Ln Ban Cung Lop Khong Biet Chung Toi Lam Tinh Trong Phong Cua Nhau
Vào ngày thứ ba ở Okinawa, kế hoạch là đi thuyền đến một hòn đảo không có người ở tên là Đảo Nagannu và nghỉ qua đêm. Thuyền khởi hành từ một bến cảng cách căn hộ nơi họ ở khoảng 20 phút đi taxi.Vào buổi sáng ngày hôm đó, họ chia nhau thành hai chiếc taxi rời khỏi căn hộ và xuống bờ phía bắc của bến cảng."Được rồi, chị sẽ đến quầy lễ tân, mọi người hãy đợi ở khu vực chờ nhé."Trong khi Rena một mình đến quầy lễ tân, Toyama và năm người còn lại đi đến khu vực chờ đợi cũ kỹ gần điểm khởi hành và điểm đến của thuyền."Đây là lần đầu tiên tớ đi thuyền và tớ hơi lo lắng về việc bị say sóng."Uehara, người cảm thấy hơi buồn nôn trên chuyến bay, nói với vẻ mặt lo lắng."Chỉ mất khoảng 20 phút đến đảo, nên cậu sẽ ổn thôi ha? Nếu cậu lo lắng, cậu có thể uống một ít thuốc chống say á."Ngay cả Toyama, người lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh tương tự, cũng không tỏ ra quá lo lắng.Khu vực chờ là tòa nhà một tầng làm bằng bê tông cũ, có những chiếc ghế dài đủ chỗ cho khoảng 20 người ngồi và có hai quầy bán vé nhưng hiện tại chúng không mở cửa."Toyama nè? Có một chiếc thuyền lớn đậu ở đằng kia, nhưng không phải là chiếc đó, đúng không?"Aizawa chỉ vào một con tàu du lịch ấn tượng có thể nhìn thấy từ khu vực chờ."Tớ nghĩ có lẽ là chiếc khác. Chúng ta được cho là sẽ đi tàu cao tốc, vì vậy có thể là thuyền nhỏ hơn."Có thể Aizawa đang chỉ vào một chuyến phà thường xuyên đi đến một trong những hòn đảo xa xôi."Sẽ tuyệt hơn nếu chúng ta đến gần con tàu hơn phải không?""Uehara-san, hành lý có cản trở không?"Toyama hướng ánh mắt về phía Uehara, người tỏ ý muốn nhìn kỹ hơn con tàu. Họ có rất nhiều hành lý vì họ dự định sẽ ở lại Đảo Nagannu hôm nay."Yuki, tớ sẽ trông chừng hành lý, để bốn người các cậu có thể đi trước."Okita tình nguyện trông coi hành lý."Xin lỗi, Chihiro. Tớ sẽ do thám địa điểm lên tàu để đảm bảo chúng ta không phải vội vã sau này."Toyama nói trong khi dẫn Uehara, Aizawa và Takai tới bến tàu nơi mọi người đang lên tàu.
✦
"À ré? Okita-kun ở một mình à? Mọi người đi đâu thế?"Rena, người vừa hoàn thành xong phần tiếp tân, đã cùng Okita vào phòng chờ."Yuki và những người khác nói rằng họ sẽ đi do thám địa điểm lên tàu. Nên em phụ trách trông chừng hành lý.""Tại sao em không đến gặp chị để giữ dùm cho?""Không, em tình nguyện trông coi hành lý nên không sao đâu.""Vậy sao? Xin lỗi nhé. Em muốn đi cùng mọi người, đúng không?""Ờm... Da em nhạy cảm và không muốn ra nắng quá nhiều, thành thật mà nói, em thấy thoải mái hơn khi ở trong bóng râm ở đây.""Vậy nên, đó là lý do tại sao em ăn mặc lộ da tối thiểu ha. Em có ổn cho chuyến đi biển hôm nay không?"Chihiro mặc quần dài ba phần tư và áo phông với áo len cardigan mùa hè ngắn tay ở bên ngoài, che khá nhiều chỗ."Em có kem chống nắng và em cũng mang theo áo dài tay, nên em sẽ ổn thôi.""Chúng ta cũng đã đặt một ngôi nhà nghỉ ngơi, vì vậy đừng ép mình nhé.""Vâng, cảm ơn sự quan tâm của chị."Khi thấy Rena đã nghĩ đến mọi thứ và chuẩn bị chu đáo, Okita không khỏi cảm thấy biết ơn và tôn trọng cô."Rena-san...em có chuyện muốn nói, được không?""Unn, chắc chắn rồi.""Em đang cân nhắc xem có nên giữ im lặng về chuyện này không, nhưng em nghĩ tốt hơn là nên nói chuyện với người giám hộ là chị.""Có chuyện gì vậy?""Ờ thì, thực ra là vào đêm đầu tiên──..."Chihiro sau đó kể cho Rena nghe chi tiết về việc Uehara bị lạc và được ai đó tiếp cận vào đêm đầu tiên. Mặc dù cậu đã được yêu cầu giữ bí mật bởi Toyama, cậu cảm thấy cần phải thông báo cho người giám hộ Rena, vì cô đã chuẩn bị chu đáo."Chị hiểu rồi... thì ra là vậy.""Chị có ý gì vậy?"Rena đã nghe Toyama kể về vụ việc Uehara được ôm vào đêm đầu tiên. Cô hiểu đó là nguyên nhân dẫn đến cuộc trò chuyện này, nhưng cô không thể chia sẻ thông tin đó với Okita."Không, là chuyện khác, đừng lo lắng nhé. Cảm ơn em đã nói cho chị biết. Nếu Toyama-kun bảo em giữ bí mật, lần này chị sẽ giả vờ như không nghe thấy gì cả.""Vâng, cảm ơn chị... Và, etou... Yuki đang hẹn hò với Uehara-san phải không?""Araa, tò mò phải không?""Chà, đó là về bạn bè của em và còn có cả Takai-san nữa."Okita đang ám chỉ đến tình cảm của Takai dành cho Toyama. Cậu cũng cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra."Em cũng quan tâm đến Yumi, đúng không? Okita-kun, cảm ơn em nhé.""Họ đều là những người bạn quan trọng, vì vậy em muốn mọi người đều được hạnh phúc nếu có thể.""Okita-kun là một cậu bé tốt bụng và biết quan tâm đến bạn bè. Chị nghĩ Yumi cũng có những người bạn tốt. Em không cần phải lo lắng về Toyama-kun và những người khác đâu. Có vẻ như họ đã tìm ra câu trả lời rồi.""Có điều gì chị không thể nói với em không, Rena-san?""Ờ....đúng vậy. Trừ khi Toyama-kun và những người khác quyết định tự mình nói với em, chị không thể cung cấp tất cả các chi tiết, nhưng... Chị nghĩ là ổn. Vậy nên, hãy tin tưởng ba người đó nhé.""Em hiểu rồi. Nếu Rena-san đã nói vậy thì em không lo nữa.""À, thật vui khi được Okita-kun tin tưởng, nhưng chị cũng có thể mắc lỗi mà?""Nhưng nếu Yuki tin tưởng Rena-san thì em cũng tin chị.""Chà, em nói những điều ngọt ngào quá!"Rena cố ôm Okita, nhưng một lần nữa, Okita lại tránh né cô."Okita-kun đúng là cậu bé nghịch ngợm mà!"Có vẻ như bản tính vui tươi thường ngày của Rena đang bắt đầu quay trở lại, vốn đã có phần trầm lắng gần đây.
✧
"Cảm ơn sự tiếp đón nồng hậu của chị, Onee-san."Toyama và bốn người khác đi kiểm tra khu vực lên tàu đã quay trở lại khu vực chờ."Rena-san, tụi em đã đi kiểm tra vị trí lên tàu, nhưng có vẻ như thuyền vẫn chưa đến. Em tin rằng vẫn còn đủ thời gian để đến đó khi nó đến, vì chúng ta có thể nhìn thấy nó từ đây.""Cảm ơn vì đã do thám, Mika. Bên ngoài trời nóng lắm, chúng ta hãy đợi ở đây cho đến khi thuyền đến."Sau khi dành khoảng 15 phút ở khu vực chờ, họ có thể nhìn thấy chiếc thuyền mong muốn đang neo đậu tại địa điểm lên thuyền."Có vẻ như thuyền đã đến rồi, chúng ta hãy đi sớm thôi. Hãy đảm bảo rằng mình không quên bất cứ thứ gì nhé."
