TruyenFull.Me

Lmht Even Endless Starlight Begins Somewhere Nhung Ngoi Sao Toa Sang

1 tháng trước...

_ Mình đã làm gì thế này?

Lux đưa đầu gối lên trước ngực, cô nhẹ nhàng đặt cằm trên đỉnh. Hình ảnh của công viên vắng vẻ không bóng người đã trở nên quen thuộc với cô. Cô ngồi trên ban công tầng 2 ngắm nhìn công viên với vẻ mặt buồn bã. Thi thoảng lại hướng đôi mắt u sầu lên bầu trời để ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên kia.

Tự hỏi - nếu như cô là một ngôi sao, là một phần của chúng thì sẽ như thế nào?.
Cô cũng muốn tỏa sáng để bao người có thể nhìn thấy! Và...cô sẽ không hề đơn độc nữa. Những ngôi sao như những người bạn của cô vào lúc này.

"Bầu trời sẽ mất đi sự quyến rũ vốn có nếu thiếu chúng" - Lux thầm nghĩ

.

Đây là đêm thứ hai cô chạy từ nhà đến đây để giải tỏ nổi sầu. Cha mẹ cô, họ thật không công bằng... Garen dễ dàng vào trường đại học ở Valoran mà không ai hỏi han hay ngăn cản quyết định của anh ấy. Nhưng ngược lại cô lại phải học tại một ngôi trường trong thành phố này: Demacia Prep, mặc dù số điểm của cô vượt xa anh. Cô thừa sức vào ngôi trường mà cô chọn (Trọng nam khinh nữ đây mà =_=).

Nhưng không! Cô bị buộc phải sống cùng với bố mẹ. Chỉ vì lí do là cô còn quá nhỏ để rời xa vòng tay của họ ra sống một mình, vẫn còn ngây thơ. Và là một tiểu thư nhà Crownguard, cô đành phải nghe lời bố mẹ vì họ luôn biết điều gì tốt nhất cho cô. Việc này đã gián tiếp làm cho Lux không có lấy một người bạn cho đến hiện nay, mặc dù cô đã học năm 2 cao trung rồi! :"(

Lux tự hỏi bản thân - Cô đã làm được gì tại trường Prep rồi? Gahhhh - Cô gào lớn và lắc đầu nguầy nguậy. Mẹ cô bảo rằng "Chỉ được suy nghĩ trong phạm vi học tập, không hơn không kém!"

Lux thở dài:
_ Mình phải quay về nhà!.

Bởi việc chạy trốn chẳng giải quyết được gì, ngược lại nó càng khiến cho quang điểm của bố mẹ là đúng.

Lux nhảy vụt xuống đất. Như một lời kêu gọi, cô lại hướng mắt lên bầu trời đầy sao. Khẻ ánh lên một tia sáng nhỏ bé rất nhanh bay ngang bầu trời được phản chiếu trong đôi mắt xanh sáng ngời của cô.
_ Một...một ngôi sao băng! - Đôi mắt cô mở to hết cở, thể hiện rõ vẻ ngạc nhiên với một nụ cười tươi nửa miệng khép hờ và hét lớn. Cô đột ngột nhắm mắt lại, hai tay thắt với nhau tạo thành động tác cầu nguyện và cố gắng lắc đầu thật mạnh để nghĩ ra điều ước càng nhanh càng tốt.

Nhưng rồi Lux thả lỏng tay. Cô cảm thấy mình thật trẻ con, rồi trách bản thân:
_ Ai đời ở tuổi mình mà còn tin vào những ngôi sao băng và những điều ước ngây ngô ấy?
"Thảo nào cha mẹ bảo mình còn quá ngây thơ để sống một mình"

Lux chán nản. Có lẽ cha mẹ đã đúng ... cô im lặng một lúc lâu rồi lại lên tiếng:
_Không! Mình cần phải thuyết phục họ - Cô hạ quyết tâm trở về nhà.

Đột nhiên những ngôi sao trên bầu trời phát sáng lấp lánh lạ thường, rồi chúng quay ngoắt và chuyển hướng tạo thành một tia sáng hồng nhạt mờ ảo hội tụ lại một điểm duy nhất rọi xuống ngay nơi cô đang đứng. Nó làm cô không khỏi bất ngờ và hốt hoảng giật nảy mình và bật ngả ra sau. Định đứng dậy thì Lux nhận ra cô đang bay lơ lững, chân không còn chạm mặt đất. Thứ ánh sáng ấy đang khiến cho cô bay càng lúc càng cao!

