Lingorm Lay Dong Tieng Long
Sau khi về đến thành phố A, LingLing Kwong trực tiếp đến công ty. Hai ngày không có mặt, công việc chất đống đang chờ xử lý, vừa xuống máy bay thoại liền reo liên tục.Vừa đến văn phòng. "Kwong tổng." Trợ lý May nhận áo khoác và túi xách của LingLing Kwong: "Ngày hôm qua, hợp đồng vẫn chưa được ký, tổng giám đốc Adil nói nhất định phải bàn công việc với ngài.""Hẹn ngày mai đi.""Buổi sáng ngày mai còn có một cuộc họp, buổi trưa có hẹn ăn cơm với tổng giám đốc Anas. Nếu không hẹn lại tổng giám đốc Anas vào buổi tối?" Trợ lý May đi sau LingLing Kwong, từ khi boss xuất hiện, miệng nàng chưa từng im lặng."Được."...Sau khi báo cáo tiến độ công việc xong, May đưa cho LingLing Kwong một bản lịch trình: "Đây là kế hoạch và thời gian làm việc của tuần này."
LingLing Kwong vừa mới ngồi xuống, liếc sơ qua lịch trình, kín đến mức không có thời gian. Gần đây công ty đang chuẩn bị cho hai dự án phim mới, đều do cô chịu trách nhiệm. Tất nhiên sẽ rất bận."Boss, ngài nghỉ ngơi một chút đi." May thật sự chịu không nổi, boss vừa mới xuống máy bay đã đến công ty, sao có thể không mệt.LingLing Kwong cười nhẹ: "Không sao, em cứ làm việc của mình đi."
"Vâng." May thật sự cảm thấy boss của nàng đúng là người hội tụ cả năng lực và nhan sắc, vừa xinh đẹp như hoa, vừa giỏi giang có thể kiếm tiền nuôi gia đình, ngoại trừ có chút trăng hoa thì hầu như không có tật xấu khác.
Cho đến hơn 10 giờ tối, LingLing Kwong mới kết thúc công việc, trở về nhà.Vừa bước vào cửa, cô đá giày cao gót ra, chân trần bước trên thảm, đi về phía ghế sô pha, uể oải ngã người xuống, đưa tay xoa xoa trán.Mệt mỏi.Ngày nào cũng mệt mỏi.Cường độ công việc như hiện tại, LingLing Kwong đã sớm quen rồi. Nếu quá rảnh rỗi, ngược lại còn cảm thấy không thoải mái. Huống chi, làm việc mệt một chút thì buổi tối ngủ cũng ngon hơn.So với mệt mỏi, LingLing Kwong càng chán cô đơn hơn. Giống như bây giờ, căn nhà yên ắng đến mức khiến người ta phát sợ.May mà còn có Charsiu.Charsiu đang nghịch ngợm quanh bàn trà, đang khều khều cái gì đó tạo ra tiếng lách cách nhỏ. cuối cùng, hộp thuốc màu trắng rơi xuống thảm.LingLing Kwong trở mình trên sô pha, nằm nghiêng lạc, cô đưa tay nhặt hộp thuốc lên, nhìn kỹ , ký ức bỗng nhiên ùa về.Chăm chú nhìn một lúc, cô mở bao bì viên kẹo ra, đưa vào trong trong miệng.Hương vị mát lạnh, ngọt lành."Cố ý mua cho tôi sao?""Vâng..."---Sao lại suy nghĩ đến nàng.LingLing Kwong lơ đãng vuốt ve Charsiu. Trước kia, mỗi khi cô đơn, cô chỉ cảm thấy một khoảng trống mơ hồ trong lòng. Nhưng bây giờ, mỗi khi cô đơn, trong đầu lại hiện lên hình bóng của một người.Hơn nữa, chỉ nhớ đến cô gái nhỏ đó.Đã rất lâu rồi không có cảm giác nhớ nhung một ai đó như thế này. Cho nên, cô thật sự thích nàng sao? Thật sự thua trong tay một cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi...LingLing Kwong ngâmk kẹo, ngẩn người.Cô lấy một cái gối ôm, ôm vào trong ngực, mệt mỏi nhắm mắt, nhưng trong đầu luôn nghĩ tới cảm giác ôm Orm Kornnaphat ngày hôm đó.Càng nhớ.
