Chap 34: Miễn là chị còn cần em
Tối qua sau khi uống thuốc, nàng cũng có thể yên ổn ngủ một giấc. Sáng hôm sau, vì đói bụng mà Orm dậy rất sớm, nàng chuẩn bị luôn bữa sáng cho mọi người. Rồi bản thân tạm gác mọi thứ qua một bên, ra phía sau chăm sóc vườn hoa.Có những thứ nàng muốn níu giữ, không nỡ buông tay, những thứ lấp đầy khoảng trống trong tim nàng.Ling đứng ở cửa ra sau vườn, tựa vai vào tường nhìn nàng loay hoay chăm sóc những gốc hoa mới trồng. Lắm lúc nàng sẽ cười...nụ cười dưới nắng của nàng trở nên bừng sáng. Đôi mắt của cô cũng dịu dàng đi rất nhiều, thứ tình cảm trong đáy mắt không hề che giấu. Chỉ có như thế này, cô mới không phải cố tình tạo ra dáng vẻ gai góc xa cách đối với nàng. Cô giấu tình cảm của mình vào trong, không phải đơn phương...nhưng còn khó chịu hơn cả đơn phương."Ling, em nhìn gì vậy?" - Sofia từ phía sau, vỗ nhẹ lên vai cô.Cô giật mình, che miệng Sofia kéo Sofia lùi lại nấp phía sau bức tường tránh cho nàng phát hiện."Ưm...ưm..." - Sofia vỗ vỗ lên mu bàn tay cô.Cô buông tay ra, đôi mắt dịu dàng cũng không còn nữa - "Có chuyện gì sao??""Chị định gọi em ra ăn sáng""À ừm, đi thôi"...."Đây là..." - On dọn bữa sáng ra cho ba người, định nói là nàng làm thì dừng lại, chợt nhớ ra gì đó - "Bữa sáng tôi làm cho mọi người, chúc mấy cô ngon miệng"Hai người kia có thể không nhận ra, nhưng từ lâu cô đã biết những món này đều là nàng nấu mà thôi.Ling, Jasmine và Sofia dùng bữa sáng xong, rạng rỡ trong những bộ quần áo xinh đẹp, trời hẳn cũng còn sớm, Ling hôm nay chở hai người kia đi đến những địa điểm mới mà hôm qua chưa kịp ghé thăm.Chiếc xe lăn bánh, để lại phía sau một khoảng lặng. Ở ban công phòng, Orm đứng lặng lẽ, đôi tay siết chặt lan can. Ánh mắt nàng dõi theo chiếc xe dần khuất xa, lòng nặng trĩu. Không ai nhớ đến nàng, không một lời nhắc, nàng cảm thấy mình thừa thải vô cùng. Gió khẽ lùa qua, mang theo cái se lạnh không phải từ thời tiết, mà từ nỗi cô đơn nàng cố giấu vào sâu trong tim.......Sofia muốn đổi không khí vào bar thư giãn một chút, Ling và Jasmine cũng không phản đối. Dù Ling đang mặc quần jean, áo cổ lọ dài tay bên trong và áo da khoác bên ngoài, có chút không phù hợp với không khí ở đây. Nhưng khi Ling bước vào, lại thu hút rất nhiều ánh nhìn, hơn cả những cô gái ăn mặc sexy khoe ra cơ thể mỹ miều, như hai mỹ nhân đi cùng cô chẳng hạn.Ling trầm mặc, không hòa mình vào sự nhộn nhịp ở đây. Lặng lẽ uống từng ly rượu mà bartender pha cho cô. Gương mặt không góc chết, đặc biệt góc nghiêng lại toát lên một chút bất cần, một chút lả lơi...trông rất soái, đẹp như tượng tạc. Sofia ngồi cạnh bên, ánh mắt si mê nhìn cô không chớp mắt.Jasmine lôi kéo mấy lần nhưng Sofia không chịu ra sàn nhảy, chằng có thứ gì cuốn hút hơn mỹ nhân trước mặt Sofia cả. Sofia uống cạn ly rượu trước mặt, đặt ly rỗng xuống bàn, Sofia chồm người gần cô hơn, gác cằm lên vai cô, giọng cất lên nhỏ nhẹ có chút câu dẫn - "Chị chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp như em...Không khéo, em câu hồn