TruyenFull.Me

Lingorm Nu Hon Doi Tra

"Kẹo sẽ làm tâm trạng ta tốt hơn"

LingLing nhìn xuống vật nhỏ trong lòng bàn tay, khẽ nhíu mày. Cô không nói gì, chỉ lặng im một lúc, cảm giác không rõ ràng cứ dâng lên trong lòng. Nhưng Orm không bỏ cuộc, đôi mắt lấp lánh như hiểu rõ những gì LingLing không nói ra.

"Chị... tâm trạng không tốt sao?" Orm khẽ hỏi, giọng điệu vừa e dè vừa quan tâm, như sợ rằng mình đang đụng phải điều gì đó tế nhị. Nàng ngước nhìn LingLing, đôi mắt trong trẻo đầy sự lo lắng.

LingLing không vội trả lời, chỉ thở dài một hơi rồi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhưng không còn sự tức giận như trước.

"Tôi bình thường." Cô nói, giọng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, như đã thành thói quen giấu kín mọi cảm xúc.

Orm vẫn không thể nắm bắt được, nhưng nàng vẫn cảm thấy như có gì đó chưa nói ra. Tuy nhiên, nàng không ép buộc, chỉ nhẹ nhàng ngồi cạnh và chờ đợi.

"Trò trẻ con." LingLing lẩm bẩm, như thể đang tự giễu chính mình, nhưng vẫn có chút dịu dàng trong giọng nói.

Không gian yên lặng lạ lùng, đến tiếng động cơ của xe cũng không có.

Orm ngồi im lặng bên cạnh LingLing, ánh mắt lướt qua cửa kính xe, cảm giác bất an lẩn khuất trong lòng. Nàng không hiểu vì sao LingLing lại muốn gặp mình vào buổi tối hôm nay. Đặc biệt là khi nàng không hề nhận được lời giải thích rõ ràng trước đó.

Nhìn bộ đồ công sở còn mặc trên người, Orm không khỏi có chút bất mãn. Cả ngày hôm nay, nàng đã phải chịu đựng sự căng thẳng trong công việc, giờ lại còn bị ép phải giữ nguyên bộ đồ đó, chẳng thể thoải mái một chút nào. Nhưng với tính cách của LingLing, nàng biết mình không thể nào kêu ca, chỉ đành ngồi im chịu đựng.

"Tan, đến Trung tâm thương mại" LingLing bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng rõ ràng, như thể đã chuẩn bị sẵn tất cả.

Orm quay lại nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này. Lẽ nào LingLing đã có kế hoạch gì đó mà nàng không biết?

LingLing không hề nhìn Orm, ánh mắt bình thản nhìn về phía trước. Cô hiểu được sự mệt mỏi của người bên cạnh, không muốn quá lộ liệu, cũng không thể phủ nhận rằng lúc này, việc cần làm là không thể trì hoãn.

Con đường đông đúc mau chóng được dẹp ra một khoảng trống, thẳng tắp một đường tới trung tâm thương mại lớn. Khi Tan mở cửa xe, mọi thứ nơi này như trống không, không còn dáng vẻ đông đúc như ngày thường.

LingLing xuống xe, bảo vệ mau chóng mang ô tới che khuất gương mặt cô, người điềm nhiên đi vào. Orm theo sau cô, không dám ngó nhìn quá nhiều.

"Chị, chúng ta ăn cơm ở đây sao?"

Tan như hiểu rõ vấn đề, mau chóng đi cạnh Orm, anh mỉm cười hiền lành nói.

"Kwong gia thấy cô mặc đồ không phù hợp. Mất khí chất của ngài. Đi nào cô cứ tuyệt nhiên chọn vài bộ"

Tan khéo léo dẫn dắt, dường như tính cách tự cao của anh ta cũng lây từ chủ nhân mà ra.

Orm liếc nhìn LingLing, ánh mắt đầy nghi hoặc. Cảm giác như bị chê trách, nhưng rõ ràng nàng chưa định đến cuộc hẹn.

"Chị... thật sự cần em thay đồ sao?" Nàng chớp chớp mắt, linh cảm như mình bị dắt mũi mà không thể phản kháng.

LingLing cuối cùng cũng liếc qua Orm một cái, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, không vội vàng cũng không biểu lộ cảm xúc.

"Tôi không ép, nhưng tôi không thích nhìn thấy người của mình trông xuề xòa."

Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến Orm đứng hình trong vài giây. Nàng không rõ LingLing có vô tình hay cố ý dùng chữ "người của mình,"trái tim nàng bất giác đập nhanh hơn. Nhưng nếu xét về lí, nàng đang đúng là nhân viên của tập đoàn Kwong mà. Liệu lời kia tại sao lại khiến nàng phiền lòng nhiều đến thế

Tan ho nhẹ một tiếng, cố tình cắt ngang không khí ái muội.

