Lo Hoc Cung Lop Voi Ker Cua Minh
Trong tất cả các môn học, nếu cho An Hạ quyền được xóa sổ một môn khỏi lịch sử nhân loại, cô sẽ chọn ngay không cần suy nghĩ: Ngữ Văn.Không phải vì cô ghét đọc sách. Cô từng đọc truyện tranh hơn 300 chương không nghỉ.
Không phải vì cô không thích viết. Cô viết status thả thính mỗi ngày trên nhóm lớp vẫn rần rần tương tác.Mà là... cái cảm giác viết văn mẫu khiến cô ngứa ngáy như đang bị ép gò bó một con mèo phải đi... thi chạy vượt rào.– Viết dài thì mỏi tay.
– Viết sai thì bị bắt sửa.
– Viết đúng... cũng bị lôi ra làm mẫu.Cô từng nói một câu xanh rờn với Phong:– Học Văn là kiểu phải giỏi tưởng tượng. Mà tui chỉ tưởng tượng được cảnh... ra chơi ăn vặt thôi.Tuần này, cô giáo Văn ra một đề đơn giản đến mức... ai cũng chủ quan:"Viết một đoạn văn khoảng 200 chữ, nêu cảm nhận của em về một kỷ niệm đáng nhớ."An Hạ ngồi nhìn đề bài, lật vở ra...Nhìn trang giấy trắng...Rồi... gập vở lại.– Kỷ niệm đáng nhớ nhất của tui là hôm qua bị đánh thước vào tay. Đó là ký ức tui không muốn nhớ mà vẫn nhớ hoài. Nhưng có ai muốn nghe không? Không. Thế thì khỏi viết.Và thế là... bỏ qua.Sáng hôm sau. Giờ học Văn.Cô giáo bước vào lớp, dáng vẻ nhẹ nhàng, tay cầm xấp bài kiểm tra.– Các em, lấy vở ra nộp bài tập về nhà nhé.An Hạ nhếch miệng cười trừ. Cô rút vở ra... lật tới lật lui, chẳng thấy trang nào có chữ.Cô giáo đảo mắt:– An Hạ?– Dạ... em chưa viết ạ. Tại vì... hôm qua em... bị cảm.– Cảm xúc lười hả?Cả lớp cười rần rần.An Hạ mặt đỏ như tôm luộc, lí nhí:– Dạ... vâng, chắc là... hơi thiếu động lực học một chút...Cô giáo cười mím:– Vậy thì có động lực rồi nhé. Về nhà viết lại. Không còn là 200 chữ nữa đâu. Viết đúng 1000 chữ. Nộp lại vào sáng mai. Không viết thì điểm giữa kỳ môn Văn của em là con số tròn trĩnh.– Cô ơi em chưa từng viết tới 1000 chữ trong đời đâu cô...– Thế thì bây giờ là lần đầu.Cả lớp: "Ối dồi ôi."An Hạ: "Em xỉu ngang rồi cô ơi..."Chiều hôm đó – phòng tự học cuối dãy.Gió thổi vù vù qua ô cửa sổ khép hờ. An Hạ ngồi gục mặt xuống bàn như xác không hồn.Lâm Phong bước vào, cặp đeo lệch một bên vai, tay cầm một tập tài liệu. Cậu đặt xuống bàn trước mặt Hạ một tờ giấy trắng, một cây bút bi, và... một chiếc bút xóa mới tinh.– Viết đi.– Tui có cảm nhận gì đâu mà viết?– Vậy viết về cảm giác bị bắt viết bài phạt cũng được. Miễn đủ chữ.An Hạ chống cằm, rên rỉ:– 1000 chữ... là nguyên một bài tiểu luận luôn rồi đó... cô giáo có biết hành hạ học sinh không là vi phạm nhân quyền không trời?Phong không trả lời, chỉ mở sách đọc.An Hạ thở dài, lấy bút viết đại:"Kỷ niệm đáng nhớ là hôm qua bị đánh thước vào tay. Cảm giác rát rát, hơi buốt, nhưng được ngồi viết bài phạt với một người bạn nghiêm khắc cũng là một dạng... bất hạnh dễ thương."Phong đọc tới đó, cau mày.– Không nghiêm túc. Viết lại.– Tui đang sáng tạo! Người ta bảo văn là cảm xúc chân thật, tui đang viết thiệt mà!