TruyenFull.Me

Lỡ Học Cùng Lớp Với Ker Của Mình!

Phiên ngoại 1.2 - Khi Tổ 4 Lên Sóng Và Khẩu Hiệu Gây Bão

cnmm1909

Sau một ngày cuồng chân với đủ trò vận động từ nhảy bao bố đến truyền nước bằng... muỗng, cộng thêm vụ "bạn thân với dê lạc", An Hạ tưởng rằng buổi tối sẽ là thời gian thư giãn. Ai ngờ...

– "Tất cả tổ viên tập trung trước nhà sàn để kiểm tra thuộc nội quy dã ngoại trước khi tham gia đêm lửa trại!" – Giọng thầy phụ trách vang lên, rõ ràng, gọn ghẽ, không lộ một dấu hiệu nào của nhân từ.

An Hạ lúc này đang... trong mùng. Tóc xù như bị sét đánh, miệng đang ngậm một miếng bánh tráng chưa nuốt kịp, chui ra khỏi mùng như sâu bướm tỉnh giấc.

– "Trời ơi, mới nằm xuống 5 phút mà!" – Hạ lẩm bẩm, chân đạp vớ tìm dép trong bóng tối.

Hàng học sinh xếp ngay ngắn trước sân. Lần lượt từng người lên đọc điều lệ. Lâm Phong đứng khoanh tay ở góc – cậu chính là "người nhắc nhở cuối cùng" nếu ai đó quên nội quy.

Đến lượt Hạ.

– "An Hạ. Mời em đọc từ điều số 3 đến điều số 6." – Thầy chủ nhiệm nhìn thẳng, ánh mắt sắc như scanner học lực.

Hạ khựng lại một giây. Rồi cô lẩm bẩm:

"Điều 3... không được rời nhóm...
Điều 4... tôn trọng hướng dẫn viên...
Điều 5... không trèo cây, leo tường...
Điều 6... điều 6... trời đất, điều 6 là gì vậy trời?!"

Từ phía xa, Phong chầm chậm đưa... sáu ngón tay, rồi gõ nhẹ lên cuốn sổ nội quy đang đặt trên đùi.

Hạ chớp mắt, bắt sóng ngay:

– "À! Điều 6 là: Giữ vệ sinh, không xả rác bừa bãi ạ!"

Thầy nhìn Hạ hồi lâu.

– "Được rồi. Tạm tha. Nhớ kỹ nha em."

Hạ lùi về, quay qua Phong lườm yêu:

– "May cậu nhắc á. Không thì tui tối nay ngồi canh bếp luộc bắp rồi."

– "Cậu nên biết ơn sự tồn tại của tớ."

– "Biết ơn. Nhưng cũng ghi thù."

Phong không nói, chỉ đưa ra một... tấm bảng cứng A3, mặt trước dán giấy màu vàng, chữ viết bằng bút lông đen đậm:

Khẩu hiệu tổ 4:

"Không cần giỏi nhất – chỉ cần không bị phạt nhiều nhất!"

Hạ trố mắt:

– "Khoan!? Ai... ai nghĩ ra cái câu này vậy?!"

– "Tớ."

– "Trời đất! Cậu biết tụi mình đang đại diện cho lớp không? Sao nghe như khẩu hiệu của... nhóm vi phạm có tổ chức vậy?!"

Phong bình thản:

– "Cậu góp phần mà."

– "Gì cơ!?"

Cậu mở cuốn sổ nhỏ – vẫn là cuốn phạt Hạ hôm qua – lật đúng trang:

"Tôi không phạm lỗi vì tôi giỏi. Mà vì tôi... nhanh tay hơn quy định."

Dòng chữ nét đậm, dưới có ký tên "An Hạ – công dân 11A1".

Hạ tái mặt. Không thể chối. Cũng không thể không cười.

Đêm lửa trại – 20h00

Giữa sân cỏ, một vòng tròn lớn được thắp sáng bằng ánh lửa rực đỏ cam. Mọi người ngồi xung quanh, chia tổ lần lượt bước lên giới thiệu khẩu hiệu.

Tổ 1:

"Vượt thử thách – bứt phá đỉnh cao – chúng tôi là số 1!"

Tổ 2:

"Cao như núi, vững như thành – tiến lên không lùi bước!"

Tổ 3:

"Đoàn kết – Nhiệt huyết – Quyết chiến tới cùng!"

Rồi đến tổ 4.

An Hạ bước ra, hít một hơi, giơ cao bảng. Giọng cô vang rõ:

"KHÔNG GIỎI NHẤT – NHƯNG KHÔNG BỊ PHẠT NHIỀU NHẤT!!!"

Cả sân... lặng 2 giây.

Sau đó – tiếng cười nổ tung.

Bạn cùng lớp cười sặc. Tổ khác vỗ đùi đen đét. Một thầy đang uống nước – sặc tại chỗ. Thầy thể dục giơ ngón cái khen "chất".

Riêng thầy phụ trách thì... không biểu cảm, nhưng ánh mắt nói lên tất cả:

"Lát nữa họp tổ sẽ rất căng thẳng."

Hạ lùi xuống, che mặt cười khúc khích.

– "Phong! Cậu chơi tui thiệt!"

– "Không. Tớ giúp cậu... nổi bật."

– "Cậu đúng là... tên đáng ghét có duyên!"

– "Tớ chọn nghe nửa sau."

Cuối đêm lửa trại

Sau tiết mục múa lửa, nhảy vòng tròn và chia sẻ cảm nghĩ, mọi người bắt đầu nướng bánh, khoai, bắp.

Hạ ngồi kế đống lửa, hai tay áp vào má cho ấm. Phía đối diện, Phong đang viết vào quyển "Nhật ký trại".

Cô tò mò, chọt chọt vai cậu:

– "Ê, ghi gì đó?"

– "Ghi lại hoạt động tổ. Có gì cậu muốn thêm không?"

– "Ghi vô là nhờ ai mà tổ 4 nổi bật nha!"

Phong gật đầu, ghi thêm vài dòng rồi nghiêng cho Hạ xem:

"Tổ 4 – nơi tập hợp mọi loại vi phạm từ nhẹ, trung bình đến... tiềm năng nặng."

– "Trời ơi!"

– "Nhưng cũng là tổ duy nhất có một thành viên khiến mọi người cười cả ngày. Và không khí chưa bao giờ nguội – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng."

Hạ im lặng một lúc. Cô nhìn đống lửa đang lách tách, rồi nhìn qua Phong. Trong khoảnh khắc đó, có điều gì đó lạ lắm – như thể tim cô... đập hơi lệch nhịp.

Lửa phản chiếu lên gò má hồng hồng của cô. Cũng là má từng bị đỏ vì thước gỗ chiều hôm qua.

Cô cười nhẹ:

– "Phong nè..."

– "Ừ?"

– "Mai tụi mình có thi kéo co đúng không?"

– "Có. Sao?"

– "Cậu đứng trước tui nha. Để tui nắm áo cậu, khỏi trượt."

– "Miễn cậu đừng... kéo ngược là được."

Hai đứa bật cười.

Và ngay giây phút đó, giữa rừng núi yên tĩnh, đống lửa cháy rực, tiếng cười hòa vào gió – như một lời khẳng định rằng, có những kỷ niệm tuổi học trò... dù bị phạt, dù có khẩu hiệu "kỳ cục", vẫn ấm áp và không thể quên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me