Chap 19: Ân tình
Lúc trước ở biệt thự có hai căn phòng được Ling xây để tập luyện, một phòng là rèn sức khỏe, phòng còn lại để cô luyện vũ khí. Bây giờ đã là 2h sáng, đêm nay nàng lại không ngủ được, vì thế từ lúc nửa đêm nàng đã tập võ suốt ở phòng tập của cô.Nàng bây giờ vẫn gầy như trước nhưng nàng không còn yếu ớt nữa, sự luyện tập điên cuồng khiến nàng lột xác. Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn mỗi lần vung ra đều là những cú đấm dứt khoát vào bao cát.Nàng mệt nên nằm bừa ra sàn, nhìn lên trần nhà thở dốc vì luyên tập quá sức. /Em đang trải qua hết những gì chị từng làm...nhưng vạn lần vẫn cảm thấy em có làm gì cũng không đủ/Sự trống trải trong lòng khi không có cô, thật sự thế nào cũng không đủ...Cả người nàng, từ lúc bắt đầu được huấn luyện cho đến nay đã có vô số vết thương lớn nhỏ. Tay chân, lưng, eo đều có những vết bầm, vết cũ chưa tan thì vết mới đã xuất hiện. Vậy mà, Orm cũng chẳng cảm thấy đau. Trái tim tê liệt, cho nên cảm giác ở những nơi khác không đủ gây ra đau đớn cho nàng. Có khi nàng còn muốn mình bị thương nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn. Nghĩ vậy, nàng bật cười, trông bản thân thật giống một kẻ điên loạn.
Tay trái của Ling đã có thể sử dụng dao thành thạo, khả năng bắn súng cũng gần được bảy tám phần so với tay phải.Nửa năm qua, Orm ở Bangkok liều mạng luyện tập và làm việc. Thì ở HongKong, Ling cũng như vậy.
Ling đang ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa. Cô tiếp tục giả vờ ngủ để xem người này đột nhập vì mục đích gì. Có thể chỉ là một kẻ trộm vô danh nào đó lựa chọn nhà của cô? Nhưng cô cảm nhận rất rõ tiếng bước chân càng lúc càng gần đến giường của cô. Trong không gian vô cùng yên tĩnh, Ling nghe được một luồng gió được tạo ra khi kẻ đột nhập vung cao tay. Cô mở mắt, dùng chân đạp vào bụng hắn. Hắn ta bị cô đạp một cú bất ngờ nên lùi lại, ôm bụng chửi một tiếng - "Con khốn, tao nhất định sẽ lấy mạng mày" Hắn ta nói tiếng Thái, tức là người được phía bên Thái Lan cử sang. Mục đích quá rõ ràng, chính là tới để lấy mạng cô. Ling không có thời gian nghĩ quá nhiều, hắn lại lao đến, cô vừa né đòn vừa đánh trả, lúc này cô nhận định hắn cũng thuộc dạng sát thủ được huấn luyện, không hề tầm thường. Hiện tại cô chỉ còn một tay nên có hơi chật vật một chút, sơ suất bị hắn chém trúng một đường trên đùi. Hắn nhìn ra được cô chỉ đánh trả bằng một tay nên muốn tấn công vào cánh tay trái chủ lực mà hạ cô. Hắn cứ vậy, dùng thân thủ nhanh nhẹn tiến đến muốn đâm vào nó liên tục, áp đảo cô khiến cô không có thời gian trở tay. Ling vừa chống trả, vừa lùi lại. Khi bị ép đến giường, cô nhặt lấy gối nằm đỡ một dao của hắn, đạp hắn cách xa ra. Ling mặc đồ ngủ, không để vũ khí trên người. Hắn ra đòn rất nhanh, đặc biệt là tấn công ở cự li gần. Cánh tay của Ling cũng đã trúng phải vài nhát dao của hắn, cô thất thủ nên bị hắn đạp vào bụng ngã lên giường. Hắn lập tức vung dao định đâm xuống ngực cô thì cửa phòng được mở ra. Đoàng một tiếng, Karen đứng ở cửa phòng vừa nổ súng, viên đạn trúng vào cánh tay cầm dao, con dao rơi xuống. Karen lại tiếp tục bắn một phát trúng vào đùi hắn. Hắn biết mình không còn cơ hội nào nên nhảy qua cửa sổ kính trong phòng cô, thoát ra ngoài trước khi ăn thêm một viên đạn nữa."Này..." "Đừng Karen, đừng đuổi theo" "Phía sau, cẩn thận..." Phía sau Karen xuất hiện một bóng đen lao đến muốn tấn công Karen, cô hét lên cảnh báo Karen rồi nhanh như cắt nhặt con dao của tên sát thủ khi nãy lao đến đẩy Karen sang một bên, xoay người đâm vào mạng sườn của hắn, cô còn xoay cây dao một vòng, hắn gục xuống với đôi mắt trừng to nhìn cô."