Trong lòng lại càng bứt rứt.Cậu không theo đuổi em ấy, nhất định sẽ hối hận...Nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu.LingLing Kwong xoay người lấy điện thoại, sau khi trượt ngang một dãy số, liền nhẹ dàng áp vào tai.Đợi đối phương nghe điện thoại.Từ thành phố B về, buổi tối đầu tiên Orm Kornnaphat vẫn ở ký túc xá, trong lòng bối rối, không biết có nên mặt dày chủ động liên lạc với LingLing Kwong hay không.Chống cằm suy nghĩ hồi lâu.Orm Kornnaphat không muốn nhát gan nữa, có lẽ không có khó đâu, bởi vì nàng cảm nhận được LingLing Kwong rất để ý tới nàng, cho nên lần này nàng muốn tranh thủ chủ động một chút.Ngay lúc Orm Kornnaphat vừa mới bối rối xong... Màn hình điện thoại bỗng sáng lên."Chị" LingLing Kwong gọi điện thoại cho nàng trước.Orm Kornnaphat chăm chú nhìn màn hình.Khi nàng đang muốn gọi điện thoại cho người mình thích, nhưng đúng lúc đối phương lại chủ động gọi điện thoại nàng, đây thật sự là loại cảm giác rất vi diệu.Orm Kornnaphat sửng sốt một lúc, rồi vội vàng bắt máy: "Chị~"
Thanh âm nàng gọi chị, nhất thời không thể kiềm chế được sự vui vẻ trong giọng nói.Bên kia, LingLing Kwong như cũ nằm trên sô pha như cũ, sau khi nghe được âm thanh mang theo ý cười từ đầu dây bên kia, lúc đầu cô im lặng, sau đó híp mắt, giọng nói dịu dàng trước sau như một: "Nhận được điện thoại của tôi vui vẻ như vậy sao?"Orm Kornnaphat cười không ngừng: "Dạ..."Nghe tiếng nàng cười ngây ngô, LingLing Kwong cũng cười, cúi đầu bóp bóp hộp thuốc trong tay, im lặng một hồi lâu, rồi mang theo chút giễu cợt nói: "Vậy sao không gọi điện thoại cho tôi?"
"Em..." Nghe câu hỏi đó, tim Orm Kornnaphat đập nhanh không kiềm chế được. Vậy là LingLing Kwong cũng đang chờ cuộc gọi từ nàng sao?!Nàng bừng tỉnh, giống như thích thú khi được người mình thích đáp lại tình cảm. Lời nói nhẹ nhàng, trái tim nàng bắt đầu ngọt ngào."Em sợ phiền chị làm việc." Orm Kornnaphat nói năng có chút lộn xộn, nàng biết sau khi xuống máy bay, liền đến công ty làm việc."Đã xong rồi, vừa về nhà, hiện tại đang chơi với Charsiu."Nghĩa là LingLing Kwong vừa làm việc xong đã gọi điện cho nàng? Sau khi Orm Kornnaphat tiêu hoá xong thông tin này, thì nghe thấy giọng nói tràn đầy mệt mỏi của LingLing Kwong, làm nàng đau lòng muốn chết: "Có phải rất mệt hay không? Đều tại em, làm hai ngày nay chị không nghỉ ngơi tốt, hôm nay nhất định chị phải nghỉ ngơi sớm một chút."