✦
Chuyến đi đến Đảo Nagannu diễn ra suôn sẻ, biển lặng, ít gây ra rung lắc, ngăn ngừa say sóng. Đảo đã đến mà không có vấn đề gì.Đảo Nagannu là một hòn đảo dài không có người ở, dài khoảng 1,7 km theo hướng đông-tây và khoảng 200 mét theo hướng bắc-nam. Đảo không có sông, vì vậy phù sa không chảy vào biển, giúp nước sạch đặc biệt."Uwaaa, đẹp quá đi mất..."Uehara thốt lên đầy ngưỡng mộ khi bước lên cầu tàu nhỏ của hòn đảo xa xôi được bao quanh bởi các rạn san hô."Thật sự rất đẹp... Đáy biển trông rất trong, mặc dù có vẻ rất sâu..."Takai nghiêng người qua lan can cầu tàu, cách mặt nước khoảng 5 mét, nhìn xuống nước."Biển trên đảo chính không trong như tớ nghĩ, nhưng ở đây, nước biển trong vắt như hồ bơi."Takai so sánh với một hồ bơi nhưng độ trong của nước vượt trội hơn hầu hết các hồ bơi khác và nước ở đây rất tinh khiết."Được rồi, sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng, chúng ta hãy thay đồ bơi và gặp nhau trước phòng thay đồ nhé."Dưới sự hướng dẫn của Rena, họ tiến về phía quầy làm thủ tục.Tại quầy, họ nhận chìa khóa tủ đồ rồi vào phòng thay đồ riêng biệt, được trang bị phòng tắm vòi sen, dành cho nam và nữ."Toyama, xin lỗi vì đã để cậu phải đợi!"Có vẻ như những thiếu nữ đã thay đồ xong và Uehara, mặc bộ bikini đen, dẫn đầu ra khỏi phòng thay đồ."Toyama, bộ đồ bơi này trông thế nào?""Unn, vâng, nó rất hợp với cậu..."Nhìn thấy dáng vẻ như nữ sinh cao trung của Uehara, Toyama nhớ lại rằng vào ngày đầu tiên ở Okinawa, anh không chỉ nhìn thấy cô mặc đồ bơi mà còn khỏa thân hoàn toàn, khiến anh bất giác phải quay mặt đi."Thật sao!? Yay! Toyama khen mình rồi!""Marika, cậu định nuôi dưỡng thứ đó đến mức nào?"Aizawa, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, hướng ánh mắt tới bộ ngực đầy đặn của Uehara."Uehara-san, tớ ghen tị với bộ ngực lớn của cậu quá."Theo sau cô, Takai, người cũng bước ra khỏi phòng thay đồ, chăm chú nhìn vào khe ngực của Uehara."Ngay cả Takai-san á!? Tớ xấu hổ khi trở thành tâm điểm chú ý như vậy....""Chà, đồ bơi gợi cảm thì nổi bật là điều tự nhiên thôi."Tất cả khách du lịch ở đây, tất nhiên, đều mặc đồ bơi. Tuy nhiên, dáng người mặc đồ bơi của Uehara lại đặc biệt bắt mắt. Không, có lẽ sự hiện diện của Uehara mới là điều nổi bật."Y-Yuki, cậu thấy bộ đồ bơi của tớ thế nào..."Takai, trong khi có vẻ hơi xấu hổ, liếc nhìn Toyama."Ừm, cái ruy băng to kia dễ thương quá, và bên dưới có phải là váy không? Nó hợp với cậu lắm, Takai, và đáng yêu nữa."Bộ đồ bơi của Takai là một bộ bikini có váy và có một dải ruy băng lớn ở phần ngực. Cô cũng mặc một chiếc áo bảo hộ chống nắng kiểu parka bên ngoài."C-Cảm ơn nhé... Tớ rất vui khi được Yuki khen ngợi..."Mặc dù khó có thể nhận ra dưới ánh nắng chói chang, Takai có vẻ hơi đỏ mặt, có vẻ hơi xấu hổ.
✧
"Hyahooooooo! Đó là biển!"Uehara, sau khi thoa kem chống nắng xong từ ngôi nhà nhỏ ven biển ngay trước bãi biển, lao xuống biển trước mọi người. Aizawa cũng chạy theo và hướng về phía biển."Takai, chúng ta cũng đi chứ?""Unn."Takai và tôi từ từ tiến về phía biển, băng qua bãi cát trắng nguyên sơ."Thật sự rất đẹp..."Takai có vẻ choáng ngợp trước cảnh biển xanh, bầu trời trong xanh và bãi cát trắng tinh khiết không có rác.Hòn đảo hoang này được bao quanh bởi các rạn san hô và có vùng nước nông, hầu như không có sóng, khiến nơi đây trở thành bãi biển lý tưởng cho các hoạt động dưới nước.Bãi biển nơi Toyama và những người khác đang bơi được chỉ định chỉ để bơi, vì vậy thuyền và những thứ tương tự không được phép. Phía đối diện là bãi biển dành cho các hoạt động như chèo thuyền chuối."Toyama, nhìn kìa, đó là hải sâm! Một con hải sâm thật sự!"Khi Toyama và Takai bước xuống nước, Uehara dường như đã tìm thấy một con hải sâm và hào hứng chỉ nó ra."Toyama, chạm vào một chút đi."Uehara chỉ vào một con hải sâm nằm sâu khoảng 1 mét dưới nước."Hử, chà... okay, chắc không sao..."Toyama đeo kính bảo hộ, lặn xuống nước và nhẹ nhàng nhấc con hải sâm bằng cả hai tay để giữ cho nó chìm trong nước."Cảm giác thế nào, Toyama? Có mềm không?"Aizawa hỏi khi Toyama xuất hiện trở lại."Sao cậu không thử chạm vào nó xem, Aizawa?""Hở? Etou, thứ này... nó có độc hay gì không?""Ờ thì, chỉ chạm vào thôi nên không sao đâu.""Okay... Tớ sẽ thử xem.""Nhẹ nhàng thôi và đừng lấy nó ra khỏi nước nhé?""Hiểu rồi, Toyama."Aizawa cũng đeo kính bảo hộ và lặn xuống biển.
✦
"Fuahhaaa..."Sau khi chọc và nhấc con hải sâm lên, Aizawa nổi lên mặt nước."Mika, thế nào?"Uehara có vẻ rất thích thú với cảm giác khi chạm vào hải sâm và hỏi Aizawa về suy nghĩ của cô ấy."Marika, tớ có thể hỏi một câu được không?""Wa—! M-Mika, cậu đang chạm vào đâu thế!?"Đột nhiên, Aizawa bắt đầu sờ soạng ngực Uehara qua bộ đồ bơi."Ờm... nó, ừm, mềm như ngực của Marika vậy ha?""C-Cậu đang so sánh với cái gì thế!?""Tớ cũng muốn thử chạm vào nó."Nói xong, Takai cũng đi theo và lặn xuống biển, bắt đầu chạm vào hải sâm.
✧
"Hyaah! Ta-Takai-san!!"Sau khi Takai chạm vào con hải sâm xong, cô bơi lại gần Uehara và bất ngờ chạm vào ngực cô ấy dưới nước."Unn...nó mềm mại giống như Aizawa đã nói."Takai xuất hiện trở lại với vẻ mặt nghiêm túc.──Takai lúc nào cũng thế này à?Liệu việc ở bãi biển có bộc lộ bản chất thực sự của Takai không?"Cậu nghĩ mình đang làm gì... khi chạm vào ngực tớ thế?""Đúng... là hải sâm nhỉ?""Takai-san!? Thật kinh khủng!""Chà, nó to hơn một con hải sâm, và tớ đoán là Marika đã thắng.""Đây không phải là một cuộc thi!"
✦
Sau khi tận hưởng thời gian trên biển, Toyama và những người khác tắm rửa và đi đến sân hiên ăn uống.Mặc dù bữa trưa đã bao gồm trong tour Nagannu, Rena vẫn đặt chỗ trước để tổ chức tiệc nướng, biến nó thành một bữa trưa xa hoa."Đây, Okita-kun, để Onee-san nướng cho em nhé. Ăn bao nhiêu tùy thích."Rena đảm nhiệm việc nướng thịt, cần mẫn chất thịt vào đĩa của Okita."Umm, Rena-san, em không thể ăn nhiều như vậy được."Đĩa của Okita, mặc dù có thể ăn ít hơn các cô gái, nhưng lại chứa đầy thịt."Onee-san, Chihiro không thể ăn nhiều như vậy. Hơn nữa, tất cả đều là thịt nữa. Chihiro thích rau hơn thịt.""Ara? Đúng như mong đợi của những người bạn thân. Em hiểu Okita-kun rất rõ. Trong trường hợp đó, Toyama-kun và Mika-chan có thể ăn thịt thay thế.""Tại sao lại là em?""Horaaa, em nên ăn nhiều thịt hơn đó."Rena liếc nhìn thoáng qua ngực Aizawa."Aaa, Rena-san vừa nhìn vào ngực em chỉ 1 giây thôi đúng không!?""Mika-chan đang tưởng tượng đấy. Không phải mọi thứ đều liên quan đến kích thước đâu.""Aaa! Cuối cùng thì chị cũng nhìn nó rồi!"──Tại sao cuộc trò chuyện của nhóm này luôn có vẻ hướng tới những chủ đề liên quan đến ngực vậy?Toyama không phải đang tưởng tượng đâu. Bởi vì ở đây có hai người có vòng một lớn hơn đáng kể."Fuuu.....Mình không thể ăn thêm được nữa..."Toyama lẩm bẩm trong khi xoa cái bụng căng phồng của mình.Với bốn cô gái và hai chàng trai, trong đó có một cậu bé ăn rất ít, họ không thể ăn hết toàn bộ số thức ăn."Bỏ lại thì tiếc, nhưng ăn quá nhiều và cảm thấy buồn nôn trên đường trở về thuyền sẽ làm hỏng cuộc vui. Vì vậy, tốt hơn là không nên ép buộc và để lại một ít."Việc bỏ qua yêu cầu ăn thêm có thể khiến họ cảm thấy không khỏe trên đường về, làm hỏng chuyến đi thú vị. Do đó, họ chọn cách không ép mình và để lại một ít thức ăn."Chà......chúng ta được tự do trong khoảng một giờ. Mọi người có thể bơi, khám phá hòn đảo, nghỉ ngơi trong những ngôi nhà gỗ, bất cứ điều gì cho đến khi dạ dày của chúng ta ổn định nhé."Rena quản lý lịch trình, cho phép mọi người tận hưởng trọn vẹn các hoạt động của mình. Rena thực sự xử lý mọi thứ."Còn chị thì sao, Rena-san?"Uehara hướng câu hỏi tới Rena."Chị sẽ ăn món tráng miệng sau bữa ăn và sau đó thư giãn ở đây với một tách trà một lúc.""Rena-san, cô vẫn còn ăn à?"Trong số những cô gái, Aizawa không giấu được sự ngạc nhiên khi thấy Rena có vẻ là người ăn nhiều nhất."Người ta nói luôn có chỗ trống cho món tráng miệng, đúng không?""Onee-san thích đồ ngọt mà.""Eeee!? Vậy mà chị vẫn giữ được vóc dáng đó. Có bí quyết gì không?"Uehara, rõ ràng là tò mò, háo hức nghiêng người lại gần và hỏi thăm."Em cũng tò mò."Aizawa cũng có vẻ tò mò."Vậy chúng ta cùng trò chuyện trong khi uống trà nhé?""Em cũng quan tâm. Em muốn tìm hiểu thêm để có thể tìm ra cách ăn nhiều hơn một chút."Uehara, Aizawa và Okita có vẻ thích thú với bí quyết ăn uống của Rena."Yuki, có muốn cùng nhau khám phá hòn đảo không?"Takai có vẻ không quan tâm đến bí quyết ăn uống của Rena."Ừm... Tớ không hứng thú với việc ăn kiêng, nên tớ sẽ cùng cậu khám phá."Vì vậy, họ chia thành nhóm uống trà và nhóm khám phá để tận hưởng thời gian rảnh rỗi.Trước đây, Uehara có thể lo lắng về việc Toyama ở một mình với Takai. Nhưng gần đây khi đã cởi mở về cảm xúc của mình và chấp nhận Toyama, cô không còn bận tâm nữa.