Đi thôi, chỗ này bị lộ rồi. Chị đi lấy những gì cần thiết đi" Cả hai thu dọn đồ, mang theo những thứ cần thiết, ra khỏi nhà trong đêm. Bọn chúng đã biết chỗ này, cho đến khi giết được cô sẽ không chịu dừng lại, nơi này không an toàn nữa. Chiếc xe ở trước nhà đã bị chọc thủng cả bốn bánh xe, Karen đá vào bánh xe chửi thề một tiếng - "Lũ chó này..."Ling nắm tay Karen, kéo chị đi - "Chúng ta tìm tạm khách sạn nào qua đêm, ngày mai rời khỏi thành phố" Karen nhìn bàn tay mình được Ling nắm, cứ vậy ngoan ngoãn chạy theo cô.
Ling cởi áo khoác dài phủ tới mắt cá chân ra khi vừa vào phòng khách sạn, để lộ ra vết thương trên cơ thể. "Ling, em bị thương rồi" "Mấy vết thương nhẹ thôi, không sao đâu""Em ngồi xuống đi, để chị xử lí" Việc cô bị thương thì không có gì lạ cả, Karen dường như cũng đã quen với việc trị thương cho cô. Thuốc của chị luôn có tác dụng rất tốt, các vết thương này sẽ rất nhanh lành và không để lại sẹo. "Có một bác sĩ bên cạnh xem ra rất tốt ha" - Ling nhìn những vết thương của mình được băng bó cẩn thận đẹp mắt, bông đùa một chút. "Vậy bên em cả đời có được không?" - Karen thì lại rất nghiêm túc hỏi một câu. Không khí đột nhiên thay đổi, nụ cười của Ling cứng lại rồi biến mất. "Bên cạnh người như tôi, phiền cho chị lắm" "Không phiền..." "Karen...." - Giọng Ling hạ thấp xuống. Karen nổi giận, đặt hộp thuốc qua một bên, uất ức nói - "Vậy tại sao một người chỉ lợi dụng em, còn muốn em chết thì em lại yêu ngần ấy năm? Có khi mấy người muốn giết em vừa rồi đều là cô ta và tình nhân cử tới đấy" "..." "Cô ta diễn kịch, cô ta trêu đùa tình cảm của em, cô ta khiến Ken chết, làm tay em trở thành thế này. Nhưng em vẫn còn nhớ, còn thương cô ta. Em điên rồi...thật sự điên rồi" Ling nhìn xuống cánh tay phải vô tri vô giác của mình. Trong lòng ngập tràn chua xót cùng đau đớn."Phải, tôi điên rồi đấy. Điên mới yêu cô ấy hết lòng hết dạ. Nhưng chị bảo tôi quên, tôi quên ngay được sao? Cái cánh tay chết tiệt này hằng ngày nhắc nhở tôi là vì ai mà nó thành ra thế này, nhắc nhở tôi ngày hôm đó Ken đã chết thế nào. Chị nghĩ tôi dễ chịu lắm hả? Tôi hận cô ấy, nhưng với bộ dạng này của tôi, tôi có thể làm được gì? Khi nãy nếu chị không xuất hiện, tôi đã chết rồi đấy Karen. Tôi bảo vệ mình còn không xong, thì có thể làm được gì chứ?" "Ling, không phải đâu. Chúng ta sẽ chữa được cho em. Chị sẽ làm tất cả vì em""Suýt chút tôi đã liên lụy chị rồi. Karen, tôi nghĩ là chị nên quay về Kwong đi, tôi ở một mình không sao đâu" Karen hoảng sợ bật khóc, ôm chầm lấy cô - "Không, có chết chị cũng sẽ không rời xa em" "..."/Giá mà em cũng yêu tôi như thế, Đại tiểu thư Sethratanapong.../Nhưng nếu nàng yêu cô thật lòng thì làm gì có bi kịch xảy ra chứ, thật nực cười.Karen làm cô rất khó xử, chị yêu cô nhưng cô thì lại không thể đáp lại tình cảm này vì cô không yêu Karen. Cô bây giờ lại càng không thể yêu được nữa, trong lòng chỉ có hận thù mà thôi, một nỗi hận bám rễ trong trái tim, âm thầm lặng lẽ ăn mòn tâm trí từng ngày.