Vẫn là phong cách cán bộ không chút cẩu thả như trước, quy quy củ củ."Ừm, đã biết." LingLing Kwong ôm gối, lẳng lặng trả lời.Tuy Orm Kornnaphat muốn nghe âm thanh này lâu hơn, nhưng nàng không đành lòng gây trở ngại đến việc nghỉ ngơi của LingLing Kwong."Vậy em không làm phiền chị nghỉ ngơi, chị ngủ sớm một chút đi.""Em buồn ngủ sao?" LingLing Kwong hỏi."Không có.""Vậy sao lại cúp máy nhanh như vậy, không muốn nói chuyện với tôi à.""Không có!" Orm Kornnaphat hấp tấp trả lời."Buổi tối em ăn gì rồi?" LingLing Kwong hỏi tiếp, còn muốn nói thêm vài câu nữa. Cô cũng không hiểu tại sao, rõ ràng cô bé này ăn nói rất vụng về, còn vừa ngốc vừa nhát gan, một câu dỗ dành người khác cũng không biết nói... Nhưng cố tình cô lại thích nghe Orm Kornnaphat nói chuyện."Em đến chỗ của Nene ăn, chị ấy còn hỏi tại sao chị không đến. Còn chị thì sao, có ăn tối đúng giờ không?" Orm Kornnaphat cúi đầu trả lời, cười nhẹ nhàng điềm tĩnh."Ăn rồi, đi ăn với khách hàng."Orm Kornnaphat vừa định hỏi uống rượu không...LingLing Kwong: "Không có uống rượu.""Em còn tưởng chị sẽ uống rượu." Mỗi lần Orm Kornnaphat thấy LingLing Kwong nói nhiều với mình, liền nghĩ có phải LingLing Kwong uống say hay không?"Quán của Nene mới có món mới, lần sau chúng ta cùng đi ăn được không?"Nhắc tới chuyện này, Orm Kornnaphat lại nhớ tới đến một chuyện: "Chị ơi, sau này có khả năng em không thể ăn cơm tối với chị, buổi tối em có tiết học, vừa tan làm là phải qua đi học. Buổi tối cuối tuần em mới có thời gian." Nàng vừa đăng ký thêm một môn học tự chọn, buổi tối phải đi học liên tục hơn một tháng.Cho nên nói sinh viên y khoa không xứng đáng có người yêu là có căn cứ, mỗi ngày vừa bận vừa mệt, làm có thời gian yêu đương."Hai ngày nữa tôi đi công tác ở nước A, chờ tôi trở về, chúng ta cũng đi ăn được không?""Dạ được. Chị đi mấy ngày?""Chắc là bốn, năm ngày..." LingLing Kwong nằm trên sô pha, lười biếng nói lịch trình của mình....Orm Kornnaphat nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy hôm nay LingLing Kwong có chút khác biệt so với bình thường. Bởi vì LingLing Kwong chủ động nói với nàng về công việc và cuộc sống của cô.Trước đây, lúc hai người gọi điện thoại, LingLing Kwong chỉ hỏi nàng có thời gian đi ăn cơm hay không.Không hơn, không kém.Nhưng cuộc gọi tối nay, làm Orm Kornnaphat cảm nhận được khoảng cách giữa hai người dường như được rút ngắn một chút, nàng có thể hiểu hơn chút một về cuộc sống và công việc của LingLing Kwong.Thật ra, sau chuyến đi biển vừa rồi, ít nhiều gì Orm Kornnaphat cũng cảm nhận được quan hệ giữa nàng và LingLing Kwong đã có một chút thay đổi vi diệu."Đã 11 giờ rồi, chị mau đi tắm rồi đi ngủ đi, mai còm phải đi làm."Nghe Orm Kornnaphat đứng đắn ngoan ngoãn đồng ý, LingLing Kwong xoa trán cười cười, đúng là cán bộ nhỏ, sinh hoạt và làm việc đều rất quy củ.Đối với LingLing Kwong mà nói, 11 giờ mới bắt đầu cuộc sống về đêm, nhưng khi bị Orm Kornnaphat thúc giục, cô vẫn đáp: "Được, bây giờ tôi liền đi tắm, em cũng ngủ sớm một chút."