TruyenFull.Me

LINGORM - SAU KHI ĐÁNH DẤU NHẦM CHỊ CỦA BẠN GÁI CŨ

Chương 38

lingorm27051105


Phòng họp cách âm rất tốt, âm thanh bên ngoài nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Quảng Linh Linh ngồi trên ghế dựa, ngẩn người nhìn xung quanh.

Lúc này Trần Mỹ Linh rất giống với ấn tượng của Quảng Linh Linh khi lần đầu gặp nàng, vừa cường thế vừa đáng sợ.

Lúc ở lầu sáu, Quảng Linh Linh nhìn thấy Trần Mỹ Linh có vài biểu cảm khác biệt. Lúc ấy, Trần Mỹ Linh trông giống như một sinh vật mềm mại. Tuy nhiên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Trần Mỹ Linh lại có thể đối xử với người khác cường ngạnh như vậy. 

Khoảnh khắc mềm mại ấy, rốt cuộc, có phải là diện mạo thực sự của nàng, hay chỉ là một tầng "thủ đoạn"?

Chẳng hạn như lúc nàng nói chuyện với người "nhị thúc" kia, giọng điệu rất cứng rắn.

Một mặt, Trần Mỹ Linh thể hiện khí thế mạnh mẽ, một mặt lại cố gắng mềm mỏng, giả vờ khó xử, mặt khác, lại còn muốn châm ngòi ly gián...

Quảng Linh Linh chờ cho đến khi người kia rời đi mới bước ra. Khi vào phòng, cô thấy Trần Mỹ Linh đang ngồi dựa vào ghế xoay, mắt nhắm lại, sắc mặt mệt mỏi. Nhìn thấy trạng thái ấy của Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh cảm giác nàng giống như một viên ngọc trai bị bỏ rơi. Thực ra, nàng mới chính là ngọc trai quý giá.

"Chị đã ăn cơm chưa? Em có mang theo cơm." Quảng Linh Linh mở miệng, đồng thời đặt ba lô lên bàn cạnh Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh mở mắt ra nhìn, thấy Quảng Linh Linh mang theo một cái ba lô lớn, từ bên trong lấy ra một hộp giữ ấm có vài tầng.

"..." Tâm trạng hỏng bét lúc nãy của Trần Mỹ Linh đã thay đổi.

Đứa trẻ này thật là... trước khi đi làm đã chuẩn bị cơm sẵn rồi.

Ở bên ngoài làm việc cũng mang cơm theo, đây là cái thói quen đáng yêu gì đây.

"Có đủ cho hai người ăn không?" Trần Mỹ Linh đứng dậy, ngồi xuống bàn trà nhìn vào hộp cơm, xem hôm nay có món gì.

"Đủ cho chị ăn no." Quảng Linh Linh trả lời.

"Hôm nay tôi đã gọi cơm trưa cho em. Đồ ăn em làm tôi sẽ không khách sáo."

Trần Mỹ Linh có trợ lý chuẩn bị cơm trưa cho nàng tại văn phòng. Quảng Linh Linh đang làm việc ở đây nên nàng cũng gọi luôn cho cô. Hôm nay, nàng đã không còn hy vọng có thể ăn cơm do Quảng Linh Linh nấu. Nhưng không ngờ Quảng Linh Linh lại mang cơm theo.

Trần Mỹ Linh ăn phần cơm mà Quảng Linh Linh mang đến, còn dư lại Quảng Linh Linh ăn. Hơn nữa, cơm trưa trợ lý đặt, Quảng Linh Linh cũng ăn sạch sẽ.

Với khẩu vị của Quảng Linh Linh, cơm trưa mà Trần Mỹ Linh đặt thật sự rất ngon, tiêu chuẩn của nhà hàng Michelin. Nhìn có vẻ không nhiều, nhưng giá lại đắt.

Trần Mỹ Linh lại đưa cơm này cho cô, trong khi nàng ăn cơm chuẩn bị tại nhà.

