Lo Hoc Cung Lop Voi Ker Cua Minh
Buổi chiều sau giờ học, căn phòng học nhóm trong thư viện vắng người hơn thường lệ. Ánh nắng cuối ngày hắt qua cửa kính, trải một lớp ánh vàng nhè nhẹ lên bàn học.An Hạ vừa ngồi vào bàn, còn chưa kịp lôi hết túi bánh tráng và hộp xoài dầm ra thì một chiếc bóng bất ngờ đổ xuống trước mặt.Lâm Phong. Cậu ta lặng lẽ kéo ghế ngồi đối diện. Tay trái đặt lên bàn một cuốn sổ dày, tay phải đeo chiếc đồng hồ kim kiểu cũ – ánh bạc lấp lánh.– Tớ muốn làm rõ vài chuyện, bắt đầu từ hôm nay. – Phong nói, mắt nhìn thẳng không né tránh. – Cậu nghĩ sao về việc... có một ker thật sự ngoài đời?An Hạ nhướn mày, tay vẫn mở hộp xoài.– Gì vậy trời? Bộ thấy mình cute quá rồi nảy sinh hứng thú, muốn cosplay ker luôn hả?– Không phải vì cute. Mà vì thấy cậu lười quá mức cho phép. Có dấu hiệu sa sút đạo đức học sinh. Cần có người giám sát.Nói rồi, Phong mở cuốn sổ ra, lấy ra một tờ giấy A4 được kẹp ngay ngắn. Đặt lên bàn. Dòng chữ tiêu đề to đùng, in nghiêng, gạch chân đỏ:"BẢNG NỘI QUY KEE – ÁP DỤNG RIÊNG CHO AN HẠ"An Hạ suýt sặc bánh tráng.– Gì đây? Cậu in ra thiệt luôn á?!Phong nghiêm túc gật đầu, tay lật tờ giấy như đọc báo cáo giữa hội nghị chuyên đề:BẢNG NỘI QUY KEE – ÁP DỤNG RIÊNG CHO AN HẠ(Do lớp trưởng Lâm Phong biên soạn và giám sát thực thi)Điều một:
Không được quên làm bài tập.Vì bài tập là nền tảng kiến thức. Không làm nghĩa là không học.Điều hai:
Không được bịa lý do để trốn học hoặc né tiết học kém thích.Mọi môn đều quan trọng. Mọi lý do không thật là một lời nói dối.Điều ba:
Không được sử dụng điện thoại khi đang học kèm.Tập trung 1 tiếng hiệu quả hơn giả vờ học 3 tiếng.Điều bốn:
Không được chuyền giấy, viết giấy nhảm trong giờ học.Lớp học không phải sân khấu truyền tin, cũng không phải nơi thử lòng kiên nhẫn của giáo viên.Điều năm:
Không được ăn vặt, vẽ bậy hoặc viết linh tinh vào vở học chính.Sách vở phản ánh thái độ học. Đừng biến vở học thành truyện tranh.Điều sáu:
Không được lười học rồi xin tha bằng cách... làm mặt dễ thương.Dễ thương không cứu được điểm kiểm tra.Điều bảy:
Không được nhờ người khác làm hộ hoặc "học giùm" những phần mình phải tự học.Ai không đi, người đó không đến. Kiến thức không nhờ được.Điều tám:
Không được cãi lại hoặc đòi giảm hình phạt khi đã biết mình sai.Không có tiến bộ nào bắt đầu bằng việc chối bỏ lỗi lầm.Điều chín:
Không được thử "tâm lý ker" bằng cách cố tình làm sai để xem có bị phạt không.Người nghiêm khắc thì không cần đoán – chỉ cần làm đúng.Điều mười:
Không được gian lận trong thi cử – dưới bất kỳ hình thức nào.Mất điểm không đáng sợ bằng việc mất lòng tin và tự trọng.Cậu lật mặt sau. Tờ giấy ghi chi tiết như văn bản pháp quy:
- Hình phạt có thể được thực hiện với các dụng cụ bao gồm thước nhựa, thước gỗ, keo nến, roi mây
- Số lượng và dụng cụ tùy vào mức độ nặng nhẹ của lỗi sai.
- Ngoài ra, có thể đi kèm các hình phạt khác như quỳ kiểm điểm, đứng úp mặt vào tường, viết kiểm điểm, chép phạt.
