi, gần đây Quảng Linh Linh rất thích chơi loại trò chơi này, mỗi lần đều khiến cô không tìm được phương hướng.
Trần Mỹ Linh cười lên, thở dài, chắp hai tay thành chữ thập nói: "Chị tha cho em đi mà bảo bối."
Quảng Linh Linh hừ một tiếng, nói: "Chị đi tắm đã, em giúp chị trả lời tin nhắn trong điện thoại đi."
Trần Mỹ Linh: "Vâng."
Quảng Linh Linh có bao nhiêu bạn bè, Trần Mỹ Linh căn bản đã nắm được, có người là cô tự hỏi, có người là Quảng Linh Linh chủ động nói với cô, giống như bạn bè của Trần Mỹ Linh Quảng Linh Linh cũng đều biết.
Hai người không giống như những cặp tình nhân khác, cần không gian riêng tư, thậm chí vì chưa được sự đồng ý của đối phương mà kiểm tra điện thoại mà khiến điều đó trở thành nguyên nhân cãi nhau, nếu điều kiện cho phép, hai người có thể dính lấy nhau 24 giờ mà không ngấy. Bọn họ có cùng sở thích, linh hồn hoàn toàn ăn ý, giống như khi ông trời tạo ra con người liền chạm trổ ra phần khuyết thiếu của đôi bên, khi hợp lại vừa hay tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.
Sinh nhật hôm nay của Quảng Linh Linh, có rất nhiều người nhắn tin tới chúc mừng, đều chưa kịp trả lời.
Trần Mỹ Linh ngồi trên ghế xếp, nhấp vào từng tin nhắn để trả lời, tốc độ tay của cô rất nhanh, nhanh chóng trả lời xong, Quảng Linh Linh vẫn chưa tắm xong, cô liền đăng nhập vào tài khoản phụ của mình.
@Cuộc Sống Thường Nhật Của Tôi Và Quý Cô Q:
[Chúc quý cô Q sinh nhật vui vẻ, quý cô T yêu chị]
Vẫn thiết lập quyền xem cho một mình tôi, đăng lên.
Cô lướt một lượt lên những bài đăng trước, phát hiện tài khoản phụ này giống như bằng chứng cho quãng đường yêu đương của hai người, cô không nhịn được tươi cười, bất ngờ ánh sáng trước mặt bị chặn lại.
Quảng Linh Linh mặc quần áo ngủ đứng trước mặt cô, nghiêng đầu dùng khăn lông thấm nước trên tóc, từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt còn vệt hồng chưa tản đi, đôi môi đỏ tươi, có loại xinh đẹp tới hồn bay phách lạc, nói: "Em đang làm gì thế? Sao cười vui vẻ vậy?"
Nội tâm Trần Mỹ Linh đung đưa, trấn tĩnh lại, nói: "Xem chút này nọ."
Quảng Linh Linh không nghĩ nhiều, nói: "Tới bóc quà với chị."
Trần Mỹ Linh thu dọn ghế xếp, đứng bên cửa nhà vệ sinh, nói: "Tới đây."
Có mười mấy hộp quà, quà bạn bè tặng đều là đồ quý giá cùng tinh xảo, Lâm Nhược Hàn tặng vòng tay tình nhân, vừa đúng với mong muốn của Quảng Linh Linh. Lúc ấy lấy ra đặt lên tủ đầu giường, dự định ngày mai sẽ đeo lên.
Ninh Ninh tặng một bức tranh, vẽ cả gia đình. Một năm qua đi, cô bé lại lớn thêm một tuổi, kĩ năng vẽ vời tiến bộ nhanh vô cùng, không chỉ vẽ nhà cửa, mặt trời, mặt trăng nữa, cô bé vẽ mặt biển xanh thẳm, bãi cát vàng ươm, còn học kết cấu bố cục, cô bé đang lấy cát xây lâu đài trên bờ biển, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh tay trong tay đi tản bộ trên bãi cát, Kỷ Thư Lan và dì Phương đang phơi nắng dưới ô, một người cầm sách trong tay, một người đang viết chữ, Trần Phỉ bơi lội, mặt biển long lanh ánh sáng, tất cả mọi người đều đang phát sáng.
Phía trên bức vẽ dùng bút màu viết một dòng chữ: "Người một nhà chúng ta, mãi mãi không xa rời."
Quảng Linh Linh nhìn rất lâu, vành mắt thoáng đỏ.
Trần Mỹ Linh cũng có chung cảm nhận, nói: "Hôm nào em tìm khung tranh, lòng tranh lên rồi treo trong phòng, được không?"
Quảng Linh Linh gật đầu, chụp ảnh lại bức tranh này, lưu trong điện thoại, cô ấy nhấp vào hình đại diện Wechat, dáng vẻ như rất muốn thay vào hình đại diện cũ, lại sợ xảy ra rắc rối, nên đành bỏ đi.
