Lingorm Nu Hon Doi Tra
* 7 giờ 45 phút *Cuối cùng nàng cũng đến nhà để xe của Kwong Town. May mắn đối đãi của tập đoàn này rất tốt, đến cổng đô thị Kwong đã có xe bus đưa đón 24/7 miễn phí cho nhân viên. Nếu không với đôi chân dài vừa đón xe ôm từ nhà vừa cuốc bộ tới, lại tiếp tục đi hết khuôn viên của nơi này, có lẽ đến được phòng làm việc cũng phải quay đầu tới bệnh viện truyền nước biển gấp. Nàng hứa rõ với bản thân, nhất định sẽ không có cuộc hẹn rượu nào với Ira nữa. Nếu không đôi chân ngọc này sớm sẽ phải ngồi xe lăn mất.Xe bus trả người rất nhanh, nhưng nó không trả nhân viên ở cửa chính. Bước xuống xe, nàng vốn không quen thuộc nơi này. Nhân viên xe bus nói nàng cứ đi thẳng sẽ tới thang máy, chỉ cần áp mã nhân viên được gửi trước trong Mail là có thể lên phòng làm việc.Vậy Orm cũng cứ mạnh dạn đi thẳng vào nhà xe rộng lớn của công ty. Nơi này rất vắng, chỉ toàn là những mẫu siêu xe lớn nằm yên lặng. Có chút cảm thán độ giàu có của nhân viên Kwong Town. Người ta nói một người làm việc, cả nhà hưởng ở đây quả không sai, trong nhà xe nơi này không có lấy một chiếc xe hơi đời cũ. Nàng không thể hỏi ai khác, nơi này có rất nhiều thang máy đang hoạt động. Vậy tùy ý chọn một cái đang không có ai sử dụng, nhìn nó cũng có chút đưa mắt, cả kiểu cách và hình dáng đều có chút đặc biệt. Nhưng rất kì lạ, Orm đã đứng trong đó rất lâu cũng không tìm được bộ điều khiển bấm mã nhân viên như lời chị gái trên xe bus nói. Nếu không bấm mã thì thang máy nhất định không chịu nhúc nhích. Cái thang máy này quên không nắp bàn phím à? Nàng quyết định không cố chấp với nó nữa, quyết đoán ấn mở cửa định rời đi tìm một cái khác. Chẳng phải nơi này có tận mấy chục cái sao, không nhất thiết phải cứ đâm đầu vào một cái làm gì.Vừa khi cánh cửa mở ra, một gương mặt không mấy vui vẻ cũng cùng lúc xuất hiện đối diện nàng. Kwong tổng?Orm đối diện với nữ nhân trước mặt như hoàn toàn chết lặng. Cớ duyên nào nàng có thể gặp được vị thánh nhân này nhiều đến thế. LingLing Kwong đứng trước mặt nàng, đằng sau là Tan và Film cùng một đám người áo đen đang cúi đầu. Không khí còn ngột ngạt hơn cả khi đóng cửa thang máy.Cả Tan và Film bắt gặp cảnh tượng bên trong, tâm trí kinh ngạc vô cùng, nhưng không hoàn toàn tiết lộ cảm xúc ra bên ngoài. Rõ ràng thang máy này chỉ dành riêng cho Kwong gia, cớ nào người này gan lớn lại vô ý bước chân vào cấm địa. Cả hai yên lặng đứng sau sẵn sàng chờ lệnh. Nhưng chuyện phía sau còn khiến họ ngạc nhiên hơn. Kwong gia không ý kiến đến chuyện vô thực kia, lại tự nhiên bước vào thang máy cùng cô gái đó.LingLing khi nhìn thấy nàng, đôi mắt lạnh lùng khẽ ngạc nhiên. Thân ảnh cứng cáp đứng phía cửa nhìn nàng rò xét. Nhưng không để điều đó xảy ra quá lâu, LingLing không có động thái nào khác, tự nhiên bước vào thang máy xoay người đứng bằng với nàng. "Kwong gia?"Không để cho hai vị thư kí phía sau vào theo, cô không ra lệnh, mặc định yên lặng đứng bên trong với nàng đến khi thang máy đóng cửa. Cuối cùng bọn họ mới là người bị bỏ lại ngoài cửa thang máy với hai biểu cảm khó tin giống nhau."Lên tầng mấy?" LingLing lạnh lùng mở vạt áo lấy ra chiếc thẻ bạch kim lấp lánh quẹt vào bảng điều khiển bên trái mình. Gương mặt vẫn điềm tĩnh nghiêm túc hỏi như chưa có chuyện gì. Làm chính việc mà bản thân chưa bao giờ phải động đến trong thang máy với bất kì ai. Vốn dĩ chiếc thẻ trong tay cô còn mới cóng, chưa một lần nào được sử dụng, hôm nay đặc biệt lại có dịp rồi."Tầng...82 ạ" Orm thật sự chưa hoàn hồn với tình cảnh trước mặt. Nhưng không thể để khuôn mặt kia đợi lâu, nàng e dè trả lời. Thật kì lạ, cảm giác chẳng hiểu ai mới là nhân viên trong này...Nghe tiếng nàng nói, ngón tay thon dài của người kia cũng nhanh chóng bấm số. Ngón tay trắng trẻo thon dài rất thu hút. Bấm vào số tầng của nàng sau đó mới bấm thêm số 95 gần như là con số cao nhất ở