– Sáng tạo không cứu được điểm liệt. Viết lại.An Hạ bặm môi. Viết lần hai."Kỷ niệm đáng nhớ là lần tôi bị phạt. Tuy có đau tay, nhưng tôi hiểu đó là một trải nghiệm quý giá giúp tôi trưởng thành..."Phong liếc xuống:– Sao giống y đoạn lúc nãy vậy?– Đâu có! Tui đổi "bất hạnh dễ thương" thành "trải nghiệm quý giá" rồi!Phong lật mắt.– Lần ba. Và nếu sai chính tả hơn 5 lỗi thì cộng thêm 200 chữ.– Gì kỳ vậy?! Đây là bài cảm nhận chứ có phải nghị luận văn học đâu!– Chính tả sai nghĩa là ẩu. Mà ẩu là lười. Mà lười thì...– Thì bị phạt. Tui biết rồi!!! – Hạ gần như hét lên.Phong khoanh tay nhìn cô. Không nói gì thêm.Lần này, Hạ cúi đầu thật sự. Không cà khịa. Không mè nheo.Cô lặng lẽ viết. Tay mỏi rã rời. Vai cứng như gỗ lim. Đầu lơ mơ nhớ lại đủ thứ: từ hôm bị gõ thước vì vẽ mặt cười lên chữ "g", đến lúc đứng phạt góc, rồi cả khi bị bắt viết lại 300 chữ kiểm điểm vì trốn tiết Sinh để coi livestream.Mỗi lần phạm lỗi – đều là bài học.
Mỗi lần bị phạt – đều là một dấu mốc.
Không đáng nhớ cũng... không thể quên.Hai tiếng sau.Căn phòng vẫn yên tĩnh. Ánh nắng chiều đã nhạt màu. Bóng hai người đổ dài trên mặt sàn.An Hạ mỏi rã cả người, đẩy tờ giấy qua phía Phong.– Viết xong rồi. Không biết có lỗi nào nữa không...Phong cầm lên đọc. Không nói gì. Chỉ đọc kỹ từng dòng.An Hạ ngồi im, không dám cựa quậy. Tim đập thình thịch như sắp chấm thi đại học.Phong đặt bút xuống.– Chính tả: chỉ còn 2 lỗi. Dấu câu thiếu 1 chỗ. Nội dung... thật sự có cố gắng.An Hạ sáng mắt, mừng rỡ:– Vậy... qua chưa?Phong gật đầu.– Qua. Nhưng ghi nhớ: Nếu viết lần đầu nghiêm túc thì đâu phải viết ba lần. Mỗi lần ẩu, là tự mình rút ngắn lòng tin người khác dành cho mình.An Hạ gục đầu xuống bàn.– Tui chỉ muốn sống một cuộc đời không chính tả... không văn mẫu... và không bị cộng thêm chữ...Phong mỉm cười nhẹ, khẽ cất bút vào túi áo. Cậu không nói gì, chỉ khép vở lại – như khép lại một chương nhỏ trong "sổ trừng trị học trò" của cô bạn cùng lớp.Nhưng trong ánh mắt Phong, lần đầu tiên lóe lên một tia nhẹ nhõm. Không phải vì Hạ viết được bài.Mà vì... cô đã chịu nghiêm túc mà không cần đợi phạt.==============================Trích đoạn từ bài viết của An Hạ:"Kỷ niệm đáng nhớ với em không phải là chuyến du lịch nào đó hay thành tích học tập đặc biệt, mà là... một buổi chiều bình thường, trong một căn phòng không ai thích lui tới – phòng tự học cuối dãy.Hôm đó em bị phạt viết bài kiểm điểm vì không làm bài tập Văn. Lý do thật ra cũng chẳng có gì cao cả, chỉ là... lười. Mà em thì vốn giỏi bào chữa, không giỏi viết văn.Ban đầu em nghĩ, 'chắc viết đại vài dòng rồi thôi', nhưng ngồi cạnh một người bạn quá mức nghiêm túc, em không dám cẩu thả. Mỗi lần viết ẩu là bị nhắc, mỗi lần sai chính tả là bị nhìn bằng ánh mắt như tia X-quang.Cuối cùng, điều em nhớ không phải là mỏi tay hay chán nản. Mà là cái cảm giác lần đầu tiên em nghiêm túc hoàn thành một bài viết dài, không than vãn, không bỏ cuộc giữa chừng.Có lẽ... đó là lần đầu em thấy mình không hoàn toàn vô dụng với môn Văn."