✧
Xa xa bãi biển mà họ đã bơi trước đó, Toyama và Takai đang đi dạo quanh hòn đảo. Họ đã đến bờ bên kia, nơi những chiếc thuyền chuối lướt trên mặt nước và du khách có thể được nhìn thấy đang lướt dù trên bầu trời xa xăm."Thành thật mà nói, trông có vẻ vui, nhưng tớ nghĩ mình thích ngắm biển một cách nhàn nhã hơn.""Tớ nghĩ mình cũng thích đọc sách ở nhà gỗ."Đối với Toyama, chính sự phức tạp trong khâu chuẩn bị đã làm anh nản lòng."Đọc sách trong khi ngắm biển nghe có vẻ thú vị. Giá mà tớ mang theo một quyển."Mặc dù họ đang đi đến bãi biển, Toyama vẫn không thèm mang theo một cuốn sách."Tớ có mang theo một quyển này. Nhưng hôm nay có vẻ khó, nên để lần khác vậy."Đúng với bản chất mọt sách của mình, Takai luôn luôn đọc sách trong đầu, bất kể cô ở đâu. Ngay cả Toyama cũng có vẻ thua Takai về tình yêu dành cho sách.Sau đó, họ khám phá các tiện nghi trên đảo và di chuyển ra xa khỏi khu vực ăn uống.Trong khi hòn đảo tự hào có cây xanh, nó chỉ là cỏ cao hơn một chút so với chiều cao của Toyama. Đi theo một con đường có thảm cỏ cao hơn một chút ở cả hai bên, họ đến một phần cao hơn của hòn đảo. Đây là điểm cao nhất trên Đảo Nagannu, được đánh dấu bằng một biển báo chỉ ra độ cao [8 mét so với mực nước biển].Họ vật lộn để leo lên ngọn đồi nhỏ vì nó đầy cát và khó đi bằng dép đi biển. Toyama nắm tay Takai và cố gắng lên đến đỉnh."Ooo, từ đây chúng ta có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo.""Ngay cả ở độ cao chỉ 8 mét, không có cây cao, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy mọi hướng.""Nhìn từ đây, hòn đảo thực sự khá dài và hẹp."Với chiều dài 1,7 km và chiều rộng chỉ 200 mét, hình dạng thuôn dài của nó hiện rõ."Biển xanh mênh mông và bãi cát trắng trải dài đến tận chân trời. Thật không thể tin được khi có một nơi tuyệt đẹp như vậy.""Nếu tớ không bắt đầu mối quan hệ bất thường với Takai và gặp Rena-san, tớ sẽ không thể cùng Takai đi du lịch Okinawa.""Phải ha... quá khứ có ý nghĩa trong mọi thứ. Vì vậy, tớ không hối hận khi chỉ có mối quan hệ thể xác với Yuki."Duy trì một mối quan hệ bất thường không phải là điều được thừa nhận một cách công khai. Nhưng chính vì mối liên hệ với Takai mà khoảnh khắc này mới tồn tại."Takai..."Nghe những lời đó, Toyama cảm thấy một tình cảm mãnh liệt dành cho Takai, một sự thôi thúc muốn ôm lấy cô ngay lúc đó. Tuy nhiên, trên hòn đảo hoang nhỏ này không có nơi nào để ẩn náu, Toyama không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kìm nén tình yêu mãnh liệt đó."Takai, chúng ta quay về nhé?""Unn, nghe có vẻ ổn đấy..."Cả Toyama và Takai đều tràn đầy mong muốn được chạm vào nhau. Họ cân nhắc ít nhất là hôn trộm nhưng họ không đủ tự tin để cưỡng lại khi mọi thứ đã bùng cháy.Vì thế, họ quyết định quay trở lại nơi mọi người đang ở.
✦
Toyama và Takai quay trở lại sân ăn nơi Rena và những người khác đang ở."Cuộc đi dạo thế nào?"Rena hỏi thăm và muốn nghe suy nghĩ của họ."Takai và em đã leo lên một ngọn núi cao 8 mét."Toyama chia sẻ, vì đó là điều duy nhất đáng nói. Đơn giản là vì không còn điều gì khác nữa."Thế thôi à?""Uehara-san, thực sự không có gì khác cả. Tất cả những gì tụi tớ có là toàn cảnh 360 độ từ độ cao 8 mét."Rena bổ sung thêm lời của Toyama bằng cách cung cấp thêm chi tiết."Chà, dù sao thì cũng chỉ có biển thôi. Còn đất trên đảo chỉ có cỏ."Rena nhận xét, ám chỉ chuyến thăm trước đây của cô tới Đảo Nagannu và hiểu biết của cô về việc không có gì ngoài biển cả."Bây giờ, chị lại đi tắm biển lần nữa, nhưng mọi người thì sao?""Rena-san, lần này em sẽ tham gia. Vì chúng ta đã ở đây, em muốn bơi ít nhất một lần."Okita nói rằng mặc dù cậu muốn tránh bị cháy nắng nhưng bơi một đoạn ngắn cũng không sao."Tuyệt, vậy thì quyết định như thế đi. Lần này chúng ta cùng đi nhé!"Nói xong, Uehara vội vã đi về phía những ngôi nhà còn lại. Toyama và những người khác đi theo bước chân của Uehara.
✧
"Nghĩ lại thì biển ở Okinawa có vẻ không có mùi biển đặc trưng."Toyama lẩm bẩm với không một ai cụ thể khi họ đi về phía biển."Ừm, cậu nói đúng. Tớ cũng nhận thấy điều tương tự ngay cả khi tớ ở trên phà của đảo chính."Có vẻ như Aizawa cũng có cùng suy nghĩ như Toyama."Tớ tự hỏi tại sao lại như vậy? Có lẽ vì biển ở đây trong vắt chăng?" "Uehara-san, điều đó có thể đúng. Rena-san có biết gì về chuyện này không?""Hừmm....Chị cũng không chắc nữa. Có lẽ vì, như Marika-chan nói, biển rất sạch chăng?"Ngay cả Rena dường như cũng không biết gì thêm nữa.
