TruyenFull.Me

Lingorm Lay Dong Tieng Long

"Vậy em..." Orm Kornnaphat tính toán trong lòng, không biết năm nay có nên đi hay không.

"Chọc em thôi." LingLing Kwong nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Orm Kornnaphat, tay phải nghẹ nhàng ôm mặt nàng, dịu dàng nói: "Tết thì phải ở bên cạnh mẹ, em chơi vui vẻ đi, phải nhớ chị."

Orm Kornnaphat dùng gương mặt cọ cọ vào lòng bàn tay của LingLing Kwong, giống như mèo con, đúng là nàng đã tìm được bạn gái tốt nhất trên thế giới.

"Hiện tại đã bắt đầu nhớ chị." Orm Kornnaphat không nhịn được mà nói.

"Chị phát hiện..." LingLing Kwong kéo dài âm điệu, cười cười nhìn Orm Kornnaphat, nhớ tới lúc ở trên giường, nàng nói không ít lời âu yếm buồn nôn, hoàn toàn khác với lúc bình thường.

"Phát hiện cái gì?"

LingLing Kwong hơi cúi đầu, dịu dàng hôn vào môi nàng, dùng đầu ngón tay vuốt ve bên môi, nhỏ giọng nói: "Cái miệng nhỏ của em biến ngọt ngào."

Thứ Orm Kornnaphat chịu không nổi nhất chính là giọng nói nhẹ nhàng này của LingLing Kwong, giống như tối hôm qua, cô ở bên tai nàng vừa thở gấp vừa nhẹ nhàng gọi tên nàng.

LingLing Kwong mới vừa nói xong.

Orm Kornnaphat lập tức hôn lên môi cô.

Không phải miệng nàng biến ngọt, mà là nàng thích quấn lấy LingLing Kwong, đặc biệt là sau đêm qua, đã làm xong việc mà bản thân không dám làm, Orm Kornnaphat cúi đầu bỏ xuống ngại ngùng trước kia.

Nói cách khác, nàng bắt đầu quang minh chính đại không biết xấu hổ.

Ví dụ như hiện tại.

Giữa đôi môi ướt át nóng bỏng, cánh tay LingLing Kwong chậm rãi vòng lên ôm lấy cổ Orm Kornnaphat, cúi đầu phối hợp, cô phát hiện tối hôm qua cô dạy dỗ thật sự thành công. Hiện tại, khi thân mật, rốt cuộc Orm Kornnaphat cũng đã biết chủ động, chẳng qua lúc hôn môi vẫn còn đỏ mặt.

Như chuồn chuồn lướt nước hôn nhau vài cái.

"Chị phải nấu cơm."

"Dạ." Orm Kornnaphat ngoan ngoãn trả lời, liếm liếm môi, giống như chưa đã thèm.

LingLing Kwong thấy Orm Kornnaphat như vậy, làm sao nhịn được, thuận thế đè nàng vào một bên cửa tủ lạnh, nâng cằm nàng lên, cười cười rồi lại hôn tiếp, vừa hôn vừa khi dễ.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước dần dần trở nên mãnh liệt hơn.

"Ưm..." Tay Orm Kornnaphat ôm chặt eo LingLing Kwong, mới vừa rồi nàng còn nghĩ nàng quá dính người, có làm LingLing Kwong thấy phiền hay không, bây giờ xem ra là nàng đã nghĩ nhiều.

Trong phòng bếp, hai người tách ra rồi lại hôn tiếp, không thể tách rời. Cũng không phải người trẻ tuổi, còn có thể biến tình yêu thành sự cuồng nhiệt như vậy, LingLing Kwong cảm thấy bản thân điên rồi.

"Còn hôn nữa, buổi chiều chị liền không cho em đi làm."

Orm Kornnaphat thuần khiết từ trước đến nay trong ngáy mắt liền hiểu được câu nói đầy ẩn ý này, bởi vì khi LingLing Kwong nói câu này, giọng nói còn nhẹ nhàng thở dốc một chút, làm người ta suy nghĩ lung tung.