_Cái quái gì thế này, UFO đang hút mình lên sao? - Lux cố vùng vẫy hết sức có thể nhưng vô ích. Sau, cô đột ngột có hứng thú với việc này. Cô thích bay!

Được bay lượn khắp bầu trời, được khám phá cả một thế giới trên mây rộng lớn, hẳn là một điều khá thú vị. Và bây giờ nó đã trở thành sự thật! Nhưng cô chỉ đang bay trong phạm vi của tia sáng. Nhưng thế này đã tuyệt lắm rồi!

Cô cười sảng khoái với vẻ mặt thích thú nhìn khung cảnh xung quanh mình. Hiện giờ, từ trên cao nhìn xuống là cảnh quang vào buổi tối của Sillvia (Thành phố thuộc tỉnh thành Demacia). Cả thành phố sáng rực bởi những ngọn đèn trắng, theo suy nghĩ của cô thì đây như là đang ngắm sao ngược vậy.

Hôm nay là lễ hội Symil (là lễ hội khuyến khích mọi người diện những bộ đồ truyền thống đi ra ngoài vào mùa đông).
Thực chất, đây là lễ hội kêu gọi mọi người 'Đừng nằm trong nhà vào mùa đông' :))) độc quyền của thị trưởng thành phố này. Nghe vào thì đảm bảo mọi người sẽ bảo "Xàm bome :v" rồi "Tự dưng thời tiết lạnh thế này lại bắt ra ngoài làm gì". Nhưng đối với cô thì việc hoạt động rất tốt cho sức khỏe và cô cũng rất thích trượt truyết, ném tuyết hay đắp người tuyết,... vì thế cô vô cùng hưởng ứng cái lễ hội vạn người ghét này :v.

Ngẫm đi ngẫm lại thì Lux vẫn thấy cô trẻ con thật. Biết thế nhưng cô vẫn thích những trò chơi ấy vì nó đã theo cô tới giờ không chịu buông.

Vừa ngắm thành phố vừa nghĩ lung tung.
"Thành phố này khá đẹp vào ban đêm đấy chứ!"

Đang hưởng thụ cùng với khát vọng xa vời mà cô mong ước bấy lâu nay và cả những dòng suy nghĩ cứ tiếp nối. Thứ ánh sáng ấy đột nhiên tắt ngỏm, hình ảnh về thành phố phía dưới đã biến mất, thay vào đó xung quanh cô là hàng tỉ tỉ tỉ ngôi sao lấp lánh đa sắc. Nó khiến cô chóng mặt, tuy cảnh đẹp thật nhưng.... cô đang rơi!.
Lux hoảng hốt dang 2 cánh tay của mình cố gắng hất chúng lên xuống hành xử như một chú chim :v. Cô đang rơi tự do! Nhưng sao vẫn chưa chạm mặt đất!?

Vào lúc này, cô nghĩ rằng cô đang ở trên vũ trụ, tức đang ở ngoài trái đất. Nhưng tại sao cô lại có thể thở được cơ chứ?
Và trang phục của cô cũng bị thay đổi hoàn toàn! với màu chủ đạo là màu hồng và một ngôi sao lớn màu vàng được đính vào áo cùng với chiếc nơ ở phía trước ngực. Nhưng cô thay đồ bằng cách nào ?

Lux đang đắm mình vào những câu hỏi phi thực tế. Thì một giọng nói của người phụ nữ khó nghe cất lên, nó kéo cô ra khỏi chuỗi suy nghĩ không hồi kết.

Bình tĩnh nào, người giám hộ trẻ tuổi!

Đấy là một giọng nói thều thào với chất giọng khàn khàn có vẻ không phải của một người tốt, kèm theo giọng nói ấy là một luồng gió nhẹ nhàng thổi bên tai Lux.

Những gì bạn đang nhìn thấy đều là ảo giác!

Lux nhắc lại:
_ Một ảo giác ư!? - Cô lắc lắc đầu để cố thoát ra khỏi 'Ảo giác' mà người phụ nữ ấy đã nói, thậm chí là là véo cả má. Nhưng những gì ở trước mắt cô hoàn toàn là hiện thực.