Không phải vì cô không thích viết. Cô viết status thả thính mỗi ngày trên nhóm lớp vẫn rần rần tương tác.Mà là... cái cảm giác viết văn mẫu khiến cô ngứa ngáy như đang bị ép gò bó một con mèo phải đi... thi chạy vượt rào.– Viết dài thì mỏi tay.
– Viết sai thì bị bắt sửa.
– Viết đúng... cũng bị lôi ra làm mẫu.Cô từng nói một câu xanh rờn với Phong:– Học Văn là kiểu phải giỏi tưởng tượng. Mà tui chỉ tưởng tượng được cảnh... ra chơi ăn vặt thôi.Tuần này, cô giáo Văn ra một đề đơn giản đến mức... ai cũng chủ quan:"Viết một đoạn văn khoảng 200 chữ, nêu cảm nhận của em về một kỷ niệm đáng nhớ."An Hạ ngồi nhìn đề bài, lật vở ra...Nhìn trang giấy trắng...Rồi... gập vở lại.– Kỷ niệm đáng nhớ nhất của tui là hôm qua bị đánh thước vào tay. Đó là ký ức tui không muốn nhớ mà vẫn nhớ hoài. Nhưng có ai muốn nghe không? Không. Thế thì khỏi viết.Và thế là... bỏ qua.Sáng hôm sau. Giờ học Văn.Cô giáo bước vào lớp, dáng vẻ nhẹ nhàng, tay cầm xấp bài kiểm tra.– Các em, lấy vở ra nộp bài tập về nhà nhé.An Hạ nhếch miệng cười trừ. Cô rút vở ra... lật tới lật lui, chẳng thấy trang nào có chữ.Cô giáo đảo mắt:– An Hạ?– Dạ... em chưa viết ạ. Tại vì... hôm qua em... bị cảm.– Cảm xúc lười hả?Cả lớp cười rần rần.An Hạ mặt đỏ như tôm luộc, lí nhí:– Dạ... vâng, chắc là... hơi thiếu động lực học một chút...Cô giáo cười mím:– Vậy thì có động lực rồi nhé. Về nhà viết lại. Không còn là 200 chữ nữa đâu. Viết đúng 1000 chữ. Nộp lại vào sáng mai. Không viết thì điểm giữa kỳ môn Văn của em là con số tròn trĩnh.– Cô ơi em chưa từng viết tới 1000 chữ trong đời đâu cô...– Thế thì bây giờ là lần đầu.Cả lớp: "Ối dồi ôi."An Hạ: "Em xỉu ngang rồi cô ơi..."Chiều hôm đó – phòng tự học cuối dãy.Gió thổi vù vù qua ô cửa sổ khép hờ. An Hạ ngồi gục mặt xuống bàn như xác không hồn.Lâm Phong bước vào, cặp đeo lệch một bên vai, tay cầm một tập tài liệu. Cậu đặt xuống bàn trước mặt Hạ một tờ giấy trắng, một cây bút bi, và... một chiếc bút xóa mới tinh.– Viết đi.– Tui có cảm nhận gì đâu mà viết?– Vậy viết về cảm giác bị bắt viết bài phạt cũng được. Miễn đủ chữ.An Hạ chống cằm, rên rỉ:– 1000 chữ... là nguyên một bài tiểu luận luôn rồi đó... cô giáo có biết hành hạ học sinh không là vi phạm nhân quyền không trời?Phong không trả lời, chỉ mở sách đọc.An Hạ thở dài, lấy bút viết đại:"Kỷ niệm đáng nhớ là hôm qua bị đánh thước vào tay. Cảm giác rát rát, hơi buốt, nhưng được ngồi viết bài phạt với một người bạn nghiêm khắc cũng là một dạng... bất hạnh dễ thương."Phong đọc tới đó, cau mày.– Không nghiêm túc. Viết lại.– Tui đang sáng tạo! Người ta bảo văn là cảm xúc chân thật, tui đang viết thiệt mà!– Sáng tạo không cứu được điểm liệt. Viết lại.An Hạ bặm môi. Viết lần hai."Kỷ niệm đáng nhớ là lần tôi bị phạt. Tuy có đau tay, nhưng tôi hiểu đó là một trải nghiệm quý giá giúp tôi trưởng thành..."Phong liếc xuống:– Sao giống y đoạn lúc nãy vậy?