Hơn nữa có một số việc đã trải qua một lần.

Trong nháy mắt, mặt Orm Kornnaphat liền đỏ bừng.

"Ha ha ha..." LingLing Kwong cười không ngừng.

Orm Kornnaphat bị cười mặt càng lúc càng nóng, vội vàng la lên: "Không cho chị cười!"

LingLing Kwong cười nói: "Được, chị không cười."

"..." Orm Kornnaphat hoàn toàn không có cách.

...

Cuối năm, thành phố A chìm trong tuyết trắng.

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, trong nháy mắt đã đến Giao thừa.

Orm Kornnaphat dựa vào cửa sổ nhìn tuyết rơi, lén gọi điện thoại cho LingLing Kwong: "Chị đã về đến nhà chưa?"

"Chị vừa mới về đến, lát nữa sẽ ra ngoài ăn cơm."

"Nhà chị không ăn ở nhà sao?"

"Ở ngoài ăn đại một chút gì đó, mỗi năm đều như vậy."

LingLing Kwong mỗi năm cũng chỉ về nhà một lần.

Ba mẹ cô là người làm ăn, lúc trước vì môn đăng hộ đối mà kết hôn vì lợi ích công ty, không có tình cảm. Ba cô lén tìm bạn gái nhỏ, mẹ cô liền tìm bạn trai nhỏ, ngày bình thường thì mạnh ai nấy chơi, trong lòng hai người đều biết rõ ràng, chỉ là cố tình làm ngơ, miễn là đừng dẫn về nhà là được.

Cô không muốn về nhà cho lắm, bởi vì cô không cảm nhận được cảm giác gia đình, chẳng qua cô chỉ là người đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Hôn nhân không tình cảm, suy cho cùng chính là bi kịch.

Từ nhỏ LingLing Kwong đã sống trong môi trường như vậy, cho nên cô cũng không mong chờ gì vào hôn nhân, cô nghĩ, nếu một ngày nào đó cô muốn kết hôn, thì nhất định người đó phải là người cô yêu rất nhiều.

Nhưng càng trưởng thành, cô lại càng nghi ngờ, liệu cô có thể gặp được người như vậy không?

"Em thì sao, tối nay ăn cái gì?"

"Chỉ có em và mẹ thôi, ăn ở nhà. Lát nữa em phải đi hỗ trợ, mẹ em nấu quá khó ăn." Orm Kornnaphat cằn nhằn như thường lệ. Nhà nàng cũng không có cảm giác năm mới gì, vẫn giống như ngày thường, nói đúng hơn là quạnh quẽ, khác với nhà người ta một trời một vực.

"Đợi chị về rồi, chị nấu cho em ăn."

"Đợi chị về thì em đã phải đi Nhật Bản với mẹ em rồi." Orm Kornnaphat vuốt cánh tay, giọng nói có chút hậm hực.

LingLing Kwong bật cười: "Nhớ chị như vậy sao?"

Orm Kornnaphat không kìm được làm nũng: "Dạ."

"Vậy để chị về sớm hơn một chút."

Nghe vậy, Orm Kornnaphat vội vàng sửa lời: "Không cần, chị hãy ở lại với gia đình thêm vài ngày đi."

Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, rồi truyền đến một câu ôn ôn nhu nhu: "Bảo bối, chị nhớ em..."

Khi Orm Kornnaphat đang chìm trong ngọt ngào, thì cửa phòng ngủ phía sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, nhìn thấy mẹ Dew, doạ nàng giật mình: "Không nói nữa... Em phải đi nấu cơm."

"Ừm."

Orm Kornnaphat cất điện thoại đi.

Mẹ Dew đứng ở cửa: "Mẹ quên mua đồ uống rồi, con muốn uống cái gì thì tự mình đi mua."

Orm Kornnaphat nhìn tuyết rơi bên ngoài, liền rùng mình: "Con không uống, mẹ muốn uống sao?"

"Lười." Mẹ Dew nói xong liền xoay người đi.