Ling và Karen đi sang thị trấn X, một nơi cách xa thành phố này để trú ẩn một thời gian. Karen sau khi đến đây, sáng nào cũng leo lên con núi gần đây để tìm thuốc cho cô, xong rồi lại mày mò các phương thuốc và biện pháp điều trị. "Karen, lại ăn cơm đi..." - Ling cũng bắt đầu học nấu vài món, cô muốn san sẻ với Karen. Chị ấy đã vì cô cực khổ nhiều rồi. Cô không thể cứ như vậy mà ỷ hết lên chị được. "Chờ chị một chút..." - Karen đang phân loại thảo dược. Ling thấy Karen chưa chịu đứng dậy liền đi tới nắm cổ tay chị kéo chị đi - "Một lát rồi làm tiếp, đi ăn cơm" Karen ngồi vào bàn ăn, môi cười rất tươi - "Trông em gia trưởng kiểu này, thích thật đấy" "Tôi nào giờ vậy mà, không thích dài dòng" "Em đang quan tâm đến chị phải không?" "Tôi chỉ không muốn chị vì tôi mà không quan tâm tới sức khỏe của mình thôi, chúng ta bây giờ nên quan tâm nhau cũng phải mà, đừng suy nghĩ quá nhiều. Kẻo lại vì tôi mà buồn phiền. Tôi thích chúng ta như trước" "Em không cần thẳng thắn như vậy đâu. Thật biết cách làm người khác đau lòng mà" - Karen bĩu môi, rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Ling thì âm thầm thở dài, thật ra nếu có thể...cô cũng muốn mở lòng với Karen. Nhưng mà...cô chưa quên được Orm. Và với Karen chỉ là sự biết ơn, là tình bạn như bao lâu nay. Rất khác...
"Karen, hôm nay ở nhà đi, nhìn trời một lát nữa có thể sẽ mưa đấy, rất nguy hiểm" - Ling thấy Karen lại muốn đeo túi đi lên núi liền cản lại, trời hôm nay rất âm u. "Không sao đâu, phải hái mỗi ngày mới được, chị sẽ về sớm" "Vậy tôi đi với chị, lỡ như..." "Em làm chị tưởng là em thích chị mới lo lắng vậy đấy" "Không phải, tôi chỉ..." "Hiểu rồi, hiểu rồi. Đừng có lo, chưa trị được cho em thì chị nhất định sẽ không có chuyện" Karen nói xong đã chạy đi mất, Ling không cản được chị. Nhìn lên trời, vẫn là dự cảm không lành...
