Loi Lam Freenbecky
Chap 53Freen bước đến ngồi cạnh Becky, nắm lấy bàn tay đang run rẩy bên dưới bàn trấn an: "Như chị đã thấy, cuộc cạnh tranh này có phải kết thúc sớm thôi."Đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt lên gương mặt đang lẩn tránh ánh nhìn từ mình, hướng xuống vết ngân đỏ thoáng ẩn hiện trên chiếc cổ trắng ngần không tì vết, Sam cay đắng ngồi vào chiếc ghế đối diện cả hai: "Hai người xem ra tối qua đã làm không ít chuyện... "Bàn tay dù được bao trọn bởi hơi ấm vững chắc nhưng cũng không đủ làm nỗi hoang mang trong lòng Becky có thể dập tắt khi đối mặt với người con gái này. Cô biết tình cảm của mình dành cho Sam đã không còn như trước nhưng cảm giác tội lỗi chính là thứ đeo đẳng cô cho tới bây giờ: "Sam... em xin lỗi... ""Em không có lỗi gì cả. Em là người được quyền lựa chọn và tụi chị tôn trọng quyết định ấy. Không phải sao Sam?" - Đôi mắt xoáy sâu vào con ngươi đen láy, khác với Becky, cô không hề né tránh mà đường đường chính chính nhìn thẳng vào thực tại.Sam không nói thêm một lời nào, cô đứng bật dậy đến chỗ Becky kéo cô ấy đứng lên, bỏ qua sự hiện diện của người bên cạnh: "Nhìn chị này, Becky!""... " - Sau vài giây ngập ngừng, đôi mắt long lanh nước của Becky cũng chịu nhìn thẳng vào đôi mắt Sam."Cuộc đời của chị có quá nhiều sự bất công rồi, cho dù có thêm một hay nhiều hơn chị cũng không hề oán trách. Nhưng xin em, hãy đối xử với chị công bằng một chút có được không?" - Giọng nói run run gần như là van xin người trước mặt, chưa bao giờ Sam muốn làm điều này trước mặt người khác, đặc biệt là Becky nhưng hiện tại cô đã sắp mất đi tất cả thật rồi.Freen cũng đứng dậy theo, gạt đi bàn tay đang siết chặt cổ tay đến đỏ tím của Becky: "Đủ rồi Sam!""Đủ cái gì?" - Sam nhếch môi nhìn sang Freen, cao giọng: "Chị vẫn chưa làm được điều gì cả?"Becky hít một hơi sâu trước khi mở lời: "Sam à, tình cảm của em và chị đã không còn như lúc xưa, đó là sự thật. Em không thể đáp lại tình cảm của chị được nữa rồi."Đôi mắt bần thần cùng tia bất lực, bàn tay run rẩy bấu chặt lấy cạnh ghế để giữ bản thân có thể đứng vững trên đôi chân đã mềm nhũn ra. Sam khổ sở nhìn Becky, giọng nói uất nghẹn thốt lên: "Có phải chị đối với em không đủ tốt không... hay là vì chị quá kém cỏi... "Becky lắc nhẹ đầu, để giọt nước trong suốt lăn dài trên khuôn mặt đỏ lựng của mình: "Không phải tại chị, tất cả là do em... Sam à... ""Tại sao? Tại sao không phải ai khác mà lại là em gái của chị? Tại sao lại là Freen... " - Sam đang rất cố gắng để giữ cho bản thân được bình tĩnh nhưng dường như cô đang dần mất kiểm soát.Freen định nói điều gì đó nhưng đã bị ngăn lại bởi sự xuất hiện của hai vị khách bất ngờ."Ba, mẹ! Sao hai người lại đến đây?" - Becky ngạc nhiên lên tiếng, ba mẹ cô lên từ khi nào sao lại không nói với cô một tiếng.Ông Armstrong cùng vợ của mình không giấu được sự bất ngờ khi nhìn thấy sự hiện diện của cô gái có gương mặt như đúc con rể tương lai của mình, sau vài giây mới có thể lên tiếng."Ta nhận được cuộc gọi của ông thông gia mời gặp mặt, định sẽ tạo bất ngờ cho các con luôn. Còn đây là... " - Bà Armstrong mỉm cười, nhìn sang Sam mở lời.Sau sự bối rối, Sam nhanh chóng cúi người lễ phép chào ông bà Armstrong, bên cạnh Freen cũng làm điều tương tự."Vâng, cháu là chị của Freen, cháu là Sam ạ!""Con chào ba mẹ!""Ta không biết Freen có chị em song sinh nên có hơi bất ngờ một chút. Chào cháu! Chào con gái!" - Bà Armstrong vui vẻ chào hai chị em.Người im lặng suốt từ đầu đến giờ cũng đã lên tiếng khi không khí bắt đầu có sự ngượng ngùng: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đến gặp mặt ông Chankimha thôi. Cháu... " - Nhìn sang Sam, ông tiếp tục: "Cũng là thành viên trong gia đình nhà Chankimha, nếu không có việc gì bận rộn hãy đến buổi gặp mặt luôn nhé! Có được không?""Vâng ạ!" - Giọng nói run run, Sam cố mỉm cười đáp lại, gương mặt thoáng tối sầm vì tình huống đột ngột này....Mon lười biếng lướt nhìn màn hình điện thoại, chần chừ một lúc mới nhấc máy bấm nút nghe: "Alo!""Nếu còn quan tâm đến Sam thì hãy đến nơi này. Hiện tại người cậu ấy cần nhất chính là cô." - Freen lạnh lùng cất lời.Khẽ nhếch môi cười khinh, Mon bực bội tuôn một tràng: "Cô đang nghĩ gì thế hả? Thật buồn cười, sau khi tranh giành người yêu của chị gái mình bây giờ muốn tìm tôi để giúp cậu ta xoa dịu vết thương lòng sao? Cô tìm nhầm người rồi. Tôi cũng không rảnh rỗi lo chuyện bao đồng của chị em các người.""Những lời tôi muốn nói đã xong. 10h, tại nhà hàng X." - Kết thúc là tiếng tút máy đều đều của đầu dây bên kia.Quăng chiếc điện thoại xuống giường, Mon ngả người trở lại nệm nhắm mắt như chưa từng có chuyện gì xảy ra....TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me