Trước đây, Quảng Linh Linh từng nghi ngờ rằng Trần Mỹ Linh giao công việc cho cô chỉ để làm khó hay trừng phạt cô. Nhưng bây giờ, cô mới nhận ra rằng nàng thực sự thích ăn những món cô nấu. Cho dù nàng đã gọi đồ ăn ngon hơn, cũng không ăn, chỉ ăn cơm cô nấu. Cái này làm cho Quảng Linh Linh có một suy đoán...

Trần Mỹ Linh ăn cơm một cách chậm rãi, mỗi miếng đều nhai rất cẩn thận, trông rất nghiêm túc khi ăn. Trước giờ Quảng Linh Linh không để ý lắm, nhưng giờ nhìn thấy là biết Trần Mỹ Linh thực sự thích ăn cơm cô nấu. Điều này khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác vui sướng.

Chờ nàng xong, Quảng Linh Linh thu dọn đồ đạc.

Trần Mỹ Linh ngồi nhìn, trong nháy mắt nàng có cảm giác như mình trở thành công nhân bình thường đi làm đều đặn mỗi ngày, mang theo cơm nhà ăn trưa.

"Giữa trưa nghỉ ngơi một chút, em ở lại đây với tôi." Trần Mỹ Linh lên tiếng khi thấy Quảng Linh Linh đã thu dọn xong.

Quảng Linh Linh hơi bất ngờ nhìn Trần Mỹ Linh, đồng thời mặt cô cũng đỏ lên.

"Nghỉ... nghỉ trưa thế nào?" Quảng Linh Linh giọng hơi lắp bắp.

"Lại đây." Trần Mỹ Linh đứng dậy, vẫy vẫy tay, dẫn Quảng Linh Linh vào phòng nghỉ trong văn phòng.

Bên trong có giường, còn có phòng vệ sinh riêng.

"Thay quần áo đi." Trần Mỹ Linh lấy bộ quần áo ở nhà đưa cho Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh cứng người lại. Đây chính trụ sở chính của Trần thị!

"Không thay quần áo, ôm sẽ không thoải mái. Ngoan, đi thay đi." Trần Mỹ Linh nhẹ giọng giống như đang dỗ một đứa trẻ.

Quảng Linh Linh cầm quần áo trong tay, lúng túng đi vào phòng vệ sinh thay đồ.

Trần Mỹ Linh ngồi trên giường, ung dung thong thả thay quần áo.

Quảng Linh Linh thay đồ xong, bước ra ngoài, nhưng lập tức lại quay trở lại.

Trần Mỹ Linh vẫn đang thay quần áo.

Khuôn mặt cô bừng đỏ, nóng ran, trong đầu lại không thể vứt đi hình ảnh đó.

Thật trắng, thật...

Quảng Linh Linh mạnh mẽ lắc đầu, vội vàng rửa mặt.

Dòng nước này, thật trắng, thật...

【 Cứu mạng, cứu mạng, 】

Quảng Linh Linh đối với bản thân hết chỗ nói rồi, chỉ là những hình ảnh này lại làm cô liên tưởng đến đêm ở phòng cách ly.

"Đang làm gì vậy?" Giọng Trần Mỹ Linh vang lên, Quảng Linh Linh cảm nhận được một lực nhẹ từ vai truyền đến.

Cô lấy lại tinh thần, không muốn để nàng nhìn thấy mặt của mình. Nhưng nàng đã đưa tay sờ lên mặt cô, ngón tay lạnh lạnh, làm cho mặt cô có chút độ ấm.

"Em sao vậy?" Trần Mỹ Linh áp sát vào ngửi được hương vị tin tức tố thoang thoảng của Quảng Linh Linh, nhẹ giọng hỏi.

Nàng chưa kịp phóng tin tức tố để cạy trân châu trai, Quảng Linh Linh một mình ở trong phòng vệ sinh phóng tin tức tố sao?

Quảng Linh Linh tay nhanh hơn não, ôm lấy eo Trần Mỹ Linh. Mặt cô chôn sâu vào vai nàng, hô hấp hoàn toàn rối loạn.

