Ln Lam Gia Su Cho Con Gai Cong Tuoc
"Chờ đã! Dừng lại, Allen của tộc sói!"Tiếng gọi đó đột ngột chặn bước tôi vào một ngày đầu xuân, ngay khi tôi vừa bước qua cổng chính đồ sộ của Học viện Hoàng gia, lễ tốt nghiệp của tôi đã kết thúc. Xung quanh không một bóng người. Nhìn lại phía sau, tôi thấy một chàng trai với mái tóc dài màu xanh nhạt, mặc đồng phục học viện và đeo một cặp kính trông có vẻ tri thức. Mồ hôi lấm tấm trên trán và vai cậu phập phồng khi thở hổn hển—khác xa với vẻ trí thức thường ngày. Cậu cũng không đội mũ nồi."Niche Nitti?" Tôi hỏi. "Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"Người đuổi theo tôi đã học cùng năm với tôi khi tôi mới nhập học, dù sau đó tôi đã cùng một nàng tiểu thư tóc đỏ và một nàng công chúa tóc vàng nhảy vài lớp, nên chúng tôi hầu như chưa từng nói chuyện."...sao?" cậu hổn hển."Xin lỗi. Tôi không nghe rõ," tôi đáp, tâm trí đang nghĩ đến chiếc xe ngựa của Gia tộc Leinster đang chờ ở trạm dừng phía sau. Nếu không nhanh lên, Lydia sẽ đến tìm tôi.Niche lấy lại hơi, ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn tôi. "Tại sao?!" cậu hỏi. "Tại sao cậu không tốt nghiệp thủ khoa?! Tôi không phủ nhận rằng con gái của Công tước Leinster rất xuất sắc—không ai có thể bàn cãi điều đó. Nhưng... Nhưng chắc chắn—chắc chắn—vinh dự cao nhất phải thuộc về cậu!"Tôi chớp mắt, thực sự kinh ngạc khi phát hiện ra mình có một người hâm mộ trong số các học viên ngoài Lydia, Cheryl và cố Zelbert Régnier. Rồi tôi nở một nụ cười và nói, "Cậu đánh giá tôi cao quá rồi. Ngay cả việc tốt nghiệp á khoa cũng đã là quá sức với tôi.""Vớ vẩn! Một người có tài năng như cậu phải nhận ra việc tốt nghiệp Học viện Hoàng gia chỉ trong một năm là một kỳ tích—và sự khác biệt giữa vị trí thứ nhất và thứ hai sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với tương lai của cậu! Vẫn chưa muộn đâu. Hãy nói chuyện với hiệu trưởng và yêu cầu—""Xin lỗi," tôi ngắt lời, "nhưng tôi có một cuộc hẹn. Cậu làm ơn nói ngắn gọn."Tôi là một kẻ vô gia tộc thấp hèn—thậm chí không có cả họ—lại còn là một thành viên được tộc sói nhận nuôi. Việc tôi tốt nghiệp thủ khoa sẽ gây ra một vụ bê bối. Và với tình hình hiện tại của vương quốc, điều đó có thể gây ra thảm họa.Niche nghiến răng ken két đến mức tôi có thể nghe thấy và nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt giận dữ. "Nghe đây," cậu nói, "vì tôi chỉ nói điều này một lần thôi! Allen của tộc sói, tôi muốn cậu—"✦✧✦✧Giấc mơ đó thật hoài niệm."Vậy mà mình đã hoàn toàn quên mất lễ tốt nghiệp đó..." tôi lẩm bẩm. Việc đọc thấy cái tên "Nitti" trên báo tối qua chắc hẳn đã gợi lại ký ức trong tôi.Tôi từ từ mở mắt, và mái tóc đỏ rối bù choán hết tầm nhìn của tôi. Chủ nhân của nó khúc khích cười. "Allen."Lydia đang ngủ say cùng Atra. Cô cũng đang mặc một trong những chiếc áo sơ mi trắng của tôi, dù rằng đêm qua khi chúng tôi đi ngủ cô không mặc nó.
Tôi nhận thấy một cơn rùng mình nhẹ chạy qua người Lydia. "Thưa chị," cô thì thầm, tự cười khúc khích. "Thưa chị." Cô đang rất gần đến việc phá vỡ vai diễn của mình."Đại Thư viện có một lịch sử khá lâu đời," cô gái tộc rái cá tiếp tục bằng một giọng hát ngân nga. "Không ai biết nó được xây dựng khi nào, nhưng em được dạy rằng đó là tòa nhà lâu đời thứ hai trong thành phố, sau Cổ Thần Điện trên hòn đảo chính. Mọi bộ sưu tập khác cùng loại đã bị mất trong tất cả các cuộc chiến tranh đã quét qua lục địa kể từ đó. Vì vậy, bây giờ rất nhiều cuốn sách quý giá không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác.""Anh rất mong được xem nó," tôi nói, cười toe toét. Tôi đã luôn mơ ước được đến thăm Đại Thư viện của thành phố nước, và tôi khó có thể chờ đợi để khám phá nội thất lộng lẫy nổi tiếng của nó."Hãy nhớ rằng đây sẽ không phải là điểm dừng duy nhất của tụi mình," Lydia ngắt lời. "Tớ... Tớ chưa quên đâu." Việc mất dấu thời gian ngay khi tôi mở một cuốn sách là một thói quen xấu của tôi.Đầu kia của con kênh này hiện ra trong tầm mắt."Không nhiều du khách yêu cầu xem Đại Thư viện đầu tiên," Suzu nhận xét. "Ngay cả người dân địa phương cũng không sử dụng nó thường xuyên, vì không thể đến đó bằng các cây cầu.""Điều đó không làm anh ngạc nhiên," tôi nói. Rốt cuộc, bộ sưu tập của thư viện được cho là bao gồm toàn bộ các bản thảo cổ, các cuốn sách hiếm và các cuốn sách ma thuật. Bất cứ ai không quan tâm đến những thứ đó sẽ có những điểm tham quan cấp bách hơn để xem trong đô thị lịch sử này."Sau thư viện," Lydia xen vào, "tụi chị muốn tham quan Cat Alley và sau đó dừng lại ở Miêu Phân Hải.""Chắc chắn rồi!" Suzu trả lời. "Ồ, nhưng Miêu Phân Hải ở trên hòn đảo trung tâm. Thuyền gondola dân sự không thể cập bến ở đó, vì vậy quý khách sẽ cần phải đi bộ qua một cây cầu.""Hừmm..." Tôi mở tấm bản đồ mà Paolo đã đưa cho tôi và nghiên cứu cụm tên địa danh xung quanh Grand Canal. Bắt đầu từ phía bắc, có Đảo Dũng Sĩ, Đại Thư viện, Quảng trường Thất Long, Cat Alley, Cổ Thần Điện, hội trường, Miêu Phân Hải, Quán trọ Thủy Long, và nhiều nơi khác. Chỉ đọc hết chúng thôi cũng đã là một niềm vui. Lydia và Atra tham gia, nhìn qua vai tôi."