TruyenFull.Me

Loi Hua Azuretime

1x4 1x4 1x4 1x4 1x4 🤑🤑🤑🤑








(Ngôi thứ 3)



Con đường trải dài trong tĩnh lặng, lấm tấm tro tàn và bụi đất—như một nấm mồ chưa lấp, nằm trơ trọi dưới bầu trời nhợt nhạt không sao, nơi chỉ còn lơ lửng những bóng ma của những cuộc chiến chưa từng thực sự kết thúc. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo những vệt tro xám cuộn quanh gót giày như thể có linh hồn nào đó còn sót lại, lặng lẽ van xin được nhớ đến.

Two Time đi trước, hàm siết chặt, tấm áo choàng phấp phới như lớp da thứ hai. Ánh mắt họ hướng về phía xa, như thể đang cố chạy trốn khỏi cơn bão cuồng loạn đang gào thét trong lồng ngực.

Sau lưng, Eliot đang lẩm bẩm với Noob về chuyện lương thực, còn Shedletsky thì nhai ngấu nghiến thứ thức ăn vặt được triệu hồi từ đâu đó, dường như không hề để tâm đến cơn hỗn loạn đang đè nặng lên bầu không khí. Thế giới vẫn xoay, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng với Two Time, tất cả âm thanh đều như tắt lịm.

Bởi trong đầu họ, chỉ còn một tiếng thét đang gào lên—chói tai, rách toạc, vang mãi không dứt.

Bàn tay họ. Con dao. Khoảnh khắc lưỡi dao đâm vào.

Hơi thở của Azure đứt quãng—nhẹ như một lời nguyện. Môi cậu hé ra, gọi tên họ—không phải trong giận dữ hay căm hận, mà trong nỗi hoang mang, sự phản bội, và trái tim tan vỡ. Ánh mắt ấy khắc sâu vào tim họ như lưỡi dao nung đỏ.

"Tại sao...?"

Lưỡi dao trượt vào bên dưới xương sườn, trơn tru, im lặng—như thể nó sinh ra chỉ để hoàn thành sứ mệnh ấy. Azure nhìn họ—không oán hận, chỉ...tổn thương.

Và đó—chính là điều còn tàn nhẫn hơn mọi tiếng gào thét.

Two Time đánh rơi con dao, lảo đảo lùi lại, hai tay run lên, miệng hé ra nhưng chẳng thốt nổi lời nào. Không lời xin lỗi. Không lời giải thích. Chỉ còn im lặng.

Sự im lặng ấy vẫn bám riết lấy họ—như khói, như thối rữa.

Eliot hỏi gì đó, nhưng họ chẳng thèm nghe.

Máu chảy từ bàn tay họ—một vết cắt rỉ ra từ mảnh lưỡi dao họ đã giấu đi, như một di vật bị nguyền rủa. Máu rỉ qua kẽ tay, nhỏ giọt xuống lớp tro lạnh. Nhưng họ không thấy đau. Không thấy gì cả.

Bởi họ đã chìm quá sâu rồi—trong nỗi hổ thẹn, trong tội lỗi, trong sự thật không thể chối bỏ: Rằng chính họ đã đâm kẻ mà họ yêu thương nhất. Và tồi tệ hơn cả—một phần trong họ...vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại làm thế.

Và rồi, thế giới rạn nứt.

⠀⠀⠀⠀⠐⠀⠏⠘⠀⠀⠀⠆⡠⣄⠜⢀⡀⣁⡀⠁⠈⠀⣀⠀⠥⠀⠒⠒⠂⠀⠀⠭⠉⠙⣻⣿⣶⠄⠠⠠⠤⠤⠀⠀⠀⠀⠀⠒⠒⠚⢒⠚⠛⠻⠽⠛⠛⠒⠀
╰── ──⪼  Một âm thanh rít lên—như móng tay cào lên thực tại, xé toạc không gian. Không khí đặc sệt, nặng nề như gang, ép chặt lấy mọi sinh vật còn sống. Màu sắc méo mó, chảy loang như ánh sáng tan chảy dưới sức nóng không tưởng—biến mọi thứ thành một cơn ác mộng sống động.

Shedletsky khựng lại. Mắt mở to. Không phải vì kinh ngạc, mà vì nỗi sợ bản năng—thứ sợ hãi nguyên thủy khắc sâu trong DNA của loài người. Đây không phải quái vật. Không phải ác quỷ. Mà là thứ gì đó...vượt xa cả định nghĩa về tồn tại.

Một vết nứt mở ra trên mặt đất—như miệng vết thương của thế giới, rỉ ra thứ bóng tối sâu hút và im lặng. Và từ đó, hắn bước ra.

Không hẳn là người. Cũng chẳng là quỷ. Mà là sự kết tinh của oán thù, một thực thể bị cả Thiên Đàng lẫn Địa Ngục khước từ.

Thân thể hắn đen như than, bóng như gương, phản chiếu mọi ánh nhìn với méo mó khôn cùng. Một vầng vương miện màu lục lơ lửng trên đầu—lạnh lùng, không chạm vào da thịt, như một lời nguyền lơ lửng giữa các tầng tồn tại.

Ở giữa gương mặt trống rỗng là một con mắt đỏ rực—như cánh cổng mở ra hố sâu vô tận.

Ngực hắn lộ ra một lớp kính trong suốt—bên trong, một bộ xương phát sáng màu lam đang lơ lửng, như trái tim bị phong ấn.

Hắn không bước đi. Hắn trượt tới, lơ lửng, không bị chi phối bởi bất kỳ quy luật vật lý nào.

Hai thanh kiếm cháy xanh đen rít lên như rắn lửa—mỗi nhịp chuyển động như xé toạc không gian.

