Lingorm Me Thue Me That
Sáng thứ ba, căn hộ tầng 21 tràn ngập không khí yên bình như phim điện ảnh Hàn Quốc có hậu nhưng yên bình chỉ kéo dài đúng... 7 phút 42 giây. Linh Linh vừa bước ra khỏi phòng thì... không thấy Mỹ Linh đâu. Đáng sợ hơn là cũng không thấy... cái bụng của Mỹ Linh.Nghĩa là: cái bụng chứa con của cô... biến mất.Gọi điện: không bắt máy.Nhắn tin: "đã nhận" nhưng không trả lời.Nhìn vào bếp: vắng vẻ một cách đáng ngờ, không một cọng snack nằm lại.Trong đầu Linh Linh hiện lên 100 viễn cảnh, từ "Mỹ Linh bị bắt cóc?", cho tới "Mỹ Linh tự ý bỏ đi?", và cuối cùng là "Mỹ Linh định... trốn đi nuôi con một mình vì buồn lòng mẹ chính hay nhìn như sếp khó chịu?".Cô bật laptop, tra camera hành lang. Thấy một bóng dáng mặc váy suông màu kem, đeo khẩu trang hồng, đội nón hình con vịt, tay xách ba túi to tướng... lặng lẽ rời khỏi toà nhà lúc 9 giờ sáng.Mặt cô lạnh tanh, tay bấm điện thoại gọi tài xế."Mang theo bụng tôi mà đi không báo, cô tưởng tôi để yên hả?"
Cảnh tiếp theo diễn ra tại cửa hàng "BABY CŨNG PHẢI CUTE" dành cho mẹ và bé. Mỹ Linh đang say sưa đứng trước quầy khăn sữa, tay cầm từng cái, giơ lên ánh sáng như soi kim cương."Cái này mềm hơn cái kia nha... nhưng cái kia có hình gấu mặc áo mưa, nhìn rất... đậm chất triết lý về sự bảo vệ nội tâm của em bé."Cô xoay sang giỏ hàng, trong đó đã có: ba bộ đồ sơ sinh màu pastel, một gối bầu hình cá heo, một hộp nhạc có tiếng tim thai, và một chiếc mền in dòng chữ "Con Là Một Chương Trình Lập Trình Yêu Thương.""Chị sắp sinh hả?" Nhân viên đi ngang, cười hỏi."Dạ chưa chị, mới có hơn ba tháng... nhưng em muốn chuẩn bị tinh thần cho con từ sớm, kiểu như orientation ấy ạ!"Nhân viên cười gượng rút lui, không quên liếc cái sticker "MẸ TẠM THỜI QUYẾT ĐỊNH MỌI ĐỒ DÙNG" dán trên điện thoại của cô.Ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa cửa hàng bật mở. Cô quay đầu lại và thấy Linh Linh đứng đó như nữ tổng tài bước ra từ MV Kpop, nhưng ánh mắt thì... có thể rọi thủng sàn gạch."Mỹ Linh. Cô đang làm gì ở đây?""Ủa chị tới đây làm gì dzạ~?""Tôi mới là người hỏi câu đó. Cô bỏ đi, không nhắn, không gọi, rồi xách theo cái bụng chứa con tôi đến đây... mua khăn?""Thì... em muốn con chị có cái khăn đầu tiên xịn xò... chứ không lẽ để nó chùi sữa bằng giấy ăn?""Cô... đang lén chuẩn bị hành trang bỏ trốn hả?""Ủa chị nghĩ em dắt cái bụng 12 tuần đi trốn bằng khăn sữa với gối cá heo hả? Chị nghĩ em là ai, ninja tiền sản hả?"Cả cửa hàng ngừng thở. Quản lý cửa hàng lén lùi vô sau kệ quần áo bé trai."Chị à, chị nghĩ em muốn trốn hả? Em có thể bỏ cái nhà penthouse, bỏ bữa sáng healthy chị nấu, bỏ tấm nệm mềm như mây kia sao? Mà hơn hết, em bỏ được cái gương soi full body mà chị gắn đèn LED không?" Mỹ Linh đứng thẳng dậy, hít một hơi."...""Không phải em bỏ trốn. Em chỉ muốn chọn cho con chị một cái quần có hình thỏ con đang nhảy múa trong mùa xuân yên bình thôi, chị hiểu hông?"Linh Linh nhìn giỏ hàng: toàn đồ dễ thương, nhiều cái không cần thiết nhưng lại... quá đáng yêu để từ chối. Cô đưa tay lấy một chiếc áo nhỏ màu vàng có dòng chữ "Bé Yêu Ngủ 7 Tiếng Mỗi Đêm.""Cái này... màu xấu, nhưng slogan được.""Chị thấy chưa, chị đang dính vibe mẹ bỉm rồi đó nhaaaa~" Mỹ Linh cười toe toét."Không. Tôi chỉ sợ cô mua về cái gì cũng có mặt thỏ mặc đồ công sở.""Ủa nhưng vậy mới là sự giao thoa giữa em và chị chớ!"Linh Linh lấy cái mền ra, lật mặt sau, thấy thêu dòng chữ "Tặng con từ một người mẹ... đang tập làm mẹ thiệt." Tim cô khựng lại một chút, rồi nhỏ giọng:"Lần sau... đi đâu nhớ nhắn tôi. Tôi lo thiệt á."Mỹ Linh gật gù, líu ríu: "Dạ, con xin lỗi mẹ...""Ủa cô gọi ai là mẹ?""Gọi đại thôi cho có không khí gia đình á~"