"Chị, xin lỗi... em...em..." Thanh âm của Quảng Linh Linh có chút khàn khàn, sau đó buông Trần Mỹ Linh ra, quay đầu muốn rửa mặt.

Trần Mỹ Linh giữ chặt Quảng Linh Linh, rõ ràng có thể cảm nhận được môi cô đang run rẩy, răng đánh dấu cũng run.

"Có thể đánh dấu." Trần Mỹ Linh duỗi tay vỗ vỗ lưng Quảng Linh Linh, trấn an cô.

Với sự cho phép của Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh lại lần nữa ôm lấy nàng, như một con mãnh thú mất kiểm soát.

Khi cả hai trở lại phòng, Trần Mỹ Linh là được Quảng Linh Linh ôm đến giường. Chân nàng mềm nhũn, không nhấc nổi.

"Ngủ cùng tôi nửa tiếng." Trần Mỹ Linh khẽ nhắm mắt.

Quảng Linh Linh nằm bên cạnh Trần Mỹ Linh, nàng vẫn đang phóng ra tin tức tố nhè nhẹ, cô ngáp một cái, rồi nhắm mắt.

Trần Mỹ Linh kêu Quảng Linh Linh lên đây, thật sự chỉ muốn cô ở lại nghỉ trưa với nàng, thử xem có phải có cô, nàng sẽ ngủ ngon hơn không? Ai ngờ, Quảng Linh Linh lại vô tình phóng tin tức tố. Nhìn đứa trẻ đang cố gắng chịu đựng, nàng liền cho phép đánh dấu tạm thời để an ủi.

Trước khi ngủ, Trần Mỹ Linh nghĩ đứa trẻ này sao lại thư thế này, không phải sẽ không dễ dàng phóng tin tức tố sao, nhưng đầu óc buồn ngủ không hoạt động được, nàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Quảng Linh Linh cúi đầu nhìn thoáng qua gương mặt Trần Mỹ Linh đang ngủ say, rồi lập tức quay đi, không dám nhìn thêm. Trong lòng Quảng Linh Linh có suy đoán, là bởi vì cô đối với Trần Mỹ Linh có ý nghĩ xấu, nên mới...

Vừa rồi khi đánh dấu tạm thời, tay của cô có tư tưởng muốn lộn xộn trên người nàng, nhưng nhanh chóng bị lý trí đè xuống. Sau khi đánh dấu xong Trần Mỹ Linh ngửa đầu ánh mắt mông lung, giương môi thở dốc, trong nháy mặt cô muốn dùng sức hôn lên môi nàng. Trong đầu cô bây giờ toàn là Trần Mỹ Linh, không dám nhìn Trần Mỹ Linh lâu, sợ nhìn lâu rồi lại nhịn không được.

Trần Mỹ Linh không một chút đề phòng, nằm ở trong ngực cô mà ngủ. Còn Quảng Linh Linh vì những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu mình mà cảm thấy xấu hổ. Có thể xao động kỳ bị Trần Mỹ Linh kích thích lúc ở phòng cách ly, đến giờ còn chưa ổn định.

Nửa tiếng sau. Quảng Linh Linh cũng không có ngủ, chỉ nằm đó bình ổn lại tâm trạng, vừa nhìn Trần Mỹ Linh vừa lén lút sám hối..

Tiếng chuông báo thức vang lên, Trần Mỹ Linh tỉnh lại, nàng khẽ động đậy, đôi mắt chưa mở nhưng miệng đã khẽ hừ một tiếng.

Quảng Linh Linh tắt chuông báo, nghe Trần Mỹ Linh hừ nhẹ, cảm giác nàng không muốn thức dậy, giống như con mèo vào mùa đông ngủ chưa đủ đã bị kéo dậy. Cọ đầu trong ngực Quảng Linh Linh, muốn ngồi dậy, nhưng khi thân thể vừa nâng cao một chút liền ngã lại vài ngực cô.

