𝕮𝖍ươ𝖓𝖌 գ
Mười tám tuổi - người ta thường nói đó là cột mốc đánh dấu trưởng thành. Nhưng với Điền Lôi và Trịnh Bằng, đó không phải là tuổi thanh xuân rực rỡ, mà là khởi đầu của một bóng tối dài dằng dặc.Điền Lôi, lúc mười tám, cao lớn và thừa hưởng đầy đủ khí chất Alpha từ cha mình. Mùi gỗ hương đậm của hắn ngày càng dày, phảng phất khắp hành lang biệt thự, đến mức người hầu Omega đi ngang qua cũng không kìm được run rẩy, mắt đỏ hoe, cổ họng khát khô.Nhưng gã không chạm vào bất cứ Omega nào cả. Bản năng chiếm hữu khiến gã chỉ muốn một người - kẻ đứng sau lưng gã từ nhỏ: Trịnh Bằng.Ánh mắt Điền Lôi mỗi lần nhìn cậu đều u ám, như thể muốn xé nát lớp da, moi ra từng mạch máu để kiểm chứng xem Beta kia có thật sự không ngửi thấy pheromone của gã hay chỉ đang giả vờ.
---Còn Trịnh Bằng, mười tám tuổi, đã khác. Không còn là cậu bé trong sáng, mà là một thanh niên mang ánh mắt mệt mỏi. Từ những năm cuối trung học, cậu đã lao vào học hành, tìm cách rời xa vòng kiềm tỏa của Điền Lôi. Thay vì học kinh tế hay quản trị như nhiều thiếu gia khác, cậu lại chọn nghiên cứu sinh học.Thế giới ABO đầy rẫy những điều chưa được giải thích. Cậu nghĩ, nếu mình tìm ra cách lý giải cơ chế pheromone, tìm được thuốc kháng hoặc con đường y học để vô hiệu hóa sự ràng buộc, cậu sẽ có cơ hội thoát.Nhưng từ khi đặt chân vào ngành nghiên cứu, cậu cũng dần hiểu: kiến thức khô cứng không dễ biến thành tự do. Thậm chí mỗi lần viết báo cáo, mùi gỗ hương của gãvẫn ám trên người cậu, len lỏi vào từng trang giấy.
---Năm hai mươi tuổi, một bước ngoặt.Cha của Điền Lôi - Điền Hạ - chính thức giao dần quyền lực cho con trai. Những buổi tiệc tối trong đại sảnh đầy ánh đèn vàng, đầy những thương nhân cúi đầu.Gã ngồi trên ghế chủ vị, mái tóc đen rũ xuống, đôi mắt hổ phách sáng quắc. Pheromone dày đến mức che mùi cả rượu vang, khiến nhiều Omega ngồi gần run lên từng hồi, như đang chực phát tình ngay tại bàn.Gã chẳng đoái hoài. Chỉ thỉnh thoảng liếc sang phía Trịnh Bằng - người vẫn lặng lẽ trong vai trò "người bạn" bên cạnh.Trong đêm tiệc, đôi khi cậu có cảm giác mình bị treo lơ lửng, không phải khách mời, không phải tù nhân, mà như một vật sở hữu được phô bày.
---Hai mươi lăm tuổi, Trịnh Bằng chính thức là một nhà nghiên cứu trong nhóm tổng hợp chuyên sâu về sinh học giới tính ABO. Cậu đắm mình vào những báo cáo về đột biến gen Beta, về cách pheromone tương tác với thần kinh. Nhưng dù đứng trong phòng thí nghiệm trắng tinh, mặc áo blouse, đeo găng tay, cảm giác u ám vẫn đeo bám.Có những hôm đang viết luận văn, cậu bất giác nhớ đến cảnh Điền Lôi giam cậu trong phòng, ép phải hít từng luồng pheromone, bắt cậu nói "em ngửi thấy mùi gỗ hương." Câu nói ấy như một con dao, cứa vào não bộ cậu.Mỗi lần cậu thử nghĩ đến "tự do," hình ảnh gã lại xuất hiện. Đôi mắt Alpha mơ hồ, nụ cười méo mó, bàn tay to lớn siết chặt cổ tay cậu.
---Còn Điền Lôi, hai mươi lăm tuổi, giờ đã là chủ tịch chính thức. Dáng người gã cao lớn, âu phục luôn ôm sát, mùi pheromone gỗ hương như một màn sương ám khắp văn phòng tổng công ty.Nhân viên Omega đứng gần gã luôn phải cắn chặt môi để không lộ ra sự khao khát. Nhưng hắn chẳng cần ai ngoài Trịnh Bằng.Căn phòng chủ tịch tầng cao nhất, cửa kính nhìn xuống thành phố đầy ánh đèn, nhưng bên trong luôn lạnh lẽo. Mỗi khi Trịnh Bằng bước vào, gã đều ném bút, buông hồ sơ xuống bàn, bước tới, cúi sát, hỏi bằng giọng u ám:- Mười năm rồi... mày vẫn không ngửi thấy tao sao?
