Lingorm Me Thue Me That
Buổi sáng ở căn hộ nhỏ yên tĩnh đến lạ. Không còn tiếng dép kéo lết kẹt kẹt, không có sticker mèo dán tùm lum lên gương, cũng chẳng vang lên câu:
"Chị ơi, sáng nay em cảm thấy dễ thương một cách bất hợp lý."Linh Linh bước ra từ bếp, tay cầm ly sữa ấm, ánh mắt lướt về phía phòng ngủ vẫn đóng kín. Thoáng chút lo lắng. Mỹ Linh không biến mất. Chỉ là... im hơn. Từ sau lần nhập viện, cô bắt đầu ghi lại chế độ ăn uống, ngủ đủ giấc, giảm đường, ít đùa dai. Một sự yên lặng lạ kỳ, như thể trong cô có gì đó đang đổi thay.Cửa phòng mở ra.Mỹ Linh bước ra, tóc cột gọn, mặc đầm bầu cotton màu kem nhạt. Không ren, không hở lưng, không màu mè. Chỉ giản dị. Cô nhìn Linh Linh, giọng nhẹ:"Chị, em pha sẵn nước ấm. Em mát-xa chân rồi, không cần chị làm đâu.""Cô dậy từ khi nào?""Từ bảy giờ. Em làm vài bài tập thở. Đỡ mệt hơn rồi.""Đỡ... mệt?" Linh Linh đặt ly sữa xuống, bước lại gần. Trong mắt Mỹ Linh, ánh tinh nghịch thường ngày đã dịu lại, sâu hơn."Không sao đâu. Sáng nay... em nhớ sân bay. Nhớ lúc phát khăn lạnh cho khách. Nhớ tiếng máy bay chạy đường băng.""Cô... nhớ nghề?""Không hẳn. Em chỉ nghĩ... sau này sinh xong, mình sẽ làm gì. Có còn ai nhớ em từng là tiếp viên không, hay chỉ nhớ là người mang thai giúp CEO nổi tiếng."Linh Linh khựng lại. Giọng Mỹ Linh rất dịu. Nhưng từng chữ như giọt nước nhỏ xuống lòng cô rỉ rả, thấm sâu."Cô muốn quay lại bay?""Không. Em muốn nuôi con chị khỏe trước đã."Một lúc sau, Linh Linh thở ra, bước về phía sofa."Cô không cần nghĩ xa vậy. Ngày mai hay năm sau, cô muốn làm gì thì cứ làm. Tôi lo phần còn lại.""Chị nói dễ quá. Bộ không sợ em đi luôn hả?""...Tôi không sợ.""Vì chị tin em sẽ ở lại?""...Vì nếu cô đi, tôi sẽ đi theo."Mỹ Linh tròn mắt. Nhưng không phá lên cười như mọi khi.Cô chỉ ngồi xuống bên cạnh, dựa đầu lên vai Linh Linh, không mè nheo, không nhõng nhẽo."Chị ơi... em mệt một chút. Cho em tựa mười phút, không tính phí được không?""Cô mệt vì thiếu sắt hay thiếu ôm?""Chắc là... thiếu chị."Linh Linh đưa tay vuốt nhẹ lưng, rồi xoa trán, miết tóc: "Thôi, tựa bao lâu cũng được. Hôm nay tôi không họp.""Chị xoa kiểu này... em ngủ thiệt đó.""Ngủ đi.""Không phải chị sợ em dính chặt sao?""Không. Tôi sợ mình... lỡ dính lại."Mỹ Linh bật cười khẽ. Trong nụ cười đó, có biết ơn, có dịu dàng... và cả một phần trưởng thành."Chị biết không, trước đây em nghĩ yêu là cảm xúc. Bây giờ em hiểu... nó còn là trách nhiệm.""Cô nói vậy... tôi tưởng cô chuẩn bị cầu hôn tôi.""Em còn chưa có nhẫn. Mà thật ra... chị có cần nhẫn không? Hay chỉ cần người mỗi sáng pha sữa cho chị, tối nhắc chị bớt ăn trứng luộc?"Linh Linh siết vai cô nhẹ. Không nói thêm. Nhưng như một câu trả lời không cần ngôn từ.Sáng hôm ấy, căn hộ nhỏ như lọt vào một nhịp đập khác, chậm hơn, sâu hơn. Không sticker mèo. Không cá viên chiên. Chỉ có một người... bỗng lớn lên. Và một người... bỗng nhận ra mình đã mềm lòng từ rất lâu rồi.
