Loi Bang Vat Trong Tay
Thế giới ABO, nơi mà con người không chỉ được phân chia theo giới tính như bình thường, mà còn mang trong mình một thứ bản năng nguyên thủy và mạnh mẽ: Alpha, Beta, và Omega. Ba phân loại này không chỉ là những danh xưng đơn giản, mà là những yếu tố quyết định đến cả số phận, tình yêu và quyền lực của mỗi cá nhân trong xã hội.Mùa xuân của thế giới ABO là thời điểm mà những Alpha, Beta, và Omega như những dòng suối khác nhau, chảy trong một dòng sông rộng lớn của định mệnh.Những Alpha - những người mạnh mẽ, quyền lực, luôn đứng ở vị trí cao nhất, như những ngọn sóng cuộn trào, không ai có thể ngăn cản được bước tiến của họ. Họ là những người chiếm lĩnh, dẫn đầu, và là hình mẫu của sức mạnh tinh thần lẫn thể chất. Họ sở hữu một thứ gì đó không thể diễn tả bằng lời - sự thu hút kỳ lạ và quyền uy khiến người khác không thể cưỡng lại, nhưng cũng không phải là không có những cơn sóng ngầm dữ dội, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy.Beta, những người bình thường, sống trong cái thế giới đầy sự phân chia ấy, giống như những cây cỏ mọc giữa cánh đồng. Họ không có sự cuồng nhiệt của Alpha hay sự mong manh của Omega, nhưng lại là nền tảng vững chắc, là sự cân bằng. Là người mang trong mình cái nhìn bình thản và lý trí, Beta có thể sống mà không bị lệ thuộc vào những quy tắc khắt khe của thế giới này. Nhưng cũng chính vì vậy mà đôi khi, họ lại phải chịu sự cô đơn, như những viên đá cuội trôi dạt giữa dòng nước.Và rồi, trong thế giới đầy những quy tắc ấy, có một loại người yếu đuối nhưng lại mang trong mình sức mạnh sâu thẳm - Omega. Những Omega, như những con sóng dịu dàng và mơ màng, luôn sống trong sự bảo vệ và yêu thương, nhưng cũng có những lúc lại trở nên yếu đuối, dễ bị tổn thương trong những khoảnh khắc mẫn cảm của kỳ nguyệt. Mùi hương đặc biệt của họ - ngọt ngào nhưng lại có sức quyến rũ kỳ lạ - có thể khiến bất kỳ Alpha nào cũng phải bối rối. Họ có khả năng mang trong mình những cảm xúc mạnh mẽ, đôi khi là tình yêu, đôi khi là đau đớn, khi họ không thể kìm chế được cảm giác về người mình yêu, người họ thuộc về.Và giữa tất cả những yếu tố ấy, tình yêu trong thế giới ABO luôn là một phép thử đầy khó khăn và đau đớn. Cái gọi là "chu kỳ," những cơn khát tình dục mãnh liệt, là thứ khiến cho mối quan hệ giữa Alpha và Omega không bao giờ dễ dàng. Cả hai như những ngọn lửa và nước, hòa quyện nhưng lại có thể gây ra những vết thương sâu sắc nếu không được điều khiển đúng cách. Cảm giác gần gũi, sự giao hòa giữa mùi hương cơ thể, những cái chạm nhẹ nhàng hay những cơn hứng khởi bất chợt, tất cả hòa vào nhau thành một bản nhạc kỳ diệu nhưng cũng đầy đau đớn.Khi một Alpha tìm thấy Omega của mình, đó không phải chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, mà là một định mệnh đã được thêu dệt từ rất lâu. Mỗi mối quan hệ trong thế giới ABO đều mang theo nó một sự khắc nghiệt riêng biệt, khi không chỉ tình yêu mà còn là bản năng sinh học mạnh mẽ sẽ quyết định mọi thứ. Cả hai có thể yêu nhau, nhưng cũng có thể gây ra tổn thương sâu sắc nếu không hiểu được sự mong manh của cảm xúc đối phương.Thế giới ABO không phải là nơi của sự dịu dàng, mà là nơi mà bản năng sinh tồn, sức mạnh và tình yêu hòa quyện với nhau trong một mối quan hệ phức tạp. Tất cả những con người trong thế giới này, từ Alpha mạnh mẽ đến Omega yếu đuối, đều