Linh Te
Giải quyết xong, Michael trở ra, anh vô tình liếc nhìn vào tấm gương , thấy bản thân mình trong gương mà anh tỉnh ngủ hẳn. Đồ anh mặc lúc ngất đi và lúc này là hai loại trang phục hoàn toàn khác nhau, còn không có đồ lót nữa chứ.- Michael, em ổn chứ?- Giọng của Davian từ bên kia cánh cửa vọng vào.- Em ổn ạ. Anh về phòng nghỉ đi ạ. Trên đường về thì gọi Karin sang đây giúp em với ạ.- Sao anh nghe giọng em run quá vậy? Có thật sự là ổn không vậy? Em mở cửa đi.- Em ổn thật mà. Anh gọi Karin giúp em đi.- Được rồi, em cố gắng chờ một chút.Davian nghĩ rằng Calego là bác sĩ riêng của Michael, tình trạng sức khỏe của 'thân chủ' như thế nào thì hẳn Calego sẽ biết rõ, sẽ giúp ích cho Michael nhiều hơn anh. Mà đáng lẽ anh phải làm vậy ngay từ lúc Michael ngất đi.Calego đang chìm trong giấc mộng đẹp về người mình yêu thì bị đánh thức, ban đầu còn hậm hực ra mở cửa phòng, sau nghe Davian nói về vấn đề sức khỏe của Michael thì tức tốc chạy qua. Nghe tiếng Calego, Michael hé cửa nhìn ra , lôi mạnh Calego vào bên trong:- Chúc anh ngủ ngon ạ!- Michael nói rồi đóng sập cửa lại, để Davian đứng bơ vơ ngoài hành lang.Calego nhanh chóng lấy đồ nghề từ trong tủ đặt cạnh đầu giường ra kiểm tra cho Michael. Được một lúc, Calego hỏi, mặt cực kỳ nghiêm túc:- Giữa cậu và anh Davian vừa xảy ra chuyện gì phải không?- Sao cậu biết?- Thân nhiệt lúc sốt và lúc ngại tuy đều cao nhưng khác nhau rõ rệt. - Thực ra là...Calego vứt bảng ghi chép qua một bên, hí hửng hỏi:- Thế nào?- Thực ra là ...tớ nghĩ....anh ấy đã thấy hết rồi. Thấy toàn bộ luôn.Calego nhìn một lượt từ trên xuống dưới 'thân chủ':- Thì tớ cũng thấy hết cậu có gì rồi mà. Thậm chí còn biết kích thước của...ưm!Michael bịt miệng Calego, de dọa:- Cậu mà còn dám bép xép về thân thể của tớ với người khác nữa là xác định bị Yuu-chin nói lời chia tay đi!Calego gật gật. Được thả ra,Calego lập tức nói:- Chỉ là bị nhìn thấy thôi hả? Thật sự không có làm gì hả?Mặt của Michael lúc này đã đỏ ửng , nếu đem quả cà chua ra so thì cũng phải một chín một mười , trong người đã nóng mà lại nghe Calego hỏi một câu không thể 'riêng tư' hơn được, không nhịn được đá một cái vào chân anh ta:- Ui da. Nhẹ chút thì cậu chết à?- Bộ hết cái để hỏi rồi hả?- Nhưng Micchan à, cậu nên nhớ cậu là một cựu người mẫu kiêm diễn viên đấy. Trên tạp chí rồi màn ảnh đầy ảnh bán khỏa thân của của cậu, sao lúc đó cậu không ngại đi. Đằng này , anh Davian chỉ lau người với thay đồ giúp cậu, cũng chưa chắc là anh ấy đã thấy gì,sao phải ngượng? Hay là tình cảm mà cậu dành cho anh ấy thật sự là giống như tớ dành cho Yuu-chin?- Sao tớ có thể làm như vậy được chứ? Anh ấy là Linh mục đấy. Nhưng tớ vẫn ...cứ nghĩ phải đối mặt với anh ấy vào ngày mai là tớ lại...- Được rồi. Bình tĩnh. Linh mục thì cũng có thể từ bỏ tước vụ mà.Quan trọng vẫn là ở hai người. Nhưng trước hết, cậu phải tự mình nhìn nhận về cảm xúc của bản thân đã. Cậu có cảm xúc đặc biệt với anh Davian là thật lòng cậu cảm thấy như vậy hay là vì anh ấy giống với Hikaru của cậu? Rồi ....Michael với lấy điện thoại của mình, mở tấm ảnh lần đó ra giơ cho Calego xem. Calego ngậm miệng luôn.- Nếu cậu giúp tớ giải quyết được mớ hỗn tạp của tớ, số ảnh này sẽ là của cậu.