Lingorm Lat Mem Buoc Chat
Sau kỳ thi giữa kỳ đầy căng thẳng, bầu không khí trong trường trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Học sinh dần thả lỏng, không còn phải vùi đầu vào sách vở như trước. Với Ying, cách xả stress hiệu quả nhất vẫn luôn là những trận bóng rổ đầy nhiệt huyết.Hôm nay, sau một trận đấu cá cược với nhóm bạn, Ying hào hứng cầm trong tay bốn chiếc vé đi vườn quốc gia, ánh mắt sáng rực vì chiến thắng. Cô quay sang Lingling Kwong, giơ vé ra khoe đầy tự hào.— "Tớ vất vả lắm mới thắng được đấy, tiếc gì mà không tận dụng chứ?"Lingling Kwong thản nhiên liếc nhìn những tấm vé trên tay Ying, trong lòng đã có sẵn câu trả lời. Nhưng cô không vội nói ra mà chỉ lặng lẽ quan sát.— "Vấn đề là... bốn vé mà chỉ có hai chúng ta, vậy rủ ai đây?" — Ying vừa nói vừa gãi đầu, có vẻ thật sự băn khoăn.Lingling Kwong khẽ nghiêng đầu, giọng điềm tĩnh:— "Dạo gần đây tớ thấy cậu hay để ý và chào Prigkhing. Trước đây đâu có thấy cậu chủ động như thế với ai?"Ying giật mình, lúng túng thấy rõ.— "À... cái đó... Không có gì đâu! Chỉ là tớ thấy cô ấy cũng cố gắng lắm. Lần hội thao vừa rồi, dù không giỏi thể thao nhưng cô ấy vẫn kiên trì chạy đến cuối cùng, không bỏ cuộc. Nhìn có chút... đáng khâm phục."Lingling Kwong nhìn vẻ mặt bối rối của Ying, khóe môi khẽ nhếch lên.— "À! Phải rồi!" — Ying đột nhiên reo lên, vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì đó vĩ đại. — "Nếu rủ Prigkhing, chắc chắn sẽ rủ được Orm Kornnaphat theo cùng! Vậy là đủ bốn người rồi!"Lingling Kwong khẽ cười thầm. Ying quả nhiên đã "sập bẫy" của cô một cách hoàn hảo.Đi chơi cùng Orm Kornnaphat...Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, lòng cô đã có chút mong đợi. Đây không chỉ là một chuyến đi chơi đơn thuần, mà còn là cơ hội để cô tiến thêm một bước vào thế giới của Orm Kornnaphat.Ying cảm thấy hơi rùng mình khi nhìn thấy Lingling Kwong khẽ mỉm cười và huýt sáo khe khẽ. Hôm nay đúng là có chuyện lạ xảy ra!⸻Khi Prigkhing nhận được lời mời từ Ying, cô ngay lập tức chạy đến nói với Orm Kornnaphat.— "Đi chơi đi mà, Orm! Cậu ở nhà suốt thì chán lắm đó!"Orm Kornnaphat chớp mắt, có chút do dự.— "Nhưng... tớ không giỏi nói chuyện với nhiều người..."— "Cậu đâu cần nói nhiều đâu! Cứ đi chơi vui vẻ là được mà!"Orm Kornnaphat vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng khi nghe Prigkhing nói thêm:— "Lingling Kwong cũng đi nữa đó."Cô bỗng khựng lại.— "Lingling Kwong?"— "Ừ! Đi nha! Tớ bảo đảm sẽ vui lắm luôn!"Trước sự mè nheo của Prigkhing, cộng thêm chút mong muốn được tiếp xúc với Lingling Kwong, cuối cùng Orm Kornnaphat cũng gật đầu.⸻Sáng hôm sau, bốn người tập trung tại điểm hẹn để khởi hành.Ying vẫn năng động như mọi khi, diện quần short và áo thể thao. Prigkhing dịu dàng với váy dài, Orm Kornnaphat đơn giản với sơ mi trắng và quần jean. Còn Lingling Kwong, vẫn giữ phong thái lạnh lùng với áo khoác đen, dù trời khá nóng.Cả bốn cùng nhau dạo quanh khu rừng, chụp ảnh và tận hưởng bầu không khí trong lành.Khi đến một khu vực đầy hoa dại, bỗng có hai đứa trẻ nhỏ chạy qua, làm chấn động một đàn bướm đang đậu trên cành.Những cánh bướm bay lên, lượn lờ xung quanh Orm Kornnaphat.Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, phản chiếu lên đôi cánh mong manh, tạo nên một khung cảnh lung linh đến lạ thường.Lingling Kwong đứng từ xa, nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng.Giống như lần đầu tiên mình đưa cô ấy về nhà...Và hôm nay, giữa bầu trời trong vắt và ánh nắng dịu nhẹ, cô lại cảm nhận được điều đó một lần nữa.Cậu ấy thật xinh đẹp...⸻Sau khi tham quan, cả bốn người cùng đi ăn trưa tại một quán nhỏ gần đó.Lingling Kwong và Ying ngồi cùng nhau, đối diện là Orm Kornnaphat và Prigkhing.Lúc này, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi thẳng vào chỗ của Orm Kornnaphat và Prigkhing, khiến cả hai phải nheo mắt lại.Lingling Kwong không nói gì, nhẹ nhàng vươn tay kéo tấm rèm xuống. Hành động đơn giản nhưng tự nhiên đến mức khiến Orm Kornnaphat hơi ngẩn ra.Sau đó, Lingling Kwong lặng lẽ lấy khăn giấy, lau sạch muỗng đũa cho cả ba người còn lại.Cô muốn lau riêng cho Orm Kornnaphat, nhưng sợ Ying và Prigkhing nghi ngờ, cũng không muốn làm cô ấy ngại ngùng. Vậy nên, cô làm tất cả một cách thật tự nhiên, như thể đây chỉ là một hành động vô tình.Orm Kornnaphat nhìn chiếc muỗng sạch sẽ trước mặt mình, cảm giác trong lòng bỗng trở nên mềm mại.Hóa ra, sự dịu dàng có khi không cần biểu hiện qua lời nói.Chỉ cần một hành động nhỏ bé thôi, cũng có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.(HẾT CHƯƠNG 21)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me