Đại Thư viện ở phía cực bắc của thành phố, ra khỏi kênh và ngay bên này của Đảo Dũng Sĩ," tôi trầm ngâm. "Và anh tin rằng Cat Alley ở đằng này, một chút về phía nam, trên hòn đảo nhỏ đơn độc này ngoài giới hạn phía đông của thành phố. Đi đến Miêu Phân Hải từ đó sẽ là... một quãng đi bộ khá xa. Nếu không thể đến đó bằng thuyền gondola, thì tụi anh khó có thể yêu cầu em đi cùng suốt quãng đường đó—""Không ạ, đó là một phần công việc của em!" Suzu ngắt lời bằng một cái lắc đầu mạnh mẽ.Mình có thể tôn trọng việc em ấy tự hào về công việc của mình. Tuy nhiên..."Đừng lo," Lydia nói trước khi tôi có thể quyết định. "Hãy dẫn tụi chị đến Cat Alley. Và anh chị sẽ đi bộ từ đó.""Gì ạ?! N-Nhưng thưa chị..." Suzu lúng túng. "Ý là, em đã được trả công hậu hĩnh, nên—""Em sẽ bù đắp cho tụi này bằng một khoản giảm giá tại cửa hàng đồ cổ của ông em. Chị tin là em không phản đối chứ?""Và em thấy đấy. Anh hy vọng em có thể đồng ý," tôi nói, hoàn toàn đồng ý với đề xuất của Lydia. Khả năng ra quyết định nhanh chóng của cô đã cứu tôi trong không ít những dịp như thế này. Vì vậy, quay sang nàng tiểu thư, người đang giữ chiếc mũ của mình che đi mái tóc đỏ, tôi nói thêm, "Cảm ơn nhé.""Đừng bận tâm.""Hai anh chị thực sự là một cặp đôi tuyệt vời!" Suzu kêu lên, chắp hai tay lại. "Em ghen tị quá."Tôi hắng giọng, nhưng trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, Lydia đã đáp, "Thật ra, chỉ là hết chuyện này đến chuyện khác thôi." Dù vẻ ngoài điềm tĩnh, tôi có thể nói—nếu không có chiếc mũ ấy, lọn tóc đó của cô sẽ dựng đứng lên vì vui sướng!Sau đó, chiếc thuyền gondola đi ra khỏi con kênh hẹp. Tôi thở hắt ra, Lydia thốt lên một tiếng "Chà" đầy ngưỡng mộ, và Atra thể hiện sự phấn khích của mình khi một tòa nhà bằng đá trang nghiêm trên một hòn đảo nhỏ hiện ra trước mắt chúng tôi. Nền móng của nó cao hơn một bậc so với phần còn lại của thành phố—chắc chắn là một biện pháp phòng ngừa sóng. Những sợi dây thường xuân leo lên các bức tường của công trình, trông giống như nhà thờ trên một ngọn đồi phía tây Vương đô. Vì chỉ có một vài chiếc thuyền gondola neo đậu tại nơi neo đậu, tôi cho rằng nó thực sự là một điểm đến không phổ biến như chúng tôi đã được nghe.Bất ngờ, một cơn gió từ biển thổi bay chiếc mũ trên đầu Atra lên cao."Ối chà!" tôi kêu lên, vội vàng chuẩn bị một phong ma pháp. Nhưng trước khi tôi có thể thi triển nó, một người phụ nữ trong một chiếc thuyền gondola kiểu cũ phía trước chúng tôi đã vươn tay ra và bắt lấy chiếc mũ cho tôi. Cô ấy mặc một chiếc váy đen và một chiếc mũ cũng sẫm màu, che khuất các đường nét ấy. Người chèo thuyền đội mũ rơm của cô ấy dường như cũng là một phụ nữ.Người phụ nữ mặc đồ đen quay sang tôi và chỉ về phía Đại Thư viện. Mái tóc dài màu bạc xỉn và chiếc khuyên tai của cô ấy bắt lấy ánh sáng. Lydia, người có thị lực tốt hơn tôi rất nhiều, lẩm bẩm, "Một vầng trăng khuyết.""Người phụ nữ đó đã làm nghề lái gondola ở đây bao lâu rồi?" Suzu tự hỏi, bối rối."Cảm ơn rất nhiều!" tôi hét lên, cúi đầu.Người phụ nữ vẫy tay như thể muốn nói, "Đừng bận tâm."Atra đang trông có vẻ buồn bã, vì vậy tôi vỗ đầu cô bé và nói, "Đừng lo; tụi mình sẽ nhặt nó khi chúng ta cập bến. Nhớ nói lời cảm ơn, nhé?"Cô bé gật đầu một cách dứt khoát và rạng rỡ.Chúng tôi tiến lại gần Đại Thư viện. Những con chim biển bay lượn xung quanh, tận hưởng làn gió biển, làn gió cũng mang theo vô số những cánh hoa đen trắng."Có một khu vườn trên đảo không?" tôi hỏi Suzu."Ồ, không. Những cánh hoa đến từ đằng kia." Cô gái tộc rái cá chỉ tay về một hòn đảo xa hơn bằng tay trái trong khi khéo léo điều khiển chiếc gondola bằng tay phải. Những bức tường gạch phủ đầy dây thường xuân bao quanh nó tứ phía, che khuất tầm nhìn của tôi vào bên trong."Đảo Dũng Sĩ?""Vâng." Một nốt trầm trọng trong giọng nói vui vẻ của Suzu vang lên khi cô nói thêm, "Những người đã hy sinh trong Ám Vương Chiến được chôn cất ở đó. Không ai được phép sống trên hòn đảo đó. Đó là một nơi để cầu nguyện và là nơi an nghỉ của các linh hồn."✦✧✦✧Người phụ nữ đã bắt được chiếc mũ của Atra đang đợi chúng tôi ở lối vào Đại Thư viện. Những cánh cửa khổng lồ của nó tạo cảm giác uy nghi, và bản thân tòa nhà là sự pha trộn tuyệt đẹp giữa những bức tường trắng, cột màu cam nhạt và cửa sổ lưới bằng kính mờ. Nó trông như thể bước ra từ một cuốn sách truyện.Dù chiếc mũ che khuất đôi mắt của người phụ nữ, nhưng ngón tay cao, thon của cô ấy đã thu hút sự chú ý của chúng tôi. Cô ấy thậm chí còn cao hơn cả tôi. Người chèo thuyền của cô ấy không thấy đâu, có lẽ đã ở lại với chiếc thuyền gondola của mình giống như Suzu."Thứ lỗi," tôi gọi. "Chúng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cô. Bây giờ, Atra, em nên nói gì nào?"Đứa bé đang trốn sau lưng tôi vẫn im lặng."Chị thích những cô bé biết nói lời cảm ơn," Lydia dỗ dành.Rụt rè, Atra tiến đến gần người phụ nữ, rồi cúi cái đầu nhỏ của mình xuống. Người phụ nữ mỉm cười, rồi cúi xuống đặt chiếc mũ lên đầu Atra."Ơn trời là nó không rơi," cô ấy nói, giọng nói dịu dàng và trưởng thành. Có lẽ cô ấy thuộc một trong những chủng tộc sống lâu.Lydia và tôi cũng hơi cúi đầu.