---Trưởng thành - với họ - không phải ánh sáng.Mà là một vòng lặp khép kín, nơi kẻ chiếm hữu ngày càng quyền lực, còn kẻ bị sở hữu ngày càng tuyệt vọng.
---Còn Trịnh Bằng, mười tám tuổi, đã khác. Không còn là cậu bé trong sáng, mà là một thanh niên mang ánh mắt mệt mỏi. Từ những năm cuối trung học, cậu đã lao vào học hành, tìm cách rời xa vòng kiềm tỏa của Điền Lôi. Thay vì học kinh tế hay quản trị như nhiều thiếu gia khác, cậu lại chọn nghiên cứu sinh học.Thế giới ABO đầy rẫy những điều chưa được giải thích. Cậu nghĩ, nếu mình tìm ra cách lý giải cơ chế pheromone, tìm được thuốc kháng hoặc con đường y học để vô hiệu hóa sự ràng buộc, cậu sẽ có cơ hội thoát.Nhưng từ khi đặt chân vào ngành nghiên cứu, cậu cũng dần hiểu: kiến thức khô cứng không dễ biến thành tự do. Thậm chí mỗi lần viết báo cáo, mùi gỗ hương của gãvẫn ám trên người cậu, len lỏi vào từng trang giấy.
---Năm hai mươi tuổi, một bước ngoặt.Cha của Điền Lôi - Điền Hạ - chính thức giao dần quyền lực cho con trai. Những buổi tiệc tối trong đại sảnh đầy ánh đèn vàng, đầy những thương nhân cúi đầu.Gã ngồi trên ghế chủ vị, mái tóc đen rũ xuống, đôi mắt hổ phách sáng quắc. Pheromone dày đến mức che mùi cả rượu vang, khiến nhiều Omega ngồi gần run lên từng hồi, như đang chực phát tình ngay tại bàn.Gã chẳng đoái hoài. Chỉ thỉnh thoảng liếc sang phía Trịnh Bằng - người vẫn lặng lẽ trong vai trò "người bạn" bên cạnh.Trong đêm tiệc, đôi khi cậu có cảm giác mình bị treo lơ lửng, không phải khách mời, không phải tù nhân, mà như một vật sở hữu được phô bày.
---Hai mươi lăm tuổi, Trịnh Bằng chính thức là một nhà nghiên cứu trong nhóm tổng hợp chuyên sâu về sinh học giới tính ABO. Cậu đắm mình vào những báo cáo về đột biến gen Beta, về cách pheromone tương tác với thần kinh. Nhưng dù đứng trong phòng thí nghiệm trắng tinh, mặc áo blouse, đeo găng tay, cảm giác u ám vẫn đeo bám.Có những hôm đang viết luận văn, cậu bất giác nhớ đến cảnh Điền Lôi giam cậu trong phòng, ép phải hít từng luồng pheromone, bắt cậu nói "em ngửi thấy mùi gỗ hương." Câu nói ấy như một con dao, cứa vào não bộ cậu.Mỗi lần cậu thử nghĩ đến "tự do," hình ảnh gã lại xuất hiện. Đôi mắt Alpha mơ hồ, nụ cười méo mó, bàn tay to lớn siết chặt cổ tay cậu.
---Còn Điền Lôi, hai mươi lăm tuổi, giờ đã là chủ tịch chính thức. Dáng người gã cao lớn, âu phục luôn ôm sát, mùi pheromone gỗ hương như một màn sương ám khắp văn phòng tổng công ty.Nhân viên Omega đứng gần gã luôn phải cắn chặt môi để không lộ ra sự khao khát. Nhưng hắn chẳng cần ai ngoài Trịnh Bằng.Căn phòng chủ tịch tầng cao nhất, cửa kính nhìn xuống thành phố đầy ánh đèn, nhưng bên trong luôn lạnh lẽo. Mỗi khi Trịnh Bằng bước vào, gã đều ném bút, buông hồ sơ xuống bàn, bước tới, cúi sát, hỏi bằng giọng u ám:- Mười năm rồi... mày vẫn không ngửi thấy tao sao?
---Trưởng thành - với họ - không phải ánh sáng.Mà là một vòng lặp khép kín, nơi kẻ chiếm hữu ngày càng quyền lực, còn kẻ bị sở hữu ngày càng tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me