Rồi lại một câu hỏi khác vụt qua đầu cô:
"Chẳng nhẻ mình chết rồi ư?" - Lux lại lắc mạnh đầu, cô cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi đặt ra câu hỏi đó.

Ngay khi câu hỏi về vụ 'Ảo giác' của Lux vừa dứt. Như một lời hồi đáp, cơn gió lạ thường không lạnh không nóng lại đi qua tai cô. Lux có thể cảm nhận được nó, trên làn da và cả mái tóc dài bóng mượt của cô dựa vào đó mà nhẹ nhàng bay theo hướng gió. Cô nhìn dáo dát xung quanh để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói lúc nãy, nhưng không một bóng người...chỉ có mình cô và những ngôi sao kia :'((((.

Lux vẫn đang rơi, nhưng không thực sự - Cô nghĩ thế. Thay vào đó cô ấy vươn mình lên, 2 cánh tay dủi ra sau. Cô đang bay! Lần này là thực sự đang bay, cô có thể điều khiển được hướng bay của mình.

Xung quanh cô, có thể thấy bốn người khác và mỗi người có một màu sắc đặc trưng: "Hình như đấy là 2 đứa trẻ có màu xanh dương và xanh rêu với mái tóc dài hơn cả đôi chân của họ. Và 2 cô gái với vóc dáng tầm cở cô, một người là màu tím có mái tóc dài khá khác thường, bởi vì nó được dựng đứng lên; cô gái còn lại là màu đỏ có 2 chùm tóc dài hơn đầu gối. Họ đều bị che khuất bởi ánh sáng đa màu bao quanh họ, bọn họ...dường như đang phát sáng - Lux cũng không ngoại lệ và ánh sáng của cô có màu hồng :3. Những đám mây bay lượn quanh cô.
"Cái gì thế này?" Giọng cô run rẫy, cô nuốt nước bọt để lấy lại bình tĩnh. "Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"

Bạn là người được chọn để trở thành những người bảo vệ vì sao. Tôi đến đây để kêu gọi bạn và khả năng của bạn đã vuọt trên nguyện vọng của tôi :3! Bạn khác những vệ binh đời trước là khả năng tự đánh thức sức mạnh tiềm ẩn của bản thân.

Vẫn là giọng của người phụ nữ ấy nhưng bây giờ nó lại trở nên ấm áp và thánh thót, làm rung động cả không gian bao quanh Lux. Nó đi qua tai cô rồi làm vang động tâm trí của cô nàng, như thể đang đi vòng quanh cô vậy. Âm thanh đơn giản và những từ ngữ pha chút vui mừng nhưng lại nhẹ nhàng, chậm rãi đã làm cô ấm lòng, giúp cô xoa dịu nổi buồn rầu mà cô cất giữ; không còn cái cảm giác ban đầu khi nghe giọng nói này.

Lux ngước nhìn lên bầu trời trống rỗng trong sự bối rối khó tả.

Một thứ xấu xa đang đến với thế giới của bạn, và tôi lại kêu gọi bạn lần nữa!

_ Lần nữa? Ý cậu là gì? Và chuyện gì đang diễn ra thế này?" Lux hỏi và lúc này điều cô cần là một câu trả lời chính đáng để giải quyết dòng suy nghĩ lúc nãy của cô

Bạn đã được kêu gọi để đấu tranh bảo vệ cho vô số hành tinh khác, và bây giờ đến lượt trái đất.

Bất chợt, một ánh hào quang về những kỷ niệm ùa về tràn ngập tâm trí Lux, cô đang nhớ ra điều gì đó!. Trong đầu cô lúc này là những thế giới, địa điểm và con người đều khác nhau. Một số kí ức rất quen thuộc với cô nhưng cô không hề nhớ đã từng có nó trước đây, giống như một cảm giác dai dẳng hoặc cách đánh lưỡi để phát âm.

Quanh cô lúc này là những con người trong kí ức cô vừa lấy lại. Họ hoàn toàn xa lạ, cô chỉ thấy những cái bóng huyền bí của họ. Hình dáng của những con người trước mặt cô đều có thể tưởng tượng ra được, nói chung là chúng...khác xa với hình hài của mọi sự sống trên trái đất. Họ đang vây quanh cô một cách vui mừng như những đứa trẻ đang chờ cô cho kẹo :v.