Trong nháy mắt Quảng Linh Linh muốn ấn Trần Mỹ Linh xuống, nói với nàng muốn ngủ thì ngủ một lát, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, nàng đã mở mắt ngồi dậy.

Ánh mắt còn ngái ngủ, người đã đứng lên mang dép lê chậm chạp đi rửa mặt.

Quảng Linh Linh sợ nàng té, lập tức đứng lên đi theo, Trần Mỹ Linh cúi đầu rửa mặt, một giây trước ánh mắt còn mơ mơ màng màng, một giây sau khi ngẩng đầu lên ánh mắt đã dần dần lạnh đi, khoé môi hạ xuống, nghiêm túc lãnh đạm hơn vài phần.

Quảng Linh Linh không nhịn được nghĩ "Hoá ra lúc rời giường Trần Mỹ Linh có tính khí như vậy."

Nhìn Trần Mỹ Linh đã hoàn toàn thanh tỉnh, Quảng Linh Linh giúp nàng lấy quần áo.

Trần Mỹ Linh ở phòng vệ sinh thay quần áo, còn Quảng Linh Linh cũng ra ngoài nhanh chóng thay quần áo.

Sau khi hai người thu dọn xong đã 1 giờ rưỡi.

Trần Mỹ Linh đi ra khỏi phòng nghỉ, cả người lại biến thành Omega giỏi giang ưu nhã, lạnh lùng cường thế.

"Tôi có một số việc phải tham gia, em cứ về trước đi. À, về việc quay chụp, tôi sẽ không vì em mà đưa ra những điều kiện dễ hơn, nếu không phù hợp với mong muốn của tôi thì tôi sẽ từ chối. Tuy nhiên, tôi có thể cho em đi cửa sau. Nếu em muốn chụp gì hoặc cần ai phối hợp, tôi sẽ nói trợ lý Tiểu Triệu hỗ trợ cho em. Cô ấy có phương thức liên lạc của em, chắc em cũng có của cô ấy."

Đang lẽ Trần Mỹ Linh phải đi, nhưng nàng lại xoay người lại đi đến bên Quảng Linh Linh, thuận tay nhéo nhéo mặt cô. Gò má của cô dùng tốc độ nhanh nhất đỏ lên. 

Không chờ Quảng Linh Linh nói cái gì, Trần Mỹ Linh đã xoay người đi. Giày cao gót gõ từng nhịp từng nhịp xuống nền nhà.

Quảng Linh Linh đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi mới đi ra ngoài. 

Khi thang máy đang xuống dưới, Quảng Linh Linh lấy điện thoại ra xem. Lão Trương nói 1 giờ rưỡi vào làm việc, bây giờ chỉ còn kém một hai phút.

"Tiểu Quảng, giữa trưa cô đi đâu? Chúng tôi đang ở quán cà phê gần đây để thảo luận công việc, gọi cô mà cô không đến." Lão Trương nhìn thấy Quảng Linh Linh liền hỏi.

"Tôi... tôi đi tìm văn phòng nghỉ trưa một lát." Quảng Linh Linh xấu hổ trả lời.

"Không, cô không đi, tôi sẽ nói với cô. Chị Trịnh nói, tiếp theo sẽ do chúng ta tự chụp, có thể chụp được ở chỗ nào là tùy vào năng lực của chúng ta. Ngoài ra, chúng ta sẽ cắt nối hai bộ tư liệu thực tế, biên tập thành một video ngắn, sau đó gửi cho cô ấy, phân chia chủ đề, rồi làm một cái tổng hợp. Hiểu chưa?"Lão Trương không tiếp tục truy hỏi, làm Quảng Linh Linh nhẹ nhõm thở ra.

"Lầu sáu cũng không có gì đặc biệt để chụp, chúng ta thử tìm nơi khác xem sao. Cô vẫn là thực tập sinh, tôi sẽ làm mẫu cho em luyện tập trước." Ngữ điệu của Lão Trương mang vẻ chỉ đạo như người thầy.