Đến trưa thì trời mưa, Ling bắt đầu lo lắng, Karen vẫn chưa về. Trời mưa không ngớt từ trưa đến chiều, Ling không yên tâm chờ nữa, đành mặc áo mưa hỏi đường lên núi đi tìm Karen. Mưa tạt vào mặt, trời lạnh buốt, Ling vừa đi lên dốc núi vừa gọi lớn - "Karen...Karen...Chị đang ở đâu?? KARENNNN" Đã đi rất lâu cô vẫn không tìm thấy Karen, trong lòng càng lúc càng sợ hãi. Nhưng Ling vẫn quyết định đi sâu hơn, có lẽ Karen đang trú mưa ở đâu đó. Cô phải tìm ra chị ấy, nếu chị ấy có chuyện gì cô nhất định sẽ không tha thứ cho mình. Đi đến gần đỉnh núi, cô nhìn thấy Karen đang quỳ dưới mưa trước một căn nhà gỗ nhỏ, dập đầu liên tục. "Karen, Karen...chị làm sao vậy? Sao chị lại quỳ ở đây?""Ling?? Sao em ở đây?" "Tôi không thấy chị về nên đi tìm""Ling à, chị tìm được người có thể giúp em rồi. Nhưng ông ấy không chịu chữa cho em, chị nhất định sẽ năn nỉ được ông ấy"Trán Karen đã đỏ vì dập đầu liên tục, trời mưa xối xả, gương mặt của chị đã xanh xao tái nhợt. Ling đau lòng tự trách vì mình mà Karen phải khổ như vậy, nhìn Karen vì mình như thế, cô lại càng căm hận Orm hơn. Vì nàng mà khiến bao nhiêu người phải cực khổ như thế này. "Cô không cần mạng nữa hay sao mà trời mưa lại quỳ ở đây cả nửa ngày?" - Một người đàn ông tầm 60 tuổi từ bên trong căn nhà gỗ bước ra, nhìn Karen nói lớn qua màn mưa. Ling nghe xong mở to mắt, nửa ngày?? Chị ấy đã quỳ ở đây nửa ngày?"Cháu cầu xin ông, hãy giúp cho em ấy. Cánh tay phải rất quan trọng với em ấy. Cháu sẽ quỳ ở đây đến khi nào ông đồng ý cháu mới đứng dậy" "Haizzz. Được rồi, tôi sẽ giúp nhưng tôi không chắc đâu, đứng lên đi, lão già này đang rất khỏe đừng làm tổn thọ tôi, thật cứng đầu" Karen nghe thế thì mừng đến phát khóc, ôm lấy Ling - "Cánh tay em được cứu rồi, được cứu rồi Ling" Trời mưa nên Ling khóc cũng không ai biết, người này...vì cô mà làm nhiều việc như vậy. "Tôi làm sao mới có thể trả hết ân tình này cho chị đây?" - Ling ôm lấy Karen. "Nếu tay em chữa khỏi, có thể hứa với chị một điều có được không? Nhưng bây giờ chị chưa nghĩ ra, khi nào chị cần chị sẽ nói, em nhất định không được từ chối đấy" "Tôi hứa...tôi hứa" - Ling gật đầu liên tục, hoàn toàn chấp nhận. "Vào nhà đi, định chết ở trước cửa nhà tôi sao?? Tôi sợ ma lắm" - Ông ấy nói xong liền để cửa hờ rồi bỏ vào trong. Cả hai nhìn cửa mở, liền hiểu ý của ông ấy, Ling ôm Karen trong lòng rồi dìu chị đi vào trong nhà, đêm nay xem ra phải tạm ở đây rồi.
..........
Tay trái của Ling đã có thể sử dụng dao thành thạo, khả năng bắn súng cũng gần được bảy tám phần so với tay phải.Nửa năm qua, Orm ở Bangkok liều mạng luyện tập và làm việc. Thì ở HongKong, Ling cũng như vậy.
..........