Ánh sáng lấp lánh trên chiếc khuyên tai của người phụ nữ khi cô ấy đứng lên. Như Lydia đã nói, nó có hình trắng lưỡi liềm. Tôi thoáng thấy đôi mắt màu bạc đậm."Cậu đi cùng những đứa trẻ bất thường," cô ấy nói. "Làm ơn, vì lợi ích của mình, đừng nán lại thành phố nước. Đó không phải là nơi để đưa một đứa trẻ đến trong thời chiến.""C-Cô không nói trước..." tôi lắp bắp, giật mình trước lời khuyên đột ngột này. Lydia khoanh tay im lặng."Tôi đã cảnh báo cậu rồi nhé." Với lời tạm biệt đó và một mái tóc màu bạc xỉn bay phấp phới, người phụ nữ bước vào thư viện.Lydia và tôi trao đổi ánh mắt."Cậu nghĩ cô ấy là ai?" tôi hỏi."Tớ không biết," Lydia trả lời. "Nhưng tớ thấy khó tin rằng cô ấy đã nhận ra Atra và cô bé này mà không ai trong số họ sử dụng ma pháp." Nàng tiểu thư tóc đỏ lột chiếc găng tay trắng khỏi tay phải, để lộ dấu ấn của đại tinh linh Chước Nhiệt Lân.Tôi cho rằng phe đối lập vẫn còn những người mà chúng tôi nên lo lắng. Nếu nguy hiểm sắp xảy ra, chúng tôi nên rút về nam đô và—Lydia đẩy vào lưng tôi. "Suy nghĩ sau đi," cô nói. "Cô ấy có vẻ không có ý làm hại chúng ta, và chúng ta đang để Suzu chờ!"Tôi cười khúc khích. "Cậu thật sự là—""Gì cơ?" Lydia càu nhàu, liếc nhìn tôi một cách nghi ngờ.Thay vì kết thúc câu nói của mình bằng "đáng tin cậy," tôi chọn vươn tay ra và nắm lấy tay cô bằng tay trái. "Đi nào. Chúng ta đi thôi," tôi nói. "Atra, nắm lấy tay còn lại của Lydia nhé?""Này, đ-đợi đã!" Lydia bốc hỏa. Nhưng khi Atra nhảy lên, cô đã nắm chặt những ngón tay của đứa bé bằng ngón tay của mình. "Ôi, thật tình."Giờ thì, cuối cùng, mình cũng đối mặt với Đại Thư viện.✦✧Vượt ra ngoài cánh cửa là một thế giới trong mơ. Tôi không thể kiềm nén một tiếng thở hổn hển kéo dài vì kinh ngạc. Dù bên ngoài thư viện có đẹp đến đâu, nó cũng không thể chuẩn bị cho tôi những gì tồn tại bên trong.Công trình này bao gồm ba tầng, với một giếng trời ở lối vào. Khắp nơi tôi thấy những thiết kế tinh xảo bằng sơn vàng. Và những cuốn sách cổ đã thu hút tôi đến đây xếp đầy trên mọi bức tường, lấp đầy những tủ sách kéo dài đến trần nhà. Tôi cảm thấy phấn khích đến mức có thể nhảy cẫng lên vì vui sướng."Cậu bây giờ cứ như một đứa trẻ ấy," Lydia nhận xét một cách không mấy tử tế."C-Cậu có thể trách tớ không?" tôi hỏi vặn. "Tớ đã muốn đến đây từ rất lâu rồi.""Vâng, vâng. Có vẻ như cậu phải ký tên, vậy thì điền tên của tớ và Atra vào luôn đi. Đó là lúc đồng hồ bắt đầu đếm ngược."Tôi kìm nén tiếng nức nở, bị tổn thương bởi sự đảo ngược của trò trêu chọc thường lệ của mình. Tôi... tôi đã để mình bị hớ nặng."Xin phép," tôi chào thủ thư—một người đàn ông trung niên—phía sau một bàn gần lối vào. "Tôi, ừm, muốn duyệt qua bộ sưu tập.""Chào mừng," ông ấy trả lời. "Xin vui lòng ký tên của quý khách vào đây. Quý khách là một khách du lịch sao? Thật bất thường. Nhưng xin hãy hiểu rằng chúng tôi chỉ có thể cho cư dân mượn."Tôi nhặt một cây bút và ký vào một cuốn sổ tay bìa xanh. Tôi không thấy tên của người phụ nữ đã vào trước chúng tôi. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đến một bàn khác không khi tôi trả lại bút cho thủ thư và nói, "Thật đáng tiếc khi một thư viện tuyệt vời như vậy lại có quá ít khách tham quan, ông không nghĩ vậy sao?""Tôi sẽ không nói vậy." Thủ thư nở một nụ cười hối lỗi, rồi ra hiệu cho tôi lắng nghe kỹ. Ông thì thầm tiếp tục, "Khi tôi bắt đầu công việc này, cha tôi nói với tôi rằng tất cả những cuốn sách quý giá—và nguy hiểm—thực sự được cất giữ dưới Cổ Thần Điện. Và chúng tôi đã mất bất kỳ phương tiện niêm phong chúng từ lâu. Vì vậy, dù chúng tôi có một danh mục ở đây, không có gì thực sự có giá trị còn lại trên hòn đảo này. Tất nhiên, nhiều cuốn sách của chúng tôi vẫn rất thú vị."Vậy ra ĐÓ là thứ họ dùng ngôi đền để làm gì."Cảm ơn ông đã khai sáng cho tôi," tôi trả lời."Hãy coi đó là lời cảm ơn vì đã đi xa đến vậy. Chúc quý khách có một chuyến thăm vui vẻ."Khi tôi trở lại với các bạn đồng hành, Lydia đã lấy đồng hồ bỏ túi ra. "Không gia hạn," cô nói. "Chúng ta sẽ xem xét tầng một.""Tớ... tớ biết."Tôi lấy những ghi chú của mình ra và xem xét lại công tác trinh sát trước đó về bộ sưu tập của thư viện. Tầng một và tầng hai chứa những tập sách tương đối mới. Những thứ đó, tôi có thể đọc dễ dàng trong vương quốc. Cái tôi thực sự muốn thấy là..."Tớ sẽ ở tầng ba với những cuốn sách cổ nhất," tôi nói với Lydia. "Nếu có chuyện gì xảy ra—""Tụi này sẽ ổn thôi," cô ngắt lời. "Nhưng hãy nhanh chóng quay lại nhé.""Tớ sẽ làm. Atra, trông chừng Lydia giúp anh nhé."Đứa bé giơ tay phải lên và líu lo đồng ý một cách vui vẻ. Sau khi đáp trả lại tiểu thư đang bốc hỏa theo cách nhỏ nhặt này, tôi đi về phía cầu thang xoắn ốc ở phía sau phòng với bước chân nhẹ nhõm.Tầng ba gần như vắng tanh, không nghi ngờ gì vì những cuốn sách cổ nhất cũng là những cuốn khó giải mã nhất. Dù sàn nhà được quét dọn sạch sẽ, nhưng mùi bụi và hóa chất bảo quản vẫn thoang thoảng trong không khí."Để mình xem," tôi lẩm bẩm. "Những cuốn sách về ma thuật và các luận văn y học từ trước Ám Vương Chiến nên là..."Một núi vấn đề hiện đang đòi hỏi sự chú ý của tôi. Tuy nhiên, những vấn đề cấp bách nhất là các đại tinh linh bên trong Tina và Lydia—Hàn Lãnh Hạc và Chước Nhiệt Lân—và nguyên tố bất thường của Stella. Liên quan đến trường hợp của Stella, tôi đã yêu cầu long nhân tham khảo hoa long vu nữ huyền thoại của họ. Tuy nhiên, vương quốc vẫn còn trong tình trạng hỗn loạn, vì vậy tôi nên giả định rằng việc họ trở về phía tây sẽ mất một thời gian. Và dù tôi đã để lại cho Stella một ma pháp thử nghiệm để ngăn chặn các triệu chứng của cô ấy, điều đó sẽ không giải quyết được nguyên nhân cơ bản. Cô ấy cần một phương pháp chữa trị thực sự sớm.Tôi săn lùng trong khu rừng giá sách cao ngất ngưởng, từng bước một. Biên Niên Sử Các Nam Quốc Đảo; Thành Phố Nước Tái Sinh; Rồng, Ác Ma, Và Ma Cà Rồng; Tuyển Tập Thảo Dược; Song Kiếm Của Dũng Giả—tất cả đều là những văn bản cổ mà tôi rất muốn đọc. Là một người yêu sách, Tina sẽ hiểu cảm giác của tôi.