TruyenFull.Me

LINGORM - LAY ĐỘNG TIẾNG LÒNG

Phiên ngoại: Hôn lễ

lingorm27051105

Tháng sáu năm sau, Orm Kornnaphat và LingLing Kwong tổ chức hôn lễ ở một hòn đảo nhiệt đới.

Tỉ mỉ chuẩn bị hơn nửa năm, chỉ vì ngày này.

Ban đầu, Orm Kornnaphat nghĩ rằng, hôn lễ chỉ cần giản dị với vài người bạn thân, vui vẻ bên nhau là đủ, LingLing Kwong lại nói cả đời chỉ có một lần, nhất định phải hoàn mỹ nhất, không thể để lại tiếc nuối.

Ngày cầu hôn, LingLing Kwong đã hứa sẽ dành những điều tốt đẹp nhất cho Orm Kornnaphat. LingLing Kwong đúng thật đã thực hiện được, ví dụ như hôn lễ này làm vô số người hâm mộ không thôi.

Biển xanh, trời xanh, cát trắng.

Dưới ánh mặt trời, gió biển tươi mát thổi qua váy cưới trắng tinh, váy lụa óng ánh phản chiếu ánh sáng như pha lê, còn lãng mạn hơn cổ tích.

Orm Kornnaphat từng tưởng tượng vô số lần về đám cưới với LingLing Kwong, nhưng không thể sánh được với vẻ đẹp mà nàng đang chứng kiến tại hiện trường, tiếng nhạc hôn lễ vang lên, Orm Kornnaphat chậm rãi bước về phía LingLing Kwong.

Hai người cùng vén khăn voan cho nhau.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ dưới lớp khăn che mặt, tim LingLing Kwong đập loạn nhịp như thuở ban đầu, môi đỏ giơ lên, nói nhỏ: "Hôm nay em quá đẹp."

Orm Kornnaphat tươi cười rạng rỡ: "Chị cũng vậy."

Nghi thức thực sự là một điều kỳ diệu.

Khi người chủ hôn đọc lời tuyên thệ dù là sinh lão bệnh tử, vẫn nguyện không rời không bỏ, Orm Kornnaphat xúc động đến rơi nước mắt, LingLing Kwong nhẹ nhàng lau nước mắt trên má nàng, cười nàng vẫn thích khóc như vậy.

Orm Kornnaphat nhìn vào đôi mắt hoe đỏ của cô: "Chị cũng đừng khóc."

LingLing Kwong nhẹ nhàng nói: "Quá hạnh phúc."

Nghe thấy chủ hôn nói bây giờ hai bạn có thể hôn nhau, Orm Kornnaphat chủ động hôn LingLing Kwong lên, dịu dàng mút vào, vừa ăn ý vừa ngọt ngào hôn môi, nhớ lại "Nụ hôn đầu tiên" lúc hai người gặp nhau lần đầu, coi như đó là nụ hôn đính ước đi.

Đến hơn mười giờ, tiệc mới bắt đầu tan.

Náo nhiệt cả ngày, rốt cuộc yên tĩnh lại.

Orm Kornnaphat và LingLing Kwong đã thay quần áo tình nhân rộng rãi, ngồi trên bờ biển ngắm sao, gió biển ban đêm làm người ta dễ chịu lười biếng đến lười biếng.

"Hôm nay, quá mệt." Orm Kornnaphat dựa đầu lên vai LingLing Kwong, kéo bàn tay đang đeo nhẫn của cô lên ngắm nhìn, rồi dùng dầu ngón tay chen vào khe hở ngón tay của cô, mười ngón đan chặt nhau.

So với sự náo nhiệt, Orm Kornnaphat thích khoảnh khắc chỉ có hai người hơn.

LingLing Kwong vén sợi tóc lòa xòa trên má Orm Kornnaphat: "Tuần trăng mật phải nghỉ ngơi thật tốt."