Ling đang ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa. Cô tiếp tục giả vờ ngủ để xem người này đột nhập vì mục đích gì. Có thể chỉ là một kẻ trộm vô danh nào đó lựa chọn nhà của cô? Nhưng cô cảm nhận rất rõ tiếng bước chân càng lúc càng gần đến giường của cô. Trong không gian vô cùng yên tĩnh, Ling nghe được một luồng gió được tạo ra khi kẻ đột nhập vung cao tay. Cô mở mắt, dùng chân đạp vào bụng hắn. Hắn ta bị cô đạp một cú bất ngờ nên lùi lại, ôm bụng chửi một tiếng - "Con khốn, tao nhất định sẽ lấy mạng mày" Hắn ta nói tiếng Thái, tức là người được phía bên Thái Lan cử sang. Mục đích quá rõ ràng, chính là tới để lấy mạng cô. Ling không có thời gian nghĩ quá nhiều, hắn lại lao đến, cô vừa né đòn vừa đánh trả, lúc này cô nhận định hắn cũng thuộc dạng sát thủ được huấn luyện, không hề tầm thường. Hiện tại cô chỉ còn một tay nên có hơi chật vật một chút, sơ suất bị hắn chém trúng một đường trên đùi. Hắn nhìn ra được cô chỉ đánh trả bằng một tay nên muốn tấn công vào cánh tay trái chủ lực mà hạ cô. Hắn cứ vậy, dùng thân thủ nhanh nhẹn tiến đến muốn đâm vào nó liên tục, áp đảo cô khiến cô không có thời gian trở tay. Ling vừa chống trả, vừa lùi lại. Khi bị ép đến giường, cô nhặt lấy gối nằm đỡ một dao của hắn, đạp hắn cách xa ra. Ling mặc đồ ngủ, không để vũ khí trên người. Hắn ra đòn rất nhanh, đặc biệt là tấn công ở cự li gần. Cánh tay của Ling cũng đã trúng phải vài nhát dao của hắn, cô thất thủ nên bị hắn đạp vào bụng ngã lên giường. Hắn lập tức vung dao định đâm xuống ngực cô thì cửa phòng được mở ra. Đoàng một tiếng, Karen đứng ở cửa phòng vừa nổ súng, viên đạn trúng vào cánh tay cầm dao, con dao rơi xuống. Karen lại tiếp tục bắn một phát trúng vào đùi hắn. Hắn biết mình không còn cơ hội nào nên nhảy qua cửa sổ kính trong phòng cô, thoát ra ngoài trước khi ăn thêm một viên đạn nữa."Này..." "Đừng Karen, đừng đuổi theo" "Phía sau, cẩn thận..." Phía sau Karen xuất hiện một bóng đen lao đến muốn tấn công Karen, cô hét lên cảnh báo Karen rồi nhanh như cắt nhặt con dao của tên sát thủ khi nãy lao đến đẩy Karen sang một bên, xoay người đâm vào mạng sườn của hắn, cô còn xoay cây dao một vòng, hắn gục xuống với đôi mắt trừng to nhìn cô."Đi thôi, chỗ này bị lộ rồi. Chị đi lấy những gì cần thiết đi" Cả hai thu dọn đồ, mang theo những thứ cần thiết, ra khỏi nhà trong đêm. Bọn chúng đã biết chỗ này, cho đến khi giết được cô sẽ không chịu dừng lại, nơi này không an toàn nữa. Chiếc xe ở trước nhà đã bị chọc thủng cả bốn bánh xe, Karen đá vào bánh xe chửi thề một tiếng - "Lũ chó này..."Ling nắm tay Karen, kéo chị đi - "Chúng ta tìm tạm khách sạn nào qua đêm, ngày mai rời khỏi thành phố" Karen nhìn bàn tay mình được Ling nắm, cứ vậy ngoan ngoãn chạy theo cô.
..........
Ling cởi áo khoác dài phủ tới mắt cá chân ra khi vừa vào phòng khách sạn, để lộ ra vết thương trên cơ thể. "Ling, em bị thương rồi" "Mấy vết thương nhẹ thôi, không sao đâu""Em ngồi xuống đi, để chị xử lí" Việc cô bị thương thì không có gì lạ cả, Karen dường như cũng đã quen với việc trị thương cho cô. Thuốc của chị luôn có tác dụng rất tốt, các vết thương này sẽ rất nhanh lành và không để lại sẹo. "Có một bác sĩ bên cạnh xem ra rất tốt ha" - Ling nhìn những vết thương của mình được băng bó cẩn thận đẹp