Nếu nhất định phải nói khi đến năm mới có cái gì khác, thì chính là mẹ nàng không có quản nàng quá chặt, ví dụ như, ngày thường mẹ nàng sẽ không cho nàng uống trà sữa, nói là hàm đường lượng quá cao, lại có chất phụ gia, không tốt cho sức khoẻ.

Đi vào phòng bếp, Orm Kornnaphat thấy mẹ Dew đang bận rộn rửa rau.

"Mẹ, tối nay để con nấu cho." Orm Kornnaphat đi lên phía trước, với lại sau khi nàng học nấu cơm, cũng chưa từng nấu cho mẹ nàng ăn.

Phần lớn thời gian đều do Cherry nấu.

"Con mà biết nấu cái gì? Đừng có tới đây phá." Mẹ Dew không cho Orm Kornnaphat chạm vào đồ làm bếp, từ nhỏ đến lớn, nàng thật sự không để con gái chịu một chút mệt mỏi nào.

"Cô đã dạy con nấu, để con nấu cho mẹ ăn thử. Mỗi lần đều là mẹ nấu cho con ăn, hôm nay mẹ nghỉ ngơi đi."

"Mẹ ra ngoài xem TV, đi, để con nấu." Orm Kornnaphat thúc giục.

"Con không biết nấu thì đừng có thể hiện." Mẹ Dew thấy Orm Kornnaphat cầm dao, cúi đầu xắt rau, lặng yên cười cười.

Cơm tất niên dành cho hai người, Orm Kornnaphat vẫn có thể làm ra được năm món ăn. Cá hấp, tôm viên, canh gà táo đỏ, một dĩa đồ xào nhỏ và một dĩa rau trộn, Orm Kornnaphat cố ý làm ít một chút, sợ ăn không hết sẽ lãng phí.

Mẹ Dew nhìn Orm Kornnaphat bày dồ ăn ra dĩa, đâu vào đấy, tuyệt đối đây không phải lần đầu tiên xuống bếp, con gái mình biết nấu cơm, thế nhưng nàng lại không biết gì hết.

"Con học nấu ăn từ khi nào?"

"Cách đây không lâu, con làm trợ thủ cho cô, liền thuận tiện học." Orm Kornnaphat chột dạ trả lời, thuận tiện học là nói dối, vì bạn gái mới là sự thật.

Năm món ăn được bưng lên bàn, nhìn rất phong phú.

Khi ăn cơm, Orm Kornnaphat mới phát hiện trên bàn có một chai nước trái cây, là hương vị ngày thường nàng thích uống. Nàng nhìn nhìn mẹ Dew rồi hỏi: "Mẹ vừa mới đi ra ngoài sao?"

"Ừm, ăn cơm đi." Mẹ Dew vẫn tỏ ra không có chuyện gì, kéo ghế ra ngồi xuống.

Orm Kornnaphat cũng ngồi xuống, mẹ nàng không có mua thêm gì khác, vừa rồi là cố ý đi ra ngoài mua đồ uống. Nàng múc canh cho mẹ Dew: "Mẹ nếm thử xem."

"Hương vị cũng không tệ."

"Vậy mẹ ăn nhiều một chút."

...

Trên bàn cơm, không khí hài hoà khó mà có được, hài hoà đến mức Orm Kornnaphat cảm thấy mẹ nàng sẽ đồng ý chuyện của nàng và LingLing Kwong.

Nhưng nghĩ lại, Orm Kornnaphat vẫn không đề cập tới chuyện này, thật vất vả mới có được không khí như vậy, nàng không muốn phá hỏng.

Ăn cơm xong, hai người ngồi ở sô pha xem TV, tiểu phẩm hài đang chiếu trên màn hình, Orm Kornnaphat cũng không xem, nàng đang nhắn tin nói chuyện phiếm với LingLing Kwong. Chuyện lớn chuyện bé, nói mãi không hết.

Mẹ Dew liếc mắt, nhớ lại lúc nãy Orm Kornnaphat trốn ở trong phòng gọi điện thoại, cũng vui tươi hớn hở như lúc này, nàng không nhịn được hỏi: "Đang nhắn tin với ai, mà cười vui vẻ như vậy?"