chị đi mất thì làm sao?"Ling nhướng mày, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt quét qua gương mặt của Sofia đang ở cự li rất gần, không quá lạnh nhưng cũng chẳng vội vàng đáp lại - "Chị vẫn cứ thích trêu người quen thế này à?” - Môi cô hơi nhoẻn nụ cười, sự hờ hững lại làm vẻ đẹp tăng lên, Sofia thật sự nghe tim mình hụt mất một nhịp rất sâu."Trêu?? Chị chỉ nhắc em...em cứ thế này, chị không chắc mình sẽ kiểm soát được cảm xúc mà không cướp người""Chị nói thế, không sợ em tin là thật à?"Sofia cảm thấy Ling chịu giao đãi với mình, được đà nghiêng sát hơn, môi Sofia gần như sắp chạm vào gò má Ling, giọng nũng nịu - "Tin đi, N'Ling. Chị mà đã muốn gì, chị không dễ bỏ cuộc đâu"Ling bật cười, lúc này cũng không muốn đùa với Sofia nữa, có lẽ chị ấy say rồi. Cô không nên tiếp tục để mọi chuyện đi xa hơn, sợ chị ấy nghĩ nhiều - "Em có vợ rồi. Chị nên tìm một chàng trai hay một cô gái ngoài kia nếu muốn vui vẻ. Người nhà...thì phiền lắm"Ling không đợi Sofia phản ứng, bỏ đi vào nhà vệ sinh.Đứng trước gương, cô nhìn thấy gương mặt mình phiếm hồng vì say. Đôi mắt đen có chút mơ hồ, cô...nhớ nàng. Tâm trí, bỗng dưng tràn ngập hình ảnh của nàng. Ling mím môi, chống tay lên thành bồn rửa mặt, thở ra một hơi nóng hổi...Thật sự, chỉ muốn có nàng ở đây, ôm nàng vào lòng...cùng nàng một đêm trọn vẹn.Ling rửa mặt xua đi ý nghĩ trong đầu mình - /LingLing Kwong, mày có thể ngừng nhớ người đã từng làm mày khổ sở có được không?/Cô thầm mắng chính mình, ngoài kia đầy người vì cô hết lòng hết dạ, thế mà trái tim đã tan nát này của cô, vẫn ngu ngốc hướng về người làm nó tổn thương....."P'Kath, cùng em đi dạo một chút được không?"Cả ngày ở nhà, nàng chẳng có tâm trạng làm việc, tâm tình cũng lơ đãng, cảm giác thời gian trôi rất chậm. Ánh mắt không tự chủ, vài phút lại nhìn ra phía cửa, chờ cô trở về. Nàng cảm thấy, cứ thế này...nàng sẽ không chịu nổi."Được, chị đến đón em nhé"....Kath và Orm tìm chỗ đỗ xe, cả hai cũng nhau đi dạo dọc con phố có phần nhộn nhịp bởi hàng quán kéo dài.Orm mặc áo khoác dài qua đầu gối, hai tay đút vào túi áo khoác đi từng bước chậm rãi, xung quanh người người tấp nập, sự ồn ào này...khiến nàng cảm thấy bản thân mình có cảm giác tồn tại đúng nghĩa."Em mệt không? Chúng ta tìm chỗ nào ngồi nghỉ và ăn gì đó nhé""Cũng được ạ" - Đã đi rất lâu, khi dừng lại nàng mới cảm thấy chân cũng đã mỏi.Chẳng phải một nhà hàng sang trọng, chỉ là một cái bàn nhựa ghế nhựa ven đường, kích thước của nó còn có phần nhỏ bé so với chiều cao của cả hai. Nhìn Orm co chân ngồi, Kath khẽ cười vì cảm thấy quá đáng yêu."Chị cười gì đấy??""Không có gì"Orm nheo mắt nhìn Kath - "Thật không??""Em ngồi có cảm thấy khó chịu không?"Orm nhận ra điều Kath cười, nàng bĩu môi - "Chị xem lại mình đi kìa, chị cao cũng ngang ngửa em đấy""Haha, được đi với em, dù ngồi dưới đất chị cũng thấy vui""Ở đâu cũng được, miễn là ở cùng với em" - Lời của Ling trong quá khứ chạy qua tâm trí nàng. Môi đang cười của nàng cứng lại, mi mắt khẽ chớp, đôi mắt thoáng hiện lên tia buồn bã, nhớ nhung. Chị từng nói với em như thế, vậy mà giờ nơi có em chị chẳng thèm đến, cũng chẳng muốn về...LingLing Kwong!"Em sao đấy?" - Thấy nàng tự dưng im lặng Kath hơi nhíu mày lo lắng."