Ôi, giá như Đại Thư viện của vương quốc không bị mất đi trong một cuộc tấn công bất ngờ của Ám Vương Quân! Tôi than thở khi bước vào lối đi tiếp theo."Chúng ta có gì ở đây?"Một cậu bé nhỏ đứng trước một kệ sách, cố gắng hết sức để với lấy một cuốn sách. Cậu bé trông bằng tuổi các cô bé hoặc có lẽ nhỏ hơn một chút. Tóc cậu bé màu xanh nhạt, da chỉ nhợt nhạt, và tứ chi thon thả. Theo mọi biểu hiện, mana của cậu bé rất yếu ớt... nhưng tôi đã từng gặp trường hợp tương tự trước đây.Trong khi tôi đang hồi tưởng, cậu bé cuối cùng đã với tới bìa cuốn sách mình tìm. "Chỉ một chút nữa thôi," cậu bé lẩm bẩm. "Mình gần như—Á!""Ôi chao!" Tôi đỡ cuốn sách từ phía sau cậu bé đúng lúc cậu ấy tuột tay và nó suýt rơi khỏi kệ. Những chữ cái đỏ thẫm trên bìa đen bóng loáng của nó ghi, Bí Sử Của Ám Vương Chiến, Tập Một.Cuốn sách gì mà to thế!Tôi lật vài trang và thấy rằng nội dung của nó bằng tiếng Đế quốc Cổ đại. Đọc chúng sẽ là một quá trình tốn công. Dù tên tác giả đã bị mờ và không thể đọc được, nhưng bìa sách cho thấy một số lượng in cực kỳ hạn chế, có thể từ một nhà xuất bản tư nhân.Để tôi xem. Lời tựa bắt đầu... "Đây là câu chuyện có thật về Nguyệt Nha Tiên, một anh hùng sinh ra từ dòng dõi Bá tước Coalheart."Coalheart?! Đó là tên thời con gái của mẹ Tina và Stella, Nữ Công tước Rosa! Và chỉ có tên của Nguyệt Nha Tiên—Alicia— đã được lưu truyền đến đời sau. Nguồn gốc của cô ấy được coi là một bí ẩn. Nếu cuốn sách này là thật, thì nó đại diện cho một khám phá lịch sử.Dù rất phấn khích và muốn đọc ngay lập tức, tôi vẫn trả lại cuốn sách cho cậu bé. "Của em đây," tôi nói. "Và cẩn thận nhé—nó khá nặng đấy.""Hả? Ồ, đ-đúng vậy! C-Cảm ơn rất nhiều." Khi đã hết ngạc nhiên, cậu bé cúi đầu thật sâu, ôm chặt cuốn sách trong vòng tay.Tôi khẽ phất tay và cười khúc khích. "Anh thấy em có hứng thú với những cuốn sách khó.""V-Vâng," cậu bé trả lời. "A-Anh trai em và Tuna—c-cô, ừm, cô gái chăm sóc em—lúc nào cũng nói vậy. Nhưng em thích đọc sách.""Anh rất vui khi nghe điều đó. Tên anh là Allen, và anh là một khách du lịch ở thành phố này. Anh đang tìm những cuốn sách về ma thuật và y học, nhưng anh không biết tìm chúng ở đâu. Em có thể cho anh biết được không?""C-Cái tên đó..." Cậu bé đứng hình, đôi mắt như đá quý mở to vì sốc.Chuyện gì thế này?Tôi vẫn đang chờ câu trả lời, không chắc phải làm gì với phản ứng của cậu bé... thì tôi nghe thấy tiếng lạch cạch trên kệ sách."Hửm?""C-Cái tiếng gì vậy?!" cậu bé kêu lên. "Một con chuột à?"Chuột và côn trùng là kẻ thù tự nhiên của sách cũ. Tuy nhiên...Tôi vẫy tay phải, lặng lẽ niệm một ma thuật phát hiện mà tôi đã nghĩ ra trong chuyến đi đến thành phố. "Con chuột" mà nó tìm thấy nhanh chóng biến mất.Ra là vậy.Với tất cả sức mạnh của Lydia, không thể tưởng tượng được một quý cô của Gia tộc Công tước Leinster lại được phép đi lại mà không có người bảo vệ. Rất có thể, điều này cũng giải thích cảm giác mơ hồ của tôi rằng có điều gì đó không ổn với những con chim biển gần phòng khách sạn của chúng tôi."Ư-Ưm..." Cậu bé ngập ngừng."Ồ, thứ lỗi," tôi nói, móc đồng hồ bỏ túi ra để xem giờ. Sau khi đóng nắp—được khảm một trong những bùa hộ mệnh của cha mình—tôi tiếp tục, "Anh đang để ai đó chờ, vì vậy anh đơn giản là phải đi, ừm...""N-Niccolò!" cậu bé bổ sung."Niccolò. Khi em không với tới được một cuốn sách, hãy nhờ ai đó lấy giúp. Nhờ giúp đỡ không có gì đáng xấu hổ cả. Và xin hãy cho anh biết em nghĩ gì về cuốn sách đó nếu có cơ hội nhé.""Đ-Được thôi."Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu bé rụt rè vài cái, rồi rời khỏi tầng ba.Ước gì mình có thể đọc cuốn sách đó. Mình tự hỏi liệu bản thân có thể sắp xếp một chuyến thăm nữa khi chúng ta còn ở thành phố này không. Và mối liên hệ giữa Nguyệt Nha Tiên và Gia tộc Coalheart là gì? Lại một cuộc điều tra nữa phải theo đuổi.✦✧"Chà, nhanh thật," Lydia nói, cùng với một tiếng chào đón từ Atra.Tôi thấy họ đang ngồi cùng nhau ở tầng một, đọc một cuốn sách tranh lộng lẫy với bìa dập nổi vàng. Nó dường như miêu tả một truyền thuyết địa phương. Hai con rồng—một con màu xanh lam và con còn lại có cánh làm bằng cây cối—giáng xuống trái đất, nơi chúng trao cho con người điều gì đó."Vâng, tớ đã trở lại," tôi thông báo. "Còn về việc tớ có gì để chứng tỏ cho cuộc tìm kiếm của mình không, thì có và không.""Điều đó có nghĩa là gì?" Lydia hỏi, nhìn tôi một cách khó hiểu."Allen, rồng!" Atra kêu lên, chỉ vào cuốn sách tranh. Tôi xoa đầu cô bé, cảm thấy bình yên."Thơm quá!" cô bé líu lo."Thơm ư?" Tôi ngửi áo choàng của mình nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường."Cậu chắc chắn đang có tâm trạng tốt," tiểu thư tóc đỏ nhận xét."Cậu nghĩ vậy sao?" Tôi dừng lại suy nghĩ. "À, có lẽ là vậy."Lydia nghiêng người qua bàn và chống cằm vào tay. "Cậu đang làm một khuôn mặt kỳ lạ," cô nhận xét.Mình có nên gọi đây là một sự trùng hợp kỳ lạ khác không?Mái tóc xanh nhạt, mana quen thuộc, địa vị xứng đáng có người hầu riêng, và... một người anh trai. Làm gì đó để trả một món nợ đã nhiều năm không tệ chút nào."Đi nào, Suzu đang đợi," tôi nói, đưa tay ra cho cả hai. "Điểm dừng tiếp theo của chúng ta: Cat Alley."