mắt, bông đùa một chút. "Vậy bên em cả đời có được không?" - Karen thì lại rất nghiêm túc hỏi một câu. Không khí đột nhiên thay đổi, nụ cười của Ling cứng lại rồi biến mất. "Bên cạnh người như tôi, phiền cho chị lắm" "Không phiền..." "Karen...." - Giọng Ling hạ thấp xuống. Karen nổi giận, đặt hộp thuốc qua một bên, uất ức nói - "Vậy tại sao một người chỉ lợi dụng em, còn muốn em chết thì em lại yêu ngần ấy năm? Có khi mấy người muốn giết em vừa rồi đều là cô ta và tình nhân cử tới đấy" "..." "Cô ta diễn kịch, cô ta trêu đùa tình cảm của em, cô ta khiến Ken chết, làm tay em trở thành thế này. Nhưng em vẫn còn nhớ, còn thương cô ta. Em điên rồi...thật sự điên rồi" Ling nhìn xuống cánh tay phải vô tri vô giác của mình. Trong lòng ngập tràn chua xót cùng đau đớn."Phải, tôi điên rồi đấy. Điên mới yêu cô ấy hết lòng hết dạ. Nhưng chị bảo tôi quên, tôi quên ngay được sao? Cái cánh tay chết tiệt này hằng ngày nhắc nhở tôi là vì ai mà nó thành ra thế này, nhắc nhở tôi ngày hôm đó Ken đã chết thế nào. Chị nghĩ tôi dễ chịu lắm hả? Tôi hận cô ấy, nhưng với bộ dạng này của tôi, tôi có thể làm được gì? Khi nãy nếu chị không xuất hiện, tôi đã chết rồi đấy Karen. Tôi bảo vệ mình còn không xong, thì có thể làm được gì chứ?" "Ling, không phải đâu. Chúng ta sẽ chữa được cho em. Chị sẽ làm tất cả vì em""Suýt chút tôi đã liên lụy chị rồi. Karen, tôi nghĩ là chị nên quay về Kwong đi, tôi ở một mình không sao đâu" Karen hoảng sợ bật khóc, ôm chầm lấy cô - "Không, có chết chị cũng sẽ không rời xa em" "..."/Giá mà em cũng yêu tôi như thế, Đại tiểu thư Sethratanapong.../Nhưng nếu nàng yêu cô thật lòng thì làm gì có bi kịch xảy ra chứ, thật nực cười.Karen làm cô rất khó xử, chị yêu cô nhưng cô thì lại không thể đáp lại tình cảm này vì cô không yêu Karen. Cô bây giờ lại càng không thể yêu được nữa, trong lòng chỉ có hận thù mà thôi, một nỗi hận bám rễ trong trái tim, âm thầm lặng lẽ ăn mòn tâm trí từng ngày.
..........
Ling và Karen đi sang thị trấn X, một nơi cách xa thành phố này để trú ẩn một thời gian. Karen sau khi đến đây, sáng nào cũng leo lên con núi gần đây để tìm thuốc cho cô, xong rồi lại mày mò các phương thuốc và biện pháp điều trị. "Karen, lại ăn cơm đi..." - Ling cũng bắt đầu học nấu vài món, cô muốn san sẻ với Karen. Chị ấy đã vì cô cực khổ nhiều rồi. Cô không thể cứ như vậy mà ỷ hết lên chị được. "Chờ chị một chút..." - Karen đang phân loại thảo dược. Ling thấy Karen chưa chịu đứng dậy liền đi tới nắm cổ tay chị kéo chị đi - "Một lát rồi làm tiếp, đi ăn cơm" Karen ngồi vào bàn ăn, môi cười rất tươi - "Trông em gia trưởng kiểu này, thích thật đấy" "Tôi nào giờ vậy mà, không thích dài dòng" "Em đang quan tâm đến chị phải không?" "Tôi chỉ không muốn chị vì tôi mà không quan tâm tới sức khỏe của mình thôi, chúng ta bây giờ nên quan tâm nhau cũng phải mà, đừng suy nghĩ quá nhiều. Kẻo lại vì tôi mà buồn phiền. Tôi thích chúng ta như trước" "Em không cần thẳng thắn như vậy đâu. Thật biết cách làm người khác đau lòng mà" - Karen bĩu môi, rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Ling thì âm thầm thở dài, thật ra nếu có thể...cô cũng muốn mở lòng với Karen. Nhưng mà...cô chưa quên được Orm. Và với Karen chỉ là sự biết ơn, là tình bạn như bao lâu nay. Rất khác...
..........