Đi với em, chị có chán không?""Chị trả lời rồi..." - Không phải đã nói ở trên rồi sao.Orm hiểu ý Kath, khẽ cười vì mình hỏi dư thừa."Em ăn đi này, ở đây bán rất nhiều món ăn vặt. Nhưng em phải ăn phần mì thịt bằm này trước đã, nếu không sẽ đau dạ dày. Yên tâm, đây chỉ là phần nhỏ thôi không làm em no đâu" - Kath đẩy tô mì nhỏ về phía nàng, vừa lau muỗng đũa vừa luyên thuyên dặn dò.Kath thế này, làm Orm nhớ tới Ling, cô cũng từng quan tâm nàng từng chút như vậy đó. Kể cả là những điều nhỏ nhặt nhất. Hiện tại lại có quá nhiều thứ thay đổi, thứ mà nàng sợ hãi nhất chính là tình yêu của cô dành cho nàng không còn nữa.Orm cảm thấy nàng rủ Kath thế này thật không phải. Nhưng mà nàng không có bạn, Pat là đàn ông, không thể thoải mái như với Kath được. Nhưng đi với Kath nàng lại càng nhớ Ling của ngày xưa. Như vậy nàng thấy có lỗi với Kath lắm...cảm thấy bản thân mình không phải với chị ấy. Có lẽ, sau lần này...nàng sẽ không làm thế nữa. Tâm nàng chỉ có Ling, nàng không thể gieo hi vọng thêm cho Kath.Nhưng mà...nàng cô đơn lắm.....Ling đứng ở ban công từ phòng mình, đôi mắt luôn hướng về phía cổng của biệt thự. Cô đã về nhà hơn một tiếng, nhưng nàng vẫn chưa về.Phía xa có ánh đèn ô tô chiếu sáng, chiếc xe dừng lại trước cổng. Ling hơi nheo mắt lại để tầm nhìn rõ hơn...Kath bước xuống xe trước, chị vòng qua bên kia mở cửa cho Orm, cả hai đứng cạnh cánh cửa phụ đã đóng nói gì đó với nhau.Kath xoa phần tóc phía sau đầu của nàng - "Em cảm thấy tốt hơn chưa?"Orm cười - "Cảm ơn chị, em cảm thấy ổn hơn nhiều rồi""Cần người đi dạo, chị xin suất đầu tiên nha"Nhìn Kath cười tươi, Orm có chút chạnh lòng, thầm nghĩ - /Em sẽ không...P'Kath, em xin lỗi/Chỉ là cái xoa đầu vỗ về an ủi, nhưng hướng từ Ling nhìn xuống thấy bóng lưng của Kath cùng một phần đầu của Orm. Cô nhìn ra Kath đặt tay sau đầu nàng, và hôn nàng.Đôi mắt chờ mong và lo lắng khi nãy phủ một màu u uất, tràn đầy lửa giận, tay cô siết chặt lan can gỗ đến muốn bẻ gãy nó, răng trong miệng nghiến chặt....."Orm Kornnaphat, đứng lại"Tay chưa kịp xoay nắm đấm cửa, nàng nghe thấy tiếng của cô nên ngẩng mặt lên nhìn. Cô từ trên tầng đang đi xuống, cả người toát ra một cỗ khí tức vô cùng lạnh lẽo.Orm nhìn cô đi đến gần mình, cô không nói gì cúi xuống trực tiếp bế nàng lên, một mạch đi lên phòng mình ở tầng hai.Cạch, cửa bị cô dùng chân đóng lại. Cô quăng nàng lên giường, trong bóng đêm nàng cảm giác được ánh nhìn cô như thiêu đốt mình."P'Ling, có chuyện...aaa"Ling trèo lên người nàng, ghì chặt hai tay nàng sang hai bên, dùng sức rất mạnh."Có phải đàn ông hay phụ nữ cô đều không tha đúng không? Tại sao trên đời lại có loại đàn bà không biết xấu hổ như cô vậy? Miệng thì nói yêu tôi, sau lưng thì lại gần gũi hết người này đến người khác. Cô nói xem, tôi nên tin cô thế nào