✦✧✦✧ Giống như Tây đô của vương quốc, thành phố nước nằm trong mạng lưới kênh rạch chằng chịt như mạng nhện. Cat Alley nằm ở phía đông và nhắc tôi nhớ rõ ràng về khu dân cư của thú nhân. Hầu hết các cửa hàng đều bằng gỗ và đều nhỏ—không có một doanh nghiệp lớn nào cả. Và cả khu vực nhộn nhịp hoạt động. Thương mại thậm chí còn diễn ra trên các gondola và thuyền nhỏ trong các tuyến đường thủy.Tôi thấy nhiều thú nhân và cư dân địa phương. Cả những người dân đảo phía đông tóc đen và da hơi sẫm màu, những người từ khối thịnh vượng chung và các thương nhân từ các thành phố nước—hai loại người sau hiếm khi thấy ở Vương đô. Các mặt hàng bao gồm nhiều loại trái cây, rau quả và gia vị miền nam, cũng như các sinh vật biển mà tôi chưa từng thấy trước đây, đá quý thô sơ và bình thường, vải dệt thủ công và thảo mộc khô mà tôi không thể xác định được. Tina hẳn đã dành nhiều ngày để khám phá chợ, trong khi Felicia hẳn đã bắt tay vào đàm phán và đảm bảo các cửa hàng cho hàng hóa của mình. Tôi tự cười thầm khi nghĩ đến điều đó."Cậu đang cười cái gì vậy?" Lydia hỏi, quay lại từ một cửa hàng nơi cô đang xem xét một mảnh vải đáng yêu."Ồ, không có gì," tôi trả lời. "Cậu định mua cái đó à?""Một câu chuyện có vẻ thật. Và cái này là cho cô bé, không phải tớ."Atra giơ một mảnh vải màu tím nhạt lên cho tôi xem. Nó được cô bé chấp thuận, nếu ánh mắt lấp lánh của cô bé là dấu hiệu.
Tôi nhận thấy một cơn rùng mình nhẹ chạy qua người Lydia. "Thưa chị," cô thì thầm, tự cười khúc khích. "Thưa chị." Cô đang rất gần đến việc phá vỡ vai diễn của mình."Đại Thư viện có một lịch sử khá lâu đời," cô gái tộc rái cá tiếp tục bằng một giọng hát ngân nga. "Không ai biết nó được xây dựng khi nào, nhưng em được dạy rằng đó là tòa nhà lâu đời thứ hai trong thành phố, sau Cổ Thần Điện trên hòn đảo chính. Mọi bộ sưu tập khác cùng loại đã bị mất trong tất cả các cuộc chiến tranh đã quét qua lục địa kể từ đó. Vì vậy, bây giờ rất nhiều cuốn sách quý giá không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác.""Anh rất mong được xem nó," tôi nói, cười toe toét. Tôi đã luôn mơ ước được đến thăm Đại Thư viện của thành phố nước, và tôi khó có thể chờ đợi để khám phá nội thất lộng lẫy nổi tiếng của nó."Hãy nhớ rằng đây sẽ không phải là điểm dừng duy nhất của tụi mình," Lydia ngắt lời. "Tớ... Tớ chưa quên đâu." Việc mất dấu thời gian ngay khi tôi mở một cuốn sách là một thói quen xấu của tôi.Đầu kia của con kênh này hiện ra trong tầm mắt."Không nhiều du khách yêu cầu xem Đại Thư viện đầu tiên," Suzu nhận xét. "Ngay cả người dân địa phương cũng không sử dụng nó thường xuyên, vì không thể đến đó bằng các cây cầu.""Điều đó không làm anh ngạc nhiên," tôi nói. Rốt cuộc, bộ sưu tập của thư viện được cho là bao gồm toàn bộ các bản thảo cổ, các cuốn sách hiếm và các cuốn sách ma thuật. Bất cứ ai không quan tâm đến những thứ đó sẽ có những điểm tham quan cấp bách hơn để xem trong đô thị lịch sử này."Sau thư viện," Lydia xen vào, "tụi chị muốn tham quan Cat Alley và sau đó dừng lại ở Miêu Phân Hải.""Chắc chắn rồi!" Suzu trả lời. "Ồ, nhưng Miêu Phân Hải ở trên hòn đảo trung tâm. Thuyền gondola dân sự không thể cập bến ở đó, vì vậy quý khách sẽ cần phải đi bộ qua một cây cầu.""Hừmm..." Tôi mở tấm bản đồ mà Paolo đã đưa cho tôi và nghiên cứu cụm tên địa danh xung quanh Grand Canal. Bắt đầu từ phía bắc, có Đảo Dũng Sĩ, Đại Thư viện, Quảng trường Thất Long, Cat Alley, Cổ Thần Điện, hội trường, Miêu Phân Hải, Quán trọ Thủy Long, và nhiều nơi khác. Chỉ đọc hết chúng thôi cũng đã là một niềm vui. Lydia và Atra tham gia, nhìn qua vai tôi."Đại Thư viện ở phía cực bắc của thành phố, ra khỏi kênh và ngay bên này của Đảo Dũng Sĩ," tôi trầm ngâm. "Và anh tin rằng Cat Alley ở đằng này, một chút về phía nam, trên hòn đảo nhỏ đơn độc này ngoài giới hạn phía đông của thành phố. Đi đến Miêu Phân Hải từ đó sẽ là... một quãng đi bộ khá xa. Nếu không thể đến đó bằng thuyền gondola, thì tụi anh khó có thể yêu cầu em đi cùng suốt quãng đường đó—""Không ạ, đó là một phần công việc của em!" Suzu ngắt lời bằng một cái lắc đầu mạnh mẽ.Mình có thể tôn trọng việc em ấy tự hào về công việc của mình. Tuy nhiên..."Đừng lo," Lydia nói trước khi tôi có thể quyết định. "Hãy dẫn tụi chị đến Cat Alley. Và anh chị sẽ đi bộ từ đó.""Gì ạ?! N-Nhưng thưa chị..." Suzu lúng túng. "Ý là, em đã được trả công hậu hĩnh, nên—""Em sẽ bù đắp cho tụi này bằng một khoản giảm giá tại cửa hàng đồ cổ của ông em. Chị tin là em không phản đối chứ?""Và em thấy đấy. Anh hy vọng em có thể đồng ý," tôi nói, hoàn toàn đồng ý với đề xuất của Lydia. Khả năng ra quyết định nhanh chóng của cô đã cứu tôi trong không ít những dịp như thế này. Vì vậy, quay sang nàng tiểu thư, người đang giữ chiếc mũ của mình che đi mái tóc đỏ, tôi nói thêm, "Cảm ơn nhé.""