"Cô cứ thoải mái chọn, đừng làm khó ngài ấy."

Orm lườm Tan, nhưng rồi cũng đành thở dài, miễn cưỡng gật đầu.

"Được rồi, tôi thay là được chứ gì."

Nhân viên cửa hàng lập tức dẫn nàng vào một khu vực riêng tư, đưa ra hàng loạt bộ trang phục phù hợp.

LingLing không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Orm biến mất sau cánh cửa thử đồ. Nhân viên của cửa hàng đã kính cẩn kê một chiếc ghế tựa thoải mái phía đối diện cho cô. Người này điềm nhiên ngồi trên ghế, gương mặt khắc họa vẻ thanh tao.

Tan đứng cạnh, thấp giọng nói:

"Kwong gia thực sự để tâm đến cô ấy."

LingLing khẽ nheo mắt, giọng điệu lạnh nhạt:

"Chuyện không liên quan đến cậu."

Nhưng Tan chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Trong phòng thử đồ, Orm nhìn những bộ quần áo trước mặt mà cảm thấy có chút phiền lòng. Nhưng cảm giác thoát khỏi bộ độ công sở kia quả thực cũng vô cùng tốt

"Nghiêm túc chứ... Chỉ là đi ăn tối thôi, có cần phải cầu kỳ vậy không?" Nàng lẩm bẩm, nhưng rồi vẫn chọn một bộ váy ôm sát màu đen đơn giản, không quá phô trương nhưng lại đủ thanh lịch.

Sau khi chỉnh trang xong, Orm bước ra ngoài. Ngay khi nhìn thấy nàng, ánh mắt LingLing hơi dừng lại một giây, nhưng rất nhanh đã trở về vẻ lạnh nhạt thường thấy.

Orm cảm nhận được điều đó, khóe môi khẽ cong lên.

"Chị không định khen một câu sao?" Nàng chớp mắt nhìn LingLing, cố tình trêu chọc.

LingLing không trả lời ngay, chỉ chậm rãi bước đến gần, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại. Gương mặt lạnh lùng như đang suy xét gì đó rồi mới nói

"Đẹp." Cô nói ngắn gọn, giọng điệu không mang theo cảm xúc thừa thãi, nhưng lại khiến tim Orm đập nhanh một nhịp.

Orm cười nhẹ, có chút hài lòng.

"Vậy bây giờ chúng ta có thể đi ăn chưa?"

LingLing khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm như suy nghĩ điều gì đó.

"Ừm."

Tan lập tức ra hiệu cho nhân viên chuẩn bị xong mọi thứ. Khi cả ba bước ra khỏi cửa hàng, không khí bên ngoài vẫn tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Trung tâm thương mại vốn đông đúc giờ đây dường như chỉ còn lại họ.

Orm không nhịn được mà hỏi:

"Chị bao cả nơi này sao?"

LingLing không trả lời ngay, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái.

"Không thích?"

Orm nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch.

"Không phải không thích, chỉ là... có chút khoa trương."

LingLing vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên một chút.

"Vậy thì quen dần đi."

Lời nói ấy khiến Orm bất giác dừng lại một chút, cảm giác như có gì đó rất khác lạ ẩn chứa bên trong. Nhưng trước khi nàng kịp nghĩ sâu hơn, LingLing đã đi trước, để lại nàng với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Orm khẽ bĩu môi nhưng vẫn nhanh chóng bước theo. Nàng không muốn bị bỏ lại phía sau, nhất là khi LingLing có vẻ như không chờ đợi ai bao giờ.

Tan đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Một nhà hàng sang trọng trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại đã được chuẩn bị riêng, ánh đèn dịu nhẹ tạo nên bầu không khí ấm áp nhưng không kém phần tinh tế.

Nhân viên cung kính mở cửa, LingLing đi trước, Orm theo sau, ánh mắt nàng lướt qua không gian xung quanh, không khỏi thầm thán phục sự xa hoa mà LingLing có thể tạo ra chỉ trong tích tắc.

Bữa tối đã được dọn sẵn, những món ăn tinh tế bày biện đẹp mắt, nhưng Orm không vội động đũa mà chỉ tựa lưng vào ghế, mắt khẽ nheo lại.

"Chị vẫn chưa nói vì sao hôm nay lại gọi em ra đây."

Con người nàng nếu không biết được mục đích, bản thân sẽ ăn không ngon ngủ không yên

LingLing đặt ly rượu vang xuống bàn, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Orm.

"Chẳng phải em nói kẹo có thể làm tâm trạng tốt hơn sao?"

Orm hơi sững người, nhớ lại cuộc trò chuyện trên xe ban nãy. Nàng chớp mắt, như không tin được. Người này lại thật sự để tâm những gì nàng nói.

"Chị nghiêm túc đến mức này chỉ vì câu nói đó?"

