Loi Bang Vat Trong Tay
Người ta vẫn nói với nhau: "Đừng bao giờ chạm vào bạn đời của Alpha".Bởi một Alpha khi bình thường đã là một kẻ giữ lãnh thổ nghiêm ngặt, huống hồ khi đến kì phát tình, mọi bản năng săn mồi, chiếm hữu, ham muốn đều trở nên méo mó. Sự ghen tuông của Alpha có thể biến từ một làn khói mỏng thành một ngọn lửa rực cháy thiêu rụi tất cả.Trịnh Bằng hiểu điều đó hơn ai hết.Cậu là "bạn đời" bất đắc dĩ của Điền Lôi - người Alpha mà cậu từng tin là mình nắm rõ. Nhưng hiện tại, cậu đang phải ở bên gã trong kì phát tình, điều mà cậu ghét nhất, điều mà cậu đã nhiều lần thầm cầu mong đừng xảy ra.Đêm ấy, bầu trời đặc quánh như mực, từng đám mây nặng trĩu che khuất ánh trăng. Trong biệt thự Điền gia, các phòng đều đóng kín, hầu như không còn bóng dáng người hầu Omega nào dám tới gần. Mùi pheromone gỗ hương đậm như lớp sương nặng, len lỏi khắp hành lang, bám lên tường, lên cửa, lên cả da thịt của Trịnh Bằng.Cậu - một Beta, không bị tác động bởi pheromone như Omega, nhưng tâm trạng vẫn bồn chồn. Sự lo lắng của cậu không phải vì bản thân, mà vì gã. Điền Lôi trong kì phát tình này khác hẳn với những gì cậu từng biết. Gã như một con sói nhốt trong thân xác một chú cún con, vừa nguy hiểm, vừa đáng thương, lúc nào cũng bám lấy cậu 24/7.Mỗi khi cậu chỉ vừa đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt gã lập tức ngước lên, hoang hoải:"Bằng... đừng đi." - Giọng khàn khàn, mùi pheromone càng dày đặc.
Điền Lôi đang trong kì phát tình ngoài tuổi 20 - một hiện tượng hiếm nhưng không phải không có. Và với một Alpha như gã, mọi thứ đều trở nên dữ dội hơn. Những hành động của gã trong những ngày liền khiến Trịnh Bằng vừa sợ vừa ám ảnhNhững hành động ấy không còn là trò đùa của một Alpha tuổi dậy thì. Nó là sự pha trộn giữa mê muội, khao khát, chiếm hữu và một chút gì đó gần như tuyệt vọng.- "Bằng... - Điền Lôi gục đầu vào cổ cậu, giọng khàn nặng như gió rít qua khe cửa. - "Tao mệt lắm... đừng bỏ tao.""Em không đi đâu. - Trịnh Bằng đáp khẽ, tay đặt lên vai gã. - Nhưng anh phải bình tĩnh lại."- "Tao không bình tĩnh được. - Gã siết chặt eo cậu, hơi thở phả lên da nóng rực. - Pheromone tao... mày có ngửi thấy không? Tại sao mày không run?"Vẫn là câu nói ấy, câu nói của năm Điền Lôi 15 tuổi. Lúc ấy gã vẫn hỏi cậu như vậy, chỉ là.. bây giờ không còn sự méo mó xiềng xích mà chỉ còn sự méo méo một cách thảm hại và si tình- "Em.. em là Beta. - Cậu nói, nụ cười gượng gạo. - Em không thể phản ứng với pheromone của anh.."- "Beta... - Gã cười méo mó, mắt nhắm lại, trán áp sâu hơn vào hõm cổ cậu. - "Nhưng mày vẫn là của tao... Bằng... mày vẫn thơm chết được"Mỗi câu nói như một nhát dao.