✦
Sau đó, trong lúc đang chơi và để Okita chạm vào một con hải sâm, Toyama, đeo kính lặn, đã phát hiện ra một khối lấp lánh di chuyển dưới nước."M-Mọi người có thấy không? Có thứ gì đó đang tiến về phía này!"Toyama nổi lên từ dưới nước và gọi Takai cùng những người khác ở gần đó.Quan sát khối sáng một lần nữa, Toyama thấy rất nhiều cá bơi rõ ràng về phía họ dưới nước. Ánh sáng lấp lánh đó là từ vảy cá."Mọi người ơi, đó là cá! Rất nhiều cá!"Toyama ngoi lên mặt nước và gọi Okita cùng những người khác. Nghe vậy, Okita cùng những người khác lặn xuống nước."Fuhaaa! Yuki! Thật không thể tin được...tất cả bọn chúng đều di chuyển cùng nhau như một nhóm khổng lồ!"Okita nổi lên, có vẻ hơi phấn khích."Trông như chúng đang xoay tròn vậy, khá hấp dẫn.""Chúng không bị một con cá lớn nào đó đuổi theo chứ? Như cá mập hay gì đó..."Trong khi Uehara thấy thú vị và Aizawa thấy sợ hãi, Toyama lại thấy nhiều phản ứng khác nhau khá buồn cười."Nè, tớ muốn mọi người nghe điều này. Tớ đã nhận ra một điều.""Cậu đã nhận ra được điều gì?"Aizawa hỏi Toyama."Còn nhớ lúc trước chúng ta nói về mùi biển không? Chà, lúc đàn cá xuất hiện, dưới nước có mùi tanh. Chẳng lẽ mùi biển thực ra là mùi cá sao?"Đột nhiên đề cập đến điều này, Toyama bắt đầu đưa ra giả thuyết rằng mùi của biển thực chất có thể là mùi của cá."Tớ không nghĩ vậy... nhưng, giờ cậu nhắc đến thì tớ thấy mùi có vẻ hơi khác một chút..."Ban đầu cho rằng đó là chuyện vô lý, Aizawa thấy mình đang nghĩ rằng mùi hương có thể đã thay đổi."Tớ cũng ngửi thấy mùi này!"Uehara dường như cũng đã nhận ra điều đó."Tớ không ngửi thấy mùi gì cả.""Tớ cũng không ngửi thấy mùi gì cả"Có vẻ như Okita và Takai không nhận ra sự thay đổi về mùi hương."Còn chị thì sao, Rena-san?"Số người ngửi thấy mùi so với số người không ngửi thấy mùi hiện tại là ba so với hai. Phiếu bầu của Rena sẽ quyết định mùi của biển có phải bắt nguồn từ cá hay không. Mặc dù không phải là yếu tố quyết định, nhưng nếu Rena nhận thấy mùi, thì có lẽ đó không phải là một quan niệm sai lầm."Chị không để ý. Có thể đó là ảo giác của trí tưởng tượng chăng?"Cuối cùng, tỷ số là 3-3.Cuộc thảo luận chuyển sang câu hỏi kiểu con gà có trước hay quả trứng có trước, tranh luận xem biển có mùi là do cá hay cá có mùi là do biển."Ồ, tớ hiểu rồi... có phải tớ chỉ nghĩ thế thôi không?"Toyama, người nghĩ rằng họ đã có một khám phá quan trọng, tỏ ra hơi thất vọng."Vậy thì, Toyama-kun, sao em không học về sinh học biển ở trường đại học và giải quyết bí ẩn này?"Rena lại đưa ra một đề xuất vô lý khác."Không, em sẽ không dành cả cuộc đời mình cho việc đó... và bên cạnh đó, hẳn phải có ai đó đã tìm ra điều đó rồi, đúng không?"Tất nhiên, gợi ý chuyên ngành sinh học biển có lẽ chỉ là lời nói đùa. Thêm vào đó, chỉ cần tìm kiếm trên internet là có thể tìm thấy rất nhiều thông tin về nguyên nhân gây ra mùi biển.
✧
"Tớ nghĩ đã đến lúc mình phải ra khỏi nước."Hóa ra, người ta có thể dễ dàng bị cháy nắng khi ở biển. Okita dường như nhận thức được điều này."Được rồi, chị cũng sẽ ra ngoài. Ồ, Mika-chan có thể đi cùng chị không? Chị cần em thoa kem chống nắng cho chị."Rena gọi Aizawa."Được thôi, em sẽ giúp.""Toyama-kun, Marika-chan và Yumi, các em có thể chơi thêm một chút nữa nếu muốn."Rena nói khi cô, Okita và Aizawa ra khỏi nước và quay trở lại những ngôi nhà gỗ.
✦
Sau khi tắm rửa sạch sẽ nước biển, ba người trở về nhà gỗ."Mika-chan nè, em có thể giúp chị đau lưng không?"Rena bắt đầu cởi dây áo bikini một cách thoải mái."Đ-Đợi đã, Rena-san! Tại sao chị lại cố cởi đồ khi Okita ở đây!?""Chị nghĩ sẽ ổn nếu đó là Okita-kun...""Không, hoàn toàn không ổn!"Trong khi Aizawa thực sự bối rối thì Okita lại có vẻ xấu hổ hơn bất cứ điều gì."Okita, xin lỗi, nhưng làm ơn quay mặt đi hướng khác."Aizawa bắt đầu thoa kem chống nắng lên lưng Rena trong khi cô ấy nằm sấp."Okita-kun, Mika-chan nè, chị có điều muốn nói với hai em.""Có chuyện gì vậy? Đột nhiên nói chuyện trang trọng."Sự thay đổi đột ngột của Rena từ giọng nói đùa sang giọng nghiêm túc khiến Chihiro nghi ngờ có điều gì đó không ổn."Tối nay, trên đảo Nagannu, chỉ có Toyama, Marika-chan và Yumi ở lại.""Cái gì...? Ý chị là sao?""Ba chúng ta sẽ quay về căn hộ.""Đó không phải là vấn đề! Tại sao chỉ có ba người đó ở lại đây!?"Giọng điệu của Aizawa trở nên mạnh mẽ hơn vì lời giải thích mơ hồ của Rena. Ngược lại, Okita im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ."Mika-chan, em biết bao nhiêu về tình hình của ba người đó?""Biết bao nhiêu... về việc Marika và Yumi thích Toyama? Còn có điều gì khác nữa không?"Aizawa không biết Takai là bạn tình của Toyama hay cuộc ân ái giữa Uehara và Toyama. Nếu Aizawa không biết về những điều này, Rena không thể chia sẻ mọi thứ với cô ấy."Okita-kun, em cũng cảm nhận được điều Mika-chan đang ám chỉ phải không?""Vâng, em có linh cảm thế.""Hôm qua, chị đã nói chuyện với Toyama-kun về cảm nhận của em ấy về hai người đó và những gì em ấy dự định làm. Đó là lý do tại sao chị muốn họ đi đến kết luận tại đây ngày hôm nay.""...Không cần thiết phải đưa ra quyết định đó ở đây chỉ với ba người họ, đúng không? Họ có thể làm điều đó sau khi quay lại... và nếu có sai sót xảy ra, ở lại qua đêm chỉ với một nam và hai nữ...""Chị không lo lắng về sai lầm mà Mika-chan lo lắng. Chị muốn ba người họ cân nhắc mọi thứ. Nếu chúng ta ở gần, chị không nghĩ họ có thể có một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Đó là lý do tại sao chị muốn họ thảo luận và đi đến kết luận ở nơi không có người ở này, mà không có bất kỳ sự can thiệp nào.""Cái đó... Em không đồng ý. Okita đồng ý với tớ, đúng không?"Aizawa tìm kiếm sự đồng ý từ Okita."Tớ... tớ đồng ý với ý kiến của Rena-san.""Tại sao... ngay cả Okita...""Mika-chan, em đã từng yêu chưa?""Ờ thì...Em đã từng thích một người, nhưng liệu đó có thể gọi là tình yêu không... Em không chắc nữa.""Tình yêu thật gian nan. Em đã nghe câu [tình yêu là mù quáng] chưa? Khi em đang yêu, em không thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác; em bị ám ảnh bởi người đó. Đặc biệt là đối với những người trẻ như tụi em. Tất nhiên, ngay cả khi đã trưởng thành, một số người vẫn đánh mất mọi thứ khác vì tình yêu. Đó là cách tình yêu có thể khiến con người loạn trí."Aizawa nhớ lại mọi thứ. Vụ việc phỉ báng của Uehara, sự thao túng của Ishiyama để thỏa mãn tình yêu của cô ấy, âm mưu chia cắt Takai khỏi Toyama và điểm kém của Takai trong kỳ thi cuối kỳ. Mọi thứ dường như đều bắt nguồn từ tình yêu. Bất đắc dĩ, Aizawa không thể không đồng ý với lời nói của Rena."Các em đều sắp thi đại học rồi. Nếu ba người đó cứ kéo dài mà không đi đến kết luận thì chắc chắn sẽ có hậu quả. Kể cả khi có bên thứ ba ép buộc giải quyết thì cũng sẽ để lại căng thẳng dai dẳng. Vậy nên, chị tin rằng sẽ thỏa mãn hơn nếu họ thảo luận và tự đưa ra kết luận. Chị tin tưởng Toyama-kun, Marika-chan và Yumi. Vì vậy, chị sẽ không phản đối kết luận mà ba người đó đưa ra, ngay cả khi... ngay cả khi Toyama-kun không chọn Yumi."Sau khi biết Toyama đã ôm Uehara vào ngày hôm trước, Rena đã hủy một trong hai nhà nghỉ đã đặt trước. Điều này có nghĩa là ba người họ sẽ ở riêng trong một nhà nghỉ. Rena đã đặt cược tất cả mọi thứ vào ngày hôm nay."Nếu Rena-san đã quyết định đến mức đó thì em không còn gì để nói nữa...và em đồng ý rằng tình yêu có thể khiến con người loạn trí."Aizawa không hoàn toàn đồng ý, chỉ là không có cách nào để chống lại quyết tâm của Rena."Em vẫn chưa hiểu nhiều về tình yêu... Nhưng em tin tưởng Yuki, Uehara-san và Takai-san. Tất nhiên, em cũng tin tưởng Rena-san... Nên em sẽ không phản đối."Okita dường như cũng không có lập luận đáng kể nào để phản đối quyết định của Rena."Em hiểu... Em không hoàn toàn tin tưởng, nhưng em không có cách nào để ngăn Rena-san và ba người họ lại. Vì vậy, em chọn tin tưởng mọi người."Aizawa không hoàn toàn chấp nhận mọi thứ, nhưng hiểu được lý lẽ của Rena, cô miễn cưỡng chấp nhận."Mika-chan, Okita-kun, cảm ơn hai em. Chị sẽ giải thích mọi chuyện với ba người đó ngay bây giờ. Trong khi đó, hai em có thể chuẩn bị rời đi không?""Hiểu rồi, em sẽ đi gọi ba người đó đến."Okita nói rồi rời khỏi ngôi nhà gỗ và hướng về phía biển, nơi ba người đang chơi đùa."Eee...? Onee-san quay lại à? Vậy thì có lẽ chúng ta nên—""Toyama-kun còn nhớ những gì em đã nói với chị hôm qua không? Hôm nay hãy nói với Yumi và Marika-chan nhé."Rena ngắt lời Toyama. Cô nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc một cách bất thường và truyền đạt những lời cuối cùng của mình cho anh."Hiểu rồi... Cảm ơn chị đã thúc đẩy em tiến lên, Onee-san. Hôm nay, tụi em chắc chắn sẽ đi đến kết luận.""Chị không biết ba em sẽ đưa ra kết luận gì... nhưng chị sẽ tôn trọng quyết định đó. Chị trông cậy cả hai vào em."Rena dịu giọng lại và vỗ nhẹ vào vai Toyama.
