Lo Hoc Cung Lop Voi Ker Cua Minh
Thứ Hai – một buổi sáng yên bình tại THPT Việt Anh.
Trời xanh ngắt, nắng nhẹ, gió thổi vi vu khiến tà áo dài nữ sinh bay nhè nhẹ như trong phim học đường Hàn Quốc. Một buổi sáng hoàn hảo cho... lễ chào cờ đầu tuần.Tuần này, đến lượt lớp 11A1 trực tuần, và MC dẫn chương trình được cô chủ nhiệm tin tưởng giao cho An Hạ – người nổi tiếng nhất trường với danh hiệu "mỗi tuần một cú phốt".– Em nào giọng to, rõ ràng, có sức hút sân khấu... thì còn ai ngoài Hạ? – cô chủ nhiệm vừa nói vừa cười.Cả lớp – như được điều khiển từ xa – đồng loạt quay sang nhìn cô nàng.Và An Hạ, với bản lĩnh của một nữ chiến binh chưa bao giờ từ chối spotlight, đứng dậy đầy khí chất:– Được. Để tui lên... dẫn dắt nhân dân!7:10 sáng.Sân trường dần đông. Học sinh các lớp xếp hàng ngay ngắn, nghiêm túc. An Hạ – trong bộ áo dài trắng tinh, tóc buộc gọn, tay cầm micro – bước ra với dáng vẻ tự tin như bước lên sân khấu cuộc thi người dẫn chương trình quốc gia.Giọng nói rõ ràng, vang lên giữa sân trường:– Kính thưa quý thầy cô cùng toàn thể các bạn học sinh thân mến! Sau đây, mời toàn trường cùng nghiêm trang thực hiện nghi thức chào cờ!Cờ Tổ quốc được kéo lên. Nhạc Quốc ca vang lên.Và An Hạ... hát theo.🎶 "Đoàn quân Việt Nam đi, chung lòng cứu nước..."
🎶 "Tiến lên! Cùng tiến lên! Vì dân tộc thân yêu vững bền..."Khoan đã.Nguyên câu sau không có trong bản gốc.Phải là:
"Tiến lên! Cùng tiến lên! Nước non Việt Nam ta vững bền..."
Nhưng An Hạ lại hồn nhiên... thay hẳn cụm cuối vì... nghe quen tai ở đâu đó, có lẽ từ buổi biểu diễn ngoại khóa năm trước.Cả sân trường khựng lại. Người thì đảo mắt, người thì... nghiến môi cố nhịn cười.3 giây im lặng kéo dài như 3 phút.Rồi từ cuối hàng, vài tiếng cười khúc khích nổi lên. Một học sinh lớp 10 cười đến mức ho sặc sụa, phải cúi xuống núp sau bạn đứng trước.Trên bục hiệu trưởng, thầy ho nhẹ hai tiếng, không cần cao giọng mà vẫn khiến hàng giáo viên giật mình chỉnh lại cà vạt.Còn Lâm Phong, đang đứng hàng đầu lớp 11A1, mặt như tượng đá.An Hạ, lúc nhận ra mình vừa hát sai lời Quốc ca... thì chỉ muốn độn thổ. Nhưng đang trong lễ, không thể làm gì khác ngoài... hát nốt cho xong. Miệng hát tiếp, mà đầu rối tung, tim đập như trống trận.Sau buổi học ngày hôm đó - buổi học mà An Hạ không dám ngước mặt nhìn ai.Các lớp tản ra về. An Hạ cũng tranh thủ dùng thuật pháp "ẩn thân chi thuật" để giảm thiểu nhất sự tồn tại của bản thân để chuồn cho lẹ, nhưng...– Đứng lại. – Giọng Phong vang lên.Hạ giật mình như học sinh bị bắt mang điện thoại.Phong ra hiệu: "Đến phòng tự học, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."Tại căn phòng không thể quen thuộc hơn.– Cậu nghĩ cậu vừa tham gia thi giọng hát Việt à?– Tui... tui đâu có cố ý...– Hát Quốc ca mà sai lời. – Tui nhầm thôi! Lúc đó hồi hộp quá... với lại... não tui nhớ sai mất rồi...Phong khoanh tay, nhìn cô bằng ánh mắt giáo viên chủ nhiệm "nội tâm thất vọng":– Trên tay là micro. Trước mặt là toàn trường. Đây không phải lúc để "hơi hơi nhớ sai".– Nhưng tui đâu có phá rối, chỉ là... hát nhầm...– Vấn đề không phải là cố tình hay không. Mà là cậu đã đứng ở vị trí trang nghiêm nhất buổi lễ. Và hát sai lời Quốc ca.An Hạ cúi gằm, mặt đỏ như gấc. Phong lặng lẽ mở ngăn bàn, rút ra một tờ giấy trắng và cây thước 30cm.– Chép lời Quốc ca 20 lần. Không sai một chữ. Xong ra góc tường đứng nghiêm 10 phút, tớ sẽ mở nhạc Quốc ca lên, đứng nghiêm, hát theo nghiêm túc trong 10 phút đó, đảm bảo về sau câu không bao giờ quên hay nhầm lời Quốc ca nữa.– Trời đất... Tui đâu có cướp micro hát nhạc chế đâu mà xử như hình sự vậy?– Đây gọi là: "Giáo dục thông qua cảm giác xấu hổ có điều tiết."– Cậu đọc sách gì mà ra mấy khái niệm kỳ lạ vậy...Phong không đáp. Ánh mắt sắc như cú đêm soi lỗi.An Hạ đành thở dài, ngồi xuống bàn, bắt đầu chép:"Đoàn quân Việt Nam đi, chung lòng cứu quốc..."