Trần Mỹ Linh nghĩ nghĩ, nói: "Hay là chị đăng lên trang cá nhân? Thiết lập người xem."
Quảng Linh Linh nói: "Ừ."
Thế là cài đặt cho người thân và một số bạn bè xem được.
Cuối cùng là quà của Trần Mỹ Linh, một chiếc móc khóa hình chuột màu hồng được làm thủ công bằng lông cừu – Trần Mỹ Linh sinh năm 1996, là tuổi chuột.
Trần Mỹ Linh nhớ Lâm Nhược Hàn đã từng tặng quà giống vậy cho Quảng Linh Linh, kết quả trên mạng đẩy thuyền tới điên cuồng, còn giúp Lâm Nhược Hàn ngồi vững ở vị trí chính cung Hoàng hậu, mỗi lần muốn ăn đường đều nhắc tới thời khắc huy hoàng này, sau này cô phải giành về từng bước từng bước.
Quảng Linh Linh không biết chút tâm tư nhỏ này của cô, lập tức vui vẻ treo lên túi của mình, quyết định sau này thay túi cũng không thay chuột.
Đêm đã vào khuya, hai người ôm nhau tiến vào giấc ngủ.
Đây là sinh nhật vui vẻ nhất của Quảng Linh Linh trong suốt ba mươi mốt năm qua.
...
Cho phép phim ảnh đề tài đồng tính công chiếu công khai trong nước, là một bước đi dài, cũng là tín hiệu tươi sáng.
Khi mới bắt đầu quay phim, Trần Mỹ Linh hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ trong vòng một năm, tình hình lại có những thay đổi lớn tới vậy, không dám tin tưởng mở to mắt, nói: "Thật hay giả thế?"
Quảng Linh Linh gật đầu nói: "Thật đấy, nhưng chị phải tranh thủ xem xem thế nào, không bảo đảm nhất định có thể công chiếu."
Đừng nhìn cảm giác tồn tại của cộng đồng LGBTQ+ trên mạng rất mạnh, hiện tại xu hướng quốc tế đang nhấn mạnh chính trị chính xác. Nhưng trong đám đông vẫn thuộc số ít, càng không nhắc tới cộng đồng đồng tính nữ thuộc số ít trong số ít. Không phải bất cứ bộ phim nào cũng có tư cách lên sóng, nếu không chẳng phải bất kì người nào cũng có thể có một chén canh trong ngành nghề phim ảnh hay sao? Đầu tiên phải đưa tới hội đồng thẩm định, lấy được giấy chứng nhận cho phép công chiếu, sau đó đàm phán hợp tác với rạp chiếu phim, cuối cùng, tin tức còn chưa công bố ra bên ngoài, "Bản Sắc" thuộc top đầu trong danh sách loại trừ của những con buôn muốn tránh mạo hiểm, không muốn làm việc thua lỗ này.
Trần Mỹ Linh nói: "Tóm lại công chiếu thì chúng ta kiếm được tiền, không thể lên sóng cũng ta cũng không tổn hại gì, là vậy sao?"
Quảng Linh Linh nói: "Ừ."
Nhưng nếu có cơ hội này, tại sao không cố gắng ra sức giành lấy? Bọn họ đều là người muốn thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, cũng tình nguyện bỏ ra một phần sức lực của bản thân cho việc này, nếu việc này có thể thành sự thật thì sẽ là một việc vô cùng có ý nghĩa.
Trần Mỹ Linh nghiêng người, nhìn Quảng Linh Linh: "Vất vả rồi."
Quảng Linh Linh bật cười: "Chị cũng chưa làm gì."
Trần Mỹ Linh nói: "Nói trước thôi mà, uống ít rượu chút."
"Ừm, chị sẽ cố gắng hẹn ở quán trà." Quảng Linh Linh đưa tay ra, đầu ngón tay vuốt lên đôi mày mảnh khảnh của cô, thở dài một hơi, nói, "Chỉ là có lẽ không có cách nào thường xuyên tới đây như hiện tại nữa."
Vốn dĩ cô ấy cũng không nhàn rỗi, cũng quen với công việc áp lực cao mới có thể chạy đi chạy về, còn duy trì trạng thái tinh thần không tệ. Lần đầu tiên cô ấy làm tổng giám chế, bây giờ tình thế biến chuyển lớn, cho dù có thành thục lão luyện cỡ nào cũng có chút tốn sức. Huống hồ cô ấy còn muốn nhân cơ hội này hợp tác với rạp chiếu phim, để làm sẵn chuẩn bị cho bộ phim sau này, làm một công việc kéo dài lại gian nan.
Trần Mỹ Linh chớp mắt: "Chị sẽ nhớ em chứ?"
Quảng Linh Linh nói: "Đương nhiên rồi."
Trần Mỹ Linh nói: "Em cũng sẽ nhớ chị, hai chúng ta cùng cố lên." Cô dừng lại giây lát, mới nói, "Mỗi lần chúng ta xa nhau, đều là vì ngày trùng phùng tươi đẹp hơn."