✧
Trong khi Toyama và Rena trò chuyện, Uehara và Takai tắm rửa, thay đồ bơi sang quần áo thường ngày và cùng Rena, Aizawa và Okita ra bến tàu để tạm biệt."Mika, Okita-kun, hẹn gặp lại vào ngày mai..."Uehara vẫy tay nhẹ, nét mặt có chút buồn bã."Aizawa-san, Okita-kun, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người.""Không, không sao đâu, nên cả hai người đừng lo lắng.""Chihiro, Aizawa, cảm ơn nhé."Aizawa và Okita vẫy tay khi họ lên thuyền."Rena-san... Cảm ơn chị vì mọi thứ.""Marika-chan, chị chỉ thúc đẩy nhẹ thôi. Nên hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim. Đó là tất cả những gì chị có thể nói.""Yumi, hãy nghe theo trái tim mình đi. Chị luôn ở bên cạnh em."
"Toyama-kun, chị tin em. Marika-chan và Yumi. Gặp lại sau nhé."Rena cũng vẫy tay khi cô bước lên thuyền.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
✦
"À ré? Okita-kun ở một mình à? Mọi người đi đâu thế?"Rena, người vừa hoàn thành xong phần tiếp tân, đã cùng Okita vào phòng chờ."Yuki và những người khác nói rằng họ sẽ đi do thám địa điểm lên tàu. Nên em phụ trách trông chừng hành lý.""Tại sao em không đến gặp chị để giữ dùm cho?""Không, em tình nguyện trông coi hành lý nên không sao đâu.""Vậy sao? Xin lỗi nhé. Em muốn đi cùng mọi người, đúng không?""Ờm... Da em nhạy cảm và không muốn ra nắng quá nhiều, thành thật mà nói, em thấy thoải mái hơn khi ở trong bóng râm ở đây.""Vậy nên, đó là lý do tại sao em ăn mặc lộ da tối thiểu ha. Em có ổn cho chuyến đi biển hôm nay không?"Chihiro mặc quần dài ba phần tư và áo phông với áo len cardigan mùa hè ngắn tay ở bên ngoài, che khá nhiều chỗ."Em có kem chống nắng và em cũng mang theo áo dài tay, nên em sẽ ổn thôi.""Chúng ta cũng đã đặt một ngôi nhà nghỉ ngơi, vì vậy đừng ép mình nhé.""Vâng, cảm ơn sự quan tâm của chị."Khi thấy Rena đã nghĩ đến mọi thứ và chuẩn bị chu đáo, Okita không khỏi cảm thấy biết ơn và tôn trọng cô."Rena-san...em có chuyện muốn nói, được không?""Unn, chắc chắn rồi.""Em đang cân nhắc xem có nên giữ im lặng về chuyện này không, nhưng em nghĩ tốt hơn là nên nói chuyện với người giám hộ là chị.""Có chuyện gì vậy?""Ờ thì, thực ra là vào đêm đầu tiên──..."Chihiro sau đó kể cho Rena nghe chi tiết về việc Uehara bị lạc và được ai đó tiếp cận vào đêm đầu tiên. Mặc dù cậu đã được yêu cầu giữ bí mật bởi Toyama, cậu cảm thấy cần phải thông báo cho người giám hộ Rena, vì cô đã chuẩn bị chu đáo."Chị hiểu rồi... thì ra là vậy.""Chị có ý gì vậy?"Rena đã nghe Toyama kể về vụ việc Uehara được ôm vào đêm đầu tiên. Cô hiểu đó là nguyên nhân dẫn đến cuộc trò chuyện này, nhưng cô không thể chia sẻ thông tin đó với Okita."Không, là chuyện khác, đừng lo lắng nhé. Cảm ơn em đã nói cho chị biết. Nếu Toyama-kun bảo em giữ bí mật, lần này chị sẽ giả vờ như không nghe thấy gì cả.""Vâng, cảm ơn chị... Và, etou... Yuki đang hẹn hò với Uehara-san phải không?""Araa, tò mò phải không?""Chà, đó là về bạn bè của em và còn có cả Takai-san nữa."Okita đang ám chỉ đến tình cảm của Takai dành cho Toyama. Cậu cũng cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra."Em cũng quan tâm đến Yumi, đúng không? Okita-kun, cảm ơn em nhé.""Họ đều là những người bạn quan trọng, vì vậy em muốn mọi người đều được hạnh phúc nếu có thể.""Okita-kun là một cậu bé tốt bụng và biết quan tâm đến bạn bè. Chị nghĩ Yumi cũng có những người bạn tốt. Em không cần phải lo lắng về Toyama-kun và những người khác đâu. Có vẻ như họ đã tìm ra câu trả lời rồi.""Có điều gì chị không thể nói với em không, Rena-san?""Ờ....đúng vậy. Trừ khi Toyama-kun và những người khác quyết định tự mình nói với em, chị không thể cung cấp tất cả các chi tiết, nhưng... Chị nghĩ là ổn. Vậy nên, hãy tin tưởng ba người đó nhé.""Em hiểu rồi. Nếu Rena-san đã nói vậy thì em không lo nữa.""À, thật vui khi được Okita-kun tin tưởng, nhưng chị cũng có thể mắc lỗi mà?""Nhưng nếu Yuki tin tưởng Rena-san thì em cũng tin chị.""Chà, em nói những điều ngọt ngào quá!"Rena cố ôm Okita, nhưng một lần nữa, Okita lại tránh né cô."Okita-kun đúng là cậu bé nghịch ngợm mà!"Có vẻ như bản tính vui tươi thường ngày của Rena đang bắt đầu quay trở lại, vốn đã có phần trầm lắng gần đây.
✧
"Cảm ơn sự tiếp đón nồng hậu của chị, Onee-san."Toyama và bốn người khác đi kiểm tra khu vực lên tàu đã quay trở lại khu vực chờ."Rena-san, tụi em đã đi kiểm tra vị trí lên tàu, nhưng có vẻ như thuyền vẫn chưa đến. Em tin rằng vẫn còn đủ thời gian để đến đó khi nó đến, vì chúng ta có thể nhìn thấy nó từ đây.""Cảm ơn vì đã do thám, Mika. Bên ngoài trời nóng lắm, chúng ta hãy đợi ở đây cho đến khi thuyền đến."Sau khi dành khoảng 15 phút ở khu vực chờ, họ có thể nhìn thấy chiếc thuyền mong muốn đang neo đậu tại địa điểm lên thuyền."Có vẻ như thuyền đã đến rồi, chúng ta hãy đi sớm thôi. Hãy đảm bảo rằng mình không quên bất cứ thứ gì nhé."
✦
Chuyến đi đến Đảo Nagannu diễn ra suôn sẻ, biển lặng, ít gây ra rung lắc, ngăn ngừa say sóng. Đảo đã đến mà không có vấn đề gì.Đảo Nagannu là một hòn đảo dài không có người ở, dài khoảng 1,7 km theo hướng đông-tây và khoảng 200 mét theo hướng bắc-nam. Đảo không có sông, vì vậy phù sa không chảy vào biển, giúp nước sạch đặc biệt."Uwaaa, đẹp quá đi mất..."Uehara thốt lên đầy ngưỡng mộ khi bước lên cầu tàu nhỏ của hòn đảo xa xôi được bao quanh bởi các rạn san hô."Thật sự rất đẹp... Đáy biển trông rất trong, mặc dù có vẻ rất sâu..."Takai nghiêng người qua lan can cầu tàu, cách mặt nước khoảng 5 mét, nhìn xuống nước."Biển trên đảo chính không trong như tớ nghĩ, nhưng ở đây, nước biển trong vắt như hồ bơi."Takai so sánh với một hồ bơi nhưng độ trong của nước vượt trội hơn hầu hết các hồ bơi khác và nước ở đây rất tinh khiết."Được rồi, sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng, chúng ta hãy thay đồ bơi và gặp nhau trước phòng thay đồ nhé."Dưới sự hướng dẫn của Rena, họ tiến về phía quầy làm thủ tục.Tại quầy, họ nhận chìa khóa tủ đồ rồi vào phòng thay đồ riêng biệt, được trang bị phòng tắm vòi sen, dành cho nam và nữ."Toyama, xin lỗi vì đã để cậu phải đợi!"Có vẻ như những thiếu nữ đã thay đồ xong và Uehara, mặc bộ bikini đen, dẫn đầu ra khỏi phòng thay đồ."Toyama, bộ đồ bơi này trông thế nào?""Unn, vâng, nó rất hợp với cậu..."Nhìn thấy dáng vẻ như nữ sinh cao trung của Uehara, Toyama nhớ lại rằng vào ngày đầu tiên ở Okinawa, anh không chỉ nhìn thấy cô mặc đồ bơi mà còn khỏa thân hoàn toàn, khiến anh bất giác phải quay mặt đi."Thật sao!? Yay! Toyama khen mình rồi!""Marika, cậu định nuôi dưỡng thứ đó đến mức nào?"Aizawa, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, hướng ánh mắt tới bộ ngực đầy đặn của Uehara."Uehara-san, tớ ghen tị với bộ ngực lớn của cậu quá."Theo sau cô, Takai, người cũng bước ra khỏi phòng thay đồ, chăm chú nhìn vào khe ngực của Uehara."Ngay cả Takai-san á!? Tớ xấu hổ khi trở thành tâm điểm chú ý như vậy....""Chà, đồ bơi gợi cảm thì nổi bật là điều tự nhiên thôi."Tất cả khách du lịch ở đây, tất nhiên, đều mặc đồ bơi. Tuy nhiên, dáng người mặc đồ bơi của Uehara lại đặc biệt bắt mắt. Không, có lẽ sự hiện diện của Uehara mới là điều nổi bật."Y-Yuki, cậu thấy bộ đồ bơi của tớ thế nào..."Takai, trong khi có vẻ hơi xấu hổ, liếc nhìn Toyama."Ừm, cái ruy băng to kia dễ thương quá, và bên dưới có phải là váy không? Nó hợp với cậu lắm, Takai, và đáng yêu nữa."Bộ đồ bơi của Takai là một bộ bikini có váy và có một dải ruy băng lớn ở phần ngực. Cô cũng mặc một chiếc áo bảo hộ chống nắng kiểu parka bên ngoài."C-Cảm ơn nhé... Tớ rất vui khi được Yuki khen ngợi..."Mặc dù khó có thể nhận ra dưới ánh nắng chói chang, Takai có vẻ hơi đỏ mặt, có vẻ hơi xấu hổ.
