Lỡ Học Cùng Lớp Với Ker Của Mình!
Chương 20: Tổng Kiểm Tra Toang Toét Và Mông Đỏ Học Đường
Tháng Mười Hai.Trời bắt đầu se lạnh. Gió thổi ùa qua hành lang trường cấp ba, làm những chiếc lá khô xào xạc rơi. Mùa đông đến mang theo áo khoác dày, trà sữa nóng, và... nỗi ám ảnh mang tên "kiểm tra học kỳ."Học sinh khắp nơi trong trường râm ran bàn tán về đề cương, môn thi, tỷ lệ câu hỏi khó. Nhưng với An Hạ, cái cô lo không phải đề khó — mà là... mông còn nguyên sau kỳ thi không.Chiều hôm đó, trong thư viện trường – nơi hiếm hoi vẫn giữ được sự yên tĩnh giữa thời điểm "bão ôn thi", An Hạ đang ngồi cúi gằm mặt vào tập đề cương Sinh – nhưng đôi mắt đã long lanh như sắp... khóc.– Trời ơi sao cái gì cũng vô thi hết vậy trời? Sao không ai lược bớt giùm học sinh tụi tui?Thảo – bạn thân của Hạ, người duy nhất đủ kiên nhẫn ngồi ôn tập nghiêm túc bên cạnh – khẽ cúi đầu xuống thì thầm:– Tại bà lười suốt học kỳ á. Giờ người ta ôn từng chương, bà thì phải ôn cả... vũ trụ.– Nói nhỏ thôi! Ker tui đang ngồi cách đây 5 bàn đó!Cả hai đồng loạt quay sang.Lâm Phong, lớp trưởng, đang ngồi góc thư viện. Áo khoác gọn gàng, tóc chải gọn gàng, đề cương gọn gàng. Chỉ có ánh mắt là không gọn gàng chút nào khi vừa liếc sang phía An Hạ.Chạm ánh mắt Phong, Hạ giật mình quay ngoắt đi.– Chết rồi. Tui nghĩ là sẽ có "họp khẩn cấp hậu thư viện"...Chiều hôm đó, tại phòng học nhóm quen thuộc – nơi Phong thường "triệu tập" học sinh cá biệt theo cách riêng – An Hạ bước vào với linh cảm chẳng lành.Quả nhiên, Phong đã chuẩn bị sẵn một tờ A4 chi chít chữ, đưa thẳng vào tay cô:– Đây là lịch ôn tập cá nhân hóa. Gồm 5 môn chính, chia theo từng ngày. Có bài tập mẫu, câu hỏi trọng tâm. Mỗi ngày học 3 chương. Nếu trễ một ngày, cộng thêm một bài kiểm tra viết. Nếu lười học...Hạ thở dài:– Là mông lên đài như mọi khi chứ gì...Phong lắc đầu.– Không. Mùa thi cần nâng cấp. Hôm nay có... combo hình phạt cải tiến.Cậu lôi ra từ balo:– Roi mây. Keo nến. Và một cuốn sổ kiểm điểm đặc biệt có dấu đỏ, dùng riêng cho mùa thi.Hạ nuốt nước bọt cái ực:– Cậu làm như tui sắp thi Đại học không bằng...Phong cười nửa miệng:– Còn cậu học như thể sắp... rớt tốt nghiệp.Ngày đầu ôn thi, An Hạ khá quyết tâm. Ngồi bàn nghiêm chỉnh, gạch chân tài liệu, thậm chí còn dùng bút highlight màu hồng.Ngày hai, bắt đầu than.– Cậu ơi... học nữa là não tui sôi lên luôn á.– Tốt. Nước nóng giúp thông não.Ngày ba, chính thức trốn.Cô gửi tin nhắn cho Phong:Hôm nay tui xin nghỉ học để dưỡng sinh. Học nhiều quá dễ loạn trí. Mình phải học làm người trước đã.Phong gửi lại đúng một ảnh: bản kiểm điểm mới toanh. Cộng thêm bài tập ôn tập môn Văn — chép 2 lần.– Viết ngay. Không lý do. Không trì hoãn.– ...Tui yêu học rồi!Nhưng dù cố đến đâu, ác mộng thật sự vẫn là lúc bước vào phòng thi.Môn Văn: viết sai tên tác giả, dẫn chứng nhầm, lập luận thiếu logic. Cuối bài, Hạ còn ghi thêm dòng: "Em đã cố hết sức, xin đừng hỏi tại sao lại ra nông nỗi này."Môn Anh: chia thì như "xào lẩu" – hiện tại, quá khứ, tương lai lẫn lộn như mớ bòng bong.Môn Toán: lộn công thức tính diện tích với thể tích. Kết quả: tam giác ra đơn vị... mét khối.Môn Sinh: tưởng thi Sử, viết đầy ẩn dụ: "Hệ tiêu hóa là hành trình kiên cường của con người khi tiếp nhận và buông bỏ."An Hạ bước ra khỏi phòng thi cuối cùng, mặt trắng bệch, tóc xù, môi mím chặt.Câu đầu tiên cô nói là:– Tui không cần biết điểm nữa. Tui chỉ hỏi: mông tui còn nguyên không...?Phong đã đứng đợi sẵn ngoài hành lang. Không trách mắng. Không cười.Chỉ đưa cho Hạ một tờ giấy tiêu đề in đậm:
