Linh Te
Calego hâm nóng cháo xong, mang lên cho Michael ăn. Vừa nhấp môi một chút là Michael đã muốn nôn, đây cũng là gia đoạn mà anh sợ nhất - hậu kỳ phát bệnh.Sau mỗi lần phát bệnh, biết rõ là cần bồi bổ nhưng cứ ngửi thấy mùi đồ ăn là anh lại muốn nôn. Có miễn cưỡng ăn một chút thì lúc sau cũng bị dạ dày đẩy hết ra ngoài. Anh chỉ có thể uống nước lọc ,ăn được vài loại trái cây và rau củ chứa nhiều nước , hoặc truyền dịch để cầm hơi cho qua thời kỳ. Sau phát hiện ra cháo nấu loãng mà không thêm bất cứ gia vị nào cũng ăn được nên chúng trở thành nguồn cung năng lượng chính . Thế mà lần này, anh lại không ăn được cháo, quả táo mà Calego cho lúc này anh cũng cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi, xem ra lần này thật sự rất tệ. Thường thì chỉ có một tới hai ngày đầu ,nhưng lần này phát bệnh nặng như thế này thì cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa.- Cậu đừng có cố quá, mất công chút nữa lại nôn ra sàn.- Xin lỗi.Calego nhấc chiếc bàn ăn ra , để Michael tựa vào đầu giường, sau đó thực hiện các bước chuẩn bị cho truyền dinh dưỡng tĩnh mạch hoàn toàn . Trong lúc đó, Michael quan sát hành động của bạn, rồi chợt nói:- Sao cậu lại không từ chối tớ?- Chuyện gì?- Khi mà 'người đó' chỉ định cậu tới làm bác sĩ riêng cho tớ ấy. Sao cậu lại không từ chối?-Thật ra là ban đầu người được nhờ là ông anh cả của tớ , nhưng ổng bận kèo đi săn quỷ nữ với anh Glenn nên từ chối, đẩy sang cho bà chị. Cơ mà cậu biết bà chị của tớ thế nào rồi đấy. 'Vị đó' cũng rén bả lắm nên đã chuyển sang nhờ nhánh khách của dòng dõi. Rồi chẳng biết sao chuyện tới tai ông cụ nhà tớ.Nếu tớ nói thật là tớ bị ông cụ lừa ký tên thì cậu đừng buồn nhé.Michael không buồn đâu, chỉ bị tổn thương thôi. Bởi vì anh nghĩ Calego là một fan hâm mộ của anh nên mới chấp nhận chịu khổ đấy.- Mà tớ thắc mắc vụ này lâu rồi. 'người đó' có phải là người đã chống lưng cho tớ vì có quan hệ thân thiết với người em cùng cha khác mẹ kia của tớ không?Calego gật đầu.- Thế cụ thể thì 'người đó' là ai vậy? Cậu có biết được chính xác mối quan hệ giữa hai người họ không?- Tớ chịu.- Chẳng phải cậu bảo cậu vẫn luôn làm báo cáo gửi về cho 'người đó' sao?- Ừ, nhưng tớ toàn gửi qua trung gian. Hình như đó là người làm việc trực tiếp với 'vị đó' thì phải.Michael cũng không hỏi nhiều nữa, anh đã hi vọng sẽ tìm được tung tích về người em trai kia của mình thông qua 'người đó'. Thôi thì tìm cách khác vậy.- À, 'người đẹp' của cậu tỉnh rồi đó.- Thế cậu lấy được thông tin gì rồi?- Anh ta cứ như từ trên trời rơi xuống ấy, tớ đã gửi mẫu ADN của anh ta tới cơ quan chức năng mà người ta không thể tìm được ai có trùng mẫu với anh ta. Mà anh ta thì từ lúc tỉnh lại thì không chịu hợp tác, càng hỏi càng im. Hình như anh ta gặp chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.- Thì vốn dĩ hôm đó là anh ta tự nhiên xuất hiện từ không trung mà. Thế anh ta có nói vì sao mình lại rớt xuống trùng phòng đó không?- Anh ta nói anh ta cũng không biết tại sao. Anh ta nói trước lúc đi thì muốn gặp cậu để cảm ơn.Cậu cũng phải mau khỏe lại để còn đi thăm người ta nữa đấy.-....- Sao tự nhiên đần ra thế?- Karin này,cậu có bao giờ cảm thấy gần gũi khi gặp một ai đó chưa? Ý tớ là khi gặp một người nào đó mà đó là lần đầu tiên cậu gặp người ta, nhưng lại có cảm giác như là không phải là lần đầu gặp.Giống như cả hai đã ở bên cạnh nhau ,gắn bó với nhau một thời gian rất dài trong quá khứ nhưng vì một lý do nào đó mà phải chia xa.Cậu đã chờ mong gặp lại người đó rất lâu rồi, nhưng lại sợ hãi khi thật sự gặp lại, vừa muốn người đó nhanh chóng rời đi mà cũng mong muốn người đó ở lại với mình lâu hơn ấy. Calego bày ra bộ mặt hóng chuyện hay , ngồi xuống giường hỏi :- Cụ thể là thế nào? Cậu đã gặp ai?