Đừng bận tâm.""Hai anh chị thực sự là một cặp đôi tuyệt vời!" Suzu kêu lên, chắp hai tay lại. "Em ghen tị quá."Tôi hắng giọng, nhưng trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, Lydia đã đáp, "Thật ra, chỉ là hết chuyện này đến chuyện khác thôi." Dù vẻ ngoài điềm tĩnh, tôi có thể nói—nếu không có chiếc mũ ấy, lọn tóc đó của cô sẽ dựng đứng lên vì vui sướng!Sau đó, chiếc thuyền gondola đi ra khỏi con kênh hẹp. Tôi thở hắt ra, Lydia thốt lên một tiếng "Chà" đầy ngưỡng mộ, và Atra thể hiện sự phấn khích của mình khi một tòa nhà bằng đá trang nghiêm trên một hòn đảo nhỏ hiện ra trước mắt chúng tôi. Nền móng của nó cao hơn một bậc so với phần còn lại của thành phố—chắc chắn là một biện pháp phòng ngừa sóng. Những sợi dây thường xuân leo lên các bức tường của công trình, trông giống như nhà thờ trên một ngọn đồi phía tây Vương đô. Vì chỉ có một vài chiếc thuyền gondola neo đậu tại nơi neo đậu, tôi cho rằng nó thực sự là một điểm đến không phổ biến như chúng tôi đã được nghe.Bất ngờ, một cơn gió từ biển thổi bay chiếc mũ trên đầu Atra lên cao."Ối chà!" tôi kêu lên, vội vàng chuẩn bị một phong ma pháp. Nhưng trước khi tôi có thể thi triển nó, một người phụ nữ trong một chiếc thuyền gondola kiểu cũ phía trước chúng tôi đã vươn tay ra và bắt lấy chiếc mũ cho tôi. Cô ấy mặc một chiếc váy đen và một chiếc mũ cũng sẫm màu, che khuất các đường nét ấy. Người chèo thuyền đội mũ rơm của cô ấy dường như cũng là một phụ nữ.Người phụ nữ mặc đồ đen quay sang tôi và chỉ về phía Đại Thư viện. Mái tóc dài màu bạc xỉn và chiếc khuyên tai của cô ấy bắt lấy ánh sáng. Lydia, người có thị lực tốt hơn tôi rất nhiều, lẩm bẩm, "Một vầng trăng khuyết.""Người phụ nữ đó đã làm nghề lái gondola ở đây bao lâu rồi?" Suzu tự hỏi, bối rối."Cảm ơn rất nhiều!" tôi hét lên, cúi đầu.Người phụ nữ vẫy tay như thể muốn nói, "Đừng bận tâm."Atra đang trông có vẻ buồn bã, vì vậy tôi vỗ đầu cô bé và nói, "Đừng lo; tụi mình sẽ nhặt nó khi chúng ta cập bến. Nhớ nói lời cảm ơn, nhé?"Cô bé gật đầu một cách dứt khoát và rạng rỡ.Chúng tôi tiến lại gần Đại Thư viện. Những con chim biển bay lượn xung quanh, tận hưởng làn gió biển, làn gió cũng mang theo vô số những cánh hoa đen trắng."Có một khu vườn trên đảo không?" tôi hỏi Suzu."Ồ, không. Những cánh hoa đến từ đằng kia." Cô gái tộc rái cá chỉ tay về một hòn đảo xa hơn bằng tay trái trong khi khéo léo điều khiển chiếc gondola bằng tay phải. Những bức tường gạch phủ đầy dây thường xuân bao quanh nó tứ phía, che khuất tầm nhìn của tôi vào bên trong."Đảo Dũng Sĩ?""Vâng." Một nốt trầm trọng trong giọng nói vui vẻ của Suzu vang lên khi cô nói thêm, "Những người đã hy sinh trong Ám Vương Chiến được chôn cất ở đó. Không ai được phép sống trên hòn đảo đó. Đó là một nơi để cầu nguyện và là nơi an nghỉ của các linh hồn."✦✧✦✧Người phụ nữ đã bắt được chiếc mũ của Atra đang đợi chúng tôi ở lối vào Đại Thư viện. Những cánh cửa khổng lồ của nó tạo cảm giác uy nghi, và bản thân tòa nhà là sự pha trộn tuyệt đẹp giữa những bức tường trắng, cột màu cam nhạt và cửa sổ lưới bằng kính mờ. Nó trông như thể bước ra từ một cuốn sách truyện.Dù chiếc mũ che khuất đôi mắt của người phụ nữ, nhưng ngón tay cao, thon của cô ấy đã thu hút sự chú ý của chúng tôi. Cô ấy thậm chí còn cao hơn cả tôi. Người chèo thuyền của cô ấy không thấy đâu, có lẽ đã ở lại với chiếc thuyền gondola của mình giống như Suzu."Thứ lỗi," tôi gọi. "Chúng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cô. Bây giờ, Atra, em nên nói gì nào?"Đứa bé đang trốn sau lưng tôi vẫn im lặng."Chị thích những cô bé biết nói lời cảm ơn," Lydia dỗ dành.Rụt rè, Atra tiến đến gần người phụ nữ, rồi cúi cái đầu nhỏ của mình xuống. Người phụ nữ mỉm cười, rồi cúi xuống đặt chiếc mũ lên đầu Atra."Ơn trời là nó không rơi," cô ấy nói, giọng nói dịu dàng và trưởng thành. Có lẽ cô ấy thuộc một trong những chủng tộc sống lâu.Lydia và tôi cũng hơi cúi đầu.Ánh sáng lấp lánh trên chiếc khuyên tai của người phụ nữ khi cô ấy đứng lên. Như Lydia đã nói, nó có hình trắng lưỡi liềm. Tôi thoáng thấy đôi mắt màu bạc đậm."Cậu đi cùng những đứa trẻ bất thường," cô ấy nói. "Làm ơn, vì lợi ích của mình, đừng nán lại thành phố nước. Đó không phải là nơi để đưa một đứa trẻ đến trong thời chiến.""C-Cô không nói trước..." tôi lắp bắp, giật mình trước lời khuyên đột ngột này. Lydia khoanh tay im lặng."Tôi đã cảnh báo cậu rồi nhé." Với lời tạm biệt đó và một mái tóc màu bạc xỉn bay phấp phới, người phụ nữ bước vào thư viện.Lydia và tôi trao đổi ánh mắt."Cậu nghĩ cô ấy là ai?" tôi hỏi."Tớ không biết," Lydia trả lời. "Nhưng tớ thấy khó tin rằng cô ấy đã nhận ra Atra và cô bé này mà không ai trong số họ sử dụng ma pháp." Nàng tiểu thư tóc đỏ lột chiếc găng tay trắng khỏi tay phải, để lộ dấu ấn của đại tinh linh Chước Nhiệt Lân.Tôi cho rằng phe đối lập vẫn còn những người mà chúng tôi nên lo lắng. Nếu nguy hiểm sắp xảy ra, chúng tôi nên rút về nam đô và—Lydia đẩy vào lưng tôi. "Suy nghĩ sau đi," cô nói. "Cô ấy có vẻ không có ý làm hại chúng ta, và chúng ta đang để Suzu chờ!"Tôi cười khúc khích. "Cậu thật sự là—""Gì cơ?" Lydia càu nhàu, liếc nhìn tôi một cách nghi ngờ.Thay vì kết thúc câu nói của mình bằng "đáng tin cậy," tôi chọn vươn tay ra và nắm lấy tay cô bằng tay trái. "Đi nào. Chúng ta đi thôi," tôi nói. "Atra, nắm lấy tay còn lại của Lydia nhé?""Này, đ-đợi đã!" Lydia bốc hỏa. Nhưng khi Atra nhảy lên, cô đã nắm chặt những ngón tay của đứa bé bằng ngón tay của mình. "Ôi, thật tình."Giờ thì, cuối cùng, mình cũng đối mặt với Đại Thư viện.