đây.Sau khi bấm số tầng, LingLing đứng yên lặng tại vị trí cũ của mình, nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi. Không khí trong phòng sớm đã bị khí chất của người này tỏa ra lạnh lẽo bức người. Orm không dám nhìn trực diện người bên cạnh, khẽ nuốt nước bọt lấy hết dũng khí lén nhìn nửa mặt của người kia. Sống mũi cao thanh tú, khuôn mặt sắc nét tỏa ra khí chất quảng đại tuyệt đẹp. Quả nhiên nếu không làm sếp trên vạn người, cũng có thể làm tiên nhân. Nàng đưa mắt vụng trộm nhìn ngắm, nhưng lại bị vẻ đẹp của người này làm thu hút đến không thể thoát ra được. Nhìn đến mức gương mặt đã sớm phiến hồng, quay sang một nửa, không còn giống là đang lén nhìn nữa.Người kia nhắm mắt an tĩnh dường như đã dung túng để nàng nhìn rất lâu. Một lúc lâu sau mới khẽ mở mắt. Orm giật mình, nhanh chóng lấy lại lí trí, thu hồi ánh mắt háo sắc. Lấy hết dũng khí lần nữa mở lời, nàng biết điều này rất ngu ngốc, nhưng vẫn muốn một lần thử."Kwong tổng, buổi sáng tốt lành." Orm mỉm cười lấy lòng, rụt rè lùi lại sang bên cạnh thang một chút tránh lần nữa mạo phạm. Như tiên đoán của nàng, LingLing Kwong lạnh lùng không trả lời. Rõ là biết trước, nhưng tâm tư vẫn có chút buồn lòng.Nàng nhớ không rõ, hôm qua bản thân đã làm gì. Nhưng chắc chắn cũng đắc tội với vị đại nhân bên cạnh. Không thể cứ như thế lảng tránh mãi được. Orm lại lần nữa lén lút tiến lại, trở về với ví trí vốn đã đứng từ đầu. Nghiêm túc đứng sánh vai mới LingLing."Chuyện hôm qua, em xin lỗi đã mạo phạm đến chị." Orm cúi đầu nói khẽNhưng lời này đã hoàn toàn gây được sự chú ý của LingLing. Không như lúc trước, cô điềm tĩnh quay đầu sang nhìn Orm thêm một chút. Nghĩ tới chuyện hôm qua, lại khơi gợi cảm xúc kì lạ cho cô. LingLing từ hôm qua đến hiện tại, đối với cô gái này đều có một loạt cảm xúc đặc biệt. Cô không bài trừ chúng, nhưng vốn là người đa nghi, LingLing Kwong rất đề phòng với những thứ mới lạ. Một loạt những hành động kì lạ của bản thân đối với người bên cạnh, cô cũng chính là tự đang nghi ngờ chính mình, liệu có còn tỉnh táo hay không? Orm bên cạnh, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vai đeo túi xách đen. Mái tóc xám tùy ý xoăn lơi xinh đẹp. Nàng khẽ cúi đầu ăn lăn, hai tay giữ chặt quai túi xách mở lời xin lỗi. Biết cô đang nhìn mình, cảm giác e sợ dâng trào, một chút cũng không dám ngước lên nhìn người bên cạnh thêm một cái.Dáng vẻ hổ thẹn của Orm có chút giải khuây."Tội gì?" LingLing thu lại ánh nhìn, lạnh nhạt quay đầu nhìn thẳng về phía cánh cửa. Lời không đầu không đuôi nhàn nhạt thăm dò."Không...còn nhớ nữa." Hết cách, nàng thật sự không thể nhớ kĩ mình đã làm gì trong lúc say hôm qua. Chỉ có thể xin lỗi...Khi Orm trả lời, cũng là lúc tiếng chuông của thang máy thông báo. Toà nhà Kwong Town rất lớn, dù có dùng công nghệ hiện đại tiên tiến nhất như thang máy của nơi đây, thì thời gian đi lên cũng rất lâu. Vốn những điều đó rất bình thường, chỉ là người đi cùng với nàng không chút nào tầm thường. Cảm giác khi đi mới trở lên lâu đến như vậy.Cánh cửa mở ra, sớm đã có một đám người đứng xếp hàng cúi chào. Theo lệ, rất ít khi chiếc thang máy này hoạt động xuống các tầng khác, nhưng hôm nay lại đặc cách dừng ở đây. Mọi nhân viên dù có bận rộn bao nhiêu cũng đều phải ra chào hỏi nhân vật bên trong. Nàng vội cúi đầu chào LingLing Kwong, sau đó mau chóng chạy trốn vào phòng ban của mình. Tất cả người ở nơi đây, đến khi cánh cửa kia đóng lại mới dám đứng thẳng người. Bấy giờ họ mới dám để ý tới chuyện lạ vừa diễn ra. Cô gái thực tập sinh mới lại từ thang máy riêng của Kwong gia chạy ra. Tất cả đều tò mò nhưng không kẻ nào dám mở miệng ra đặt câu hỏi. Chỉ có thể ngó nhìn nàng bằng đôi ánh mắt kì lạ. Cũng chẳng người nào còn để tâm đến việc thực tập sinh mới đã đến trễ giờ làmKim chủ sau lưng cỡ này!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me