"Tiến lên! Cùng tiến lên! Nước non Việt Nam ta vững bền..."Tới lần thứ 10, cô đã thuộc lòng. Tới lần thứ 20, cô hối hận.
Đúng lúc ấy, Phong gật đầu:– Ra góc đi.An Hạ đứng lên như người sắp đi nhận bằng... xét xử. Cô đi ra góc nhưng lần này không cần úp mặt, đứng nghiêm – mặt đỏ như cờ tổ quốc, vừa quê vừa cam chịu hát đi hát lại Quốc ca trong 10 phút cho duy nhất 1 khán giả là Lâm Phong nghe và kiểm duyệt.Sau hình phạt.Hạ gục đầu xuống bàn, than thở:– Tui chỉ muốn góp chút... âm thanh nền cho buổi lễ mà...Phong nhún vai:– Âm thanh của cậu suýt làm thầy hiệu trưởng nghẹn trà sáng. Cậu may là chưa bị cấm lên sân khấu ba năm.– Tui đâu cố tình mà bị xử lý như thi rớt bằng lái vậy trời...Phong rút thêm một tờ giấy khác, chìa ra:– Tối nay nộp bản cam kết: "Tôi xin hứa sẽ không nhầm lời Quốc ca nữa" – viết tay, đủ 100 chữ. Trình diện lúc 8 giờ tối.An Hạ ôm đầu:– Tui sai có một lần... mà như vừa làm lộ tài liệu mật quốc gia...Phong vẫn bình thản:– Vì... Ker không nhầm Quốc ca. Và người bị Ker kèm, lại càng không.Tối hôm đó, story Instagram của Hạ xuất hiện:"Kể từ nay, tui sẽ thuộc lòng Quốc ca như... mật khẩu WiFi nhà mình."
Icon: 🎤📜🇻🇳💀Caption phụ:"Nhớ nhầm một câu, được "cưỡng ép" mở liveshow replay 10 phút..."
Trời xanh ngắt, nắng nhẹ, gió thổi vi vu khiến tà áo dài nữ sinh bay nhè nhẹ như trong phim học đường Hàn Quốc. Một buổi sáng hoàn hảo cho... lễ chào cờ đầu tuần.Tuần này, đến lượt lớp 11A1 trực tuần, và MC dẫn chương trình được cô chủ nhiệm tin tưởng giao cho An Hạ – người nổi tiếng nhất trường với danh hiệu "mỗi tuần một cú phốt".– Em nào giọng to, rõ ràng, có sức hút sân khấu... thì còn ai ngoài Hạ? – cô chủ nhiệm vừa nói vừa cười.Cả lớp – như được điều khiển từ xa – đồng loạt quay sang nhìn cô nàng.Và An Hạ, với bản lĩnh của một nữ chiến binh chưa bao giờ từ chối spotlight, đứng dậy đầy khí chất:– Được. Để tui lên... dẫn dắt nhân dân!7:10 sáng.Sân trường dần đông. Học sinh các lớp xếp hàng ngay ngắn, nghiêm túc. An Hạ – trong bộ áo dài trắng tinh, tóc buộc gọn, tay cầm micro – bước ra với dáng vẻ tự tin như bước lên sân khấu cuộc thi người dẫn chương trình quốc gia.Giọng nói rõ ràng, vang lên giữa sân trường:– Kính thưa quý thầy cô cùng toàn thể các bạn học sinh thân mến! Sau đây, mời toàn trường cùng nghiêm trang thực hiện nghi thức chào cờ!Cờ Tổ quốc được kéo lên. Nhạc Quốc ca vang lên.Và An Hạ... hát theo.🎶 "Đoàn quân Việt Nam đi, chung lòng cứu nước..."
🎶 "Tiến lên! Cùng tiến lên! Vì dân tộc thân yêu vững bền..."Khoan đã.Nguyên câu sau không có trong bản gốc.Phải là:
"Tiến lên! Cùng tiến lên! Nước non Việt Nam ta vững bền..."