– Đâu có! Tui đổi "bất hạnh dễ thương" thành "trải nghiệm quý giá" rồi!Phong lật mắt.– Lần ba. Và nếu sai chính tả hơn 5 lỗi thì cộng thêm 200 chữ.– Gì kỳ vậy?! Đây là bài cảm nhận chứ có phải nghị luận văn học đâu!– Chính tả sai nghĩa là ẩu. Mà ẩu là lười. Mà lười thì...– Thì bị phạt. Tui biết rồi!!! – Hạ gần như hét lên.Phong khoanh tay nhìn cô. Không nói gì thêm.Lần này, Hạ cúi đầu thật sự. Không cà khịa. Không mè nheo.Cô lặng lẽ viết. Tay mỏi rã rời. Vai cứng như gỗ lim. Đầu lơ mơ nhớ lại đủ thứ: từ hôm bị gõ thước vì vẽ mặt cười lên chữ "g", đến lúc đứng phạt góc, rồi cả khi bị bắt viết lại 300 chữ kiểm điểm vì trốn tiết Sinh để coi livestream.Mỗi lần phạm lỗi – đều là bài học.
Mỗi lần bị phạt – đều là một dấu mốc.
Không đáng nhớ cũng... không thể quên.Hai tiếng sau.Căn phòng vẫn yên tĩnh. Ánh nắng chiều đã nhạt màu. Bóng hai người đổ dài trên mặt sàn.An Hạ mỏi rã cả người, đẩy tờ giấy qua phía Phong.– Viết xong rồi. Không biết có lỗi nào nữa không...Phong cầm lên đọc. Không nói gì. Chỉ đọc kỹ từng dòng.An Hạ ngồi im, không dám cựa quậy. Tim đập thình thịch như sắp chấm thi đại học.Phong đặt bút xuống.– Chính tả: chỉ còn 2 lỗi. Dấu câu thiếu 1 chỗ. Nội dung... thật sự có cố gắng.An Hạ sáng mắt, mừng rỡ:– Vậy... qua chưa?Phong gật đầu.– Qua. Nhưng ghi nhớ: Nếu viết lần đầu nghiêm túc thì đâu phải viết ba lần. Mỗi lần ẩu, là tự mình rút ngắn lòng tin người khác dành cho mình.An Hạ gục đầu xuống bàn.– Tui chỉ muốn sống một cuộc đời không chính tả... không văn mẫu... và không bị cộng thêm chữ...Phong mỉm cười nhẹ, khẽ cất bút vào túi áo. Cậu không nói gì, chỉ khép vở lại – như khép lại một chương nhỏ trong "sổ trừng trị học trò" của cô bạn cùng lớp.Nhưng trong ánh mắt Phong, lần đầu tiên lóe lên một tia nhẹ nhõm. Không phải vì Hạ viết được bài.Mà vì... cô đã chịu nghiêm túc mà không cần đợi phạt.==============================Trích đoạn từ bài viết của An Hạ:"Kỷ niệm đáng nhớ với em không phải là chuyến du lịch nào đó hay thành tích học tập đặc biệt, mà là... một buổi chiều bình thường, trong một căn phòng không ai thích lui tới – phòng tự học cuối dãy.Hôm đó em bị phạt viết bài kiểm điểm vì không làm bài tập Văn. Lý do thật ra cũng chẳng có gì cao cả, chỉ là... lười. Mà em thì vốn giỏi bào chữa, không giỏi viết văn.Ban đầu em nghĩ, 'chắc viết đại vài dòng rồi thôi', nhưng ngồi cạnh một người bạn quá mức nghiêm túc, em không dám cẩu thả. Mỗi lần viết ẩu là bị nhắc, mỗi lần sai chính tả là bị nhìn bằng ánh mắt như tia X-quang.Cuối cùng, điều em nhớ không phải là mỏi tay hay chán nản. Mà là cái cảm giác lần đầu tiên em nghiêm túc hoàn thành một bài viết dài, không than vãn, không bỏ cuộc giữa chừng.Có lẽ... đó là lần đầu em thấy mình không hoàn toàn vô dụng với môn Văn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me