đây?" - Tông giọng của cô cực kì trầm thấp, gần như rít qua kẽ răng vì giận dữ."Không có, chị hiểu lầm rồi...Em và P'Kath chỉ...""Hiểu lầm, cô gọi những gì tôi thấy là hiểu lầm. Phải bắt tại trận cô mới thôi chối cãi đúng không?" - Ling hét lên cắt ngang lời nàng, nàng vẫn còn chối sao?? Chính mắt cô đã nhìn thấy người khác hôn nàng, nàng không hề né tránh. Cô không muốn nghe nàng nói thêm bất cứ câu nào, cơn giận tràn vào tâm trí, cô mất bình tĩnh, buông cổ tay nàng ra, bóp cổ nàng,"P...P'Ling..." - Không khí đột nhiên bị nghẹn ở cổ họng, nàng có chút vùng vẫy muốn thoát khỏi cô, những ngón tay mảnh khảnh cố gỡ tay cô ra."Cô có biết tôi thật sự rất muốn giết chết cô không? Nhưng cái chết thì quá dễ dàng cho cô rồi. Loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô, phải cảm nhận nỗi đau từ từ...mới xứng đáng"Ling buông cổ nàng ra, Orm liền ôm lấy cổ mình ho sặc sụa. Cô không để cho nàng kịp tiếp nhận thông tin, nắm một tay kéo nàng sát lại thành giường, như lần trước còng tay nàng lại.Cô mò mẫm thứ cô chuẩn bị sẵn ở trên giường, đeo nó vào hông, cả người vẫn mặc đầy đủ quần áo. Cô muốn trừng phạt nàng, muốn nàng đau đớn...chứ không phải vì dục vọng ham muốn nàng.Quần áo trên người nàng lại từng món bị xé rách. Thứ to lớn đặt trước tiểu Orm, mạnh bạo muốn đi vào. Nhưng tiểu Orm cực kì khô ráo, không thể nuốt nổi thứ đó.Orm đau đớn, vừa run rẩy vừa van xin - "Không được...sẽ rách mất...P'Ling.. đừng..em đau"Nếu cứ thế này cô cũng không đưa thứ này vào trong nàng được. Cô hừ lạnh một tiếng, mở tủ đầu giường lấy chai gel, thoa đều lên thứ to lớn làm nó trở nên trơn bóng.Orm nhíu mày, nhìn từng hành động của cô mà bàng hoàng. Cô muốn hành hạ nàng đến mức đã chuẩn bị hết mấy thứ này sao? Orm cũng chẳng biết mình nên cười hay nên khóc khi chỉ vì trừng phạt mình mà cô phải dụng tâm như thế.Nàng nhắm mắt, cắn răng chịu đựng khi cô đưa thứ đó vào trong. Cơn đau này lần nào cũng đau thấu tâm can...Cảm giác cả cơ thể bị xé toạc ra làm hai, khiến nàng thở cũng khó khăn.Cô thật tàn nhẫn, có khi còn bóp chặt mặt nàng ép nàng nhìn cô, bắt nàng rên rỉ, bắt nàng gọi tên cô."Thỏa mãn rồi chứ?? Cô không từ đàn ông lẫn đàn bà, thì tôi chiều cô..."Tại sao không nghe nàng giải thích?? Tại sao không tin nàng??Mà...tại sao cô phải nghe nàng?? Tại sao cô phải tin nàng??Đây mới là câu hỏi nàng nên tìm câu trả lời...Nếu không có những sai lầm của lúc trước, Ling sẽ không bao giờ trở nên thế này...Đêm đó, vẫn như mọi lần khác. Cô trầm luân trên người nàng, đem thứ đó ra vào như muốn phá nát nàng...Nàng biết lần này cũng không phải là ngoại lệ, tiểu Orm lại bị giày vò đến đáng thương.Nhưng...mặc kệ đi, miễn là cô không còn giận nữa, miễn là...cô còn cần nàng, nàng sẽ chấp nhận tất cả....đau đớn, tủi nhục...nàng đều cam tâm tình nguyện trả lại cho cô.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Còn tiếp
150 vote bắt đầu lẹ rồi, 180 đi mấy bà ơi. -.-
Tui tuột quần r, chạy k kịppppp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me