Nhưng An Hạ lại hồn nhiên... thay hẳn cụm cuối vì... nghe quen tai ở đâu đó, có lẽ từ buổi biểu diễn ngoại khóa năm trước.Cả sân trường khựng lại. Người thì đảo mắt, người thì... nghiến môi cố nhịn cười.3 giây im lặng kéo dài như 3 phút.Rồi từ cuối hàng, vài tiếng cười khúc khích nổi lên. Một học sinh lớp 10 cười đến mức ho sặc sụa, phải cúi xuống núp sau bạn đứng trước.Trên bục hiệu trưởng, thầy ho nhẹ hai tiếng, không cần cao giọng mà vẫn khiến hàng giáo viên giật mình chỉnh lại cà vạt.Còn Lâm Phong, đang đứng hàng đầu lớp 11A1, mặt như tượng đá.An Hạ, lúc nhận ra mình vừa hát sai lời Quốc ca... thì chỉ muốn độn thổ. Nhưng đang trong lễ, không thể làm gì khác ngoài... hát nốt cho xong. Miệng hát tiếp, mà đầu rối tung, tim đập như trống trận.Sau buổi học ngày hôm đó - buổi học mà An Hạ không dám ngước mặt nhìn ai.Các lớp tản ra về. An Hạ cũng tranh thủ dùng thuật pháp "ẩn thân chi thuật" để giảm thiểu nhất sự tồn tại của bản thân để chuồn cho lẹ, nhưng...– Đứng lại. – Giọng Phong vang lên.Hạ giật mình như học sinh bị bắt mang điện thoại.Phong ra hiệu: "Đến phòng tự học, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."Tại căn phòng không thể quen thuộc hơn.– Cậu nghĩ cậu vừa tham gia thi giọng hát Việt à?– Tui... tui đâu có cố ý...– Hát Quốc ca mà sai lời. – Tui nhầm thôi! Lúc đó hồi hộp quá... với lại... não tui nhớ sai mất rồi...Phong khoanh tay, nhìn cô bằng ánh mắt giáo viên chủ nhiệm "nội tâm thất vọng":– Trên tay là micro. Trước mặt là toàn trường. Đây không phải lúc để "hơi hơi nhớ sai".– Nhưng tui đâu có phá rối, chỉ là... hát nhầm...– Vấn đề không phải là cố tình hay không. Mà là cậu đã đứng ở vị trí trang nghiêm nhất buổi lễ. Và hát sai lời Quốc ca.An Hạ cúi gằm, mặt đỏ như gấc. Phong lặng lẽ mở ngăn bàn, rút ra một tờ giấy trắng và cây thước 30cm.– Chép lời Quốc ca 20 lần. Không sai một chữ. Xong ra góc tường đứng nghiêm 10 phút, tớ sẽ mở nhạc Quốc ca lên, đứng nghiêm, hát theo nghiêm túc trong 10 phút đó, đảm bảo về sau câu không bao giờ quên hay nhầm lời Quốc ca nữa.– Trời đất... Tui đâu có cướp micro hát nhạc chế đâu mà xử như hình sự vậy?– Đây gọi là: "Giáo dục thông qua cảm giác xấu hổ có điều tiết."– Cậu đọc sách gì mà ra mấy khái niệm kỳ lạ vậy...Phong không đáp. Ánh mắt sắc như cú đêm soi lỗi.An Hạ đành thở dài, ngồi xuống bàn, bắt đầu chép:"Đoàn quân Việt Nam đi, chung lòng cứu quốc..."
"Tiến lên! Cùng tiến lên! Nước non Việt Nam ta vững bền..."Tới lần thứ 10, cô đã thuộc lòng. Tới lần thứ 20, cô hối hận.
Đúng lúc ấy, Phong gật đầu:– Ra góc đi.An Hạ đứng lên như người sắp đi nhận bằng... xét xử. Cô đi ra góc nhưng lần này không cần úp mặt, đứng nghiêm – mặt đỏ như cờ tổ quốc, vừa quê vừa cam chịu hát đi hát lại Quốc ca trong 10 phút cho duy nhất 1 khán giả là Lâm Phong nghe và kiểm duyệt.Sau hình phạt.Hạ gục đầu xuống bàn, than thở:– Tui chỉ muốn góp chút... âm thanh nền cho buổi lễ mà...Phong nhún vai:– Âm thanh của cậu suýt làm thầy hiệu trưởng nghẹn trà sáng. Cậu may là chưa bị cấm lên sân khấu ba năm.– Tui đâu cố tình mà bị xử lý như thi rớt bằng lái vậy trời...Phong rút thêm một tờ giấy khác, chìa ra:– Tối nay nộp bản cam kết: "Tôi xin hứa sẽ không nhầm lời Quốc ca nữa" – viết tay, đủ 100 chữ. Trình diện lúc 8 giờ tối.An Hạ ôm đầu:– Tui sai có một lần... mà như vừa làm lộ tài liệu mật quốc gia...Phong vẫn bình thản:– Vì... Ker không nhầm Quốc ca. Và người bị Ker kèm, lại càng không.Tối hôm đó, story Instagram của Hạ xuất hiện:"Kể từ nay, tui sẽ thuộc lòng Quốc ca như... mật khẩu WiFi nhà mình."
Icon: 🎤📜🇻🇳💀Caption phụ:"Nhớ nhầm một câu, được "cưỡng ép" mở liveshow replay 10 phút..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me