Quảng Linh Linh lập tức gật đầu, mang máy ảnh lên vai đi theo lão Trương.

Mặc dù trước đó Quảng Linh Linh chỉ làm công việc thuộc phạm vi trách nhiệm của mình, tuy lần này mọi thứ quá đột ngột, nhưng công việc đã được sắp xếp ổn thỏa, nên cô không tự hỏi quá nhiều.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Trần Mỹ Linh vào buổi trưa, Quảng Linh Linh bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, dần dần thêm vào những ý tưởng của riêng mình lúc quay chụp.

Quảng Linh Linh không tìm trợ lý của Trần Mỹ Linh để nhờ giúp đỡ, nhưng khi cô và lão Trương lên tầng khác, cũng không có ai ngăn cản, mọi người vẫn phối hợp để quay chụp như bình thường.

Buổi chiều bọn họ chụp khu tiêu thụ, khu hoạt động, khu bán hàng, tích góp tràn đầy tư liệu thực tế. Trong đó đa số là do Quảng Linh Linh quay chụp.

Buổi chiều quay chụp kết thúc, Trịnh Lan Vi kêu mọi người tập trung lại để báo cáo tiến độ công việc, lại phân công kế hoạch cho ngày hôm sau.

"Phía bên bộ thiết kế, chúng ta gần như đã ngồi cả buổi trưa. Bọn họ đầu tiên mở cuộc họp kéo dài hơn một giờ, sau khi họp xong, tổng thiết kế có vẻ không vui, không cho phép quay chụp. Họ nói sợ lộ ra bí mật thiết kế, chỉ cho phép chúng ta quay ở khu vực bên ngoài. Mọi thứ trước đó đều đã phối hợp tốt, vậy mà giờ lại như vậy, chúng ta phải làm sao để chụp?"

"Đây là muốn khảo nghiệm khả năng phối hợp của chúng ta. Các người không thử qua giao thiệp với tổng thiết kế bên đó sao?"

Cả đội có hai tổ, tổ một báo cáo có chút khó khăn, lão Trương bên này im lặng chờ đợi, khi mọi người nói xong, mới lên tiếng, báo cáo về tiến độ của mình và Quảng Linh Linh.

"Cái gì, các người một buổi trưa chụp hai bộ à? Cả bộ tiêu thụ cũng chụp được?" Nghe lão Trương báo cáo xong, những người còn lại đều kinh ngạc.

"Đều dựa vào khả năng phối hợp của chúng ta, biết ăn nói thì được." Lão Trương cười đáp.

"Vớ vẩn, đây là do các người gặp may." Những người còn lại không tin vào khả năng phối hợp gì đó, cảm thấy hai người chỉ đơn giản là gặp may mà thôi.

"Nếu không, ngay mai hai người qua bộ thiết kế thử xem. Nếu làm được, các người sẽ phụ trách quay chụp bộ thiết kế, tổ một tiếp tục công việc quay chụp của tổ hai." Trịnh Lan Vi suy nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến.

"Sao có thể?"

"Hôm nay là do bọn họ may mắn, ngày mai sẽ may mắn như hôm nay sao?"

"Bây giờ tìm người phụ trách của bọn họ, kêu bọn họ phối hợp thêm một chút."

"Tiểu Quảng là thực tập sinh, làm sao chụp được?"

Một người trong tổ một nói, đối với việc sắp xếp như thế này xem như trò cười.

"Ngày mai cứ thử xem sao, nếu vẫn không được, tôi sẽ liên lạc với người phụ trách." Trịnh Lan Vi dứt khoát.

Cuộc họp nhỏ nhanh chóng kết thúc, Trịnh Lan Vi cho mọi người ra về.

Gần ra khỏi Trần thị Quảng Linh Linh nhận được tin nhắn của Trần Mỹ Linh.

【 Tôi phải đi tham gia sự kiện phát sóng trực tiếp của nhãn hiệu, tôi kêu chú Triệu đưa em về, ở hầm để xe đợi em. 】

Quảng Linh Linh nhìn tin nhắn, biết chắc sẽ không gặp được Trần Mỹ Linh, trong lòng có chút thất vọng.