LingLing không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm không đọc được cảm xúc. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, LingLing Kwong vẫn giữ được vẻ điềm nhiên khó đoán của mình

Orm bất giác bật cười.

"Chị đúng là kỳ lạ thật đấy."

LingLing không phủ nhận, cũng không phản ứng, chỉ nâng ly ra hiệu nhân viên tới rót rượu. Rõ ràng không có ý định phản bác nàng

Orm chống cằm nhìn cô, nụ cười vẫn vương trên môi. Đôi mắt hổ phác long lanh dưới ánh nến như những vì sao sáng ngọt ngào. Giống như chúng có thể xoa dịu bất kì trái tim mệt mỏi nào.

"Vậy... chị có thấy tâm trạng tốt hơn chưa?"

LingLing dừng lại một chút, ánh mắt khẽ dao động. Cô không trả lời ngay mà chỉ nhìn Orm thật lâu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Cuối cùng, cô chậm rãi nói:

"Em ngồi đây, tôi thấy cũng không tệ."

Orm bất giác đỏ mặt, nhưng nàng nhanh chóng quay đi, cầm ly rượu lên che giấu cảm xúc của mình. Lần nào để LingLing mở miệng, nàng lập tức đều bị mất thế chủ động hoàn toàn. Hoặc đúng hơn, họ Kwong vẫn luôn giữ thế chủ động chỉ khi nói mới lập tức chặn đi khí thế của nàng.

"Chị đúng là biết cách làm người khác bất ngờ."

LingLing không nói gì thêm, chỉ im lặng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt Orm, như thể đang cân nhắc điều gì đó mà chính bản thân cô cũng chưa rõ.

Không khí trong phòng ăn trở nên trầm lắng hơn, nhưng không hề khó chịu. Orm vẫn chống cằm, ánh mắt lấp lánh như đang nghiền ngẫm điều gì đó.

"Chị biết không, đôi lúc em cảm thấy chị là người khó hiểu nhất trên đời." Nàng xoay xoay ly rượu trong tay, giọng điệu nửa thật nửa đùa.

LingLing không tỏ vẻ ngạc nhiên trước lời nói ấy. Cô khẽ dựa lưng vào ghế, ánh mắt bình thản nhìn Orm.

"Đang cố gắng tìm hiểu?"

Orm mỉm cười, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên miệng ly.

"Chắc vậy. Dù sao thì em cũng là luật sư, việc tìm kiếm sự thật chính là sở trường của em"

LingLing im lặng một chút, khóe môi cong lên rất nhẹ, gần như không nhận ra.

"Sự thật có thể không như mong đợi."

Orm chớp mắt, trong lòng hơi gợn lên một cảm giác lạ lùng. Nhưng nàng không để bản thân bị cuốn vào quá nhiều, chỉ đơn giản nhún vai.

"Vậy thì càng thú vị. Em thích những vụ án khó đoán."

LingLing nhìn nàng một lúc lâu, sau đó chậm rãi đặt ly rượu xuống bàn. Ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Được. Vậy thử đoán xem, tại sao tôi lại đưa em đến đây?"

Orm ngẩn ra, không ngờ LingLing lại trực tiếp thách thức mình như vậy. Nàng hứng thú ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng lên vui vẻ.

"Nếu em đoán đúng, chị sẽ thưởng gì cho em?"

LingLing không trả lời ngay, chỉ hơi nghiêng đầu, vẻ mặt không để lộ chút gợi ý nào.

"Em muốn gì?"

Orm nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt trong trẻo nhưng chứa đựng sự tinh nghịch ẩn sâu.

"Nếu em đoán đúng... chị nợ em một điều ước. Một điều mà em có thể yêu cầu bất cứ lúc nào."

LingLing khẽ nhướng mày, nhưng cô không từ chối ngay lập tức. Sự im lặng của cô khiến Orm càng thêm tò mò. Người này thường có suy nghĩ rất kín kẽ, hầu như cô sẽ không hứa trước với ai bất kì điều gì mơ hồ. Nhưng lần này, Orm chính là lần phá lệ duy nhất

"Được." Cuối cùng, LingLing gật đầu.

Orm hơi ngạc nhiên vì sự dễ dàng này, chính này có khi cũng không dám tin vào tai mình, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Vậy em đoán nhé... Chị gọi em ra đây không chỉ vì chuyện công việc, đúng không?"

LingLing vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không khẳng định cũng không phủ nhận.

Orm hít một hơi sâu, cảm giác tim đập nhanh hơn một nhịp. Rõ ràng nàng đang rất căng thẳng.

"Thật ra, chị chỉ muốn tìm một lý do để gặp em."

Câu nói vừa dứt, không khí trong phòng như chững lại. Orm không chắc mình có đoán đúng không, nhưng nàng có thể cảm nhận được một tia dao động trong đôi mắt LingLing.

Một tia cảm xúc mong manh, mà nếu không chú ý kỹ, nàng sẽ bỏ lỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me