"Karen, hôm nay ở nhà đi, nhìn trời một lát nữa có thể sẽ mưa đấy, rất nguy hiểm" - Ling thấy Karen lại muốn đeo túi đi lên núi liền cản lại, trời hôm nay rất âm u. "Không sao đâu, phải hái mỗi ngày mới được, chị sẽ về sớm" "Vậy tôi đi với chị, lỡ như..." "Em làm chị tưởng là em thích chị mới lo lắng vậy đấy" "Không phải, tôi chỉ..." "Hiểu rồi, hiểu rồi. Đừng có lo, chưa trị được cho em thì chị nhất định sẽ không có chuyện" Karen nói xong đã chạy đi mất, Ling không cản được chị. Nhìn lên trời, vẫn là dự cảm không lành...
..........
Đến trưa thì trời mưa, Ling bắt đầu lo lắng, Karen vẫn chưa về. Trời mưa không ngớt từ trưa đến chiều, Ling không yên tâm chờ nữa, đành mặc áo mưa hỏi đường lên núi đi tìm Karen. Mưa tạt vào mặt, trời lạnh buốt, Ling vừa đi lên dốc núi vừa gọi lớn - "Karen...Karen...Chị đang ở đâu?? KARENNNN" Đã đi rất lâu cô vẫn không tìm thấy Karen, trong lòng càng lúc càng sợ hãi. Nhưng Ling vẫn quyết định đi sâu hơn, có lẽ Karen đang trú mưa ở đâu đó. Cô phải tìm ra chị ấy, nếu chị ấy có chuyện gì cô nhất định sẽ không tha thứ cho mình. Đi đến gần đỉnh núi, cô nhìn thấy Karen đang quỳ dưới mưa trước một căn nhà gỗ nhỏ, dập đầu liên tục. "Karen, Karen...chị làm sao vậy? Sao chị lại quỳ ở đây?""Ling?? Sao em ở đây?" "Tôi không thấy chị về nên đi tìm""Ling à, chị tìm được người có thể giúp em rồi. Nhưng ông ấy không chịu chữa cho em, chị nhất định sẽ năn nỉ được ông ấy"Trán Karen đã đỏ vì dập đầu liên tục, trời mưa xối xả, gương mặt của chị đã xanh xao tái nhợt. Ling đau lòng tự trách vì mình mà Karen phải khổ như vậy, nhìn Karen vì mình như thế, cô lại càng căm hận Orm hơn. Vì nàng mà khiến bao nhiêu người phải cực khổ như thế này. "Cô không cần mạng nữa hay sao mà trời mưa lại quỳ ở đây cả nửa ngày?" - Một người đàn ông tầm 60 tuổi từ bên trong căn nhà gỗ bước ra, nhìn Karen nói lớn qua màn mưa. Ling nghe xong mở to mắt, nửa ngày?? Chị ấy đã quỳ ở đây nửa ngày?"Cháu cầu xin ông, hãy giúp cho em ấy. Cánh tay phải rất quan trọng với em ấy. Cháu sẽ quỳ ở đây đến khi nào ông đồng ý cháu mới đứng dậy" "Haizzz. Được rồi, tôi sẽ giúp nhưng tôi không chắc đâu, đứng lên đi, lão già này đang rất khỏe đừng làm tổn thọ tôi, thật cứng đầu" Karen nghe thế thì mừng đến phát khóc, ôm lấy Ling - "Cánh tay em được cứu rồi, được cứu rồi Ling" Trời mưa nên Ling khóc cũng không ai biết, người này...vì cô mà làm nhiều việc như vậy. "Tôi làm sao mới có thể trả hết ân tình này cho chị đây?" - Ling ôm lấy Karen. "Nếu tay em chữa khỏi, có thể hứa với chị một điều có được không? Nhưng bây giờ chị chưa nghĩ ra, khi nào chị cần chị sẽ nói, em nhất định không được từ chối đấy" "Tôi hứa...tôi hứa" - Ling gật đầu liên tục, hoàn toàn chấp nhận. "Vào nhà đi, định chết ở trước cửa nhà tôi sao?? Tôi sợ ma lắm" - Ông ấy nói xong liền để cửa hờ rồi bỏ vào trong. Cả hai nhìn cửa mở, liền hiểu ý của ông ấy, Ling ôm Karen trong lòng rồi dìu chị đi vào trong nhà, đêm nay xem ra phải tạm ở đây rồi.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me