Hai người chỉ tranh thủ được nửa tháng, nhưng chỗ muốn đi lại quá nhiều. Orm Kornnaphat nằm xuống bãi cát, gối đầu lên đùi LingLing Kwong, nhìn bầu trời đêm mênh mông, giọng mềm như bông nhắc lại: "

quá ngắn so với bao nơi họ muốn cùng nhau đi. Orm Kornnaphat nằm dài xuống bãi cát, gối đầu lên đùi LingLing Kwong, mắt ngước nhìn bầu trời đêm thăm thẳm. Gió biển thổi mát rượi, dịu dàng như nhung, khiến nàng thở dài: "Chỉ có nửa tháng."

Nhưng nàng và LingLing Kwong đều bận, có thể nghỉ làm nửa tháng đi hưởng tuần trăng mật cũng đã quá xa xỉ.

"Muốn đi xem cực quang, lúc trước chị còn nói đưa em đi Hokkaido trượt tuyết..." Orm Kornnaphat chậm rì rì thủ thỉ, bởi vì quá mệt mỏi, bởi vì gió biển quá thoải mái, bị ủ rũ đánh úp, cho nên thanh âm càng ngày càng nhỏ.

LingLing Kwong thấp cúi đầu, hôn lên cái trán bòng loáng của nàng: "Gấp cái gì, chúng ta còn cả đời."

Cả đời, Orm Kornnaphat mỉm cười.

"Khi chị nghỉ hưu, chị sẽ dẫn em du lịch khắp thế giới, chịu không?" LingLing Kwong xoa tóc nàng, dịu dàng hỏi.

"Dạ ~" Orm Kornnaphat đáp, lười nhác nhắm mắt, má lúm đồng tiền khẽ hiện lên bên khóe miệng.

Hai người còn có cả đời, làm bạn với nhau, đi ngắm cảnh khắp nơi.

...

"Charlotte."

"Ưm..."

"Dậy thôi.."

"Ưm..."

Engfa kêu một tiếng, Charlotte liền ưm một tiếng, quấn chăn lại, nằm trên giường không dậy. Engfa cong lưng, trực tiếp nhéo lỗ tai Charlotte: "Charlotte, em dậy cho chị."

"Hôm nay, không phải nghỉ phép sao?"

"Hôm nay, đi họp phụ huynh."

"Lại họp phụ huynh." Lúc này Charlotte mới mở mắt: "Chị hôn em một cái em liền dậy."

"Không đứng đắn, dậy nhanh lên." Engfa không để ý tới, đứa trẻ ba tuổi còn biết đạo lý, còn gái đã mười mấy tuổi, có đôi khi Charlotte vẫn có dáng vẻ không đứng đắn như cũ.

"Engfa, em phát hiện chịu không dịu dàng bằng trước kia, lúc vừa mới kết hôn, chị kêu em dậy đều dùng nụ hôn." Charlotte bất mãn

Engfa thấy dáng vẻ này của Charlotte, liền cảm thấy buồn cười, nhịn không được cúi xuống hôn nàng một chút.

Charlotte lập tức nở nụ cười.

"Trẻ con."

Charlotte vẫn không biết xấu hổ trước mặt Engfa: "Chị thích là được."

Engfa không có cách nào với nàng; "Được rồi, dậy thôi."

Lại là một ngày nắng đẹp.

Charlotte duỗi cái eo lười, ngồi dậy, cầm điện thoại lên liền thấy, có một email chưa đọc được gửi đến từ người lạ, nàng click mở, đính kèm là vài tấm hình cưới, ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn, còn có một tấm ảnh chụp chung ở chùa bên Nhật Bản.

Email viết:

Tiểu thư Charlotte

Không biết chị có còn nhớ chúng em hay không

Cảm ơn chị bốn năm trước đã chúc phúc

Hiện tại, chúng em đã kết hôn

Chúc chị mọi việc thuận lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me