TruyenFull.Me

List Truyen Cua Ann 1

Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, quân nhân, nằm vùng, song hướng yêu thầm, chữa lành

Bao gồm: 89 chương + 11 ngoại truyện

Cặp đôi: Trịnh Tây Dã - 24 tuổi, Hứa Phương Phỉ - 17 tuổi

Giới thiệu: Mình viết review bộ này khi mình mới chỉ đọc hết một phần ba, vừa đọc còn vừa sợ truyện hết. Bố Hứa bị bệnh mất sớm, Hứa Phương Phỉ sống cùng mẹ và ông ngoại bị liệt nửa người trong căn nhà trên lầu bốn số ở 9 đường Hỉ Vượng hay khu ổ chuột số một thành phố Lăng. Bạn nhỏ Hứa Phương Phỉ lớn lên trong tình yêu thương vô bờ của mẹ và ông ngoại.

Mẹ Hứa có một cửa hàng tiền giấy nhỏ trên đường tang lễ để mưu sinh, một mình bà gồng gánh kinh tế gia đình. Mẹ Hứa là người rất phi thường, những thăng trầm trong cuộc sống không làm hao mòn đi sự lạc quan và linh hoạt, cũng không tước đi khả năng yêu thương và bao bọc con gái của bà.

Hứa Phương Phỉ là cô bé quá hiểu chuyện, ăn cơm chừa lại rất nhiều sườn rồi cười nói mình ăn không vô để mẹ và ông ngoại ăn nhiều một chút, gặp phiền phức ở trường thì nói dối là bị ngã bị té để mẹ không lo lắng. Khi mẹ lo lắng cô bé đi học về trễ nên đề xuất mua cho cô chiếc điện thoại, cô bé nhẹ nhàng nói không cần thiết.

Bé Phỉ luôn thầm cầu nguyện thời gian hãy chạy nhanh hơn, khi vào đại học sẽ đi làm thêm kiếm tiền để mẹ đỡ vất vả. Tác giả miêu tả tính cách và tâm lí của Hứa Phương Phỉ thực sự rất thật, nhất là khi cô bé mơ hồ về tương lai ngành học và khi cô bé tự tin lên đại học có thể dễ dàng xin được học bổng. 

Cái này cũng từng là mơ mộng của mình, sau đó thì mình chỉ dành được học bổng năm nhất đại học, lúc đó mới thấm thía núi cao còn có núi cao hơn, chỉ khi rời khỏi vùng quê để lên thành phố mới thấy mình nhỏ bé đến nhường nào.

Hứa Phương Phỉ sống ở khu vực nghèo gần biên giới, người trẻ gần như bỏ lên phố lớn làm ăn, trụ lại đây chủ yếu là người già và trẻ nhỏ. Cô bé cầu mong người hàng xóm mới chuyển đến lầu dưới là người trẻ, tốt nhất là biết sửa điện một chút, để mẹ có thể không phải leo cầu thang trong bóng tối nữa. Ước nguyện nhỏ bé cuối cùng cũng thành thật.

Anh trai hàng xóm lầu dưới nhà 3206 là "đại ca xã hội đen" khét tiếng Trịnh Tây Dã. Mấy lần tình cờ đi ngang, Hứa Phương Phỉ đều thấy anh bị thương, một thân máu me. Trịnh Tây Dã đánh đám bạn học nam bắt nạt Hứa Phương Phỉ, câu đầu tiên cô nghe thấy anh nói với bọn chúng: "Bình thường tôi không đánh nhau, chỉ nhặt xác".

Cứu cô xong anh cũng ngầm cảnh cáo, có những việc cô nên nghe thấy thì xem như không nghe, có thấy thì xem như không thấy, không nên nói những điều không nên nói, những điều không nên quan tâm thì đừng để ý. Trong mắt Hứa Phương Phỉ, Trịnh Tây Dã chính là "người xấu", sau đó cô bé cũng hạn chế tiếp xúc với anh.