✦✧Vượt ra ngoài cánh cửa là một thế giới trong mơ. Tôi không thể kiềm nén một tiếng thở hổn hển kéo dài vì kinh ngạc. Dù bên ngoài thư viện có đẹp đến đâu, nó cũng không thể chuẩn bị cho tôi những gì tồn tại bên trong.Công trình này bao gồm ba tầng, với một giếng trời ở lối vào. Khắp nơi tôi thấy những thiết kế tinh xảo bằng sơn vàng. Và những cuốn sách cổ đã thu hút tôi đến đây xếp đầy trên mọi bức tường, lấp đầy những tủ sách kéo dài đến trần nhà. Tôi cảm thấy phấn khích đến mức có thể nhảy cẫng lên vì vui sướng."Cậu bây giờ cứ như một đứa trẻ ấy," Lydia nhận xét một cách không mấy tử tế."C-Cậu có thể trách tớ không?" tôi hỏi vặn. "Tớ đã muốn đến đây từ rất lâu rồi.""Vâng, vâng. Có vẻ như cậu phải ký tên, vậy thì điền tên của tớ và Atra vào luôn đi. Đó là lúc đồng hồ bắt đầu đếm ngược."Tôi kìm nén tiếng nức nở, bị tổn thương bởi sự đảo ngược của trò trêu chọc thường lệ của mình. Tôi... tôi đã để mình bị hớ nặng."Xin phép," tôi chào thủ thư—một người đàn ông trung niên—phía sau một bàn gần lối vào. "Tôi, ừm, muốn duyệt qua bộ sưu tập.""Chào mừng," ông ấy trả lời. "Xin vui lòng ký tên của quý khách vào đây. Quý khách là một khách du lịch sao? Thật bất thường. Nhưng xin hãy hiểu rằng chúng tôi chỉ có thể cho cư dân mượn."Tôi nhặt một cây bút và ký vào một cuốn sổ tay bìa xanh. Tôi không thấy tên của người phụ nữ đã vào trước chúng tôi. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đến một bàn khác không khi tôi trả lại bút cho thủ thư và nói, "Thật đáng tiếc khi một thư viện tuyệt vời như vậy lại có quá ít khách tham quan, ông không nghĩ vậy sao?""Tôi sẽ không nói vậy." Thủ thư nở một nụ cười hối lỗi, rồi ra hiệu cho tôi lắng nghe kỹ. Ông thì thầm tiếp tục, "Khi tôi bắt đầu công việc này, cha tôi nói với tôi rằng tất cả những cuốn sách quý giá—và nguy hiểm—thực sự được cất giữ dưới Cổ Thần Điện. Và chúng tôi đã mất bất kỳ phương tiện niêm phong chúng từ lâu. Vì vậy, dù chúng tôi có một danh mục ở đây, không có gì thực sự có giá trị còn lại trên hòn đảo này. Tất nhiên, nhiều cuốn sách của chúng tôi vẫn rất thú vị."Vậy ra ĐÓ là thứ họ dùng ngôi đền để làm gì."Cảm ơn ông đã khai sáng cho tôi," tôi trả lời."Hãy coi đó là lời cảm ơn vì đã đi xa đến vậy. Chúc quý khách có một chuyến thăm vui vẻ."Khi tôi trở lại với các bạn đồng hành, Lydia đã lấy đồng hồ bỏ túi ra. "Không gia hạn," cô nói. "Chúng ta sẽ xem xét tầng một.""Tớ... tớ biết."Tôi lấy những ghi chú của mình ra và xem xét lại công tác trinh sát trước đó về bộ sưu tập của thư viện. Tầng một và tầng hai chứa những tập sách tương đối mới. Những thứ đó, tôi có thể đọc dễ dàng trong vương quốc. Cái tôi thực sự muốn thấy là..."Tớ sẽ ở tầng ba với những cuốn sách cổ nhất," tôi nói với Lydia. "Nếu có chuyện gì xảy ra—""Tụi này sẽ ổn thôi," cô ngắt lời. "Nhưng hãy nhanh chóng quay lại nhé.""Tớ sẽ làm. Atra, trông chừng Lydia giúp anh nhé."Đứa bé giơ tay phải lên và líu lo đồng ý một cách vui vẻ. Sau khi đáp trả lại tiểu thư đang bốc hỏa theo cách nhỏ nhặt này, tôi đi về phía cầu thang xoắn ốc ở phía sau phòng với bước chân nhẹ nhõm.Tầng ba gần như vắng tanh, không nghi ngờ gì vì những cuốn sách cổ nhất cũng là những cuốn khó giải mã nhất. Dù sàn nhà được quét dọn sạch sẽ, nhưng mùi bụi và hóa chất bảo quản vẫn thoang thoảng trong không khí."Để mình xem," tôi lẩm bẩm. "Những cuốn sách về ma thuật và các luận văn y học từ trước Ám Vương Chiến nên là..."Một núi vấn đề hiện đang đòi hỏi sự chú ý của tôi. Tuy nhiên, những vấn đề cấp bách nhất là các đại tinh linh bên trong Tina và Lydia—Hàn Lãnh Hạc và Chước Nhiệt Lân—và nguyên tố bất thường của Stella. Liên quan đến trường hợp của Stella, tôi đã yêu cầu long nhân tham khảo hoa long vu nữ huyền thoại của họ. Tuy nhiên, vương quốc vẫn còn trong tình trạng hỗn loạn, vì vậy tôi nên giả định rằng việc họ trở về phía tây sẽ mất một thời gian. Và dù tôi đã để lại cho Stella một ma pháp thử nghiệm để ngăn chặn các triệu chứng của cô ấy, điều đó sẽ không giải quyết được nguyên nhân cơ bản. Cô ấy cần một phương pháp chữa trị thực sự sớm.Tôi săn lùng trong khu rừng giá sách cao ngất ngưởng, từng bước một. Biên Niên Sử Các Nam Quốc Đảo; Thành Phố Nước Tái Sinh; Rồng, Ác Ma, Và Ma Cà Rồng; Tuyển Tập Thảo Dược; Song Kiếm Của Dũng Giả—tất cả đều là những văn bản cổ mà tôi rất muốn đọc. Là một người yêu sách, Tina sẽ hiểu cảm giác của tôi.Ôi, giá như Đại Thư viện của vương quốc không bị mất đi trong một cuộc tấn công bất ngờ của Ám Vương Quân! Tôi than thở khi bước vào lối đi tiếp theo."Chúng ta có gì ở đây?"Một cậu bé nhỏ đứng trước một kệ sách, cố gắng hết sức để với lấy một cuốn sách. Cậu bé trông bằng tuổi các cô bé hoặc có lẽ nhỏ hơn một chút. Tóc cậu bé màu xanh nhạt, da chỉ nhợt nhạt, và tứ chi thon thả. Theo mọi biểu hiện, mana của cậu bé rất yếu ớt... nhưng tôi đã từng gặp trường hợp tương tự trước đây.Trong khi tôi đang hồi tưởng, cậu bé cuối cùng đã với tới bìa cuốn sách mình tìm. "Chỉ một chút nữa thôi," cậu bé lẩm bẩm. "Mình gần như—Á!""Ôi chao!" Tôi đỡ cuốn sách từ phía sau cậu bé đúng lúc cậu ấy tuột tay và nó suýt rơi khỏi kệ. Những chữ cái đỏ thẫm trên bìa đen bóng loáng của nó ghi, Bí Sử Của Ám Vương Chiến, Tập Một.Cuốn sách gì mà to thế!Tôi lật vài trang và thấy rằng nội dung của nó bằng tiếng Đế quốc Cổ đại. Đọc chúng sẽ là một quá trình tốn công. Dù tên tác giả đã bị mờ và không thể đọc được, nhưng bìa sách cho thấy một số lượng in cực kỳ hạn chế, có thể từ một nhà xuất bản tư nhân.