- Cứ trả lời tớ trước đi đã.Calego nghiêng đầu, nghĩ một hồi thì nói:- Thật ra tớ cũng có cảm giác như vậy khi lần đầu gặp Yuu-chin. Nhưng tớ không có mong em ấy rời đi. Lúc tớ nói cảm giác vừa gặp đã quen cho ông anh thì anh ấy bảo có thể tụi tớ đã từng ở bên nhau trong quá khứ , giờ gặp lại để tiếp tục câu chuyện . Nếu cậu cảm thấy như vậy thì tớ nghĩ là trong quá khứ rất xa kia, cậu đã phạm phải một sai lầm gì đó nghiêm trọng tới mức liên lụy đến đối phương, có thể là khiến người ta mất mạng luôn cũng nên. Và bởi vì như vậy nên bây giờ cậu mới có cảm giác muốn người ta ở bên cạnh nhưng lại sợ người ta vì mình mà bị tổn thương.Rồi Calego lại lướt tới :- Thế tớ có diễm phúc được biết về ' người ta' đầu tiên không?Michael tránh ánh mắt háo hức của thằng bạn, lảng sang chuyện khác :- Vụ chuẩn bị kỷ niệm nửa năm yêu nhau của cậu thế nào rồi?- Mọi đang được tiến hành rất tốt. Đừng có đánh trống lảng. Mau nói cho tớ biết người khiến cậu rung động là ai? Từ hôm cậu đòi tặng quà cho tớ là tớ đã nghi nghi rồi.- Tớ mệt rồi.Michael dùng hết sức lực mới tích góp được của mình nằm xuống, chùm chăn lại. Calego thấy vậy vội nhắc:- Đặt cái tay về chỗ cũ trước khi máu chảy ngược vào ống truyền. Cậu cứ trốn tránh đi, rồi sẽ có ngày tớ moi được danh tính người đó từ cậu thôiCalego đứng dậy, mang theo khay đồ ra ngoài.--- Chào buổi chiều, anh xem em đưa ai tới thăm anh này.Calego nói rồi đứng tránh sang một bên, nhường đường cho khách. Người khách tới thăm Davian không ai khác là Michael. Trong một thoáng khi ánh mắt hai người chạm nhau, Michael đã nhìn thấy một hình bóng xuất hiện phủ lên Davian. Tuy chỉ là trong một cái chớp mắt nhưng Michael vẫn kịp ghi nhớ lấy hình ảnh đó vào trong đầu. Ấy là một người ăn mặt như một Tư Tế thời cổ đại, mái tóc dài hơi xoăn để xõa ra hai bên, trên đầu đội một thứ như vương miệng với sợi dây xâu chuỗi từ những hạt ngọc dài xuống. Không thể nhìn rõ được gương mặt của người đó do chiếc khăn trắng đã che đi một nửa gương mặt, chỉ để lộ một đôi mắt tựa như ngọc lục bảo lấp lánh dưới ánh sáng. Ngược lại ở phía Davian, anh từ mong chờ chuyển sang hụt hẫng khi nhận ra đây không phải là người mà anh đã mong chờ được gặp.Calego khó hiểu nhìn hai người:- Sao tự nhiên hai người đứng nhìn nhau chằm chằm vậy? Bộ cả hai thật sự quen nhau à?Michael và Davian sực tỉnh, cùng chối:- Không. Đây là lần đầu.- Vậy hả. Thế hai người cứ nói chuyện đi, bà chị nhờ tớ qua khám cho mấy bệnh nhân khác.Michael cắm những bông hoa cúc vạn thọ vào lọ, sau đó tự kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường :- Hôm nay anh cảm thấy như thế nào?- Cũng như bao ngày. Bác sĩ nói rằng tôi sắp được xuất viện rồi.- Thế anh có định về nhà sau khi xuất viện không?Nhà hả?- Chúng tôi vẫn chưa tìm được thông tin về gia đình của anh. Anh chắc là họ vẫn ổn khi anh đột nhiên biến mất như vậy chứ?- Tôi là trẻ mồ côi. Và bây giờ thì tôi chẳng còn ai thân thích cả.Davian nghĩ có thể là cha mẹ của mình vẫn còn sống, nhưng hẳn là họ đã sớm không còn coi anh là một thành viên trong gia đình họ nữa rồi, thế thì so với mồ côi thì có khác nhau lắm đâu.- Vậy anh là người vô gia cư à?-....Đây cũng là một câu hỏi khó đối với Davian.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me