Quảng Linh Linh nhìn cô giây lát, nói: "Ừ."
Cô ấy vẫn sẽ sợ, nhưng không còn lo được lo mất như ngày trước nữa.
Nhưng Trần Mỹ Linh còn lo lắng cho Quảng Linh Linh hơn cả bản thân cô, hai ngày trước khi rời đi còn mua quần áo đủ mặc cả một mùa cho cô ấy, nếu không phải Quảng Linh Linh ngăn lại, có lẽ cô còn muốn mua tới mùa thu rồi tới đông. Hơn nữa còn mua một đống đồ ăn vặt, đều là những thứ ít ca-lo, dễ bảo quản, đặt vào hành lí cho cô ấy, vừa vặn cái nào ra cái nấy.
Trước giờ Quảng Linh Linh không có thói quen ăn đồ ăn vặt, hiện tại lúc nào cũng có mấy chiếc kẹo ngọt nhét trong túi, càng sống càng trẻ lại.
Có lúc Trần Mỹ Linh nói cô ấy trẻ con, Quảng Linh Linh cảm thấy chắc chắn có nguyên nhân tới từ thói quen của cô, họa này có một nửa là của cô ấy, cũng có một nửa là của Trần Mỹ Linh.
"Mơ thấy ác mộng thì gọi điện cho em." Trần Mỹ Linh tiễn Quảng Linh Linh tới bên cửa xe, dặn dò cô ấy như thường lệ.
Quảng Linh Linh nhướng mày nói: "Không gặp ác mộng thì không thể gọi điện cho em sao?"
Trần Mỹ Linh: "..."
Quảng Linh Linh cười thật to.
Trần Mỹ Linh giơ tay ra, véo hai bên má của cô ấy: "Chị phiền quá đi."
Quảng Linh Linh bị cô véo má, phồng má lên, âm thanh không rõ ràng, tố cáo: "Em bắt chước chị."
"Em bắt chước chị đấy, thì sao nào?" Hiện tại Trần Mỹ Linh không hề sợ cô ấy, uy nghiêm của Quảng Linh Linh sớm đã tan vỡ gần hết trong tháng ngày sớm tối ở chung.
Quảng Linh Linh giả bộ đáng thương nói: "Em là nóc nhà, chị còn có thể làm sao nữa."
Nóc nhà buông tay ra, sửa sang đầu tóc cho cô ấy, nắm lấy cổ áo, cuối cùng nắm lấy hai bàn tay đang thõng ở bên người của Quảng Linh Linh, chăm chú nhìn mấy giây, ngẩng đầu hôn lên.
Quảng Linh Linh nhắm mắt lại.
Xung quanh yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng cỏ xanh khẽ bị gió lay động trên thảm cỏ, ánh mặt trời ngày tháng Tư chiếu lên cơ thể của hai người.
Quảng Linh Linh về Bắc Kinh, bắt đầu công việc bận rộn của mình.
Sau khi Kỷ Vân Dao nghe Quảng Linh Linh đang làm gì, chủ động vứt cành ô-liu ra, Ảnh thị Hoàn Vũ là ông lớn đầu ngành, có sự giúp đỡ của Kỷ Vân Dao, tất cả những vấn đề Quảng Linh Linh phải đối mặt trước mắt tuy không giải quyết dễ dàng, nhưng ít nhất cũng thành công một nửa. Nhưng không ngờ Quảng Linh Linh lại từ chối, khiến Kỷ Vân Dao tức muốn sặc.
Kinh doanh phải có lợi ích trao đổi, mới có thể lâu dài. Quảng Linh Linh không muốn tiếp tục nợ ân huệ, cô ấy cũng không muốn làm chuyện gì cũng dựa dẫm vào nhà họ Kỷ, đối với cô ấy mà nói lợi bất cập hại. Nhưng Kỷ Vân Dao lại là một người khó dỗ, quả thật tốn không ít tâm trí của Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh nghe Trần Mỹ Linh nói cô ghen, cuối cùng hai người thương lượng lần sau gặp mặt, Quảng Linh Linh đổi cho cô lái.
Trần Mỹ Linh, không biết nên nói cô chung thủy hay là thiếu linh động, Quảng Linh Linh thích đổi đủ các loại xe mới, còn mỗi lần cô về đều lái cùng một chiếc xe, không có gì mới mẻ. Quảng Linh Linh cầm tay chỉ việc, cuối cùng học được kĩ thuật lái xe mới, hiển nhiên là nâng cao số lần lái xe. Nhưng so với sự thành thục của Quảng Linh Linh, vẫn còn kém xa.
May mà cô còn trẻ, còn có khả năng vô hạn.