Tối đến, khi Linh Linh đang đọc sách trên sofa, Mỹ Linh từ phòng ngủ bước ra, trên tay ôm một con búp bê sơ sinh."Chị ơi, mai mình học chăm sóc em bé mà. Em tập trước cho khỏi lóng ngóng nha!""Bằng... búp bê đó hả?""Ừa! Loại full option: biết khóc, biết bú, biết thay tã luôn!""Cô tính luyện cấp tốc?""Em luyện từ sáng tới giờ. Mà khổ nỗi... bế con này mỏi tay quá à. Em nghi tay mình không đủ lực làm mẹ á...""Thế mà tay cô đủ lực đặt cái váy bầu xẻ lưng hôm trước?""...Cái đó là đầu tư hình ảnh.""Còn búp bê là đầu tư dàn dựng?""Chị đừng nghi ngờ. Em luyện nghiêm túc. Nè, coi nè.""Cộp! "Con búp bê rơi đầu chổng xuống, phát tiếng "oe oe" như robot lỗi lệnh.Linh Linh tròn mắt. Mỹ Linh lúng túng: "Ờm... tình huống giả định: em bé trượt khỏi tay do... chị làm em phân tâm.""Cô đổ lỗi cho tôi hả?""Không phải lỗi. Chỉ là... định mệnh. Nhưng dù sao thì... cho em ôm thêm mười phút nha? Để tập cảm xúc gắn bó.""Không cần học nữa." Linh Linh gập sách, đứng dậy."Ủa?""Vì cô đã đính kèm cảm xúc vào mọi thứ trong nhà này rồi."Mỹ Linh ngơ ngác một giây. Rồi... nhét búp bê vào lòng Linh Linh."Vậy chị bồng thử đi. Nếu chị bồng tốt... sau này giao luôn con thiệt cho chị giữ!""Cô tưởng tôi dễ bị gài vậy hả?" Linh Linh đỡ lấy, tay cứng đờ."Không dễ. Nhưng chịu gài.""...Cô nghỉ ngơi giùm tôi.""Không. Em nghỉ trên vai chị nha. Mười phút.""Phí tăng rồi. Bây giờ là một nụ hôn trán mỗi phút.""Ủa, chị tính lãi trong tình cảm luôn hả?""Dám. Và thu theo quý."Mỹ Linh bật cười khúc khích, ôm chặt búp bê lẫn vai Linh Linh. Một khoảng im lặng dịu dàng phủ xuống. Cô ngẩng lên, ánh mắt gom đủ can đảm, lấp lánh."Vậy... em trả trước một phút nha."Rồi nhẹ nhàng nghiêng người, đặt một nụ hôn như cánh chuồn chuồn lên má Linh Linh.Chỉ thoáng chạm. Nhưng đủ khiến trái tim Linh Linh rơi nhẹ một nhịp. Rồi đập mạnh trở lại như chưa từng tỉnh táo. Cô quay sang, môi mấp máy định nói điều gì đó, rồi... chỉ thở ra thật khẽ, siết nhẹ cánh tay quanh vai Mỹ Linh.Không ai nói ra. Nhưng trong ánh mắt của cả hai lúc ấy... một gia đình đã nhen nhóm rõ ràng hơn bất kỳ kế hoạch tương lai nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me