phải đối mặt với những nghịch lý của chính mình, để rồi trong một khoảnh khắc nào đó, họ tìm thấy thứ gì đó quan trọng hơn cả - sự hiểu biết về bản thân, và về người mà họ yêu._________________Mùa đông về như một lời thì thầm trong không gian tĩnh mịch, những cơn gió lạnh lẽo kéo theo làn sương mù dày đặc, khiến mọi vật xung quanh chìm trong một lớp màu trắng nhợt nhạt. Cây cối trơ trụi, không một chiếc lá xanh nào, chỉ còn lại những cành khẳng khiu vươn lên trời như những bàn tay khô quắt. Mặt đất, lớp đất ẩm ướt và nhầy nhụa, thỉnh thoảng bị rải lên một lớp băng mỏng như tấm gương vỡ. Cái lạnh buốt xâm nhập vào từng thớ thịt, làm cho người ta không khỏi co ro, nhưng cũng khiến cho những suy nghĩ trong lòng con người trở nên mơ màng, xa xôi.Điền Lôi, đứa trẻ chỉ mới tám tuổi, nhưng chẳng khác nào một bóng dáng nhỏ giữa cái lạnh vắng vẻ của mùa đông. Hôm nay, gã đi dạo cùng gia đình, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ bước đi theo mẹ, tay mẹ lạnh cóng trong tay gã.Những tiếng cười nói của cha mẹ, thỉnh thoảng vang lên làm không khí bớt tĩnh lặng, nhưng có vẻ như tất cả đều không đủ làm ấm được lòng gã.Bất chợt, một tiếng thở yếu ớt kéo sự chú ý của Điền Lôi. Gã quay sang, mắt lạnh lùng nhìn vào một hình bóng nhỏ bé đang nằm im lìm trên đất, bên dưới một cây khô cằn. Đứa trẻ ấy, cũng cùng độ tuổi với gã, cơ thể gầy guộc, làn da xanh xao, đôi mắt khép hờ như đang chìm vào cơn mê. Trong cái lạnh cắt da cắt thịt này, không hiểu sao cậu ta vẫn còn sống được. Điền Lôi đứng yên một lúc, ánh mắt sắc lạnh như thể đang đánh giá, không có một chút thương cảm, chỉ là một sự quan sát tĩnh lặng."Đưa cậu ta về" Giọng Điền Lôi vang lên, không có chút rung động, cũng không có một lời hỏi han hay sự bối rối. "Đưa về chăm sóc cậu ta."Đúng vậy, Điền Lôi không bận tâm đến cảm giác của cậu bé kia, chỉ đơn giản là đưa ra một quyết định rất lạnh lùng. Gã không ngạc nhiên, không thương xót, chỉ là một phán đoán mà gã cho là hợp lý. Có lẽ trong thế giới của Điền Lôi, sự sống và cái chết là hai khái niệm rất xa lạ, không phải thứ để phải bận tâm quá mức."Vậy thôi" Điền Lôi nhún vai, quay lại nhìn bố mẹ. "Bố mẹ, tôi sẽ nuôi cậu ta. Mùa đông này, ít nhất không có ai chết vì lạnh."Gã đứng đó, như một bóng mờ giữa mùa đông u ám, không phải là một hình ảnh đầy thương cảm, mà chỉ là một hành động đơn giản, mạch lạc. Chỉ có mùa đông, lạnh giá, tĩnh mịch, và đứa trẻ với đôi mắt lạ lùng nhìn vào thế giới.Sau khi đưa đứa trẻ ấy về, Điền Lôi không có cảm giác vui mừng, không có sự phấn khích của một đứa trẻ tìm thấy một người bạn, mà chỉ là một sự lạnh lùng kỳ lạ, như thể gã đang làm một việc gì đó cần thiết hơn là hành động vì lòng tốt hay cảm xúc.Đứa trẻ ấy, dù còn yếu ớt và chẳng thể tự vệ, nhưng Điền Lôi vẫn cảm thấy một thứ gì đó cần phải làm - không phải vì tình thương, mà vì bản năng muốn bảo vệ sự tồn tại của điều gì đó yếu đuối hơn mình. Cái cảm giác ấy, trong thế giới của Lôi, không phải là tình yêu, mà là một lời hứa vô hình, một trách nhiệm.