Loi Bang Cam Nang Kim Chu
Trịnh Bằng bị nhét cho cả đống kịch bản mấy phim ngắn IQ thấp, mấy truyện lén đọc cũng chẳng ít. Vừa nghe hai chữ "giam giữ", cổ tay cổ chân cậu liền như bị khóa chặt bởi xiềng xích vô hình, âm ỉ đau, ngay cả hai điểm trước ngực cũng theo đó mà nhói lên. Cậu ngây người một thoáng, rồi đột nhiên đưa tay chạm vào đầu ngực mình ngay trước mặt Điền Lôi.Động tác đó lập tức hút lấy ánh nhìn của anh."Em làm gì vậy?" - Điền Lôi cau mày.Khóe miệng Trịnh Bằng cong lên một nụ cười lấy lòng, nhưng còn khó coi hơn khóc:"Anh... không định bắt em bấm khuyên ngực đấy chứ?"Ánh mắt Điền Lôi dừng trên lồng ngực cậu. Thật ra anh chẳng hứng thú gì với mấy trò để lại vết sẹo. Có thể vì cơ địa dễ để lại thẹo, cũng có thể vì vừa rồi nhìn thấy làn da trắng mịn của Trịnh Bằng nên không nỡ phá hỏng. Nhưng bị cậu nhắc thế, anh lại nghĩ cũng không tệ nếu đổi sang mua vài cái kẹp ngực xịn, có nơ càng đẹp, gắn thêm chuông càng vui. Mà giờ trêu cậu thì thú vị hơn nhiều. Anh liếm môi, cố tình làm ra bộ mặt dâm đãng:"Đương nhiên là phải bấm. Lúc anh chịch em thì khuyên sẽ nối với sợi xích, còn có cả chuông, xem xem là em rên to hơn hay tiếng chuông to hơn."Anh chỉ bâng quơ đùa cợt mà ánh mắt vẫn lướt lên lướt xuống người Trịnh Bằng. Nhưng khi bắt gặp cậu khẽ kẹp chặt đùi lại, đồng tử anh thoáng co rút. Anh ngẩng lên, thấy gò má cậu đỏ bừng, ngại ngùng hỏi nhỏ:"Có phải... sẽ rất sướng không?"Không khí lập tức bùng lửa. Lần đầu tiên trí tưởng tượng của Điền Lôi lại phong phú đến thế, có lẽ bởi đối tượng đang ở ngay trước mắt. Anh bất giác mường tượng ra cảnh Trịnh Bằng thật sự bị kẹp, bị dày vò ở đầu ngực, không biết cậu có chịu nổi cơn đau không hay sẽ la hét cầu cứu. Nhưng việc một đôi mắt trong veo, ngơ ngác hỏi anh "Bị đối xử như vậy có phải rất sướng không" - thật sự quá khiêu khích.Mấy chiếc cúc áo bị Điền Lôi mạnh tay giật tung. Tiếng kêu hoảng hốt của Trịnh Bằng bị anh nuốt trọn. Cậu không nói nổi lời nào, chỉ còn lại đôi răng thỏ cắn lấy môi dưới của anh. Điền Lôi hít một hơi, bị răng nhọn khẽ đâm đau, còn chưa kịp phản ứng thì đã dứt khoát hôn sâu hơn, mút lấy môi trên của cậu, chặn hết mọi lời phản kháng. Trong hơi thở gấp gáp, anh vẫn nhớ tuông ra câu hứa hẹn:"Đền em, áo anh sẽ đền cho em."Trịnh Bằng đang giãy dụa, nghe xong liền ngoan ngoãn, thậm chí còn có xu hướng phụ họa, cùng anh kéo rách thêm. Trong tiếng hôn ướt át, tiếng vải tơ lụa bị xé toạc vang giòn, Trịnh Bằng ngẩn ngơ không còn sức chống cự, còn dính lấy anh không buông. Điền Lôi nhìn bộ vest dày dặn của mình bị cậu xé nát [đoạn này hình như author nhầm, ban nãy Điền ⚡️ có thay áo choàng tắm rồi nhưng cổ vẫn để là mặc vest, nhưng thui phiên phiến nhé], nghẹn họng suýt chửi thề thành tiếng. Cậu lại còn khoác cổ anh, vòi hôn tiếp. Anh nhếch môi cười lạnh, vỗ mạnh một phát vào mông cậu:"Biết quần áo em bao nhiêu không? Của anh bao nhiêu không? Phát rồ lên là lôi ra xé, đến lúc đó cũng phải tính cho bằng hết."Trịnh Bằng nghe xong, tỉnh táo lại đôi phần, cảnh giác trở lại:"Anh rốt cuộc có tiền không? Sao còn bắt em - một tình nhân nhỏ - bồi thường áo quần? Chẳng lẽ anh lừa em để... qua đường thôi à?"Điền Lôi suýt văng tục rằng trong máu cậu con mẹ nó toàn sữa chua dưa gang, não thì làm bằng thạch rau mùi. Nhưng nghe Trịnh Bằng tự xưng mình là "tình nhân nhỏ", tâm trạng anh lại bỗng dưng khoái trá. Anh trở mặt cực nhanh, một tay dễ dàng khống chế cả hai cổ tay cậu:"Có lừa cũng chẳng chạy được. Cho anh chịch xong rồi còn phải trừ tiền áo quần vào. Cứ chờ đó."Chiếc quần lót đỏ trên người Trịnh Bằng bị tuột hẳn. Cuối cùng không còn gì che chắn nữa. Ngón tay anh mang chút lành lạnh của gel bôi trơn thăm dò sau lưng cậu, vừa mới vào nửa đốt đã khiến Trịnh Bằng quẫy đạp như cá mắc cạn. Anh gạt bỏ hết phân tâm, chuyên chú mở đường, lòng bàn tay ghì chặt cặp chân thon dài. Cơ thể cậu mềm dẻo như vũ công, dễ dàng bị bẻ thành đủ kiểu tư thế. Đôi chân trắng thẳng, mảnh mai mà cơ bắp vẫn có đường nét mờ nhạt. Ngón tay anh ấn xuống khiến phần thịt mềm còn lõm xuống một chút, dưới hạ thân đã cương cứng đau nhức, như dội thẳng cơn thèm khát vào tận xương.Gel bôi trơn đổ xuống, mông cậu bóng loáng phản quang, trông vừa dâm mỹ vừa lạ lẫm. Hai ngón tay ra vào chặt khít, nơi vốn không dành cho chuyện này căng thít cự tuyệt, nhưng đổi góc lại thấy vòng mông run run như đang nghênh đón.Tiếng thở gấp ban đầu còn lẫn đau đớn, dần biến thành run rẩy rên rỉ. Điền Lôi nới lỏng lực đạo ở đùi, để lại vết hằn đỏ. Không còn gò ép, thân thể Trịnh Bằng mềm như bị rút xương, hai chân vô thức mở rộng. Cậu lấy tay che mắt dưới ánh đèn chói, không biết mình đã lộ ra dáng vẻ dâm loạn đến thế nào: Áo sơ mi rách dở, che hờ ngực, lộ ra... hai miếng băng cá nhân in hình mặt cười.Điền Lôi cúi xuống liếm ngay qua lớp vải, khiến cậu cứng thêm. Anh vén áo, nhìn hai khuôn mặt cười ấy thì không thấy phản cảm, ngược lại còn thấy đáng yêu kỳ dị. Thân thể cậu hoàn mỹ đến mức khó mà trách, xương quai xanh như một chén nước sâu lòng, bụng dưới hõm xuống, tưởng tượng lúc ra sẽ bắn đầy bụng cậu. Anh thuận tay lại đút thêm một ngón."