Lỡ Học Cùng Lớp Với Ker Của Mình!
Chương 17: Lười Trực Nhật
Sáng thứ Hai.Gió đầu tuần nhẹ thổi qua sân trường, xào xạc vài chiếc lá khô và một vài mảnh giấy kẹo vương vãi. Trong không khí hơi se lạnh của buổi sáng, tiếng chuông vào trường vang lên đều đều, đánh thức những cơn ngái ngủ còn sót lại trong học sinh lớp 11A1.Lẽ ra, sân lớp phải sạch sẽ tinh tươm, không tì vết. Bởi hôm nay là lượt trực nhật của tổ 3 – tổ có tiếng là "siêng năng đột xuất", và trong tổ ấy, có một nhân vật nổi bật: An Hạ.Nhưng tiếc thay, Hạ đã... vắng mặt một cách rất có chủ đích.Ở một góc khuất sau canteen, cô nàng đang thì thầm với Thảo – bạn thân kiêm "đồng minh bất đắc dĩ":– Tui mới gội đầu tối qua, hiểu hông? Gội bằng loại dầu thơm mùi bưởi á, mắc lắm chứ bộ. Mà giờ quét sân, đổ mồ hôi, tóc hôi thì còn gì là tóc tui nữa?Thảo trợn mắt:– Cái lý do gì đỉnh cao vậy trời? Rồi ai làm phần cậu?Hạ nhún vai, cười tinh ranh:– Có ai thấy đâu mà lo. Trời còn mù mù, với lại nhìn nè – nay mình phối phụ kiện đẹp như thế này để đi chụp hình chứ không phải để bê chổi đâu nha.Nói xong, cô nàng nhanh như chớp, chuồn vào lớp từ cửa sau, ngồi xuống bàn, mở vở toán, giả bộ như đang chăm chỉ ôn công thức logarit.Nhưng đời không như Hạ tính.Vì đúng hôm ấy, Lâm Phong – "cảnh sát trưởng" không chính thức – lại đến trường sớm để nộp danh sách kiểm tra cuối kỳ cho thầy chủ nhiệm. Và dĩ nhiên, cậu đi ngang hành lang lớp 11A1.Thấy Thảo lúi húi quét sân một mình, thiếu đi cái bóng quen thuộc của cô bạn tóc dài mùi bưởi, Phong hơi nhíu mày. Không nói gì. Không trách móc. Chỉ gật đầu khẽ."Ghi nhận."Tiết 1: Trôi qua trong yên ả.An Hạ vẫn vô tư, hí hoáy vẽ doodle trong vở. Thầy cô giảng gì thì giảng, cô nàng chỉ nghe tai này lọt... ra cả hai tai.Tiết 2 – giờ ra chơi.Phong tiến lại bàn Hạ, giọng nhỏ nhưng nghiêm túc:– Ra góc cầu thang tầng 3, chỗ phòng học nhóm.– Ơ... chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không? Để sau giờ Văn được không?Phong không đổi sắc mặt:– Rất nghiêm trọng. Liên quan đến một mái tóc thơm mùi bưởi.Hạ giật mình. "Chết cha!" – cô thầm nghĩ. Hết đường chối cãi.Tại phòng học nhóm tầng 3, cửa đóng lại. Hạ chưa kịp ngồi xuống thì Phong đã đưa ra một... cây chổi rơm (không biết lấy từ đâu hay mượn cô lao công nào nữa).– Ơ... cái gì vậy trời?– Dụng cụ minh họa. Cho bài học hôm nay.– Khoan khoan, không lẽ... bắt tui quét lại hả?Phong gật nhẹ, rồi đặt kế bên chổi là thước gỗ và... một cây roi mây – bộ sưu tập hình phạt "quốc dân" mà Hạ từng lĩnh vài lần.– Cậu nghĩ sao khi để bạn thân trực một mình?Hạ lí nhí:– Tui chỉ... lần này thôi à. Tuần trước tui có trực nha!Phong không cần cãi. Cậu chỉ nói chậm rãi:– Một lần trốn – đủ để thể hiện tinh thần trách nhiệm âm điểm rồi.Hạ vùng vằng:– Nhưng có ai biết tui trốn đâu...Phong nhìn thẳng:– Sai. Có người biết. Là Thảo. Và tớ.Hạ cúi đầu. Thật sự lần này... không cãi được.Phong đưa ra hình phạt – giọng vẫn điềm tĩnh, nhưng nghiêm khắc:– 10 thước tay – vì trốn trực. Chép 30 dòng: "Tôi sẽ không bao giờ bỏ trực và để bạn gánh thay." Và dọn sạch hành lang lớp, sân lớp vào giờ ra chơi chiều – một mình.– Dọn thật á?– Cậu chọn: dọn hay viết 300 dòng?– Trời ơi... chọn dọn!Chát!