Cảnh tiếp theo diễn ra tại cửa hàng "BABY CŨNG PHẢI CUTE" dành cho mẹ và bé. Mỹ Linh đang say sưa đứng trước quầy khăn sữa, tay cầm từng cái, giơ lên ánh sáng như soi kim cương."Cái này mềm hơn cái kia nha... nhưng cái kia có hình gấu mặc áo mưa, nhìn rất... đậm chất triết lý về sự bảo vệ nội tâm của em bé."Cô xoay sang giỏ hàng, trong đó đã có: ba bộ đồ sơ sinh màu pastel, một gối bầu hình cá heo, một hộp nhạc có tiếng tim thai, và một chiếc mền in dòng chữ "Con Là Một Chương Trình Lập Trình Yêu Thương.""Chị sắp sinh hả?" Nhân viên đi ngang, cười hỏi."Dạ chưa chị, mới có hơn ba tháng... nhưng em muốn chuẩn bị tinh thần cho con từ sớm, kiểu như orientation ấy ạ!"Nhân viên cười gượng rút lui, không quên liếc cái sticker "MẸ TẠM THỜI QUYẾT ĐỊNH MỌI ĐỒ DÙNG" dán trên điện thoại của cô.Ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa cửa hàng bật mở. Cô quay đầu lại và thấy Linh Linh đứng đó như nữ tổng tài bước ra từ MV Kpop, nhưng ánh mắt thì... có thể rọi thủng sàn gạch."Mỹ Linh. Cô đang làm gì ở đây?""Ủa chị tới đây làm gì dzạ~?""Tôi mới là người hỏi câu đó. Cô bỏ đi, không nhắn, không gọi, rồi xách theo cái bụng chứa con tôi đến đây... mua khăn?""Thì... em muốn con chị có cái khăn đầu tiên xịn xò... chứ không lẽ để nó chùi sữa bằng giấy ăn?""Cô... đang lén chuẩn bị hành trang bỏ trốn hả?""Ủa chị nghĩ em dắt cái bụng 12 tuần đi trốn bằng khăn sữa với gối cá heo hả? Chị nghĩ em là ai, ninja tiền sản hả?"Cả cửa hàng ngừng thở. Quản lý cửa hàng lén lùi vô sau kệ quần áo bé trai."Chị à, chị nghĩ em muốn trốn hả? Em có thể bỏ cái nhà penthouse, bỏ bữa sáng healthy chị nấu, bỏ tấm nệm mềm như mây kia sao? Mà hơn hết, em bỏ được cái gương soi full body mà chị gắn đèn LED không?" Mỹ Linh đứng thẳng dậy, hít một hơi."...""Không phải em bỏ trốn. Em chỉ muốn chọn cho con chị một cái quần có hình thỏ con đang nhảy múa trong mùa xuân yên bình thôi, chị hiểu hông?"Linh Linh nhìn giỏ hàng: toàn đồ dễ thương, nhiều cái không cần thiết nhưng lại... quá đáng yêu để từ chối. Cô đưa tay lấy một chiếc áo nhỏ màu vàng có dòng chữ "Bé Yêu Ngủ 7 Tiếng Mỗi Đêm.""Cái này... màu xấu, nhưng slogan được.""Chị thấy chưa, chị đang dính vibe mẹ bỉm rồi đó nhaaaa~" Mỹ Linh cười toe toét."Không. Tôi chỉ sợ cô mua về cái gì cũng có mặt thỏ mặc đồ công sở.""Ủa nhưng vậy mới là sự giao thoa giữa em và chị chớ!"Linh Linh lấy cái mền ra, lật mặt sau, thấy thêu dòng chữ "Tặng con từ một người mẹ... đang tập làm mẹ thiệt." Tim cô khựng lại một chút, rồi nhỏ giọng:"Lần sau... đi đâu nhớ nhắn tôi. Tôi lo thiệt á."Mỹ Linh gật gù, líu ríu: "Dạ, con xin lỗi mẹ...""Ủa cô gọi ai là mẹ?""Gọi đại thôi cho có không khí gia đình á~"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me