Đứa trẻ ấy được đặt nằm trên chiếc giường mềm mại trong phòng khách, dưới ánh đèn ấm áp, nhưng cậu vẫn không tỉnh dậy. Mắt nhắm nghiền, làn da tái nhợt, hơi thở yếu ớt, dường như mọi thứ đều mờ mịt trong sự tĩnh lặng của căn phòng. Điền Lôi ngồi bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía người bác sĩ đang cúi xuống kiểm tra tình trạng của đứa trẻ bằng tuổi mình. Gã không hối hả, không lo lắng, chỉ im lặng chờ đợi."Bác sĩ, cậu ta sao rồi?" Điền Lôi hỏi, giọng gã trầm và kiên định, như thể đã biết rằng đây là lúc quyết định sẽ phải được đưa ra.Bác sĩ - người trung niên với vẻ mặt điềm tĩnh, nghiêng đầu nhìn vào cậu rồi lại nhìn về phía Điền Lôi, cất giọng nhẹ nhàng: "Cậu bé này, hiện tại đang rất yếu, có thể vì thiếu dưỡng chất và bị lạnh quá lâu. Nhưng không có gì nguy hiểm ""Giới tính của cậu ta thì sao? Alpha? Omega? Beta? ""Còn về giới tính của cậu ấy... cậu ấy là Beta, không phải Alpha cũng không phải Omega. Một Beta thực sự.""Beta?" Điền Lôi hỏi lại, ngạc nhiên nhẹ, nhưng không có gì thay đổi trong ánh mắt gã. "Cậu ta là một Beta... vậy thôi sao?"Bác sĩ gật đầu, nhưng không nói gì thêm, như thể đã nói hết tất cả những gì cần nói. Đứa trẻ này, một Beta - không mang trong mình những yếu tố đặc biệt như Alpha, không quyến rũ và yếu đuối như Omega, nhưng cũng có những phẩm chất riêng biệt mà gã sẽ phải học cách hiểu.Đợi bác sĩ rời đi, Điền Lôi lại lặng lẽ ngồi xuống, nhìn chăm chú vào Trịnh Bằng đang nằm thoi thóp trên giường. Một lúc sau, Trịnh Bằng bắt đầu động đậy. Đầu cậu bé hơi nghiêng, mi mắt khẽ run lên rồi từ từ mở ra, ánh mắt lơ mơ nhìn xung quanh. Cảm giác lạnh lẽo từ trong người dần dần giảm đi, nhưng cái cảm giác yếu đuối vẫn khiến cậu cảm thấy bất an."Tỉnh rồi à?" Giọng Điền Lôi cất lên, lạnh lùng nhưng không thiếu sự chú ý. Gã không nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn vào cậu bé đang cố gắng ngồi dậy, đôi tay run run tìm kiếm sự vững chãi.Mắt cậu sâu thẳm, ánh nhìn không cảm xúc, như thể gã đang đối diện với một bài toán khó và đang suy nghĩ cách giải quyết."Tên gì? ""Trịnh Bằng..""Gia đình tôi sẽ chăm sóc cậu" Điền Lôi tiếp tục "Nhưng đừng lo, không phải cậu sẽ sống trong sự khổ sở. Chỉ cần cậu làm đúng theo những gì tôi nói, cậu sẽ ổn."Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra, ba mẹ của Điền Lôi bước vào. Bà Điền nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng, nhưng không giấu nổi sự lo lắng. Bố của Điền Lôi, một người đàn ông trầm lặng và nghiêm nghị, đứng phía sau, ánh mắt thận trọng quan sát tình hình."Mẹ," Điền Lôi lên tiếng, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng có chút gì đó như là ra lệnh: "Cậu ta là Beta. Tôi muốn cậu ta, cậu ta.. sẽ là người hầu riêng của tôi."Bà Điền nhìn con trai, sau đó quay sang nhìn Trịnh Bằng, ánh mắt trở nên mơ màng, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt của cậu bé "Điền Lôi, có vẻ như cậu bé đó sẽ thay đổi cuộc đời con" Điền Lôi chỉ nhún vai, không nói gì thêm, rồi quay sang nhìn Trịnh Bằng lần nữa, ánh mắt như muốn truyền đạt một thông điệp gì đó. "Trịnh Bằng, đừng lo, gia tộc chúng tôi có thể nuôi cậu. Còn cậu, sẽ chăm sóc tôi, theo những gì tôi yêu cầu."Trịnh Bằng ngẩng đầu lên, không nói được gì nhiều, chỉ gật nhẹ một cái.Dường như cậu đã hiểu, ít nhất là một phần. Trong thế giới này, sự tồn tại của mình có thể sẽ không được chấp nhận dễ dàng, nhưng ít nhất, có người sẽ bảo vệ và giúp đỡ cậu.Điền Lôi không nói gì thêm, chỉ nhìn Trịnh Bằng một cách lạnh lùng, nhưng cũng như một lời hứa ngầm: Dù thế nào, cậu sẽ không bị bỏ rơi, ít nhất là trong giới hạn mà tôi có thể kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me