Đã đón tiếp anh nhiệt tình thế, không cho em hai cái chuông thì anh keo kiệt quá."Trịnh Bằng vừa nghe chữ "chuông" liền siết chặt, anh đau đến nheo mắt nhưng càng xác định cậu chỉ miệng cứng mà thôi."Không... không cần..." - Cậu cố che ngực.Anh cúi xuống, cắn xé miếng băng dán, đau đớn đến muộn ập tới."Đừng khách sáo, còn phải để dành cho... con của chúng ta.""Con... cái gì mà con..." - Trịnh Bằng chưa kịp phản ứng thì đầu ngực đã bị ngậm chặt, răng nhẹ nhàng cắn, lưỡi mơn man thuần thục trên điểm nhô ra. Cậu không kiềm được mà bật tiếng rên nghẹn ngào, nước mắt lăn dài. Lẽ ra phải khóc vì bị quyền thế ép buộc, nhưng giờ lại khóc vì sung sướng quá độ.Ý nghĩ rối tung trong khoái cảm, Trịnh Bằng mơ hồ nghĩ làm "tình nhân được bao nuôi" đâu giống vậy. Nhưng Điền Lôi lại trượt sang đầu ngực còn lại, hạ thân nóng rực kề sát nơi ướt át, chà vài lần, trượt đi rồi lại tìm vào. Anh cắn môi cậu, ra lệnh:"Ôm chân lên, anh vào."Nghe mệnh lệnh, Trịnh Bằng bất giác ngoan ngoãn làm theo.Hai người cuối cùng về đúng vị trí của mình: Một kim chủ và một tiểu minh tinh bị bao dưỡng, quấn lấy nhau. Anh biết cậu chặt khít đến mức nào, vào rồi mà vẫn bị thắt lấy, nhích từng chút cũng khó. Chỉ còn cách hôn, và hễ hôn thì Trịnh Bằng liền thay đổi, rên rỉ như thú nhỏ động dục, còn chủ động dắt tay anh đặt lên ngực.Cậu chặt đến mức bên trong dần tiết ra dịch để giúp bôi trơn. Điền Lôi không chơi trò khác, chỉ chậm rãi nhấp, chuyên tâm hôn. Nụ hôn dây dưa đến độ Trịnh Bằng thấy như lưỡi mình sắp bị anh nuốt lấy. Khoái cảm theo mạch máu tràn khắp cơ thể, cậu bật thốt, thở dốc cầu xin:"Động... thêm... đi..."Điền Lôi liếm đi vệt nước bên môi, cuối cùng xé bỏ lớp ngụy trang, xoắn mạnh đầu ngực rồi thúc như bão tố vào sâu bên trong. Tiếng rên rỉ của Trịnh Bằng vang dội, mông căng tròn nảy theo tiết tấu của anh, tiếng nước nhớp nháp nơi giao hợp át cả âm thanh khác. Cậu run rẩy, cào loạn lên lưng anh, thậm chí còn để lại vết máu.Điền Lôi không mang bao, cuối cùng bắn hết vào trong cậu. Sau khoái cảm, anh mới cau mày nghĩ đến vết xước sau lưng sẽ lại thành sẹo. Nhưng nhìn dáng vẻ thất thần của Trịnh Bằng, hai chân dang rộng, anh chỉ thấy buồn cười: Chưa thấy "tình nhân nhỏ" nào vừa đòi được bao nuôi, vừa để lại dấu vết chiếm hữu trên kim chủ thế này.Trịnh Bằng dần lấy lại hơi, bụng nhỏ phập phồng, mắt đỏ hoe nhìn anh:"Thuốc... hết tác dụng chưa? Thoải mái quá..."Điền Lôi lúc này mới nhớ, rút điếu thuốc, phả một vòng khói vào mặt cậu:
"Hết rồi. Nhưng vì em... anh quyết định uống thêm một viên nữa."
☆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me