Đang vui vẻ thì Lux ôm đầu đau đớn. Tất cả...quá nhiều!
Đầu cô như sắp nổ tung, giờ thì cô không thể tập trung được nữa. Cô gào thét...

Được một lúc sau, những cảm giác đau nhói bắt đầu kết thúc. Hình như não của cô đã ngừng tiếp nhận thông tin truyền tải. Lux thả lỏng bản thân, đôi mắt trong xanh như mặt hồ thể hiện rõ vẻ mệt mỏi.

*Vụt*

Phong cảnh bỗng dưng thay đổi trên cả tốc độ ánh sáng :v

Trước mặt cô lúc này là ánh hào quang của một ngôi sao lớn tỏa sáng rực rỡ và khác biệt với những ngôi sao còn lại. Bề mặt của nó hiện ra một thế giới hoàn toàn khác hẳn với thế giới mà cô đang sống, đấy là loạt ảnh kí ức của Lux trước đây, nhưng đây không thực sự là cô. Và Lux hiện tại nhớ lại tất cả kí ức mà cô thấy trong ngôi sao ấy.
_ Tôi đã làm điều này trước đây ư? - Câu hỏi không cần hồi đáp, đúng hơn đấy là một lời khẳng định của cô. Sâu thẳm bên trong Lux, cô biết rằng cô đã nghe lời này trước đây trong một cuộc đời trước đây - Kiếp đầu tiên của cô.
Và cô phải lại lắng nghe lời kêu gọi này để bảo vệ thế giới của cô, gia đình và bạn bè của cô khỏi những sinh vật từ hư không.

_ Tôi muốn... - Lux hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lại như sắp đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng và nó có thể ảnh hưởng đến sự sống còn của trái đất. Bổng nhiên cơ thể cô phát sáng, dường như nó đang thể hiện điều mà cô sắp đưa ra. Lux thả lỏng cơ thể và mở mắt ra. Cô nói với chất giọng cứng rắn và quyết tâm với quyết định hiện giờ của cô.
_Tôi...chấp nhận lời kêu gọi để trở thành một vệ binh tinh tú một lần nữa!

.

.

.

.

Lux đột ngột tỉnh giấc trên ban công tầng 2. Toàn cơ thể cô lạnh run do ở ngoài trời quá lâu mặc dù đã mặc áo ấm. Cô lấy tay ngắt mạnh vào cái má đỏ ửng như sắp sốt, để chứng minh rằng đây là thực tại và đương nhiên là cô cảm thấy đau :v. Mắt cô mở to khi nhận ra điều gì đó, và sốc nặng khi nhìn quanh công viên.

Thứ nhất là cô...vẫn còn ở đây!
Còn thứ hai là...:3333
Tuyết rơi!!!
Nhưng cô chối bỏ sự háo hức về những trò chơi trong ngày tuyết rơi vì chắc giờ này bố mẹ Lux đang rất lo, mà cô thì có lẽ sẽ bị cảm :'(((( và như mẹ nói:
"Là một tiểu thư...phải luôn giữ bình tĩnh...bla bla"- Cô ngắt câu nói của người mẹ trong tưởng tượng của mình.

Lux nhanh chóng lấy điện thoại ra, cô nhận ra điều khác thường là thời gian trước khi cô gặp giấc mơ kì lạ ban nãy và khi cô tỉnh dậy đều như nhau! Có nghĩa là thời gian không hề trôi qua...
Dáo dát nhìn quanh công viên trống rỗng để xem đã có ai chứng kiến cảnh cô bay lên trời trong một ánh hào quang của những ngôi sao và việc cô chấp nhận làm một Vệ binh. Và rồi Lux mừng rỡ khi chả có ai khác ngoài cô.

Cô thắc mắc...không biết bốn cô gái cùng cô trong cuộc hành trình lúc nãy là ai?.
Lux vọi bỏ qua câu hỏi đó, cô không muốn rước thêm phiền muộn vào tâm trí nữa. Lux lại đảo mắt lên bầu trời nhìn những ngôi sao lần cuối với nụ cười mỉm đầy tự tin. Không hiểu tại sao cô lại có một niềm tin mãnh liệt vào giấc mơ lúc nãy như thế!

Lux trầm ngâm một lúc rồi phóng xuống đất chạy thật nhanh về nhà.

Có lẽ chỉ mình cô ấy là người chấp nhận trở thành một vệ binh...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me