Thước đầu tiên gõ xuống tay. Không mạnh, nhưng đủ để Hạ rụt vai.Chát! Chát!
Tiếng vang đều. Tay hơi rát. Mắt hơi cay. Nhưng... không phải vì đau. Mà vì ngượng. Vì biết lỗi.Phong không nói thêm. Chỉ đưa cho cô tờ giấy viết phạt, rồi lặng lẽ rời đi.Buổi chiều.Khi bạn bè tụm năm tụm ba ăn bánh tráng trộn, uống trà sữa, cười giòn giã ngoài sân, thì An Hạ... khoác áo chống nắng, cầm chổi, lặng lẽ đi dọc hành lang lớp.Mỗi khi có ai đi ngang, cô quay mặt đi, cố che cây chổi sau lưng. Tự dưng thấy mình... nhục ghê.Nhưng rồi...Phong lướt qua, không nói gì. Chỉ để lên bàn cô một chai nước mát, dán mảnh giấy:"Dọn sạch – nhưng vẫn giữ tóc thơm. Chúc may mắn."Hạ cười khúc khích. Cảm xúc lẫn lộn. Vừa quê, vừa thấy ấm.Tối hôm đó.Instagram story của An Hạ đăng một bức ảnh: cái chổi rơm tựa vào bàn học, bên cạnh là quyển vở chép phạt.
Caption viết:"Tóc thơm nhưng mông ê. Ai dạy tui bài học trách nhiệm? Cái chổi!"
🍊🧹🍑📝Có đứa bạn xem xong inbox:"Sao post cái này? Tự thú à?"
Hạ chỉ trả lời một câu:"Không post – thì tui không nhớ. Mà không nhớ – thì mai lại quên dọn tiếp."Từ hôm đó, kỳ lạ thay...Sáng thứ Hai tuần sau, sân lớp 11A1 sạch bong sáng loáng, khi mới 6h45. Và trong nhóm trực nhật, có một cô nàng mặc áo khoác chống nắng, tóc buộc cao gọn gàng, tay cầm chổi – làm việc cực kỳ chăm chỉ.Tóc vẫn thơm mùi bưởi.Và tinh thần trách nhiệm – cũng vừa thơm vừa sạch.
Thước đầu tiên gõ xuống tay. Không mạnh, nhưng đủ để Hạ rụt vai.Chát! Chát!
Tiếng vang đều. Tay hơi rát. Mắt hơi cay. Nhưng... không phải vì đau. Mà vì ngượng. Vì biết lỗi.Phong không nói thêm. Chỉ đưa cho cô tờ giấy viết phạt, rồi lặng lẽ rời đi.Buổi chiều.Khi bạn bè tụm năm tụm ba ăn bánh tráng trộn, uống trà sữa, cười giòn giã ngoài sân, thì An Hạ... khoác áo chống nắng, cầm chổi, lặng lẽ đi dọc hành lang lớp.Mỗi khi có ai đi ngang, cô quay mặt đi, cố che cây chổi sau lưng. Tự dưng thấy mình... nhục ghê.Nhưng rồi...Phong lướt qua, không nói gì. Chỉ để lên bàn cô một chai nước mát, dán mảnh giấy:"Dọn sạch – nhưng vẫn giữ tóc thơm. Chúc may mắn."Hạ cười khúc khích. Cảm xúc lẫn lộn. Vừa quê, vừa thấy ấm.Tối hôm đó.Instagram story của An Hạ đăng một bức ảnh: cái chổi rơm tựa vào bàn học, bên cạnh là quyển vở chép phạt.
Caption viết:"Tóc thơm nhưng mông ê. Ai dạy tui bài học trách nhiệm? Cái chổi!"
🍊🧹🍑📝Có đứa bạn xem xong inbox:"Sao post cái này? Tự thú à?"
Hạ chỉ trả lời một câu:"Không post – thì tui không nhớ. Mà không nhớ – thì mai lại quên dọn tiếp."Từ hôm đó, kỳ lạ thay...Sáng thứ Hai tuần sau, sân lớp 11A1 sạch bong sáng loáng, khi mới 6h45. Và trong nhóm trực nhật, có một cô nàng mặc áo khoác chống nắng, tóc buộc cao gọn gàng, tay cầm chổi – làm việc cực kỳ chăm chỉ.Tóc vẫn thơm mùi bưởi.Và tinh thần trách nhiệm – cũng vừa thơm vừa sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me