Lingorm Nu Hon Doi Tra
"Tiểu thư Kronnaphat...?" Một người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt bà phúc hậu mỉm cười. Bà ấy đeo một chiếc tạp dề gọn gàng nhưng dáng vẻ lại có chút khác lạ. Có lẽ là người thay cô quản lí nơi này."À dạ...con...?""Tiểu thư ăn xong rồi dùng thêm trái cây nhé. Hôm nay Kwong gia chắc sẽ không để cô đợi lâu đâu."Bà mỉm cười hiền lành, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô một đĩa trái cây mát lạnh đã được cắt gọn gàng. Đây không phải lần đầu vị đại nhân kia mang người về. Bà đã cùng cô lớn lên, nguyện chăm sóc cô khi Kwong gia lâm vào cảnh đường cùng nhất. Bà hiểu rõ cô hơn ai hết.Năm ấy, khi cô 16 tuổi, Kwong gia cũng từng mang một cô bé về, dù rất vội vàng trở đi nhưng đó là lần duy nhất cô tình nguyện để người khác vào nơi này. Đứa trẻ với đôi mắt tràn ngập đề phòng, ánh nhìn vừa quật cường vừa bướng bỉnh. Khi đó, LingLing nhìn cô bé ấy bằng ánh mắt giống hệt cách cô đang dùng với người trước mặt bà bây giờ. "Dạ vâng, bà cứ gọi con là Orm ạ""Vậy Orm là bạn gái của Kwong gia sao?" Bà May nhìn Orm hỏi, đôi mắt bà toát ra ý cười hạnh phúc."Dạ không đâu...bọn con chỉ là đồng nghiệp thôi" Orm có phần kinh ngạc, nàng ngập ngừng giải thích. Khi nhắc tới hai chữ bạn gái, Orm lại cảm thấy trái tim rơi mất một nhịp. Nàng không dám nhận bừa, dù cô đã cứu nàng đi nữa cũng không chắc người lạnh lùng kia có cảm giác với nàng. Nói gì tới việc có danh phận cao như thế."Ồ vậy là sắp cưới rồi..." Bà lẩm bẩm hài lòng.Nhưng Orm không nghe rõ lời đó, nàng ngẩn ngơ hỏi lại."Dạ?""Vậy con thấy Kwong gia ngài ấy thế nào?"Orm hơi khựng lại trước câu hỏi ấy. Nàng biết bà May có vẻ là người thân cận của Kwong gia, nhưng sự quan tâm này dường như còn sâu sắc hơn cả trách nhiệm thông thường.Nàng nhẹ nhàng đặt thìa xuống, ánh mắt thoáng qua một tia lúng túng. "Dạ... chị ấy rất tài giỏi, cũng rất-""Rất đáng sợ đúng không?" Bà May cười hiền, ánh mắt như thể đã nghe được câu trả lời dù nàng chưa nói hết.Orm vội lắc đầu. "Dạ không... Ý con là, chị ấy nghiêm túc và khó đoán, nhưng không phải kiểu đáng sợ..."Bà May gật gù, nụ cười vẫn không thay đổi. "Vậy là con thấy đáng tin cậy?"Orm mím môi. Đáng tin cậy? Nếu xét trên phương diện một vị sếp địa vị hơn vạn người, nàng không thể phủ nhận điều đó. Nhưng nếu là trên phương diện khác... nàng chẳng thể nào chắc chắn. Người ấy lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách, lại luôn giữ chừng mực với nàng. Nhưng đôi khi, chỉ đôi khi thôi, ánh mắt ấy khiến nàng hoảng hốt đến mức không dám đối diện.Bà May vẫn kiên nhẫn nhìn nàng chờ đợi câu trả lời. Orm hắng giọng, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp. "Chị ấy... luôn làm rất tốt công việc của mình.""Ồ..." Bà May gật gù đầy ẩn ý. "Vậy là sắp cưới rồi.""Dạ?!" Orm suýt nữa làm rơi cái thìa.Bà May thản nhiên tiếp tục sắp xếp lại đĩa trái cây, như thể vừa rồi chỉ là câu cảm thán bình thường. "Không có gì, ăn đi con. Kwong gia ngài ấy có lẽ sẽ xuống sớm thôi"Orm nhìn bà May, lại nhìn xuống đĩa trái cây trước mặt mình, bỗng dưng có cảm giác như mình vừa vô tình bước vào một câu chuyện mà ai cũng biết trước kịch bản, chỉ trừ nàng.Khi nàng vẫn còn đang ngẩn ngơ trước mọi chuyện xảy ra sáng nay. Bữa sáng trên bàn sớm đã nguội lạnh. Tay vẫn cầm chặt chiếc thìa ngơ ngác không buông.Trên tầng, LingLing đã sớm xong việc. Cô điềm tĩnh đi xuống, mỗi bước chân đều nhìn theo bóng lưng của nàng."Bữa sáng không hợp khẩu vị?" Cô đứng sau nàng từ bao giờ, khẽ lên tiếng làm xáo động tâm trạng đang rối răm của Orm."Tôi xin phép!" Tan cúi đầu lặng lẽ trở về. Để lại không gian riêng cho hai người."Không...