Giữa tháng Tư, Quảng Linh Linh lên mạng lên tiếng về chủ đề phản đối bạo lực mạng, rất nhiều nghệ sĩ gặp tình trạng bạo lực mạng cũng lên tiếng, chân tướng được chỉ ra khiến rất nhiều người khiếp sợ, cái ác của đám đông rốt cuộc có giới hạn như thế nào.
Trong số bọn họ có rất nhiều chỉ nghiêm túc làm một diễn viên quay phim, chỉ vì vào một vai xấu, bị mắng tới phải khóa bình luận, khóa tin nhắn riêng, có tiết mục giải trí biên tập ác ý, hoặc là không vừa ý công chúng, liền bị mắng chửi cả nhà chết mất xác, hoặc là ảnh hưởng tới con cái... còn có một diễn viên gạo cội có tiếng chia sẻ những trải nghiệm hai mươi ba mươi năm trước, khi đó internet chưa phát triển, bởi vì vai diễn kẻ xấu in sâu vào tâm trí mọi người, cửa kính ở nhà đều bị đập vỡ, ra đường bị ném trứng gà rau cỏ.
Những người từng bị mắng ấy cũng là con người có máu có thịt, không phải vì họ là người của công chúng mà trở thành mình đồng da sắt, trăm độc không xâm nhập.
Quảng Linh Linh còn làm khách mời cho một chương trình tọa đàm, người dẫn chương trình là một người tương đối quen thuộc với cô ấy, trong quá trình ghi hình phát hiện cô ấy rất khác trước đây, trong chương trình liền hỏi thẳng cô.
Quảng Linh Linh cong môi cười nói: "Có lẽ gần đây sống tương đối vui vẻ chăng."
Người dẫn chương trình dựa theo nói: "Cô trở nên xinh đẹp hơn rồi."
Quảng Linh Linh mỉm cười, lịch sự gật đầu: "Cảm ơn."
Ngay cả một người dẫn chương trình chỉ từng gặp cô ấy một lần cũng có thể phát hiện, đương nhiên nhận thức của người xung quanh cô ấy càng thêm sâu sắc. Ngược lại Quảng Linh Linh không hề cảm nhận được, chỉ là cảm thấy rất dồi dào, mỗi ngày thức giấc đều có hi vọng mới.
Thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ mất ngủ, nếu không nghiêm trọng thì có thể làm việc xuyên đêm, có thể ngủ thì sẽ ngủ bù. Nếu nghiêm trọng hơn, ví như nằm mơ ác mộng thì sẽ gọi điện cho Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh mơ mơ màng màng nói chuyện cùng cô ấy, cô ấy nghe được những lời lộn xộn của đối phương cũng thả lỏng hơn nhiều.
Bên này của cô ấy tất cả đều thuận lợi, bên phía Trần Mỹ Linh lại xảy ra chút sự cố.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện Trần Mỹ Linh phát kẹo cưới cho mọi người trên phim trường không biết bị ai tiết lộ ra ngoài. Phim trường tai vách mạch dừng, lúc đó cô không hề chú ý, bị lộ ra cũng là chuyện sớm muộn.
[Trần Mỹ Linh kết hôn] lên hot search, còn có một bức ảnh cô phát kẹo cưới, đơn giản là bằng chứng xác thực.
Cư dân mạng lũ lượt bày tỏ nhất định là đang đùa tôi.
[Trần Mỹ Linh mới mấy tuổi? Không phải vừa tốt nghiệp sao?]
[Bình luận trên ơi, tốt nghiệp được hai năm rồi, nhưng hình như cũng mới có 24 thôi thì phải?]
[Vậy cậu trai trẻ của cô ấy tới tuổi kết hôn chưa?]
[Hoa đán đứng đầu sau 95, cũng là người đầu tiên sau 95 kết hôn, kết hôn cái gì, gây dựng sự nghiệp không tốt hơn sao?]
[Nếu tôi là fan tôi đã tức chết rồi]
Còn fan hâm mộ ngoài mặt biểu thị: [Đừng bịa đặt tin đồn, đợi thông tin chính thức, nếu không phải đích thân Mỹ Linh của chúng tôi nói, chúng tôi sẽ không tin]
Trong lòng lại âm thầm gào khóc: [Thất tình rồi, lợn không chỉ hớt rau cải, mà còn nhổ cả gốc đi rồi]
Cũng có người chất vấn tính chân thực của tin tức, cùng nghi ngờ bạn trai thần bí của cô liệu có thực sự tồn tại.
Những nhóm tám chuyện còn có người tự xưng là người trong giới đăng bài tiết lộ, nói Trần Mỹ Linh có một ông bố kim chủ nâng đỡ cô, hơn nữa lai lịch không tầm thường, căn bản không có khả năng để cô và bạn trai kết hôn, tin tức kết hôn này vô cùng hoang đường. Nếu không thì là cô kiên trì kết hôn, đã bị kim chủ đá đi, khà khà, đợi xem trò vui nào.
Cùng với đó là cuộc đại chiến của fan và anti, mưa máu gió tanh.
Người trong cuộc vẫn yên phận quay phim trong đoàn làm phim, không hề bị ảnh hưởng chút nào. Quảng Linh Linh sớm đã đoán được sẽ có ngày hôm nay, trước đó đã cùng Trần Mỹ Linh đề phòng trước, ngày tin tức vừa bị tung ra, An Linh lập tức liên hệ với Mục Thanh Ngô để xử lí, Mục Thanh Ngô còn không có cơ hội làm phiền tới Trần Mỹ Linh.
Chớp mắt đã tới mùng 1 tháng 6, là sinh nhật tuổi 31 của Quảng Linh Linh.
Sinh nhật năm ngoái của Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh không đích thân đón cùng cô ấy, năm nay Trần Mỹ Linh đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, xin nghỉ về thủ đô một chuyến. Nhưng thế giới hai người hằng ao ước bị tan thành mây khói, bởi vì Lâm Nhược Hàn dẫn đầu mở tiệc sinh nhật cho Quảng Linh Linh – vừa hay năm nay Quảng Linh Linh không quay phim.
Quảng Linh Linh biểu thị xin lỗi với Trần Mỹ Linh, bởi vì cô ấy cũng vừa mới nhận được thông báo tức thì, là bất ngờ mà Lâm Nhược Hàn cùng bạn bè chuẩn bị cho cô ấy. Trần Mỹ Linh lúc nào cũng có thể cùng cô ấy ngao du thế giới hai người, đương nhiên sẽ không để ý chuyện nhỏ này.
Nhưng cô vừa vào trong biệt thự cùng Quảng Linh Linh, khi nhìn rõ những người đi qua đi lại bên trong, khóe miệng liền co rút lại.
Ngoài Hiền phi Hách Mỹ Hoa trong nhóm "chị em hoa nhựa", những phi Quảng nổi tiếng trong bảng chọn phi cho hậu cung đều xuất hiện, không nói tới Lương Thục Đức, còn có cả Tiệp dư, Mỹ nhân.
Mọi người thấy Quảng Linh Linh bước vào, ánh mắt liền sáng lên.
Trần Mỹ Linh: "..."
Cô nhìn Quảng Linh Linh bên cạnh, giống như Đường Tăng tiến vào động Bàn Tơ.
Vị Thục phi nương nương kia tiến lên phía trước đầu tiên, một tay đặt lên vai Quảng Linh Linh, cho Quảng Linh Linh một ánh mắt quyến rũ, tê dại tận xương: "Hoàng thượng..."
Quảng Linh Linh vỗ tay cô nàng ra, trách móc: "Đừng đùa."
Cô ấy giới thiệu với Trần Mỹ Linh, nói: "Đây là Bách Tuyết."
Trần Mỹ Linh biết cô nàng, lập tức nói: "Chào tiền bối Bách."
Quảng Linh Linh giới thiệu cô với Bách Tuyết: "Trần Mỹ Linh, là..."
Bách Tuyết xua tay: "Vợ cô, biết mà biết mà." Sau đó hứng thú nhìn Trần Mỹ Linh.
Quảng Linh Linh nhàn nhạt nói: "Đừng bắt nạt em ấy."
Bách Tuyết lập tức mất hứng.
"Đùa chút cũng không được sao?"
"Không được."
Bách Tuyết xụ mặt.
Bản thân Quảng Linh Linh không thích đùa, nhưng bạn bè người này còn cởi mở hơn người trước. Cô ấy và Trần Mỹ Linh vừa hòa vào dòng người, lập tức bị quây lại, người bị đánh giá nhiều hơn vẫn là Trần Mỹ Linh, lại mồm năm miệng mười đặt câu hỏi.
Trần Mỹ Linh bày ra khí chất chính cung Hoàng hậu của bản thân, biểu hiện rất ung dung thỏa đáng.
Vốn dĩ Quảng Linh Linh lo lắng cô ấy sẽ bị dọa sợ, nhìn cô căng thẳng nhưng cũng không muốn cô ấy giúp, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Lâm Nhược Hàn dẫn dắt thế cục lại chậm chạp tới muộn, cô vừa tới, hiện trường lập tức náo nhiệt lên. Trước đây hình tượng của Quảng Linh Linh luôn nhiệt tình, đã thành thói quen, Trần Mỹ Linh không thích ứng được với không khí này, rất ồn, Quảng Linh Linh ân cần dẫn cô tới chiếc sô-pha nhỏ bên cạnh ngồi xuống, rót cho cô một cốc nước dưa hấu, lại cầm đĩa trái cây tới, nhỏ tiếng trao đổi với cô mấy câu.
Lâm Nhược Hàn ở bên kia thúc giục, nói: "Xong chưa hả? Thấy sắc quên bạn là sao đây?"
"Tới rồi." Quảng Linh Linh đáp lại, cuối cùng dặn dò một câu, "Lát nữa chị sẽ sang đây."