Nhưng Trịnh Tây Dã sau đó lại im lặng dùng đèn pin chiếu sáng cho mẹ con cô bé đi cầu thang,  nửa đêm còn giúp cô sửa đường ống nước bị vỡ, giúp cô bé thoát khỏi bọn người xấu, cảnh cáo người anh họ hay đến cửa hàng tiền giấy của mẹ Hứa vòi tiền ... Hứa Phương Phỉ nhận ra Trịnh Tây Dã không phải người xấu, chỉ là anh đang đi nhầm đường, cô bé còn khuyên anh "rửa tay gác kiếm".

Trịnh Tây Dã nằm vùng được bốn năm, trên người anh chi chít những vết thương lớn nhỏ, không phải một hay hai lần thoát chết trở về. Thể xác và tinh thần của anh đều mệt mỏi, nhưng vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống khó chịu mà anh cảm thấy không phải của con người đó. 

Cho đến một ngày bé Phỉ gõ cửa nhà 3206, anh cảm thấy tia sáng ấm áp thuộc về cô đang xuyên qua bóng tối chiếu vào người anh. Cô gái nhỏ ngây thơ, không biết thế sự, không biết che giấu, giống như một tờ giấy trắng trước mặt anh, mọi tâm tư đều có thể bị nhìn thấu. Đây vẫn là một học sinh trung học, một cô bé vừa mới lớn, anh mẹ nó hay là điên rồi.

Trịnh Tây Dã năm đó đã đè xuống hết thảy tâm tư, dùng một cái ôm đầy kìm nén với cô bé anh yêu ở trên sân thượng trước khi rời Lăng thành làm nhiệm vụ. Anh lừa cô dùng 40 nghìn tệ mua lại hết đống băng cát-xét cũ bố cô để lại, để bé con của anh có thể học trường đại học nào cô muốn mà không thấy gánh nặng.

Trịnh Tây Dã trước khi đi chỉ xin một chiếc thìa bé con của anh từng ăn dặm ngày bé, cùng đống băng cát-xét và con búp bê đất sét cô tặng anh để lưu làm kỉ niệm. Đã nói với cô là anh sẽ không bao giờ quay về Lăng thành nữa, thế nhưng ngày cô thi đại học, anh vẫn lén trốn ở cổng trường cùng đợi bé con thi xong như bao phụ huynh khác với một tấm thân thương tích đầy mình.

Một vài trích dẫn ấn tượng:

Hai giây sau, cô lấy hết can đảm hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"

"Quân phục không dễ mặc đâu. Vào học viện quân sự rất vất vả, bất chấp chính nghĩa quốc gia, hy vọng của đất nước và sự giao phó của mọi người. Mỗi ngày sáu giờ đều dậy chạy hô khẩu hiệu, ý chí sắt đá, chỉ như vậy thôi, hầu hết đàn ông cũng không chịu đựng được. Tiểu cô nương, với thể trạng nhỏ nhắn này của em, không kham được."

Đầu Hứa Phương Phỉ như quả cà chua chín, nghe vậy ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn anh: "Làm như cái gì về học viện quân sự anh cũng đều biết ấy."

Trịnh Tây Dã: "..." Hai giây sau, anh chậm rãi đứng thẳng người, thấp giọng nói: "Chưa từng ăn thịt heo thì cũng nhìn thấy heo chạy. Nhìn toàn quân đội, không có lính nào xinh đẹp yểu điệu như em. Tay chân nhỏ, da thịt mềm, một trận gió bắc thổi qua là có thể thổi bay em lên cây."

Cô nắm chặt tay, không nhịn được nữa đáp: "Anh quá trông mặt mà bắt hình dong. Đừng tưởng em tính tình tốt, hung dữ lên cũng rất đáng sợ! Tục ngữ có câu, thỏ nóng nảy còn cắn người đấy!"

Trịnh Tây Dã im lặng hai giây, sau đó bình tĩnh xắn tay áo, để lộ cổ tay trắng nõn và gầy guộc lạnh lẽo, duỗi ra, trực tiếp đưa đến bên miệng Hứa Phương Phỉ.

Bé con bối rối: "Gì thế?"

"Cắn đi." Trịnh Tây Dã nói, "Trước tiên cho tôi xem chút máu tươi thử."

Hứa Phương Phỉ: "...".

--------------

"Tôi đẹp lắm sao?"