✧
"Hyahooooooo! Đó là biển!"Uehara, sau khi thoa kem chống nắng xong từ ngôi nhà nhỏ ven biển ngay trước bãi biển, lao xuống biển trước mọi người. Aizawa cũng chạy theo và hướng về phía biển."Takai, chúng ta cũng đi chứ?""Unn."Takai và tôi từ từ tiến về phía biển, băng qua bãi cát trắng nguyên sơ."Thật sự rất đẹp..."Takai có vẻ choáng ngợp trước cảnh biển xanh, bầu trời trong xanh và bãi cát trắng tinh khiết không có rác.Hòn đảo hoang này được bao quanh bởi các rạn san hô và có vùng nước nông, hầu như không có sóng, khiến nơi đây trở thành bãi biển lý tưởng cho các hoạt động dưới nước.Bãi biển nơi Toyama và những người khác đang bơi được chỉ định chỉ để bơi, vì vậy thuyền và những thứ tương tự không được phép. Phía đối diện là bãi biển dành cho các hoạt động như chèo thuyền chuối."Toyama, nhìn kìa, đó là hải sâm! Một con hải sâm thật sự!"Khi Toyama và Takai bước xuống nước, Uehara dường như đã tìm thấy một con hải sâm và hào hứng chỉ nó ra."Toyama, chạm vào một chút đi."Uehara chỉ vào một con hải sâm nằm sâu khoảng 1 mét dưới nước."Hử, chà... okay, chắc không sao..."Toyama đeo kính bảo hộ, lặn xuống nước và nhẹ nhàng nhấc con hải sâm bằng cả hai tay để giữ cho nó chìm trong nước."Cảm giác thế nào, Toyama? Có mềm không?"Aizawa hỏi khi Toyama xuất hiện trở lại."Sao cậu không thử chạm vào nó xem, Aizawa?""Hở? Etou, thứ này... nó có độc hay gì không?""Ờ thì, chỉ chạm vào thôi nên không sao đâu.""Okay... Tớ sẽ thử xem.""Nhẹ nhàng thôi và đừng lấy nó ra khỏi nước nhé?""Hiểu rồi, Toyama."Aizawa cũng đeo kính bảo hộ và lặn xuống biển.
✦
"Fuahhaaa..."Sau khi chọc và nhấc con hải sâm lên, Aizawa nổi lên mặt nước."Mika, thế nào?"Uehara có vẻ rất thích thú với cảm giác khi chạm vào hải sâm và hỏi Aizawa về suy nghĩ của cô ấy."Marika, tớ có thể hỏi một câu được không?""Wa—! M-Mika, cậu đang chạm vào đâu thế!?"Đột nhiên, Aizawa bắt đầu sờ soạng ngực Uehara qua bộ đồ bơi."Ờm... nó, ừm, mềm như ngực của Marika vậy ha?""C-Cậu đang so sánh với cái gì thế!?""Tớ cũng muốn thử chạm vào nó."Nói xong, Takai cũng đi theo và lặn xuống biển, bắt đầu chạm vào hải sâm.
✧
"Hyaah! Ta-Takai-san!!"Sau khi Takai chạm vào con hải sâm xong, cô bơi lại gần Uehara và bất ngờ chạm vào ngực cô ấy dưới nước."Unn...nó mềm mại giống như Aizawa đã nói."Takai xuất hiện trở lại với vẻ mặt nghiêm túc.──Takai lúc nào cũng thế này à?Liệu việc ở bãi biển có bộc lộ bản chất thực sự của Takai không?"Cậu nghĩ mình đang làm gì... khi chạm vào ngực tớ thế?""Đúng... là hải sâm nhỉ?""Takai-san!? Thật kinh khủng!""Chà, nó to hơn một con hải sâm, và tớ đoán là Marika đã thắng.""Đây không phải là một cuộc thi!"
✦
Sau khi tận hưởng thời gian trên biển, Toyama và những người khác tắm rửa và đi đến sân hiên ăn uống.Mặc dù bữa trưa đã bao gồm trong tour Nagannu, Rena vẫn đặt chỗ trước để tổ chức tiệc nướng, biến nó thành một bữa trưa xa hoa."Đây, Okita-kun, để Onee-san nướng cho em nhé. Ăn bao nhiêu tùy thích."Rena đảm nhiệm việc nướng thịt, cần mẫn chất thịt vào đĩa của Okita."Umm, Rena-san, em không thể ăn nhiều như vậy được."Đĩa của Okita, mặc dù có thể ăn ít hơn các cô gái, nhưng lại chứa đầy thịt."Onee-san, Chihiro không thể ăn nhiều như vậy. Hơn nữa, tất cả đều là thịt nữa. Chihiro thích rau hơn thịt.""Ara? Đúng như mong đợi của những người bạn thân. Em hiểu Okita-kun rất rõ. Trong trường hợp đó, Toyama-kun và Mika-chan có thể ăn thịt thay thế.""Tại sao lại là em?""Horaaa, em nên ăn nhiều thịt hơn đó."Rena liếc nhìn thoáng qua ngực Aizawa."Aaa, Rena-san vừa nhìn vào ngực em chỉ 1 giây thôi đúng không!?""Mika-chan đang tưởng tượng đấy. Không phải mọi thứ đều liên quan đến kích thước đâu.""Aaa! Cuối cùng thì chị cũng nhìn nó rồi!"──Tại sao cuộc trò chuyện của nhóm này luôn có vẻ hướng tới những chủ đề liên quan đến ngực vậy?Toyama không phải đang tưởng tượng đâu. Bởi vì ở đây có hai người có vòng một lớn hơn đáng kể."Fuuu.....Mình không thể ăn thêm được nữa..."Toyama lẩm bẩm trong khi xoa cái bụng căng phồng của mình.Với bốn cô gái và hai chàng trai, trong đó có một cậu bé ăn rất ít, họ không thể ăn hết toàn bộ số thức ăn."Bỏ lại thì tiếc, nhưng ăn quá nhiều và cảm thấy buồn nôn trên đường trở về thuyền sẽ làm hỏng cuộc vui. Vì vậy, tốt hơn là không nên ép buộc và để lại một ít."Việc bỏ qua yêu cầu ăn thêm có thể khiến họ cảm thấy không khỏe trên đường về, làm hỏng chuyến đi thú vị. Do đó, họ chọn cách không ép mình và để lại một ít thức ăn."Chà......chúng ta được tự do trong khoảng một giờ. Mọi người có thể bơi, khám phá hòn đảo, nghỉ ngơi trong những ngôi nhà gỗ, bất cứ điều gì cho đến khi dạ dày của chúng ta ổn định nhé."Rena quản lý lịch trình, cho phép mọi người tận hưởng trọn vẹn các hoạt động của mình. Rena thực sự xử lý mọi thứ."Còn chị thì sao, Rena-san?"Uehara hướng câu hỏi tới Rena."Chị sẽ ăn món tráng miệng sau bữa ăn và sau đó thư giãn ở đây với một tách trà một lúc.""Rena-san, cô vẫn còn ăn à?"Trong số những cô gái, Aizawa không giấu được sự ngạc nhiên khi thấy Rena có vẻ là người ăn nhiều nhất."Người ta nói luôn có chỗ trống cho món tráng miệng, đúng không?""Onee-san thích đồ ngọt mà.""Eeee!? Vậy mà chị vẫn giữ được vóc dáng đó. Có bí quyết gì không?"Uehara, rõ ràng là tò mò, háo hức nghiêng người lại gần và hỏi thăm."Em cũng tò mò."Aizawa cũng có vẻ tò mò."Vậy chúng ta cùng trò chuyện trong khi uống trà nhé?""Em cũng quan tâm. Em muốn tìm hiểu thêm để có thể tìm ra cách ăn nhiều hơn một chút."Uehara, Aizawa và Okita có vẻ thích thú với bí quyết ăn uống của Rena."Yuki, có muốn cùng nhau khám phá hòn đảo không?"Takai có vẻ không quan tâm đến bí quyết ăn uống của Rena."Ừm... Tớ không hứng thú với việc ăn kiêng, nên tớ sẽ cùng cậu khám phá."Vì vậy, họ chia thành nhóm uống trà và nhóm khám phá để tận hưởng thời gian rảnh rỗi.Trước đây, Uehara có thể lo lắng về việc Toyama ở một mình với Takai. Nhưng gần đây khi đã cởi mở về cảm xúc của mình và chấp nhận Toyama, cô không còn bận tâm nữa.