"A... Cùng Chariwan ạ." Hiện tại Chariwan đúng là tấm bia vạn năng, mẹ nàng hỏi cái gì, Orm Kornnaphat cũng nói là Chariwan.

Lúc này, điện thoại của Dew cũng vang lên, nàng cầm lên nhìn, khóe miệng liền hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Orm Kornnaphat nhìn thấy liền hỏi: "Là cô sao mẹ?"

"Ừm."

Orm Kornnaphat không cần nghĩ cũng biết đó là cô nàng, mẹ nàng bình thường luôn lạnh mặt, chỉ khi nhìn thấy tin nhắn của cô nàng thì mới có thể như vậy.

Lúc trước, khi đến bệnh viện của mẹ Dew, Orm Kornnaphat từng nghe thấy hai bác sĩ trẻ đang nói chuyện phiếm, nói trưởng khoa Dew là mặt đen, vẻ mặt không dễ gần.

Orm Kornnaphat vô cùng tán thành.

"Cô nói gì vậy ạ?"

"Nói muốn đi du lịch chung với chúng ta." Dew nghĩ, tám phần là về nhà bị thúc giục kết hôn.

...

Dựa theo kế hoạch, mùng một sẽ về quê một chuyến, thăm hỏi ông bà ngoại xong, mùng hai sẽ về lại thành phố A, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lại đi Nhật Bản.

Chuyến đi kéo dài bảy ngày, có thể tận dụng trọn vẹn kỳ nghỉ bảy ngày, cũng khá hợp lý.

Trước khi đi Nhật Bản một ngày.

Buổi chiều, Orm Kornnaphat ở phòng ngủ thu dọn hành lý, nàng nghĩ, ngày mai nàng vừa đi Nhật Bản, LingLing Kwong liền về thành phố A, quá đúng lúc.

Điện thoại còn đặt ở ngoài sô pha vang lên.

Orm Kornnaphat đi ra phòng khách, lấy điện thoại, đúng lúc thấy mẹ Dew đang cầm điện thoại của nàng.

"Chị nào vậy?" Mẹ Dew đưa điện thoại cho Orm Kornnaphat, thuận miệng hỏi.

"Chị... Của Chariwan." Orm Kornnaphat khẩn trương suýt chút nữa đã cà lăm, nhưng cũng còn may, nàng không lưu danh bạ là "Vợ".

Lúc trước cũng có nghĩ tới đổi thành "Vợ", nhưng Orm Kornnaphat cảm thấy "Chị" vẫn đặc biệt hơn, ngọt hơn so với "Vợ".

"Chị." Sau khi nhận điện thoại, Orm Kornnaphat đi ra ban công.

"Chị về rồi."

"Sao hôm nay chị đã về rồi?"

"Ngày mai có chút việc, hôm nay phải trở về." LingLing Kwong ra vẻ đứng đắn nói với Orm Kornnaphat.

"Nhanh như vậy liền phải đi làm sao?" Orm Kornnaphat cho rằng LingLing Kwong nói có việc phải về, là chuyện công việc.

LingLing Kwong chỉ cười không nói gì.

Orm Kornnaphat nói thầm: "Cũng chưa nghỉ ngơi được mấy ngày."

"Chị muốn gặp em." Ngay sau đó, LingLing Kwong lại nói tiếp: "Hiện tại, chị đang ở dưới lầu nhà em."

Chuyện này làm cho Orm Kornnaphat không kịp phòng ngừa, nàng vốn đang nghĩ phải tìm cách nào để gặp nhau, kết quả LingLing Kwong nói đang ở dưới lầu.

"Chị có thể lên nhà em không?" LingLing Kwong vừa cười vừa giải thích: "Chị mang theo chút quà, muốn tạo ấn tượng tốt với mẹ vợ tương lai, trước khi gặp mẹ em với thân phận bạn gái chính thức."

Khoé miệng Orm Kornnaphat đã cong tới tận mang tai: "Vậy em đi xuống đón chị."

"Không cần đâu, hôm nay bên ngoài lạnh lắm, chị tự lên được rồi."