- Ker là người quyết định hình phạt, kee khi chịu phạt không được kì kèo, không xoa không né không rời khỏi tư thế.An Hạ há hốc miệng. Cô chỉ tay vào danh sách:– Trời đất... cậu tưởng mình là học sinh nội trú trại giáo dưỡng hả?!– Không. Chỉ là một học sinh cần có tổ chức. Và tớ tình nguyện làm người giúp cậu có tổ chức.Phong đặt bảng nội quy ngay trước mặt cô, thái độ nghiêm túc không đùa:– Đọc thuộc trong 10 phút. Sau đó tớ sẽ kiểm tra miệng. Nếu không thuộc, khẽ tay cảnh cáo. Không thương lượng.An Hạ chống cằm, gật gù như thể đang suy ngẫm về chân lý cuộc đời:– Ừ, cũng hay. Thử cảm giác có ker thật ngoài đời xem sao. Để coi cậu làm được gì...Phong nhìn cô chằm chằm, như thể đo độ chân thành của câu nói vừa rồi.10 phút sau.Phong gập sổ lại. Đôi mắt lạnh như ban sáng đã chuyển sang kiểu... kiểm tra học sinh.– Bắt đầu trả bài. Điều một?– Ơ... Không được... quên cái gì đó...– Lỗi một. – Phong ghi vào sổ, không đổi giọng.– Điều hai... không được... bịa chuyện trốn học...– Sai thứ tự.– Gì chứ! Thì đúng nội dung rồi, ai mà quan trọng trình tự!"Cốc!"Âm thanh nhẹ vang lên khi Phong dùng đầu thước nhựa gõ vào mu bàn tay cô một cái. Không mạnh, không đau, nhưng bất ngờ đến nỗi Hạ giật mình rụt tay lại.– Đây là cảnh cáo nhẹ. Lần sau cố tình không học, tớ sẽ không nhẹ đâu.An Hạ trợn tròn mắt. Cô tưởng cậu ta chỉ nói chơi, ai dè làm thật. Không la mắng, không lớn tiếng – chỉ một cái gõ tay nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đến khó tin.Trong khoảnh khắc đó, An Hạ cảm giác như ngồi trước một phiên bản "giáo viên cá nhân khắt khe bản giới hạn".– Đọc lại đi. Lần này học tử tế. 15 phút nữa kiểm tra lại. Mỗi sai sót là thêm một khẽ tay.An Hạ cúi đầu nhìn tờ nội quy lần nữa. Lần này, thay vì cười khẩy, cô đọc chậm hơn. Nét chữ Phong nắn nót từng dòng, ghi rõ ràng từng mục, cuối trang còn thêm một câu nhắc:"Mục tiêu: Giúp Hạ tiến bộ."Cô bỗng dưng im lặng.Một thứ cảm xúc gì đó không gọi tên được bắt đầu len lỏi trong ngực. Không phải sợ – mà là... ngượng? Rối? Hồi hộp?An Hạ học thuộc từng dòng, rồi lặp lại trong đầu.Mười lăm phút sau, Phong kiểm tra lại – lần này cô trả đúng hết.Phong khẽ gật đầu, ghi chú vào sổ, không cười, cũng không khen. Chỉ bình thản nói:– Tốt. Vậy giờ bắt đầu làm bài tập toán. Ba đề, mỗi đề 15 phút. Làm sai quá hai bước, tớ sẽ hướng dẫn lại. Nhưng mỗi lần sai sẽ ghi điểm trừ.– Có điểm trừ nữa?!– Có. 5 điểm trừ = một hình phạt nhẹ.An Hạ trợn mắt, định phản ứng thì Phong đã đưa vở bài tập qua và bắt đầu bấm giờ bằng đồng hồ trên tay.Dưới ánh nắng cuối ngày, cả hai ngồi đối diện. Một người cắm cúi làm bài. Một người nghiêm túc quan sát. Không ồn ào, không đùa giỡn. Không khí như trong một lớp học riêng biệt, chỉ dành cho hai người – một ker, một kee – nhưng là phiên bản đời thật.Lần đầu tiên trong đời, An Hạ thấy mình học mà không mở điện thoại. Không vẽ bậy lên giấy. Không gãi đầu bốc phét.Và thấy lòng mình... hơi hồi hộp thật.
Không được quên làm bài tập.Vì bài tập là nền tảng kiến thức. Không làm nghĩa là không học.Điều hai:
Không được bịa lý do để trốn học hoặc né tiết học kém thích.Mọi môn đều quan trọng. Mọi lý do không thật là một lời nói dối.Điều ba:
Không được sử dụng điện thoại khi đang học kèm.Tập trung 1 tiếng hiệu quả hơn giả vờ học 3 tiếng.Điều bốn:
Không được chuyền giấy, viết giấy nhảm trong giờ học.Lớp học không phải sân khấu truyền tin, cũng không phải nơi thử lòng kiên nhẫn của giáo viên.Điều năm:
Không được ăn vặt, vẽ bậy hoặc viết linh tinh vào vở học chính.Sách vở phản ánh thái độ học. Đừng biến vở học thành truyện tranh.Điều sáu:
Không được lười học rồi xin tha bằng cách... làm mặt dễ thương.Dễ thương không cứu được điểm kiểm tra.Điều bảy:
Không được nhờ người khác làm hộ hoặc "học giùm" những phần mình phải tự học.Ai không đi, người đó không đến. Kiến thức không nhờ được.Điều tám:
Không được cãi lại hoặc đòi giảm hình phạt khi đã biết mình sai.Không có tiến bộ nào bắt đầu bằng việc chối bỏ lỗi lầm.Điều chín:
Không được thử "tâm lý ker" bằng cách cố tình làm sai để xem có bị phạt không.Người nghiêm khắc thì không cần đoán – chỉ cần làm đúng.Điều mười:
Không được gian lận trong thi cử – dưới bất kỳ hình thức nào.Mất điểm không đáng sợ bằng việc mất lòng tin và tự trọng.Cậu lật mặt sau. Tờ giấy ghi chi tiết như văn bản pháp quy:
- Hình phạt có thể được thực hiện với các dụng cụ bao gồm thước nhựa, thước gỗ, keo nến, roi mây
- Số lượng và dụng cụ tùy vào mức độ nặng nhẹ của lỗi sai.