Không phải vì nó thô bạo, mà vì nó chứa thứ tình cảm méo mó mà cậu không thể đáp lại.Trịnh Bằng ngồi yên, để gã tựa đầu, để bàn tay lớn kia chạm lên lưng mình, từng cái vuốt ve như ám muội, như đánh dấu. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thấy Điền Lôi không còn là Alpha quyền lực nữa. Gã như một đứa trẻ bị bỏ rơi, như một kẻ nghiện tình yêu của cậu đến tuyệt vọng.Ánh mắt gã ngước lên, ướt như thủy tinh:- "Bằng, mày không biết tao sợ thế nào... mỗi lần mày không ở đây... tao như phát điên.."Cậu không đáp.Chỉ khẽ kéo chăn, che pheromone đặc quánh kia lại, tay vuốt nhẹ mái tóc rối của gã. Trong đầu cậu vang lên một câu thơ cũ mà chưa bao giờ cậu dám đọc thành tiếng:"Người săn mồi trong bóng tối
lại run rẩy như con mồi
khi bàn tay không còn hơi ấm của kẻ bị giam."
____Căn phòng chỉ còn tiếng thở của hai người. Mùi gỗ hương nồng nặc như thể muốn dìm chết cả không gian. Ngoài trời, gió rít qua những hàng cây như tiếng hát ma mị. Trịnh Bằng ngẩng lên nhìn bầu trời đêm không sao, tự hỏi:"Bao giờ thì điều này kết thúc?
Bao giờ thì Điền Lôi mới thôi phát tình...
và thôi phát điên?"Nhưng cậu cũng hiểu: Alpha này, dù phát tình hay không, vẫn sẽ kè kè bên cậu, vẫn sẽ là cái bóng, cái xiềng vô hình trói lấy cậu. Và chính cậu, một Beta lại đang run rẩy trước sự dịu dàng méo mó ấy hơn bao giờ hết. "Trong mùi gỗ hương ấy
có một đứa trẻ bị nhốt
có một con thú đang gào
và có một trái tim
yêu đến mức đáng sợ."_______
Xin chào mọi người, có lẽ đây là lời nói đầu tiên ha, không biết nói sao nữa chứ hơi bí idea.. với lại tui muốn ghi lại cảnh Điền Lôi phát tình ở tuổi 25 nhưng mà nội dung cứ bị lặp hoài ấy Nên là chap sau có là có H, nhưng cảnh cáo là tui mới học cấp 2, ghi H có lẽ hơi kì (tùy mỗi người) với lại tui không rành H + ít đọc + không thích H lắm nên viết sẽ kiểu mờ mờ ám ám rồi qua cảnh H luônSẽ không quá chú trọng vào H lắm nên mong mọi người đừng có tin tưởng rồi thất vọng nhaa, với lại gu fic của tui là top chiếm hữu/ si tình nên 2 bộ tui (đang viết) sẽ có kiểu top như thếNhưng nếu có thời gian viết bộ 3 thì tui nghĩ tui sẽ đổi nội dung, bộ thứ 3 thì tui cũng hết idea cả rồi, bộ thứ 3 có lẽ hơi ấy ấy với nặng đô, bạo, H cũng nhiều chút đóNói chung là cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Điền Lôi đang trong kì phát tình ngoài tuổi 20 - một hiện tượng hiếm nhưng không phải không có. Và với một Alpha như gã, mọi thứ đều trở nên dữ dội hơn. Những hành động của gã trong những ngày liền khiến Trịnh Bằng vừa sợ vừa ám ảnhNhững hành động ấy không còn là trò đùa của một Alpha tuổi dậy thì. Nó là sự pha trộn giữa mê muội, khao khát, chiếm hữu và một chút gì đó gần như tuyệt vọng.- "Bằng... - Điền Lôi gục đầu vào cổ cậu, giọng khàn nặng như gió rít qua khe cửa. - "Tao mệt lắm... đừng bỏ tao.""Em không đi đâu. - Trịnh Bằng đáp khẽ, tay đặt lên vai gã. - Nhưng anh phải bình tĩnh lại."- "Tao không bình tĩnh được. - Gã siết chặt eo cậu, hơi thở phả lên da nóng rực. - Pheromone tao... mày có ngửi thấy không? Tại sao mày không run?"Vẫn là câu nói ấy, câu nói của năm Điền Lôi 15 tuổi. Lúc ấy gã vẫn hỏi cậu như vậy, chỉ là.. bây giờ không còn sự méo mó xiềng xích mà chỉ còn sự méo méo một cách thảm hại và si tình- "Em.. em là Beta. - Cậu nói, nụ cười gượng gạo. - Em không thể phản ứng với pheromone của anh.."- "Beta... - Gã cười méo mó, mắt nhắm lại, trán áp sâu hơn vào hõm cổ cậu. - "Nhưng mày vẫn là của tao... Bằng... mày vẫn thơm chết được"Mỗi câu nói như một nhát dao.