LingLing Kwong nói không sai, Orm Kornnaphat cũng cảm thấy trước khi chính thức gặp người lớn, tạo một chút ấn tượng tốt tương đối quan trọng.

"Mẹ..." Sau khi cúp điện thoại, Orm Kornnaphat đi đến trước mặt mẹ Dew.

"Chuyện gì vậy?"

"Cái này..." Orm Kornnaphat sờ sờ tóc: "Chị của Chariwan đúng lúc ở gần đây, nói muốn đến chúc tết mẹ."

Mẹ Dew hơi sửng sốt, rồi nói: "Thu dọn lại phòng khách một chút đi."

"Dạ!"

Vài phút sau, chuông cửa vang lên.

Orm Kornnaphat ra mở cửa, vừa nhìn thấy LingLing Kwong, liền cười vui vẻ, nếu không phải mẹ nàng đang đứng bên cạnh, nàng đã sớm nhào qua ôm rồi.

"Con chào dì, chúc dì năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Mẹ Dew đã gặp qua LingLing Kwong một lần, ấn tượng rất sâu, nếu có thể ngủ lại ở ký túc xá, chắc chắn quan hệ bạn bè rất tốt, cũng khó trách hôm nay cố ý đến đây một chuyến.

Mẹ Dew lại nói với Orm Kornnaphat: "Thấy người ta cũng không biết chào hỏi."

Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong, ánh mắt không rời nửa giây, tách ra mấy ngày nay, nàng thật sự rất nhớ cô, bị mẹ nói như vậy, Orm Kornnaphat mới ngoan ngoãn "Chào hỏi": "Chúc chị năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Ánh mắt đối diện nhau, hai người đều cong môi cười, tràn đầy ngọt ngào. Không hiểu sao Orm Kornnaphat có cảm giác nàng đang chơi trò yêu đương vụng trộm trước mặt mẹ nàng...

"Tới chơi được rồi, còn mang theo quà nữa, con khách sáo quá." Mẹ Dew vừa nói vừa đón lấy túi quà: "Vào nhà đi con."

Sau khi vào nhà.

"Con ngồi đi, dì đi rửa chút trái cây." Mẹ Dew nói xong, liền đi vào phòng bếp.

Chờ mẹ Dew quay người lại, LingLing Kwong không nói không rằng kéo tay Orm Kornnaphat lại, bị nắm một tay, Orm Kornnaphat trực tiếp kéo LingLing Kwong vào phòng ngủ của nàng.

Vừa mới đóng cửa, hai người liền ôm nhau, Orm Kornnaphat hỏi: "Chị về đến lúc nào vậy?

"Vừa về đến, chị liền tới đây." Quê của LingLing Kwong ở thành phố D, cách thành phố A cũng không xa, khoảng bốn tiếng lại xe.

LingLing Kwong nói xong, hôn hôn lên má Orm Kornnaphat, ngửi được hương thơm trên người nàng: "Em dùng nước hoa chị đưa sao?"

Vừa đến thành phố A liền đến gặp nàng.

Orm Kornnaphat kìm nén không được xúc động, nhanh chóng hôn lên môi LingLing Kwong, chỉ là khi hai đôi môi vừa gặp nhau, LingLing Kwong lập tức nâng mặt nàng lên, ngậm môi nàng, dần dần mút vào, biến thành nụ hôn sâu.

Mấy ngày không gặp, Orm Kornnaphat không nhịn được nữa, nàng vỗ về lưng LingLing Kwong, theo bản năng đáp lại nụ hôn một cách nhiệt tình, thầm nghĩ chỉ hôn một chút, cũng không rảnh lo nghĩ còn đang ở nhà, mẹ nàng còn ở bên ngoài.

"Ưm..." Hai người rên nhẹ, hơi thở quấn lấy nhau.

Mẹ Dew rửa trái cây xong, đi ra phòng khách thì không thấy ai, thấy phòng ngủ Orm Kornnaphat đóng cửa, nàng liền đi tới, tay nắm chốt cửa, đẩy...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me