TruyenFull.Me

Lỡ Học Cùng Lớp Với Ker Của Mình!

Chương 12: Tay Chép, Mông Ăn Đòn

cnmm1909

Chiều thứ Sáu. Trường nắng nhẹ, chim hót lác đác, học sinh vui vẻ dọn dẹp sau buổi thực hành Thể dục. Nhưng đối với An Hạ, hôm nay còn đẹp hơn cả ngày nghỉ lễ. Lý do? Rất đơn giản.

Lâm Phong đi vắng.

Sáng đó, vừa mở máy, Hạ thấy tin nhắn:

Lâm Phong:
"Chiều nay không học được. Về quê đám giỗ. Chủ nhật lên lại."

Cô nàng lập tức nằm lăn ra giường, tay giơ lên trời như đoạt giải Oscar.
– Trời ơi, cuối cùng cũng có hai ngày không bị kèm, không bị phạt, không bị nhắc "cậu học kiểu này thì kiểm tra xác định nha"...

Cảm giác như vừa đào thoát khỏi trại quân sự về lại thế giới văn minh.

Niềm vui kéo dài được đúng... ba tiết học.

Đến tiết tiếng Anh, cô Nhung phát ra một tập bài tập dày như sách ngữ pháp luyện thi đại học.
– Bài về nhà, 40 câu. Tuần sau kiểm tra 1 tiết, ai không làm thì khỏi nói chuyện điểm cộng nha mấy em.

Hạ nhận tập bài mà muốn gục tại chỗ. Mở ra một câu, mắt hoa lên:

"Had I known you were coming, I ___ a cake."
A. would bake
B. would have baked
C. had baked
D. baked

– Ơ... gì vậy? Tui chỉ cần biết "cake" là bánh, đâu cần biết "had I known" là thì gì đâu?

Nhìn từng câu mà não như tan chảy. Bên cạnh, nhỏ bạn thân làm xong từ đời thuở nào, đang... ăn snack nhâm nhi.

An Hạ liếc trái, liếc phải, rồi ghé sát thì thầm:
– Ê... mượn bài chép tạm cái.

– Không sợ ông Phong phát hiện hả?

– Ổng về quê rồi. Lâu lâu mới được một bữa lười, cho tôi nghỉ tí đi.

Và thế là:

Lén mượn vở

Chép đầy đủ 40 câu

Cẩn thận đổi 3 đáp án cho "đỡ giống", tránh bị phát hiện

Cô Nhung rà nhanh danh sách hôm sau, thấy đủ bài là ok.
An Hạ hí hửng:
– Dễ như ăn kẹo. Ai cần ker chứ?

Chiều thứ Bảy.

Phong nhắn:

"Tớ về rồi. Gặp cậu chiều nay phòng tự học. Ôn bài Anh chuẩn bị kiểm tra tuần tới."

An Hạ giật mình đánh rơi luôn cây bút.

"Ủa? Không phải chủ nhật mới về sao trời???"

Cô nhắn lại:

"Ờ... tớ bận xíu... chắc học online nha?"

"Không cần. Tớ tới rồi. Chờ cậu 5 phút."

An Hạ lập tức vơ bài, chạy bán sống bán chết xuống phòng tự học cuối dãy – nơi định mệnh luôn chờ sẵn.

Phong đang ngồi ngay ngắn, bàn đã mở vở, bút đã sẵn, gương mặt... lạnh như mô hình trái đất thời kỷ băng hà.

– Lấy bài tiếng Anh hôm qua ra.

An Hạ rụt rè đưa vở. Cậu lật ra, lướt qua một lượt, rồi gật đầu.

– Giờ ôn lại. Tớ đọc từng câu, cậu dịch và giải thích lý do chọn đáp án.

Hạ hít một hơi thật sâu.

Câu 1:
– "Had I known you were coming..." – Cậu chọn B. Vì sao?

– Ơm... thì... tại vì... "had" là... đã, "baked" là nướng, "would have" là... để có tương lai hoàn thành...?

Phong nhíu mày.
– Đó là điều kiện loại 3. Cậu trả lời như đang dùng Google dịch phiên bản thử nghiệm.

Câu 2:
– "I haven't seen her ___ last Monday." Cậu chọn "since". Giải thích?

– Tại... "since" là "kể từ"... mà "last Monday" cũng... gần gần?

– Không gần gì hết. "Since" đi với mốc thời gian xác định cụ thể trong quá khứ, nhớ chưa?

Cậu lật nhanh 3 câu tiếp theo – An Hạ sai tất.

Phong gập đề cương lại, chống tay lên bàn, nhìn thẳng.

– Cậu chép?

An Hạ nuốt nước bọt.
– Không... tui... chỉ... mượn bạn xem để... tham khảo chút...

– 3 đáp án cố tình đổi không làm cậu qua mặt tôi được đâu.

Phong đứng dậy, lặng lẽ mở balo, lôi ra hai thứ:
cây thước gỗ dài 30cm
và một cây roi mây mảnh – bóng – có độ đàn hồi cao

– Mình không tha thứ cho hành vi gian lận.

– Ơ, tui đâu có thi! Chỉ là bài về nhà thôi mà...

– Gian lận vẫn là gian lận. Học mà chỉ chờ trốn thì chẳng khác gì xây nhà không móng.

An Hạ nhìn hai "vật thể hình phạt" như thể nhìn thấy tương lai của mình... bị đau.

– Cậu... định làm gì?

– Tay chép – 10 roi thước, còn mông – 5 roi mây. Sau đó, chép lại 40 câu + giải thích lý do chọn đáp án, chép phạt thành 3 bản. Cuối tuần nộp. Sai một bản, làm lại tất cả.

– Trời đất ơi... tui đâu phải robot! Viết kiểu đó chắc rớt cổ tay!

Phong cầm thước gõ nhẹ xuống bàn:
– Không học nghiêm túc thì rớt chữ trước khi rớt điểm.

Chát!
Phát đầu tiên vào lòng bàn tay – gọn, rõ, rát.

Chát! Chát! Chát! Chát!
Tới phát thứ năm, Hạ nhăn nhó:
– Tay tui mai làm bài không nổi luôn á...

– Vậy từ hôm qua nên làm bài nghiêm túc.

Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!
Tổng cộng 10 roi. Mắt An Hạ rưng rưng.

– Đứng dậy. Quay lại.

– Không nương hả?

– Không nương.

An Hạ quay người, chống tay vào bàn. Cây roi mây vung lên.

Vút – Chát!
Mông cô bật nhẹ.
Chát! Chát! Chát! Chát!

– Năm.

Phong đặt roi xuống bàn, giọng nghiêm:

– Tớ không muốn phạt. Nhưng tớ không cho phép cậu tự cho mình quyền xem thường việc học.

Cả buổi chiều, An Hạ ngồi cúi mặt viết. Tay đỏ, mông rát, mắt long lanh, mồm càm ràm.

"Chép một bài. Nhận 15 roi. Làm ba bản. Đúng là lười học một lần, khổ cả tuần..."

Tối hôm đó, story Instagram của An Hạ hiện lên:

"Tay chép bài gian: ăn 10 thước. Mông làm chứng: thêm 5 roi. Học ngu thiệt khổ."
Icon: ✍️🔥🍑😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me