Quảng Linh Linh ngồi xe Trần Mỹ Linh đi về Duy Cảng Uyển trước. Sau khi làm bữa tối cho Trần Mỹ Linh xong, Quảng Linh Linh trở về chỗ ở.

Nghĩ đến Trần Mỹ Linh đang tham gia sự kiện phát sóng trực tiếp, Quảng Linh Linh liền mở lên xem.

Phòng phát sóng trực tiếp của Trần Mỹ Linh được trang trí tỉ mỉ, mọi vật phẩm trang sức đều được chuẩn bị rất cẩn thận. Hơn nữa, máy quay phát sóng trực tiếp còn được trang bị kính lọc, khiến màn hình trông mượt mà, không giống như hình ảnh thực tế.

Quảng Linh Linh xem phát ngốc. Nếu lúc này đôi mắt người là camera thì sẽ không có từ ngữ nào có thể miêu tả hết nét đẹp của Trần Mỹ Linh trên màn hình. Cô không dám tiếp tục xem sự kiện phát sóng trực tiếp của Trần Mỹ Linh nữa. Nhanh chóng làm mấy cái hít đất mấy cái lấy lại bình tĩnh. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô bắt đầu tìm kiếm các tài liệu liên quan đến Trần thị Châu Báu, cố gắng hoàn thiện công việc của mình.

Ngày hôm sau Quảng Linh Linh dậy sớm, đi đến Duy Cảng Uyển nấu cơm cho Trần Mỹ Linh.

Dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trần Mỹ Linh thì lúc này nàng còn đang ngủ. Cô cũng không quấy rầy nàng, lặng lẽ nấu cơm, lặng lẽ chuẩn bị cơm trong hộp giữ ấm, rồi lại lặng lẽ rời đi.

Khi Quảng Linh Linh đến trụ sở chính của Trần thị, cô cùng với anh Trương đi lên tầng lầu của bộ thiết kế.

Thành viên của tổ một cũng đang ở chung một tâng lầu, chờ xem Quảng Linh Linh và anh Trương gặp phải trắc trở.

Người phụ trách bô thiết kế nhìn thấy hai người cầm camera đến liền không kiên nhẫn.

"Ngày hôm qua không phải nói sao? Nơi này không thể quay chụp. Ai đồng ý cho các người quay chụp, các người đi tìm người đó đi, tôi chỉ lo chuyện của bộ thiết kế." Người phụ trách bộ thiết kế trực tiếp từ chối hai người bọn họ.

Thành viên trong tổ một nghe được như vậy trong lòng thầm cười, người của tổ hai cũng giống bọn họ đều thất bại.

"Trần tổng đã nói, quay chụp xong sẽ đưa đến cho ngài ấy xem qua, nếu có chỗ nào không phù hợp thì chúng ta sẽ chỉnh sửa lại. Không cho quay chụp, chúng ta làm video sẽ không hoàn chỉnh, người khác còn tưởng rằng chúng ta không có bộ thiết kế." Quảng Linh Linh còn chưa kịp nói gì, thì một giọng nói có chút ý cười vang lên.

Quảng Linh Linh nhìn lại, thì ra là trợ lý của Trần Mỹ Linh, cô đã gặp qua.

Trợ lý và Quảng Linh Linh nhìn nhau nháy mắt một cái, khẽ gật đầu, xem như một lời chào hỏi.

"Bên trong cũng không thể vào quá nhiều người, một tổ là đủ rồi." Trợ lý còn nói thêm.

Quảng Linh Linh và lão Trương lập tức cảm ơn, mang theo thiết bị đi vào bên trong.

Thành viên tổ một còn chưa phản ứng, người đều đã đi vào. Không phải chứ, bọn họ làm sao lại may mắn đến như vậy!