Cô ấy cúi đầu nhanh như bay chạm vào môi Trần Mỹ Linh, sau đó quay người hòa vào dòng người.
Trần Mỹ Linh nhìn bóng lưng của cô ấy, nhìn thấy biểu cảm của mấy người bên ngoài, đoán được đang trêu đùa Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh vô cùng bình tĩnh chống đỡ, khác hoàn toàn so với lúc ở trước mặt cô.
Hai tay Trần Mỹ Linh bưng cốc nước trái cây, vô thức nhìn tới say mê.
Quảng Linh Linh nói được làm được, chỉ đùa vui cùng bạn bè một lúc rồi quay lại đón Trần Mỹ Linh, cuối cùng ngồi thành một vòng tròn, Lâm Nhược Hàn đề nghị chơi trò chơi, Quảng Linh Linh lập tức làm mặt không thiết sống.
Lâm Nhược Hàn bổ sung, nói: "Cho phép cô dẫn theo người nhà."
Cuối cùng Trần Mỹ Linh ngồi chơi ở phía trước, Quảng Linh Linh phụ trách bóp vai cho cô, ở ngoài trợ giúp.
12 giờ đúng, tiếng chuông từ đồng hồ quả lắc ở góc tường vang lên.
"Tách" một tiếng, ánh sáng từ phòng khách biệt thự rơi vào tối tăm.
Không biết một vị nào đó đã lẻn ra khỏi đám người từ lúc nào bưng bánh kem đã thắp nến tới, mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Trần Mỹ Linh đứng bên cạnh Quảng Linh Linh, đội vương miện sinh nhật cho cô ấy.
Ánh nến thắp sáng long lánh, chiếu lên khuôn mặt nõn nà của người phụ nữ ấy.
Trần Mỹ Linh khẽ nói: "Ước nguyện đi."
Quảng Linh Linh đan hai tay trước ngực, chân thành nhắm hai mắt lại.
Cô ấy nhớ lại khoảnh khắc này năm ngoái, cô ấy vẫn đang tự ti cầu xin Trần Mỹ Linh rời xa cô ấy, nhưng năm nay lại biến hóa tới nghiêng trời lệch đất, tất cả những thứ này đều là Trần Mỹ Linh đem tới cho cô ấy.
Cảm ơn.
Cô ấy âm thầm nói ra hai chữ này trong lòng, không cầu gì hơn.
Cô ấy mở mắt ra, nhìn về phía Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh cong mắt với cô ấy.
Hai người cùng thổi tắt nến.
Lâm Nhược Hàn đưa dao cắt bánh kem tới, Bách Tuyết đi bật đèn, mọi người ăn bánh kem, sau đó lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn ra, Quảng Linh Linh mang theo một giương quà đầy ắp về nhà.
Chiếc Sedan màu đen băng qua đường phố với những ánh đèn rải rác, Quảng Linh Linh ngồi phía sau, híp mắt dựa vào lòng Trần Mỹ Linh ngủ gật, cô ấy uống chút rượu, không say, nhưng cũng không quá dễ chịu.
Bóng cây bên ngoài cửa xe nhanh chóng lướt qua, sáng tối đan xen lấy nhau trên gò má.
Quảng Linh Linh không biết tỉnh từ lúc nào, nhìn lên góc nghiêng của Trần Mỹ Linh không chớp mắt, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát.
Trần Mỹ Linh phát giác cái nhìn của người phụ nữ ấy, quay đầu sang, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"
Quảng Linh Linh khẽ cong môi lên, nói: "Không có gì."
Trần Mỹ Linh nhướng mày: "Ừm?"
Quảng Linh Linh không thích biểu đạt, nhưng không thành vấn đề, Trần Mỹ Linh vốn là chuyên gia nghiên cứu Quảng Linh Linh cấp mười sớm đã phán đoán được cảm xúc thông qua biểu cảm nhỏ của cô ấy, chỉ là có một số chuyện giấu trong lòng, cô không thể luôn suy đoán, có lúc vẫn cần phải nói ra, cho nên hai người đều đặc biệt sửa đổi, để tình cảm của họ càng thêm vững bền.
Quảng Linh Linh nói: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó mà đã một năm rồi."
Trần Mỹ Linh nói: "Ngày tháng vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh."
Quảng Linh Linh cúi đầu tìm tay Trần Mỹ Linh, thong dong nắm lấy ngón tay cô, đột nhiên sinh ra mấy phần cảm khái, nói: "Trước đây chị chỉ muốn sống tới 60 tuổi, nhiều hơn một năm cũng không cần."
"Bây giờ thì sao?"
Quảng Linh Linh thở dài nói: "Đương nhiên là có thể sống càng lâu càng tốt, một trăm tuổi cũng không đủ, còn hi vọng trình độ y tế nâng cao thêm một chút, chị không muốn bị bệnh, không muốn phải nằm trên giường khi về già, còn bắt em phục vụ chị."