- Ngoài ra, có thể đi kèm các hình phạt khác như quỳ kiểm điểm, đứng úp mặt vào tường, viết kiểm điểm, chép phạt.
- Ker là người quyết định hình phạt, kee khi chịu phạt không được kì kèo, không xoa không né không rời khỏi tư thế.An Hạ há hốc miệng. Cô chỉ tay vào danh sách:– Trời đất... cậu tưởng mình là học sinh nội trú trại giáo dưỡng hả?!– Không. Chỉ là một học sinh cần có tổ chức. Và tớ tình nguyện làm người giúp cậu có tổ chức.Phong đặt bảng nội quy ngay trước mặt cô, thái độ nghiêm túc không đùa:– Đọc thuộc trong 10 phút. Sau đó tớ sẽ kiểm tra miệng. Nếu không thuộc, khẽ tay cảnh cáo. Không thương lượng.An Hạ chống cằm, gật gù như thể đang suy ngẫm về chân lý cuộc đời:– Ừ, cũng hay. Thử cảm giác có ker thật ngoài đời xem sao. Để coi cậu làm được gì...Phong nhìn cô chằm chằm, như thể đo độ chân thành của câu nói vừa rồi.10 phút sau.Phong gập sổ lại. Đôi mắt lạnh như ban sáng đã chuyển sang kiểu... kiểm tra học sinh.– Bắt đầu trả bài. Điều một?– Ơ... Không được... quên cái gì đó...– Lỗi một. – Phong ghi vào sổ, không đổi giọng.– Điều hai... không được... bịa chuyện trốn học...– Sai thứ tự.– Gì chứ! Thì đúng nội dung rồi, ai mà quan trọng trình tự!"Cốc!"Âm thanh nhẹ vang lên khi Phong dùng đầu thước nhựa gõ vào mu bàn tay cô một cái. Không mạnh, không đau, nhưng bất ngờ đến nỗi Hạ giật mình rụt tay lại.– Đây là cảnh cáo nhẹ. Lần sau cố tình không học, tớ sẽ không nhẹ đâu.An Hạ trợn tròn mắt. Cô tưởng cậu ta chỉ nói chơi, ai dè làm thật. Không la mắng, không lớn tiếng – chỉ một cái gõ tay nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đến khó tin.Trong khoảnh khắc đó, An Hạ cảm giác như ngồi trước một phiên bản "giáo viên cá nhân khắt khe bản giới hạn".– Đọc lại đi. Lần này học tử tế. 15 phút nữa kiểm tra lại. Mỗi sai sót là thêm một khẽ tay.An Hạ cúi đầu nhìn tờ nội quy lần nữa. Lần này, thay vì cười khẩy, cô đọc chậm hơn. Nét chữ Phong nắn nót từng dòng, ghi rõ ràng từng mục, cuối trang còn thêm một câu nhắc:"Mục tiêu: Giúp Hạ tiến bộ."Cô bỗng dưng im lặng.Một thứ cảm xúc gì đó không gọi tên được bắt đầu len lỏi trong ngực. Không phải sợ – mà là... ngượng? Rối? Hồi hộp?An Hạ học thuộc từng dòng, rồi lặp lại trong đầu.Mười lăm phút sau, Phong kiểm tra lại – lần này cô trả đúng hết.Phong khẽ gật đầu, ghi chú vào sổ, không cười, cũng không khen. Chỉ bình thản nói:– Tốt. Vậy giờ bắt đầu làm bài tập toán. Ba đề, mỗi đề 15 phút. Làm sai quá hai bước, tớ sẽ hướng dẫn lại. Nhưng mỗi lần sai sẽ ghi điểm trừ.– Có điểm trừ nữa?!– Có. 5 điểm trừ = một hình phạt nhẹ.An Hạ trợn mắt, định phản ứng thì Phong đã đưa vở bài tập qua và bắt đầu bấm giờ bằng đồng hồ trên tay.Dưới ánh nắng cuối ngày, cả hai ngồi đối diện. Một người cắm cúi làm bài. Một người nghiêm túc quan sát. Không ồn ào, không đùa giỡn. Không khí như trong một lớp học riêng biệt, chỉ dành cho hai người – một ker, một kee – nhưng là phiên bản đời thật.Lần đầu tiên trong đời, An Hạ thấy mình học mà không mở điện thoại. Không vẽ bậy lên giấy. Không gãi đầu bốc phét.Và thấy lòng mình... hơi hồi hộp thật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me