✧
Xa xa bãi biển mà họ đã bơi trước đó, Toyama và Takai đang đi dạo quanh hòn đảo. Họ đã đến bờ bên kia, nơi những chiếc thuyền chuối lướt trên mặt nước và du khách có thể được nhìn thấy đang lướt dù trên bầu trời xa xăm."Thành thật mà nói, trông có vẻ vui, nhưng tớ nghĩ mình thích ngắm biển một cách nhàn nhã hơn.""Tớ nghĩ mình cũng thích đọc sách ở nhà gỗ."Đối với Toyama, chính sự phức tạp trong khâu chuẩn bị đã làm anh nản lòng."Đọc sách trong khi ngắm biển nghe có vẻ thú vị. Giá mà tớ mang theo một quyển."Mặc dù họ đang đi đến bãi biển, Toyama vẫn không thèm mang theo một cuốn sách."Tớ có mang theo một quyển này. Nhưng hôm nay có vẻ khó, nên để lần khác vậy."Đúng với bản chất mọt sách của mình, Takai luôn luôn đọc sách trong đầu, bất kể cô ở đâu. Ngay cả Toyama cũng có vẻ thua Takai về tình yêu dành cho sách.Sau đó, họ khám phá các tiện nghi trên đảo và di chuyển ra xa khỏi khu vực ăn uống.Trong khi hòn đảo tự hào có cây xanh, nó chỉ là cỏ cao hơn một chút so với chiều cao của Toyama. Đi theo một con đường có thảm cỏ cao hơn một chút ở cả hai bên, họ đến một phần cao hơn của hòn đảo. Đây là điểm cao nhất trên Đảo Nagannu, được đánh dấu bằng một biển báo chỉ ra độ cao [8 mét so với mực nước biển].Họ vật lộn để leo lên ngọn đồi nhỏ vì nó đầy cát và khó đi bằng dép đi biển. Toyama nắm tay Takai và cố gắng lên đến đỉnh."Ooo, từ đây chúng ta có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo.""Ngay cả ở độ cao chỉ 8 mét, không có cây cao, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy mọi hướng.""Nhìn từ đây, hòn đảo thực sự khá dài và hẹp."Với chiều dài 1,7 km và chiều rộng chỉ 200 mét, hình dạng thuôn dài của nó hiện rõ."Biển xanh mênh mông và bãi cát trắng trải dài đến tận chân trời. Thật không thể tin được khi có một nơi tuyệt đẹp như vậy.""Nếu tớ không bắt đầu mối quan hệ bất thường với Takai và gặp Rena-san, tớ sẽ không thể cùng Takai đi du lịch Okinawa.""Phải ha... quá khứ có ý nghĩa trong mọi thứ. Vì vậy, tớ không hối hận khi chỉ có mối quan hệ thể xác với Yuki."Duy trì một mối quan hệ bất thường không phải là điều được thừa nhận một cách công khai. Nhưng chính vì mối liên hệ với Takai mà khoảnh khắc này mới tồn tại."Takai..."Nghe những lời đó, Toyama cảm thấy một tình cảm mãnh liệt dành cho Takai, một sự thôi thúc muốn ôm lấy cô ngay lúc đó. Tuy nhiên, trên hòn đảo hoang nhỏ này không có nơi nào để ẩn náu, Toyama không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kìm nén tình yêu mãnh liệt đó."Takai, chúng ta quay về nhé?""Unn, nghe có vẻ ổn đấy..."Cả Toyama và Takai đều tràn đầy mong muốn được chạm vào nhau. Họ cân nhắc ít nhất là hôn trộm nhưng họ không đủ tự tin để cưỡng lại khi mọi thứ đã bùng cháy.Vì thế, họ quyết định quay trở lại nơi mọi người đang ở.
✦
Toyama và Takai quay trở lại sân ăn nơi Rena và những người khác đang ở."Cuộc đi dạo thế nào?"Rena hỏi thăm và muốn nghe suy nghĩ của họ."Takai và em đã leo lên một ngọn núi cao 8 mét."Toyama chia sẻ, vì đó là điều duy nhất đáng nói. Đơn giản là vì không còn điều gì khác nữa."Thế thôi à?""Uehara-san, thực sự không có gì khác cả. Tất cả những gì tụi tớ có là toàn cảnh 360 độ từ độ cao 8 mét."Rena bổ sung thêm lời của Toyama bằng cách cung cấp thêm chi tiết."Chà, dù sao thì cũng chỉ có biển thôi. Còn đất trên đảo chỉ có cỏ."Rena nhận xét, ám chỉ chuyến thăm trước đây của cô tới Đảo Nagannu và hiểu biết của cô về việc không có gì ngoài biển cả."Bây giờ, chị lại đi tắm biển lần nữa, nhưng mọi người thì sao?""Rena-san, lần này em sẽ tham gia. Vì chúng ta đã ở đây, em muốn bơi ít nhất một lần."Okita nói rằng mặc dù cậu muốn tránh bị cháy nắng nhưng bơi một đoạn ngắn cũng không sao."Tuyệt, vậy thì quyết định như thế đi. Lần này chúng ta cùng đi nhé!"Nói xong, Uehara vội vã đi về phía những ngôi nhà còn lại. Toyama và những người khác đi theo bước chân của Uehara.
✧
"Nghĩ lại thì biển ở Okinawa có vẻ không có mùi biển đặc trưng."Toyama lẩm bẩm với không một ai cụ thể khi họ đi về phía biển."Ừm, cậu nói đúng. Tớ cũng nhận thấy điều tương tự ngay cả khi tớ ở trên phà của đảo chính."Có vẻ như Aizawa cũng có cùng suy nghĩ như Toyama."Tớ tự hỏi tại sao lại như vậy? Có lẽ vì biển ở đây trong vắt chăng?" "Uehara-san, điều đó có thể đúng. Rena-san có biết gì về chuyện này không?""Hừmm....Chị cũng không chắc nữa. Có lẽ vì, như Marika-chan nói, biển rất sạch chăng?"Ngay cả Rena dường như cũng không biết gì thêm nữa.
✦
Sau đó, trong lúc đang chơi và để Okita chạm vào một con hải sâm, Toyama, đeo kính lặn, đã phát hiện ra một khối lấp lánh di chuyển dưới nước."M-Mọi người có thấy không? Có thứ gì đó đang tiến về phía này!"Toyama nổi lên từ dưới nước và gọi Takai cùng những người khác ở gần đó.Quan sát khối sáng một lần nữa, Toyama thấy rất nhiều cá bơi rõ ràng về phía họ dưới nước. Ánh sáng lấp lánh đó là từ vảy cá."Mọi người ơi, đó là cá! Rất nhiều cá!"Toyama ngoi lên mặt nước và gọi Okita cùng những người khác. Nghe vậy, Okita cùng những người khác lặn xuống nước."Fuhaaa! Yuki! Thật không thể tin được...tất cả bọn chúng đều di chuyển cùng nhau như một nhóm khổng lồ!"Okita nổi lên, có vẻ hơi phấn khích."Trông như chúng đang xoay tròn vậy, khá hấp dẫn.""Chúng không bị một con cá lớn nào đó đuổi theo chứ? Như cá mập hay gì đó..."Trong khi Uehara thấy thú vị và Aizawa thấy sợ hãi, Toyama lại thấy nhiều phản ứng khác nhau khá buồn cười."Nè, tớ muốn mọi người nghe điều này. Tớ đã nhận ra một điều.""Cậu đã nhận ra được điều gì?"Aizawa hỏi Toyama."Còn nhớ lúc trước chúng ta nói về mùi biển không? Chà, lúc đàn cá xuất hiện, dưới nước có mùi tanh. Chẳng lẽ mùi biển thực ra là mùi cá sao?"Đột nhiên đề cập đến điều này, Toyama bắt đầu đưa ra giả thuyết rằng mùi của biển thực chất có thể là mùi của cá."Tớ không nghĩ vậy... nhưng, giờ cậu nhắc đến thì tớ thấy mùi có vẻ hơi khác một chút..."Ban đầu cho rằng đó là chuyện vô lý, Aizawa thấy mình đang nghĩ rằng mùi hương có thể đã thay đổi."Tớ cũng ngửi thấy mùi này!"Uehara dường như cũng đã nhận ra điều đó."Tớ không ngửi thấy mùi gì cả.""Tớ cũng không ngửi thấy mùi gì cả"Có vẻ như Okita và Takai không nhận ra sự thay đổi về mùi hương."Còn chị thì sao, Rena-san?"Số người ngửi thấy mùi so với số người không ngửi thấy mùi hiện tại là ba so với hai. Phiếu bầu của Rena sẽ quyết định mùi của biển có phải bắt nguồn từ cá hay không. Mặc dù không phải là yếu tố quyết định, nhưng nếu Rena nhận thấy mùi, thì có lẽ đó không phải là một quan niệm sai lầm."Chị không để ý. Có thể đó là ảo giác của trí tưởng tượng chăng?"Cuối cùng, tỷ số là 3-3.Cuộc thảo luận chuyển sang câu hỏi kiểu con gà có trước hay quả trứng có trước, tranh luận xem biển có mùi là do cá hay cá có mùi là do biển."Ồ, tớ hiểu rồi... có phải tớ chỉ nghĩ thế thôi không?"Toyama, người nghĩ rằng họ đã có một khám phá quan trọng, tỏ ra hơi thất vọng."Vậy thì, Toyama-kun, sao em không học về sinh học biển ở trường đại học và giải quyết bí ẩn này?"Rena lại đưa ra một đề xuất vô lý khác."Không, em sẽ không dành cả cuộc đời mình cho việc đó... và bên cạnh đó, hẳn phải có ai đó đã tìm ra điều đó rồi, đúng không?"Tất nhiên, gợi ý chuyên ngành sinh học biển có lẽ chỉ là lời nói đùa. Thêm vào đó, chỉ cần tìm kiếm trên internet là có thể tìm thấy rất nhiều thông tin về nguyên nhân gây ra mùi biển.