"Ngươi, " hắn cất tiếng. Giọng nói rít qua tâm trí, lướt qua tai như lưỡi dao mỏng, lạnh và khô khốc.

"Ngươi đã tạo ra ta. Và bỏ rơi ta. Vậy thì... hãy chết dưới chính bàn tay của mình."

Tim Two Time co thắt, không phải vì sợ hãi—mà vì nhận ra hắn. Con mắt đỏ ấy không chỉ nhìn xuyên thấu, mà như đào sâu vào tội lỗi.

Ta biết ngươi đã làm gì, giọng nói không phát ra bằng âm thanh, mà cào vào não như móng vuốt.

Ta được sinh ra từ sự phản bội, nuôi lớn bằng hối hận. Hắn tiến lại gần. Và ngươi

Thanh kiếm giơ lên, không chỉ về bàn tay dính máu, mà trỏ thẳng vào ngực: Chứa đầy nó.

Eliot hét lớn, "CHẠY NHANH—!"

Noob cố gắng kéo Shedletsky lùi lại.

Nhưng Two Time đứng chết trân.

Họ không thể quên được ánh mắt của Azure, giây phút lưỡi dao xuyên qua, máu trào ra, và họ không dừng lại.

Họ không xứng đáng được tha thứ.

Và 1x1x1x1 biết điều đó.

Ngươi đã làm tổn thương người duy nhất yêu ngươi, hắn gầm, ngươi chẳng khác gì kẻ đã tạo ra ta—một kẻ bẩn thỉu, đớn hèn.

Con mắt đỏ ghim vào Shedletsky. 'Đồ rác rưởi.'

Two Time run rẩy, họ không thể quay đi.

Họ muốn khóc. Muốn hét. Nhưng không có âm thanh nào lọt qua cổ họng. Chỉ có nỗi đau và sự im lặng giết dần.

Và rồi...một giọng nói vang lên. Rất khẽ. Rất thật.

"...Two Time? "

Thế giới dừng lại.

Giọng nói đó—không thể nhầm được.

"...Cậu đang làm gì vậy? "

Hơi thở của cậu nghẹn lại. Một tia hy vọng le lói xuyên qua địa ngục.

Azure. Đứng đó. Ngay trong cơn lốc lửa. Máu, tro, nhưng vẫn sống.

Gương mặt cậu không oán hận. Chỉ chứa đau đớn. Và sự tha thứ.

"Cậu vẫn còn giữ nó, đúng không? " Azure quỳ xuống trước Two Time.

Two Time cúi đầu. Cầm lấy con dao—vật đã giết Azure. Tay họ trở nên lạnh toát.

"Hãy kết thúc đi, " Azure thì thầm. "Trước khi hắn kết liễu những người còn lại."

"Không...tôi đã—"

"Cậu đã không cứu tôi. Nhưng cậu vẫn có thể cứu họ."

Một nhịp tim.

Một tia sáng.

Azure tan biến như khói.

Lời nói còn đọng lại như tro trên lưỡi dao.

Two Time bật dậy, gào lên: "NÀY!! "

1x1x1x1 quay lại—nhưng đã quá muộn.

Lưỡi dao găm xuyên thẳng qua lồng ngực kính, đâm vào trái tim trôi nổi.

Không có máu.

Chỉ có vụ nổ.

Lửa xanh, đen và trắng thổi tung thực tại. Shedletsky bị hất văng. Eliot che Noob khỏi mảnh kính vỡ. Còn Two Time, vẫn đứng đó—dao trong tay, lồng ngực phập phồng.

"Ngươi không được phép lấy thêm ai nữa," họ gằn lên.

Con mắt đỏ lóe sáng.

Rồi nứt.

Và...vỡ tan.

Cơ thể hắn co giật. Rồi sụp xuống. Tro bụi. Ngọn lửa tắt lịm.

Lặng.

Chỉ mình Two Time nghe thấy tiếng thì thầm cuối cùng:

Đúng rồi. Đó mới là Two Time mà tôi yêu.

Họ quay lại. nhưng Azure không còn ở đó.

Bỗng nhiên, mặt đất lại rung lên.

Tro xoáy ngược. Ánh lửa bùng trở lại. Mảnh kính ghép lại. Con mắt đỏ...lại mở ra lần nữa.

Lửa xanh đen phụt trào.

"KHÔNG!! " Eliot hét lên, "LÙI LẠI!! "

Shedletsky vung kiếm.

1x1x1x1 sống lại—lửa bọc quanh thân, vặn xoắn thành cơn giận dữ. Mắt đỏ sáng rực.

"Ngươi DÁM dùng chính lưỡi dao ấy lên ta" hắn gầm.

Ngọn lửa hình thành móng vuốt, gương mặt quỷ, cơn thịnh nộ.

"VẬY THÌ HÃY CHẾT—CÙNG VỚI TẤT CẢ KÝ ỨC CỦA NGƯƠI! "












Tác giả: Tớ định viết thêm mấy cái voicelines của 1x4 nhưng mà tớ thấy khó viết quá 😿 Xin lỗi các cậu nhé!! Mà các cậu đã được nghỉ hè chưa?? Tớ vẫn phải đi học nốt tuần sau mới được nghỉ 😢🙏

Lời nhắc nhở thường xuyên: Nếu chương này tớ viết chán, khó hiểu quá thì các cậu cứ thoải mái để lại bình luận ở dưới để tớ viết hợp gu các cậu hơn nhé! ❤️











TỚ MỚI NHỚ RA LÀ LẼ RA TỚ PHẢI ĐĂNG CHAP 9 (CHAP NÀY) TỪ HÔM QUA RỒI NHƯNG MÀ TỚ QUÊN MẤT 
TỚ SIÊU SIÊU XIN LỖI CÁC CẬU ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAA😭😭😭😭😭😓😓😥😥 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me