Trong lòng Quảng Linh Linh biết rõ đây không phải vận may gì hết, tất cả là do Trần Mỹ Linh sắp xếp. Tuy cô không có đi tìm trợ lý của Trần Mỹ Linh, nhưng Trần Mỹ Linh nói trợ lý chú ý tới chỗ cô, kịp thời hỗ trợ. Thế nên bọn họ không cần phải làm gì khác ngòi việc phối hợp quay chụp.

Nếu cửa sau đã được mở lớn như vậy, Quảng Linh Linh sẽ tận dụng cho thật tốt.

Cũng giống như trưa hôm qua, Trần Mỹ Linh vốn định kêu Quảng Linh Linh lên nghỉ trưa cùng với nàng. Nhưng giữa chừng có một cuộc gọi tới, làm Trần Mỹ Linh tiếp điện thoại tới một tiếng, không còn thời gian nghỉ trưa.

Tình huống Quảng Linh Linh đỏ mặt là không thể thiếu, bởi vì khi Trần Mỹ Linh nói chuyện điện thoại, cằm của nàng đáp trên vai Quảng Linh Linh.

Quá trình quay chụp của Quảng Linh Linh kết thúc, chỉ còn cắt nối biên tập video sau đó giao Trần Mỹ Linh xem qua. Phần hậu kỳ cũng không do Quảng Linh Linh làm, nên Trịnh Lan Vi cho cô tạm thời trở về trường đi học, nếu sau khi video của bọn họ được chọn, có việc sẽ lại kêu cô.

Sau khi Quảng Linh Linh về trường học, ban ngày liền không có cơ hội nhìn thấy Trần Mỹ Linh, càng không thể tiếp xúc với Trần Mỹ Linh.

Quảng Linh Linh cảm giác thời gian này quá khó chịu. Vì phòng ngừa bản thân nghĩ nhiều, cô sử dụng một số tài liệu có sẵn trong đầu mình cùng với một ít thông tin trên mạng về những cửa hàng của Trần thị, ngoại cảnh trụ sở chính của Trần thị, các quảng cáo động trên màn hình và biển quảng cáo lớn. Cô kết hợp những thông tin đó với yêu cầu từ người phụ trách bên phía Trần Mỹ Linh tự mình biên tập một video, rồi gửi cho Trần Mỹ Linh.

Khi Trần Mỹ Linh nhận được video của Quảng Linh Linh gửi, vừa lúc nàng mới xem xong video bên công ty của Quảng Linh Linh. Đối với công việc nàng rất hà khắc, cho dù đã nhiều ngày không gặp Quảng Linh Linh, nàng cũng sẽ không "nhẹ tay" với Quảng Linh Linh.

Sau khi xem hết các video, Trần Mỹ Linh không có hài lòng trọn vẹn một video nào, chỉ chọn ra một số hình ảnh.

"Những video này tổng thể thì tôi không hoàn toàn hài lòng, nhưng đoạn hình ảnh này cũng không tệ lắm. Hãy gọi nhiếp ảnh gia đến công ty một chút, tôi muốn trực tiếp gặp mặt trao đổi với người đó." Trần Mỹ Linh đưa những đoạn video đã chỉnh sửa cho người phụ trách xem.

"Vâng vâng, tôi trở về hỏi xem là ai chụp, sẽ mời người đó tới!" Người phụ trách cảm thấy hứng thú với yêu cầu của Trần Mỹ Linh.

Sau khi người phụ trách rời đi, Trần Mỹ Linh mở điện thoại xem đoạn video Quảng Linh Linh gửi cho nàng.

Toàn bộ video dài khoảng bốn năm phút, bao quát toàn bộ quá trình phát triển của Trần thị, các chiến dịch quảng cáo nổi bật, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh "Kính thỉnh chờ mong", mang lại bầu không khí và cảm giác mong chờ kéo dài.

Khoé miệng Trần Mỹ Linh không nhịn được nhếch lên. Không nghĩ tới thẩm mỹ của đứa trẻ này cũng rất tốt, tương tự với những gì nàng muốn.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me