Để tôi xem. Lời tựa bắt đầu... "Đây là câu chuyện có thật về Nguyệt Nha Tiên, một anh hùng sinh ra từ dòng dõi Bá tước Coalheart."Coalheart?! Đó là tên thời con gái của mẹ Tina và Stella, Nữ Công tước Rosa! Và chỉ có tên của Nguyệt Nha Tiên—Alicia— đã được lưu truyền đến đời sau. Nguồn gốc của cô ấy được coi là một bí ẩn. Nếu cuốn sách này là thật, thì nó đại diện cho một khám phá lịch sử.Dù rất phấn khích và muốn đọc ngay lập tức, tôi vẫn trả lại cuốn sách cho cậu bé. "Của em đây," tôi nói. "Và cẩn thận nhé—nó khá nặng đấy.""Hả? Ồ, đ-đúng vậy! C-Cảm ơn rất nhiều." Khi đã hết ngạc nhiên, cậu bé cúi đầu thật sâu, ôm chặt cuốn sách trong vòng tay.Tôi khẽ phất tay và cười khúc khích. "Anh thấy em có hứng thú với những cuốn sách khó.""V-Vâng," cậu bé trả lời. "A-Anh trai em và Tuna—c-cô, ừm, cô gái chăm sóc em—lúc nào cũng nói vậy. Nhưng em thích đọc sách.""Anh rất vui khi nghe điều đó. Tên anh là Allen, và anh là một khách du lịch ở thành phố này. Anh đang tìm những cuốn sách về ma thuật và y học, nhưng anh không biết tìm chúng ở đâu. Em có thể cho anh biết được không?""C-Cái tên đó..." Cậu bé đứng hình, đôi mắt như đá quý mở to vì sốc.Chuyện gì thế này?Tôi vẫn đang chờ câu trả lời, không chắc phải làm gì với phản ứng của cậu bé... thì tôi nghe thấy tiếng lạch cạch trên kệ sách."Hửm?""C-Cái tiếng gì vậy?!" cậu bé kêu lên. "Một con chuột à?"Chuột và côn trùng là kẻ thù tự nhiên của sách cũ. Tuy nhiên...Tôi vẫy tay phải, lặng lẽ niệm một ma thuật phát hiện mà tôi đã nghĩ ra trong chuyến đi đến thành phố. "Con chuột" mà nó tìm thấy nhanh chóng biến mất.Ra là vậy.Với tất cả sức mạnh của Lydia, không thể tưởng tượng được một quý cô của Gia tộc Công tước Leinster lại được phép đi lại mà không có người bảo vệ. Rất có thể, điều này cũng giải thích cảm giác mơ hồ của tôi rằng có điều gì đó không ổn với những con chim biển gần phòng khách sạn của chúng tôi."Ư-Ưm..." Cậu bé ngập ngừng."Ồ, thứ lỗi," tôi nói, móc đồng hồ bỏ túi ra để xem giờ. Sau khi đóng nắp—được khảm một trong những bùa hộ mệnh của cha mình—tôi tiếp tục, "Anh đang để ai đó chờ, vì vậy anh đơn giản là phải đi, ừm...""N-Niccolò!" cậu bé bổ sung."Niccolò. Khi em không với tới được một cuốn sách, hãy nhờ ai đó lấy giúp. Nhờ giúp đỡ không có gì đáng xấu hổ cả. Và xin hãy cho anh biết em nghĩ gì về cuốn sách đó nếu có cơ hội nhé.""Đ-Được thôi."Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu bé rụt rè vài cái, rồi rời khỏi tầng ba.Ước gì mình có thể đọc cuốn sách đó. Mình tự hỏi liệu bản thân có thể sắp xếp một chuyến thăm nữa khi chúng ta còn ở thành phố này không. Và mối liên hệ giữa Nguyệt Nha Tiên và Gia tộc Coalheart là gì? Lại một cuộc điều tra nữa phải theo đuổi.✦✧"Chà, nhanh thật," Lydia nói, cùng với một tiếng chào đón từ Atra.Tôi thấy họ đang ngồi cùng nhau ở tầng một, đọc một cuốn sách tranh lộng lẫy với bìa dập nổi vàng. Nó dường như miêu tả một truyền thuyết địa phương. Hai con rồng—một con màu xanh lam và con còn lại có cánh làm bằng cây cối—giáng xuống trái đất, nơi chúng trao cho con người điều gì đó."Vâng, tớ đã trở lại," tôi thông báo. "Còn về việc tớ có gì để chứng tỏ cho cuộc tìm kiếm của mình không, thì có và không.""Điều đó có nghĩa là gì?" Lydia hỏi, nhìn tôi một cách khó hiểu."Allen, rồng!" Atra kêu lên, chỉ vào cuốn sách tranh. Tôi xoa đầu cô bé, cảm thấy bình yên."Thơm quá!" cô bé líu lo."Thơm ư?" Tôi ngửi áo choàng của mình nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường."Cậu chắc chắn đang có tâm trạng tốt," tiểu thư tóc đỏ nhận xét."Cậu nghĩ vậy sao?" Tôi dừng lại suy nghĩ. "À, có lẽ là vậy."Lydia nghiêng người qua bàn và chống cằm vào tay. "Cậu đang làm một khuôn mặt kỳ lạ," cô nhận xét.Mình có nên gọi đây là một sự trùng hợp kỳ lạ khác không?Mái tóc xanh nhạt, mana quen thuộc, địa vị xứng đáng có người hầu riêng, và... một người anh trai. Làm gì đó để trả một món nợ đã nhiều năm không tệ chút nào."Đi nào, Suzu đang đợi," tôi nói, đưa tay ra cho cả hai. "Điểm dừng tiếp theo của chúng ta: Cat Alley."✦✧✦✧ Giống như Tây đô của vương quốc, thành phố nước nằm trong mạng lưới kênh rạch chằng chịt như mạng nhện. Cat Alley nằm ở phía đông và nhắc tôi nhớ rõ ràng về khu dân cư của thú nhân. Hầu hết các cửa hàng đều bằng gỗ và đều nhỏ—không có một doanh nghiệp lớn nào cả. Và cả khu vực nhộn nhịp hoạt động. Thương mại thậm chí còn diễn ra trên các gondola và thuyền nhỏ trong các tuyến đường thủy.Tôi thấy nhiều thú nhân và cư dân địa phương. Cả những người dân đảo phía đông tóc đen và da hơi sẫm màu, những người từ khối thịnh vượng chung và các thương nhân từ các thành phố nước—hai loại người sau hiếm khi thấy ở Vương đô. Các mặt hàng bao gồm nhiều loại trái cây, rau quả và gia vị miền nam, cũng như các sinh vật biển mà tôi chưa từng thấy trước đây, đá quý thô sơ và bình thường, vải dệt thủ công và thảo mộc khô mà tôi không thể xác định được. Tina hẳn đã dành nhiều ngày để khám phá chợ, trong khi Felicia hẳn đã bắt tay vào đàm phán và đảm bảo các cửa hàng cho hàng hóa của mình. Tôi tự cười thầm khi nghĩ đến điều đó."Cậu đang cười cái gì vậy?" Lydia hỏi, quay lại từ một cửa hàng nơi cô đang xem xét một mảnh vải đáng yêu."Ồ, không có gì," tôi trả lời. "Cậu định mua cái đó à?""Một câu chuyện có vẻ thật. Và cái này là cho cô bé, không phải tớ."Atra giơ một mảnh vải màu tím nhạt lên cho tôi xem. Nó được cô bé chấp thuận, nếu ánh mắt lấp lánh của cô bé là dấu hiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me