"Đơn xin tha tội cuối kỳ" – viết 500 chữ.– Nếu viết đủ chân thành, tớ xem xét giảm phạt.Hạ rên rỉ:– Trời ơi... sao giống đơn xin khoan hồng vậy?Về đến bàn học, cô viết ngoằn ngoèo, chữ xiêu vẹo:"Con là học sinh bất tài nhưng ham sống. Xin được sống sót qua kỳ thi này với một cái mông không lệch trục. Nếu có thể tha thứ cho những lỗi sai, xin hãy nhẹ tay vì tình thương mùa thi..."Phong đọc xong, gật đầu:– Thành ý có. Nội dung... dở. Không giảm.– Cậu quá đáng...– Không. Tớ có... nguyên tắc.Tối hôm đó.Tại phòng học, ánh đèn vàng chiếu nhẹ. An Hạ nghiêm chỉnh đứng cúi đầu bên bàn.Phong bước đến, tay cầm roi mây.Chát!– Đây là cho Văn điểm liệt.Chát!– Đây là cho Toán nhân chia nhầm.Chát!– Đây là cho tiếng Anh chia thì lung tung.Chát!– Đây là cho trốn học buổi ôn cuối.Chát!– Và đây... là để nhớ: học không phải vì sợ bị phạt, mà vì không muốn tự phạt chính mình sau này.Hạ ngồi bệt xuống, mặt đỏ, mông ê, lòng... nghẹn.Nhưng kỳ lạ thay, không thấy tức giận.Ngược lại... có chút nhẹ nhõm.Vì biết, ít nhất có một người vẫn tin cô có thể làm tốt hơn.Phong đưa cho Hạ ly trà sữa trân châu đường đen. Ly không có đá.– Uống đi. Phần thưởng cho "nạn nhân tổng lực."– Không có đá?– Đá để chườm à?– ...Cậu hiểu tui quá.Cả hai cùng bật cười.Tối đó, An Hạ đăng story cuối cùng của học kỳ:"Tổng kết học kỳ:
Tay thì mỏi.
Mông thì... chính thức trở thành nạn nhân học đường."**Icon: 📚🍑💀🔥Dưới bài đăng, có bình luận từ tài khoản @BànTayLặngIm – ai cũng biết là Phong:"Qua được học kỳ này là một kỳ tích. Nhưng đừng quên... còn học kỳ sau."An Hạ reply lại:"Nhớ thì nhớ... nhưng cho mông nghỉ ngơi trước đã."Và rồi... kỳ nghỉ Tết đến.
Một học kỳ thật dài.Một cái mông thật ê.Một bài học thật sâu.Nhưng... ít ra, có người đồng hành.
"Đơn xin tha tội cuối kỳ" – viết 500 chữ.– Nếu viết đủ chân thành, tớ xem xét giảm phạt.Hạ rên rỉ:– Trời ơi... sao giống đơn xin khoan hồng vậy?Về đến bàn học, cô viết ngoằn ngoèo, chữ xiêu vẹo:"Con là học sinh bất tài nhưng ham sống. Xin được sống sót qua kỳ thi này với một cái mông không lệch trục. Nếu có thể tha thứ cho những lỗi sai, xin hãy nhẹ tay vì tình thương mùa thi..."Phong đọc xong, gật đầu:– Thành ý có. Nội dung... dở. Không giảm.– Cậu quá đáng...– Không. Tớ có... nguyên tắc.Tối hôm đó.Tại phòng học, ánh đèn vàng chiếu nhẹ. An Hạ nghiêm chỉnh đứng cúi đầu bên bàn.Phong bước đến, tay cầm roi mây.Chát!– Đây là cho Văn điểm liệt.Chát!– Đây là cho Toán nhân chia nhầm.Chát!– Đây là cho tiếng Anh chia thì lung tung.Chát!– Đây là cho trốn học buổi ôn cuối.Chát!– Và đây... là để nhớ: học không phải vì sợ bị phạt, mà vì không muốn tự phạt chính mình sau này.Hạ ngồi bệt xuống, mặt đỏ, mông ê, lòng... nghẹn.Nhưng kỳ lạ thay, không thấy tức giận.Ngược lại... có chút nhẹ nhõm.Vì biết, ít nhất có một người vẫn tin cô có thể làm tốt hơn.Phong đưa cho Hạ ly trà sữa trân châu đường đen. Ly không có đá.– Uống đi. Phần thưởng cho "nạn nhân tổng lực."– Không có đá?– Đá để chườm à?– ...Cậu hiểu tui quá.Cả hai cùng bật cười.Tối đó, An Hạ đăng story cuối cùng của học kỳ:"Tổng kết học kỳ:
Tay thì mỏi.
Mông thì... chính thức trở thành nạn nhân học đường."**Icon: 📚🍑💀🔥Dưới bài đăng, có bình luận từ tài khoản @BànTayLặngIm – ai cũng biết là Phong:"Qua được học kỳ này là một kỳ tích. Nhưng đừng quên... còn học kỳ sau."An Hạ reply lại:"Nhớ thì nhớ... nhưng cho mông nghỉ ngơi trước đã."Và rồi... kỳ nghỉ Tết đến.
Một học kỳ thật dài.Một cái mông thật ê.Một bài học thật sâu.Nhưng... ít ra, có người đồng hành.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me