Không phải vì nó thô bạo, mà vì nó chứa thứ tình cảm méo mó mà cậu không thể đáp lại.Trịnh Bằng ngồi yên, để gã tựa đầu, để bàn tay lớn kia chạm lên lưng mình, từng cái vuốt ve như ám muội, như đánh dấu. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thấy Điền Lôi không còn là Alpha quyền lực nữa. Gã như một đứa trẻ bị bỏ rơi, như một kẻ nghiện tình yêu của cậu đến tuyệt vọng.Ánh mắt gã ngước lên, ướt như thủy tinh:- "Bằng, mày không biết tao sợ thế nào... mỗi lần mày không ở đây... tao như phát điên.."Cậu không đáp.Chỉ khẽ kéo chăn, che pheromone đặc quánh kia lại, tay vuốt nhẹ mái tóc rối của gã. Trong đầu cậu vang lên một câu thơ cũ mà chưa bao giờ cậu dám đọc thành tiếng:"Người săn mồi trong bóng tối
lại run rẩy như con mồi
khi bàn tay không còn hơi ấm của kẻ bị giam."
____Căn phòng chỉ còn tiếng thở của hai người. Mùi gỗ hương nồng nặc như thể muốn dìm chết cả không gian. Ngoài trời, gió rít qua những hàng cây như tiếng hát ma mị. Trịnh Bằng ngẩng lên nhìn bầu trời đêm không sao, tự hỏi:"Bao giờ thì điều này kết thúc?
Bao giờ thì Điền Lôi mới thôi phát tình...
và thôi phát điên?"Nhưng cậu cũng hiểu: Alpha này, dù phát tình hay không, vẫn sẽ kè kè bên cậu, vẫn sẽ là cái bóng, cái xiềng vô hình trói lấy cậu. Và chính cậu, một Beta lại đang run rẩy trước sự dịu dàng méo mó ấy hơn bao giờ hết. "Trong mùi gỗ hương ấy
có một đứa trẻ bị nhốt
có một con thú đang gào
và có một trái tim
yêu đến mức đáng sợ."_______
Xin chào mọi người, có lẽ đây là lời nói đầu tiên ha, không biết nói sao nữa chứ hơi bí idea.. với lại tui muốn ghi lại cảnh Điền Lôi phát tình ở tuổi 25 nhưng mà nội dung cứ bị lặp hoài ấy Nên là chap sau có là có H, nhưng cảnh cáo là tui mới học cấp 2, ghi H có lẽ hơi kì (tùy mỗi người) với lại tui không rành H + ít đọc + không thích H lắm nên viết sẽ kiểu mờ mờ ám ám rồi qua cảnh H luônSẽ không quá chú trọng vào H lắm nên mong mọi người đừng có tin tưởng rồi thất vọng nhaa, với lại gu fic của tui là top chiếm hữu/ si tình nên 2 bộ tui (đang viết) sẽ có kiểu top như thếNhưng nếu có thời gian viết bộ 3 thì tui nghĩ tui sẽ đổi nội dung, bộ thứ 3 thì tui cũng hết idea cả rồi, bộ thứ 3 có lẽ hơi ấy ấy với nặng đô, bạo, H cũng nhiều chút đóNói chung là cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me