- Nhưng tớ là bác sĩ Ngoại khoa, cha tớ mới là bác sĩ Tâm thần. Cậu làm khó tớ quá rồi.- Hiểu rồi, vậy tớ sẽ xóa số ảnh này.- Đừng! Bạn bè ai lại làm thế. Đó còn là nụ hôn đầu của tớ với Yuu-chin nữa đấy.- Nà ní!? Nụ hôn đầu? Sau từng ấy tháng ngày hẹn hò!? Cậu đùa tớ đúng không?- Đùa với cậu làm gì. Chính bản thân tớ lúc nào cũng e dè trước Yuu-chin đây. Nụ hôn này cũng là em ấy chủ động đó. Đừng xóa mà, năn nỉ đấy.- Được rồi, tớ sẽ gửi cho cậu một tấm làm 'cọc' trước...- Yeah!- Vào ngày mai.- Micchan ~--Davian đành phải về phòng của mình, ngồi xuống ghế, nhìn chiếc vòng cổ trong tay, anh cảm thấy mình cần phải làm rõ về 'Hikaru', và mối quan hệ giữa người đó với Michael.Tại sao Hikaru lại chết nhỉ?Nghĩ lại thì năm đó , cha mẹ bỏ rơi anh trong rừng sâu,nếu 'anh ấy' không xuất hiện thì hoặc là anh sẽ chết vì đói khát , hoặc là chết vì bị thú hoang tấn công. Nếu Hikaru đã là một linh hồn khi Michael chào đời và cũng bị bỏ rơi giống như anh, việc này cũng dễ hiểu thôi. Nhưng sao Hikaru lại xuất hiện bên cạnh Michael? Rồi còn tình nguyện ở bên cạnh trong suốt mấy chục năm? Nghĩ lại thì chính anh cũng không rõ tại sao 'anh ấy' lại dành cho anh tình yêu và sự quan tâm to lớn như vậy, trong khi anh thậm chí còn chẳng biết tên thật của 'anh ấy' là gì. Giả sử đây là thế giới song song với thế giới của anh , có khi nào mối liên hệ giữa Hikaru và Michael cũng giống như giữa 'anh ấy' và anh không?Không đúng...Anh vẫn nhớ rõ mọi thứ xảy ra vào lúc mình rơi từ trên cao xuống bên cạnh Michael,khi đó rõ ràng là anh ấy chứ không phải Michael, cảm giác của anh lúc nhìn thấy Michael lần đầu tiên không hẳn là thất vọng , mà là có một chút gì đó thân quen. Thi thoảng, Michael luôn khiến anh lầm tưởng là anh ấy, nhưng có lúc lại không,kiểu như cả hai vừa là cùng một người lại vừa không phải. Hơn nữa, khi nãy,anh đã thấy vết sẹo ở lưng của Michael,quả thật là giống với 'anh ấy'.Rồi cả những gì mà chàng trai kia đã nói vào đêm tiệc...Càng nghĩ anh lại càng cảm thấy rối ,nhưng càng rối thì anh lại càng suy xét để mọi thứ đi vào một chuỗi logic và hợp lý nhất. Rồi anh lại ngủ quên mất.--Adelio mở cửa phòng của mình, con rắn xanh từ trên trần thò xuống quấn vào cổ anh, nó dụi dụi dụi cái đầu như đang làm nũng, nhưng thực tế là đang 'méc' anh về con chim cú mèo đậu trên chùm đèn kia. Dù là thấy chủ của con rắn đã về , nhưng mà con cú mèo cũng đâu có nể nang hay sợ gì, lại sà xuống cắp con rắn lên cao, bay lượn vòng vòng rồi ném con rắn rơi xuống giường. Còn con rắn thì phồng mang khè khè đe dọa con chim cú. Adelio đã nhìn thấy cảnh này từ lúc hai con về chung một nhà rồi, giờ chán chả muốn nói.- Ê, cú. Mày lại béo lên rồi phải không?- Adelio nhìn con chim-đang đậu ở bậu cửa sổ hỏi.Con cú nghe hiểu những gì anh nói, lập tức giương móng vuốt lao lại phía anh. Nhưng mà Adelio bị con cú tấn công nhiều cũng thành quen, anh né qua một bên rồi tiện tay túm gọn hai cái chân của con cú,xách ngược nó ném ra ngoài cửa sổ:- Bay thể dục giảm cân đi!- Adelio nói rồi đóng cửa sổ lại.Xong anh quay qua dặn con rắn ngoan ngoãn ở trên giường chờ mình rồi đi vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me