Trần Mỹ Linh khẽ cười thành tiếng.
Cô nói: "Chúng ta kiểm tra sức khỏe định kì, rèn luyện cơ thể cho tốt, sẽ không mắc bệnh."
Quảng Linh Linh: "Ừ."
Im lặng một lúc.
Quảng Linh Linh đột nhiên nói: "Không biết tương lai có thông qua luật chết không đau đớn không nhỉ."
Trần Mỹ Linh nói: "Sao đột nhiên lại nói tới cái này?"
Quảng Linh Linh nói: "Hai chúng ta có thể cùng nhau rời khỏi thế giới này, như thế người ở lại sẽ không đau khổ."
Trần Mỹ Linh không lên tiếng, cúi đầu hôn lên trán người phụ nữ ấy.
Quảng Linh Linh có lẽ đã hơi say, liền rúc vào lòng cô, khóe mắt tràn ra ánh nước lóng lánh, Trần Mỹ Linh đưa tay ra dịu dàng lau đi cho cô ấy.
Cô ấy ngủ suốt dọc đường về nhà, sau khi xe dừng Trần Mỹ Linh cũng không gọi, mà đợi đến lúc Quảng Linh Linh tỉnh ngủ, mới hoạt động cánh tay cứng nhắc đau đớn, cùng nhau xuống xe, vào trong nhà.
Kỷ Thư Lan và Trần Phỉ đã đi ngủ từ lâu, hai người nhẹ chân nhẹ tay lên tầng, phát hiện trước cửa phòng ngủ có bốn hộp quà được gói gém đẹp đẽ, bên trên viết tên mỗi người, đặt phía cao nhất là của Ninh Ninh, chữ viết được rèn luyện có thành quả, ngay ngắn viết: "Chúc người mẹ xinh đẹp nhất trên đời sinh nhật vui vẻ".
Trần Mỹ Linh nhìn thấy, buột miệng nói một câu: "Vậy em thì sao?"
Quảng Linh Linh nói: "Em là mommy thông minh nhất."
Trần Mỹ Linh nói: "Được rồi." Cô cong lưng xách hộp quà ở dưới đất lên, nói, "Nhìn chữ của mọi người trong nhà hiện tại, chỉ có chữ chị là xấu nhất." Sau khi Quảng Linh Linh bắt đầu luyện chữ, có một dạo ngang tài ngang sức, không phân thắng thua với Ninh Ninh, hiện tại đã bị vượt qua, sợ là sau này cũng không có cơ hội thắng được.
Quảng Linh Linh lại nói: "Bậy nào, chữ của dì Phương còn xấu hơn chị."
Dì Phương là một bà lão đã ngoài sáu mươi, vừa học viết chữ chưa bao lâu, Trần Mỹ Linh phục rồi, giơ ngón tay cái cho cô ấy: "Chị là cái này."
Quảng Linh Linh không chút xấu hổ lại còn thấy vinh quang: "Cảm ơn."
Trần Mỹ Linh đi vào trong, đặt quà lên bàn trà, cười nói: "Cẩn thận dì Phương cũng sẽ vượt mặt chị đó."
"Chữ chị xấu thì em không yêu chị nữa sao?"
"Không đâu, em yêu chị."
Quảng Linh Linh đi tới, đầu ngón tay chạm vào l*иg ngực cô: "Em chê chữ chị xấu?"
Trần Mỹ Linh oan uổng nói: "Em không có."
Quảng Linh Linh: "Vậy em chê chị cái gì?"
Trần Mỹ Linh hé miệng: "Em chê..." Cô không có chút phòng bị, đợi khi phản ứng lại đã không kịp nữa rồi, gần đây Quảng Linh Linh rất thích chơi loại trò chơi này, mỗi lần đều khiến cô không tìm được phương hướng.
Trần Mỹ Linh cười lên, thở dài, chắp hai tay thành chữ thập nói: "Chị tha cho em đi mà bảo bối."
Quảng Linh Linh hừ một tiếng, nói: "Chị đi tắm đã, em giúp chị trả lời tin nhắn trong điện thoại đi."
Trần Mỹ Linh: "Vâng."
Quảng Linh Linh có bao nhiêu bạn bè, Trần Mỹ Linh căn bản đã nắm được, có người là cô tự hỏi, có người là Quảng Linh Linh chủ động nói với cô, giống như bạn bè của Trần Mỹ Linh Quảng Linh Linh cũng đều biết.
Hai người không giống như những cặp tình nhân khác, cần không gian riêng tư, thậm chí vì chưa được sự đồng ý của đối phương mà kiểm tra điện thoại mà khiến điều đó trở thành nguyên nhân cãi nhau, nếu điều kiện cho phép, hai người có thể dính lấy nhau 24 giờ mà không ngấy. Bọn họ có cùng sở thích, linh hồn hoàn toàn ăn ý, giống như khi ông trời tạo ra con người liền chạm trổ ra phần khuyết thiếu của đôi bên, khi hợp lại vừa hay tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.