đồ ăn rất ngon."LingLing không vội đáp, ánh mắt cô dừng lại trên đôi tay đang nắm chặt chiếc thìa của Orm. Ngón tay nhỏ nhắn kia siết đến mức khớp trắng bệch, như thể nàng đang cố giữ lại chút kiểm soát trong thế giới đầy rẫy những điều bất ngờ này.Cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách không xa nhưng cũng chẳng quá gần. "Vậy sao?" Giọng nói của LingLing nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sự dò xét mà Orm không thể lờ đi.Orm gượng cười, cố tỏ ra thoải mái. "Chắc tại sáng nay hơi mệt..."LingLing không nói gì, cầm một chiếc dĩa lấy miếng trái cây để sẵn trên bàn, rồi bất ngờ đưa đến bên môi nàng. "Ăn chút đi. Dù sao cũng không nên để bụng đói."Orm sững người, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm của LingLing. Nàng cảm thấy hơi thở mình có chút mất nhịp."Nếu không muốn, tôi cũng không ép." LingLing rụt tay lại, như thể hành động vừa rồi chỉ là một cử chỉ vô tình, không mang ý nghĩa gì đặc biệt.Nhưng chính điều đó lại khiến Orm có chút hoảng loạn. Không hiểu sao, nàng lại cắn nhẹ môi, rồi nghiêng người tới, khẽ há miệng nhận lấy miếng trái cây từ tay LingLing.Vị ngọt lan trên đầu lưỡi, nhưng chẳng thể ngọt bằng ánh mắt của người đối diện.LingLing nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên. "Ngoan."Orm bỗng cảm thấy mặt mình hơi nóng, vội quay đi. "Em... em ăn xong rồi!"Nàng vừa nói vừa đứng dậy như muốn chạy trốn, nhưng một bàn tay đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay nàng, kéo nhẹ.LingLing nhìn theo Orm đang đứng dậy, ánh mắt cô vẫn bình tĩnh nhưng sâu thẳm như mặt hồ lặng gió. Đôi mắt lại mắt lại vương chút mong chờ."Em phải về công ty lấy xe mang đi sửa." Orm cắn môi đành lên tiếng, giọng nói có phần vội vã, như thể nàng muốn trốn tránh bầu không khí bất thường này ngay lập tức. "Nếu không, thứ Hai em sẽ không có xe để đi làm."LingLing không đáp ngay. Cô chỉ lặng lẽ chống tay lên bàn, đôi mắt khẽ híp lại, như thể đang cân nhắc điều gì đó.Rồi, rất chậm rãi, cô lên tiếng: "Vậy để tôi đưa em đi."Orm khựng lại. Nàng chớp mắt, không chắc mình có nghe nhầm hay không. "Chị... muốn chở em đi?""Ừ." LingLing gật đầu, giọng điệu thản nhiên như thể vừa nói một chuyện hết sức bình thường.Nhưng với Orm, đây không bình thường chút nào. "Không phải anh Tan đã về rồi sao?""Tôi có thể tự đi." LingLing trả lời, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, mang theo một sự chắc chắn không thể lay chuyển.Không trần trừ, LingLing lập tức đi lên phòng thay đồ. Người làm cũng theo lời căn dặn gọi tài xế lái xe chuẩn bị sẵn sàng trước cửa, chờ cô.Đến khi đứng trước mặt nàng, người này đã nghiêm chỉnh với chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, phong thái điềm tĩnh như thường lệ"Nhưng mà..." Orm do dự, cảm giác lo lắng hiện rõ trong giọng nói. "Hình như chị không thường lái xe."LingLing hơi nghiêng đầu, như đang nhớ lại. "Từ ba năm trước."Orm nuốt khan, không biết nên phản ứng thế nào. "Vậy... thôi để em tự bắt xe cũng được." Nàng cố tìm một cái cớ để trốn tránh, nhưng chẳng dễ dàng gì.LingLing nhướn mày, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt. "Em không tin tôi?""Không phải không tin..." Orm lẩm bẩm, nhưng rõ ràng nàng đang hoài nghi, còn không biết phải nói gì cho hợp lý.LingLing đứng dậy, chỉnh lại cổ tay áo, giữ phong thái điềm nhiên như cũ. "Vậy đi thôi."Orm nhìn cô, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ-chuyến đi này có khi còn đáng lo hơn cả việc xe nàng bị hỏng.Trong xe, không khí vô cùng yên tĩnh. LingLing ngồi ở ghế lái, vị trí mà ba năm rồi cô chưa trở lại. Mái tóc đen dài buông xõa trên chiếc áo sơ mi trắng, mở hai nút, lộ ra vẻ quyến rũ, vừa cao quý lại vừa đầy cuốn hút. Gương mặt cô tĩnh lặng, nghiêm túc khi lái xe, nhưng không thể phủ nhận rằng có một nét gì đó đào hoa, quyến rũ trong từng cử động.Tốc độ cô đi vừa phải, không quá nhanh cũng không chậm, giữ một trạng thái bình ổn nhất. Nội thất bên trong xe như thể chiếc xe này vẫn còn mới nguyên, chưa từng được sử dụng qua.Orm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mơ màng rồi bất chợt hỏi: "Đây là một chiếc xe mới khác?"LingLing liếc nhìn Orm, khóe môi khẽ nhếch lên, như thể đang hài lòng với câu hỏi đó. Cô không vội đáp, để một khoảnh khắc im lặng trôi qua, rồi mới lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự quyến rũ khó cưỡng: "Em là người đầu tiên."Cô vốn có thói quen mua rất nhiều xe, nhưng chiếc này lại đặc biệt. Nó có dáng vẻ ấm cúng, khiến cô tự mình lựa chọn kĩ lưỡng. Và hiện tại khi lái nó, cô lại chỉ nghĩ đến em. Ghế phụ của chiếc xe này rõ ràng chỉ dành cho một người, và vì thế, Hạ Vân phải nằm trong gara một thời gian dài trước khi được sử dụng.Orm ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua LingLing, không khỏi cảm thấy có gì đó kỳ lạ. "Có vẻ nó rất đặc biệt với chị."LingLing mỉm cười, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt của cô lại toát lên vẻ gì đó chưa thể thổ lộ. "Ừ, nó là Hạ Vân."Nắng hạ đầu mùa-tình đầu của tôi•••Rất nhanh đã đến nơi, LingLing theo chỉ dẫn của nàng đi tới nhà để xe của nhân viên. Đến trước một chiếc xe trắng đặc biệt duy nhất đang đậu trong dãy xe phòng ban. Hôm nay là chủ nhật, nhưng xung quanh các dãy khác vẫn còn rất nhiều xe đang đỗ. Nhân viên của Kwong Town thật sự rất chăm chỉ. Nàng vốn định xuống xe một mình, vì nghĩ rằng LingLing sẽ không rảnh phiền phức nghĩ tới chuyện riêng của nàng. Có lẽ chị có việc ở công ty lên mới tiện đường đưa nàng đến. Vào tới đây Orm cũng sẵn sàng tạm biệt vị đại nhân kia, dù có hơi chút tiếc nuốiNhưng người kia lại không có ý định đó, cũng xuống xe theo nàng. LingLing bước xuống xe, không vội rời đi, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát từng chi tiết quanh khu vực đỗ xe. Orm quay lại nhìn cô, ngạc nhiên khi thấy cô vẫn tiếp tục theo mình."Chị không cần xuống đâu," Orm nói, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng có chút lạ lùng. "Em có thể tự lo xong xuôi được mà."LingLing không đáp lời, gương mặt lạnh nhạt bước theo nàng, rồi đi xung quanh như thể đang kiểm tra tình hình. Cô điềm tĩnh, mỗi bước chân đều chắc chắn, thể hiện rõ ràng phong thái của một người không dễ bị làm phiền."Em không cần lo, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng mọi chuyện ổn." LingLing nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sự quan tâm, khiến Orm dù không muốn thừa nhận cũng cảm thấy ấm áp.Orm khẽ thở dài trong lòng, tự nhủ rằng có lẽ chị chỉ đơn giản là muốn bảo vệ mình, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy hơi bối rối vì hành động của LingLing. Nàng dừng lại trước chiếc xe trắng, nhìn chiếc xe hơi cũ kỹ của mình, lòng có chút ngậm ngùi.LingLing đứng cạnh, ánh mắt nhìn chiếc xe của Orm với một vẻ kín đáo, như thể đang đoán trước điều gì đó. "Xe này không hợp với em." Cô lên tiếng, lời nói vừa khéo léo vừa có chút gì đó như ra lệnh, khiến Orm phải dừng lại, đôi mắt mở to nhìn cô."Ý chị là sao?" Orm hỏi, không hiểu hết ý của LingLing.LingLing không trả lời ngay, thay vào đó cô quay sang xe của mình, ánh mắt khẽ lóe lên sự quyết đoán. "Chúng ta đi thôi."Với một câu nói đơn giản, LingLing như đã quyết định thay cho Orm, làm cho nàng dù không muốn cũng phải đồng ý bước vào chiếc xe của cô lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me