✧
"Tớ nghĩ đã đến lúc mình phải ra khỏi nước."Hóa ra, người ta có thể dễ dàng bị cháy nắng khi ở biển. Okita dường như nhận thức được điều này."Được rồi, chị cũng sẽ ra ngoài. Ồ, Mika-chan có thể đi cùng chị không? Chị cần em thoa kem chống nắng cho chị."Rena gọi Aizawa."Được thôi, em sẽ giúp.""Toyama-kun, Marika-chan và Yumi, các em có thể chơi thêm một chút nữa nếu muốn."Rena nói khi cô, Okita và Aizawa ra khỏi nước và quay trở lại những ngôi nhà gỗ.
✦
Sau khi tắm rửa sạch sẽ nước biển, ba người trở về nhà gỗ."Mika-chan nè, em có thể giúp chị đau lưng không?"Rena bắt đầu cởi dây áo bikini một cách thoải mái."Đ-Đợi đã, Rena-san! Tại sao chị lại cố cởi đồ khi Okita ở đây!?""Chị nghĩ sẽ ổn nếu đó là Okita-kun...""Không, hoàn toàn không ổn!"Trong khi Aizawa thực sự bối rối thì Okita lại có vẻ xấu hổ hơn bất cứ điều gì."Okita, xin lỗi, nhưng làm ơn quay mặt đi hướng khác."Aizawa bắt đầu thoa kem chống nắng lên lưng Rena trong khi cô ấy nằm sấp."Okita-kun, Mika-chan nè, chị có điều muốn nói với hai em.""Có chuyện gì vậy? Đột nhiên nói chuyện trang trọng."Sự thay đổi đột ngột của Rena từ giọng nói đùa sang giọng nghiêm túc khiến Chihiro nghi ngờ có điều gì đó không ổn."Tối nay, trên đảo Nagannu, chỉ có Toyama, Marika-chan và Yumi ở lại.""Cái gì...? Ý chị là sao?""Ba chúng ta sẽ quay về căn hộ.""Đó không phải là vấn đề! Tại sao chỉ có ba người đó ở lại đây!?"Giọng điệu của Aizawa trở nên mạnh mẽ hơn vì lời giải thích mơ hồ của Rena. Ngược lại, Okita im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ."Mika-chan, em biết bao nhiêu về tình hình của ba người đó?""Biết bao nhiêu... về việc Marika và Yumi thích Toyama? Còn có điều gì khác nữa không?"Aizawa không biết Takai là bạn tình của Toyama hay cuộc ân ái giữa Uehara và Toyama. Nếu Aizawa không biết về những điều này, Rena không thể chia sẻ mọi thứ với cô ấy."Okita-kun, em cũng cảm nhận được điều Mika-chan đang ám chỉ phải không?""Vâng, em có linh cảm thế.""Hôm qua, chị đã nói chuyện với Toyama-kun về cảm nhận của em ấy về hai người đó và những gì em ấy dự định làm. Đó là lý do tại sao chị muốn họ đi đến kết luận tại đây ngày hôm nay.""...Không cần thiết phải đưa ra quyết định đó ở đây chỉ với ba người họ, đúng không? Họ có thể làm điều đó sau khi quay lại... và nếu có sai sót xảy ra, ở lại qua đêm chỉ với một nam và hai nữ...""Chị không lo lắng về sai lầm mà Mika-chan lo lắng. Chị muốn ba người họ cân nhắc mọi thứ. Nếu chúng ta ở gần, chị không nghĩ họ có thể có một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Đó là lý do tại sao chị muốn họ thảo luận và đi đến kết luận ở nơi không có người ở này, mà không có bất kỳ sự can thiệp nào.""Cái đó... Em không đồng ý. Okita đồng ý với tớ, đúng không?"Aizawa tìm kiếm sự đồng ý từ Okita."Tớ... tớ đồng ý với ý kiến của Rena-san.""Tại sao... ngay cả Okita...""Mika-chan, em đã từng yêu chưa?""Ờ thì...Em đã từng thích một người, nhưng liệu đó có thể gọi là tình yêu không... Em không chắc nữa.""Tình yêu thật gian nan. Em đã nghe câu [tình yêu là mù quáng] chưa? Khi em đang yêu, em không thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác; em bị ám ảnh bởi người đó. Đặc biệt là đối với những người trẻ như tụi em. Tất nhiên, ngay cả khi đã trưởng thành, một số người vẫn đánh mất mọi thứ khác vì tình yêu. Đó là cách tình yêu có thể khiến con người loạn trí."Aizawa nhớ lại mọi thứ. Vụ việc phỉ báng của Uehara, sự thao túng của Ishiyama để thỏa mãn tình yêu của cô ấy, âm mưu chia cắt Takai khỏi Toyama và điểm kém của Takai trong kỳ thi cuối kỳ. Mọi thứ dường như đều bắt nguồn từ tình yêu. Bất đắc dĩ, Aizawa không thể không đồng ý với lời nói của Rena."Các em đều sắp thi đại học rồi. Nếu ba người đó cứ kéo dài mà không đi đến kết luận thì chắc chắn sẽ có hậu quả. Kể cả khi có bên thứ ba ép buộc giải quyết thì cũng sẽ để lại căng thẳng dai dẳng. Vậy nên, chị tin rằng sẽ thỏa mãn hơn nếu họ thảo luận và tự đưa ra kết luận. Chị tin tưởng Toyama-kun, Marika-chan và Yumi. Vì vậy, chị sẽ không phản đối kết luận mà ba người đó đưa ra, ngay cả khi... ngay cả khi Toyama-kun không chọn Yumi."Sau khi biết Toyama đã ôm Uehara vào ngày hôm trước, Rena đã hủy một trong hai nhà nghỉ đã đặt trước. Điều này có nghĩa là ba người họ sẽ ở riêng trong một nhà nghỉ. Rena đã đặt cược tất cả mọi thứ vào ngày hôm nay."Nếu Rena-san đã quyết định đến mức đó thì em không còn gì để nói nữa...và em đồng ý rằng tình yêu có thể khiến con người loạn trí."Aizawa không hoàn toàn đồng ý, chỉ là không có cách nào để chống lại quyết tâm của Rena."Em vẫn chưa hiểu nhiều về tình yêu... Nhưng em tin tưởng Yuki, Uehara-san và Takai-san. Tất nhiên, em cũng tin tưởng Rena-san... Nên em sẽ không phản đối."Okita dường như cũng không có lập luận đáng kể nào để phản đối quyết định của Rena."Em hiểu... Em không hoàn toàn tin tưởng, nhưng em không có cách nào để ngăn Rena-san và ba người họ lại. Vì vậy, em chọn tin tưởng mọi người."Aizawa không hoàn toàn chấp nhận mọi thứ, nhưng hiểu được lý lẽ của Rena, cô miễn cưỡng chấp nhận."Mika-chan, Okita-kun, cảm ơn hai em. Chị sẽ giải thích mọi chuyện với ba người đó ngay bây giờ. Trong khi đó, hai em có thể chuẩn bị rời đi không?""Hiểu rồi, em sẽ đi gọi ba người đó đến."Okita nói rồi rời khỏi ngôi nhà gỗ và hướng về phía biển, nơi ba người đang chơi đùa."Eee...? Onee-san quay lại à? Vậy thì có lẽ chúng ta nên—""Toyama-kun còn nhớ những gì em đã nói với chị hôm qua không? Hôm nay hãy nói với Yumi và Marika-chan nhé."Rena ngắt lời Toyama. Cô nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc một cách bất thường và truyền đạt những lời cuối cùng của mình cho anh."Hiểu rồi... Cảm ơn chị đã thúc đẩy em tiến lên, Onee-san. Hôm nay, tụi em chắc chắn sẽ đi đến kết luận.""Chị không biết ba em sẽ đưa ra kết luận gì... nhưng chị sẽ tôn trọng quyết định đó. Chị trông cậy cả hai vào em."Rena dịu giọng lại và vỗ nhẹ vào vai Toyama.
✧
Trong khi Toyama và Rena trò chuyện, Uehara và Takai tắm rửa, thay đồ bơi sang quần áo thường ngày và cùng Rena, Aizawa và Okita ra bến tàu để tạm biệt."Mika, Okita-kun, hẹn gặp lại vào ngày mai..."Uehara vẫy tay nhẹ, nét mặt có chút buồn bã."Aizawa-san, Okita-kun, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người.""Không, không sao đâu, nên cả hai người đừng lo lắng.""Chihiro, Aizawa, cảm ơn nhé."Aizawa và Okita vẫy tay khi họ lên thuyền."Rena-san... Cảm ơn chị vì mọi thứ.""Marika-chan, chị chỉ thúc đẩy nhẹ thôi. Nên hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim. Đó là tất cả những gì chị có thể nói.""Yumi, hãy nghe theo trái tim mình đi. Chị luôn ở bên cạnh em."
"Toyama-kun, chị tin em. Marika-chan và Yumi. Gặp lại sau nhé."Rena cũng vẫy tay khi cô bước lên thuyền.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me