Sinh nhật hôm nay của Quảng Linh Linh, có rất nhiều người nhắn tin tới chúc mừng, đều chưa kịp trả lời.
Trần Mỹ Linh ngồi trên ghế xếp, nhấp vào từng tin nhắn để trả lời, tốc độ tay của cô rất nhanh, nhanh chóng trả lời xong, Quảng Linh Linh vẫn chưa tắm xong, cô liền đăng nhập vào tài khoản phụ của mình.
@Cuộc Sống Thường Nhật Của Tôi Và Quý Cô Q:
[Chúc quý cô Q sinh nhật vui vẻ, quý cô T yêu chị]
Vẫn thiết lập quyền xem cho một mình tôi, đăng lên.
Cô lướt một lượt lên những bài đăng trước, phát hiện tài khoản phụ này giống như bằng chứng cho quãng đường yêu đương của hai người, cô không nhịn được tươi cười, bất ngờ ánh sáng trước mặt bị chặn lại.
Quảng Linh Linh mặc quần áo ngủ đứng trước mặt cô, nghiêng đầu dùng khăn lông thấm nước trên tóc, từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt còn vệt hồng chưa tản đi, đôi môi đỏ tươi, có loại xinh đẹp tới hồn bay phách lạc, nói: "Em đang làm gì thế? Sao cười vui vẻ vậy?"
Nội tâm Trần Mỹ Linh đung đưa, trấn tĩnh lại, nói: "Xem chút này nọ."
Quảng Linh Linh không nghĩ nhiều, nói: "Tới bóc quà với chị."
Trần Mỹ Linh thu dọn ghế xếp, đứng bên cửa nhà vệ sinh, nói: "Tới đây."
Có mười mấy hộp quà, quà bạn bè tặng đều là đồ quý giá cùng tinh xảo, Lâm Nhược Hàn tặng vòng tay tình nhân, vừa đúng với mong muốn của Quảng Linh Linh. Lúc ấy lấy ra đặt lên tủ đầu giường, dự định ngày mai sẽ đeo lên.
Ninh Ninh tặng một bức tranh, vẽ cả gia đình. Một năm qua đi, cô bé lại lớn thêm một tuổi, kĩ năng vẽ vời tiến bộ nhanh vô cùng, không chỉ vẽ nhà cửa, mặt trời, mặt trăng nữa, cô bé vẽ mặt biển xanh thẳm, bãi cát vàng ươm, còn học kết cấu bố cục, cô bé đang lấy cát xây lâu đài trên bờ biển, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh tay trong tay đi tản bộ trên bãi cát, Kỷ Thư Lan và dì Phương đang phơi nắng dưới ô, một người cầm sách trong tay, một người đang viết chữ, Trần Phỉ bơi lội, mặt biển long lanh ánh sáng, tất cả mọi người đều đang phát sáng.
Phía trên bức vẽ dùng bút màu viết một dòng chữ: "Người một nhà chúng ta, mãi mãi không xa rời."
Quảng Linh Linh nhìn rất lâu, vành mắt thoáng đỏ.
Trần Mỹ Linh cũng có chung cảm nhận, nói: "Hôm nào em tìm khung tranh, lòng tranh lên rồi treo trong phòng, được không?"
Quảng Linh Linh gật đầu, chụp ảnh lại bức tranh này, lưu trong điện thoại, cô ấy nhấp vào hình đại diện Wechat, dáng vẻ như rất muốn thay vào hình đại diện cũ, lại sợ xảy ra rắc rối, nên đành bỏ đi.
Trần Mỹ Linh nghĩ nghĩ, nói: "Hay là chị đăng lên trang cá nhân? Thiết lập người xem."
Quảng Linh Linh nói: "Ừ."
Thế là cài đặt cho người thân và một số bạn bè xem được.
Cuối cùng là quà của Trần Mỹ Linh, một chiếc móc khóa hình chuột màu hồng được làm thủ công bằng lông cừu – Trần Mỹ Linh sinh năm 1996, là tuổi chuột.
Trần Mỹ Linh nhớ Lâm Nhược Hàn đã từng tặng quà giống vậy cho Quảng Linh Linh, kết quả trên mạng đẩy thuyền tới điên cuồng, còn giúp Lâm Nhược Hàn ngồi vững ở vị trí chính cung Hoàng hậu, mỗi lần muốn ăn đường đều nhắc tới thời khắc huy hoàng này, sau này cô phải giành về từng bước từng bước.
Quảng Linh Linh không biết chút tâm tư nhỏ này của cô, lập tức vui vẻ treo lên túi của mình, quyết định sau này thay túi cũng không thay chuột.
Đêm đã vào khuya, hai người ôm nhau tiến vào giấc ngủ.
Đây là sinh nhật vui vẻ nhất của Quảng Linh Linh trong suốt ba mươi mốt năm qua.
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me