Hứa Phương Phi đang nhìn anh suy nghĩ, cô còn chưa hoàn toàn rút lui khỏi thế giới của mình trong vài phần mười giây đầu tiên, cho rằng mình nghe lầm, cô ngơ ngác hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Em thường xuyên nhìn tôi không chớp mắt." Trịnh Tây Dã vẫn nhìn thẳng về phía trước đi trên con đường của mình, tùy ý, "Cho nên tôi suy đoán một cách hợp lý, tôi ở trong mắt em trông cũng rất không tồi."

--------------

"Không phải em vừa vươn cổ xem phòng ngủ của tôi sao." Trịnh Tây Dã uể oải nói, "Mời em xem."

Hứa Phương Phỉ: "..." Vì vậy, vừa rồi cô ngồi trên ghế, loạng choạng như con lật đật muốn nhìn vào phòng ngủ này... Anh nhìn thấy hết rồi sao?

"Em, em chỉ là tùy tiện nhìn một chút, cũng không có đặc biệt tò mò về phòng ngủ của anh."

"À." Trịnh Tây Dã gật đầu, "Ra vậy."

Hứa Phương Phỉ cũng gật đầu thật mạnh: "Vâng."

Trịnh Tây Dã đột nhiên nói: "Bạn học Hứa Phương Phỉ. Bây giờ tôi mời em vào tham quan phòng ngủ của tôi."

Anh nhìn chằm chằm cô, vừa nhấc mi, "Không nể mặt?"

--------------

"Em muốn làm nhiều thứ lắm, nhưng dường như không cái nào là của riêng em. Em rất hoang mang. Em phát hiện, mình không có khát vọng to lớn, không có lý tưởng, cũng không có tín ngưỡng. Những danh từ đó, với em mà nói đều quá xa vời và quá trừu tượng."

Hứa Phương Phỉ nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ gọi cô: "Bé con, niềm tin thực sự là một điều tốt. Nó mang lại sự thanh thản trong tâm hồn trước mọi nỗi đau mà cuộc đời ném vào nó."

"Từ lâu mẹ tôi có nói với tôi một câu."

"Câu gì?"

"Khi hoang mang dao động, đừng ngại nhìn xuống mặt đất dưới chân mình. Nó chính là đức tin đã khắc sâu vào máu và xương của mọi người. Mỗi bước chúng ta đã đi qua, lưu lại mỗi dấu chân, đều sẽ được nó khắc ghi và ghi nhớ. Nó cũng sẽ nâng đỡ chúng ta suốt cuộc đời, vượt qua mỗi mùa đông lạnh giá".

--------------

"Anh rất ít mặc màu sáng, cho nên hôm nay áo sơ mi trắng rất hợp với anh."

"Thật à? Vậy em cảm thấy bộ dạng nào của tôi, em nhìn càng đẹp mắt hơn?".

"Anh vẫn luôn đẹp, chỉ là trước đây em hiếm khi nhìn thấy màu sáng, cho nên tương đối mới lạ."

Trịnh Tây Dã nói, "Vậy mua bộ quần áo này là đúng."

"Đây là quần áo mới của anh sao?"

"Ừm, tôi chưa từng mặc, hôm nay đến gặp em mới cố ý mặc."

Đôi mắt cô mở to kinh ngạc, bối rối hỏi: "Tại sao?"

"Tôi nghĩ, nếu đến trường học của em, nhất định phải ăn mặc chỉnh tề, ít nhất phải ra dáng người tốt." Trịnh Tây Dã thản nhiên nói, "Nếu không, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến em."

--------------

"Bé con, em có muốn cùng anh A Dã thương lượng không?"

"Mặt trăng có thể chiếu phương nam, cũng có thể chiếu phương bắc. Có thể chiếu em, cũng có thể chiếu tôi. Chờ em thi xong đại học nếu còn nhớ tôi, chỉ cần gọi tên tôi với mặt trăng."

Hứa Phương Phỉ hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, mặt trăng sẽ nói với tôi," Trịnh Tây Dã cười nhẹ, "Ở một nơi rất xa, có một cô gái nhỏ tên Hứa Phương Phỉ, đang nhớ đến tôi."



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me