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, LingLing Kwong nằm dài trên sô pha ưỡn người một lát, giống như sau cuộc gọi này mới cảm thấy bình tĩnh, nếu không, cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó....Ở thành phố A không tới hai ngày, LingLing Kwong lại bay đi nước ngoài. Ban ngày xử lý công việc, buổi tối thì dành chút thời gian thư giãn, giải trí. So với ở trong nước có phần nhẹ nhàng hơn.Mấy người phụ nữ ở chung một chỗ, đi dạo phố là điều không thể thiếu. LingLing Kwong không phải là người cuồng mua sắm, nhưng thỉnh thoảng cũng mua vài món, vì tiêu tiền cũng là một cách giải tỏa căng thẳng.Khi đi dạo ở trung tâm thương mại, LingLing Kwong nhìn thấy một cái vòng cổ , hình thỏ con tinh xảo, dễ thương, cùng người nào đó rất giống nhau, cho nên liền kêu nhân viên lấy ra."Kwong tổng, cô thích món này sao? Tôi tặng cô." Người đi cùng có chút ngạc nhiên."Không cần, tôi muốn tặng cho người khác."Lịch trình có một ít thay đổi, cho nên LingLing Kwong ở lại nước ngoài thêm một ngày mới trở về thành phố A.Đúng lúc là thứ bảy.Chạng vạng, LingLing Kwong ngừng xe ở hầm xe của bệnh viện, ngồi bên ghế lái chờ.Không lâu sau, Chariwan hấp tấp lên xe."Chị già, không phải chị nói hôm nay chị không có thời gian sao, em còn tưởng chị sẽ không tới." Cuối tuần gia đình mở tiệc ăn uống, Chariwan thấy dù sao LingLing Kwong cũng cô đơn một mình, cho nên rủ LingLing Kwong về nhà.Vốn dĩ LingLing Kwong muốn hẹn Orm Kornnaphat đi ăn cơm, rồi đưa quà cho nàng, nhưng Orm Kornnaphat nói hôm nay không có thời gian, nên hẹn lại ngày mai.Ánh mắt Chariwan rất nhanh, liếc mắt một cái đã thấy túi quà tặng trong xe, không chút khách khí liền mở ra xem, còn vui vẻ nói: "Lần này ra nước ngoài còn mang quà về cho em sao~""Không phải cho em."Nhưng Chariwan đã nhanh tay mở ra, bên trong là một cái vòng cổ hình thỏ con, đầy nét nữ tính, rất dễ thương, nàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn LingLing Kwong: "Đây... Chắc không phải là của chị đúng không?"
Chị họ của nàng giống như nữ vương, sao có thể mang vòng cổ tương phản như vậy."Em đừng lộn xộn." LingLing Kwong duỗi tay lấy lại vòng cổ từ trong tay Chariwan.LingLing Kwong cầm lại tay lái, chậm rãi lái xe rời khỏi hầm xe.Chariwan thắt chặt dây an toàn, nhìn phản ứng của LingLing Kwong rồi hỏi: "Không phải tặng cho em, vậy là tặng bạn gái sao?"
LingLing Kwong tiếp tục lái xe, không trả lời.Lại tẻ nhạt.Chariwan nhàm chán nhìn ra cửa sổ, sau khi nhìn thấy gì đó, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, miệng liền hô lên: "Chị, dừng xe dừng xe dừng xe...""Có chuyện gì vậy?" LingLing Kwong không kiên nhẫn."Đó là Orm Kornnaphat đúng không?!" Chariwan híp híp mắt nhìn kỹ, sau khi xác định bản thân không nhìn lầm, nàng hưng phấn vỗ vỗ đùi: "Ôi trời, không thể tưởng tượng được cái người nhát gan này, thật sự có tiền đồ, nhanh như vậy đã theo đuổi bạn gái thành công!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me