TruyenFull.Me

Lỡ Học Cùng Lớp Với Ker Của Mình!

Chương 9: Gậy Ông Đập Lưng Kee

cnmm1909

Sau bao nhiêu buổi học bị "đét tay", "đứng góc", "viết kiểm điểm mỏi gãy cổ tay", An Hạ bắt đầu không còn thấy sợ nữa. Cũng không phải vì cô đã trở thành học sinh gương mẫu. Mà là vì... quen rồi.

Cái cảm giác bị phạt quen rồi. Cái giọng nói trầm trầm của Lâm Phong quen rồi. Cái thước gỗ nằm trong ngăn cặp của Phong... quen luôn rồi.

Nhưng quen không có nghĩa là phục. Một người như An Hạ – nghịch ngầm số 1 lớp 11A1 – khi đã không còn thấy phạt là mới lạ, sẽ nảy sinh một loại phản xạ nguy hiểm: muốn thử.

Một buổi trưa trong lớp học thêm, cô gác cằm lên tay, mắt nhìn lên trần nhà đang loang ánh nắng.

Trong đầu xuất hiện một suy nghĩ rất "An Hạ":

"Không lẽ ông này phạt ai cũng đều tay vậy thiệt hả?
Không lẽ tui chỉ sai xíu thôi mà cũng bị đánh tới bến luôn sao?"

Cô nhếch môi, mắt sáng lên tinh quái.

– Mình sẽ làm... một cuộc thử nghiệm xã hội.
– Phiên bản học trò.
– Đặt tên là: "Ker có tha hông?"

Chiều hôm đó. Phòng tự học quen thuộc.

Phong giao cho cô một xấp bài tập Toán nâng cao.

– Làm trong 60 phút. Đúng 8 trở lên là ổn. Dưới 5 thì phạt. 6–7 điểm... tùy tình hình.

An Hạ gật đầu ngoan ngoãn. Ngoài mặt thì vâng dạ, nhưng trong đầu đã sẵn sàng "điều chỉnh chiến lược":

"Mình sẽ cố ý làm đúng 7 bài thôi.
Mấy câu còn lại sai... nhẹ nhẹ xíu.
Để coi ông này có linh động không hay cứ máy móc cứng nhắc."

Bài số 2, cô cố tình đổi dấu cộng thành trừ.
Bài số 4, cô quên ghi đơn vị cuối bài.
Bài số 9, cô cố tình bỏ qua bước giải trung gian.

Sau đó cô ngồi chờ. Cầm cây bút lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay. Trong lòng tự hỏi:

"Không biết ông này có nhận ra không ta..."
"Hay sẽ nhìn tổng thể và... tha?"

Phong cầm bài kiểm tra. Chấm cực nhanh.

Cậu dừng lại ở câu số 2, nhíu mày.

– Câu 2: nhầm dấu. Câu 4: quên đơn vị. Câu 9: thiếu bước chứng minh. Tổng: 7 điểm.

An Hạ làm bộ mặt vô tội, mím môi:

– Nhưng mà cũng gần đúng rồi còn gì?

Phong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.

– Gần đúng thì vẫn là sai.

– Nhưng... sai đâu có nghiêm trọng?

Phong vẫn nhìn, nhưng lần này ánh mắt sâu hơn bình thường. Rất lâu. Đủ để cô thấy hơi... rờn rợn.

– Cậu đang thử xem mình có phạt không, đúng không?

An Hạ giật nảy người:

– Cậu... cậu đoán mò gì vậy chứ?

Phong không cười, không mắng, chỉ nói như đọc một bài phân tích hành vi:

– Hành vi: cố tình làm sai nhẹ.
– Thái độ: không lo lắng, còn chờ phản ứng.
– Ghi chú: trước khi làm, mặt cậu có ánh nhìn lén lút lắm.
– Kết luận: thử ker.

An Hạ ú ớ:

– Ơ... thì... ừ thì...

Phong rút cây thước gỗ từ cặp ra, đặt xuống bàn.

"Cạch."

Âm thanh nhỏ, nhưng rơi đúng giữa tâm lý An Hạ như viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh.

– Ba lỗi, mỗi lỗi một roi vào tay. Nhưng vì cố tình thử ker nên thêm hai roi cảnh cáo.

– Cái gì?! Cảnh cáo mà cũng... tính roi luôn hả?!

Phong gật đầu, điềm nhiên:

– Cảnh cáo mà không có roi để nhớ, thì còn gì là cảnh cáo?

– Ông có bị lỗi định nghĩa không vậy?

– Cậu có bị lỗi thái độ không vậy?

An Hạ câm nín.

Phong giơ thước:

– Năm roi. Đưa tay. Sau mỗi roi, lặp lại câu:
"Từ nay mình không giỡn mặt với người đang cầm thước nữa."

An Hạ há hốc:

– Cậu là cảnh sát tâm lý hả?

– Không. Tớ là ker. Không cần đoán – chỉ cần nhìn biểu hiện.

Chát.

Phát đầu tiên. Mạnh, nhưng không đau đến mức bật khóc. Vừa đủ để An Hạ biết đây không còn là trò đùa.

Chát.

Phát thứ hai, lòng bàn tay đỏ lên. Cô rụt vai, mắt long lanh.

Phong không hề tỏ ra hả hê. Cậu vẫn giữ giọng đều đều như mọi khi:

– Đây là để nhắc: Phạt không phải trò chơi. Thử là dại. Đùa là dở.

Chát. Chát. Chát.

Đến phát cuối cùng, An Hạ mếu thật sự.

Thiệt chứ, vừa quê, vừa ngu, và... ông ker này đáng sợ thiệt.

Tối hôm đó.

An Hạ mở group kín:

[Spank để học tốt – Gen Z edition]

@HoaHồngGai111:

Mấy chế ơi... tui cảnh báo nhen...
Đừng ai thử ker thật ngoài đời nha.
Mình tưởng đang test người ta, chứ thiệt ra là đang tự nộp tay vô để người ta test độ lì.

@QuynhCherry:

Bị đánh mấy phát?

@HoaHồngGai111:

Năm. Mà phát nào cũng như... lời tuyên án.

@MlemMlem:

Mà đau không?

@HoaHồngGai111:

Đau. Nhưng đau nhất là bị lật tẩy như học sinh lớp 1 giấu phao thi...

Cô tắt điện thoại. Tựa đầu lên gối, thở dài một tiếng rồi... cười khúc khích.

– Kể từ nay... không dám thử ai đang cầm vũ khí nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me