TruyenFull.Me

Loi Lam Freenbecky


Chap 63

Cởi nhanh dây trói trên tay Becky kéo mạnh cánh tay để cô đứng dậy, Dennis chỉa súng vào thái dương Becky: "Không còn nhiều thời gian nữa rồi, bữa tiệc phải được tổ chức nhanh thôi trước khi đám cảnh sát vô dụng kia mò tới."

Gương mặt tái nhợt, Becky run rẩy cả người, tay chân bủn rủn chẳng còn chút sức lực: "Buông tôi ra!"

"Thả em ấy ra!" - Freen và Sam đồng thanh la lên, sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt họ.

"Được thôi!" - Trái với dự đoán của tất cả, bàn tay chợt nới lỏng bất ngờ trước khi đẩy Becky về phía Freen và Sam.

Khóe môi ngạo nghễ nhếch lên tia thâm độc, Dennis một lần nữa giương súng về phía trước: "Becky, lần này tao sẽ cho mày được quyền lựa chọn. Giữa Freen và Sam mày muốn cứu ai?"

Đôi đồng tử mở to lên, bàn chân vừa định bước về phía Freen đã chôn sâu tại chỗ, Becky đưa mắt nhìn sang đôi mắt buồn bã của Sam đau xót.

"Quyết định nhanh lên, tao đếm từ một đến ba, hai phát súng sẽ được bắn đồng thời. Mày chỉ có thể cứu được một người thôi. Đồng nghĩa với việc mày sẽ nhận thay viên đạn cho đứa đó... " - Chân mày khẽ nhếch lên khinh khi: "Mày vẫn có quyền ích kỉ như năm xưa, để mặc tụi nó chết đi."

"... "

Thái dương đổ đầy mồ hôi nhìn Freen và Sam chăm chăm, Becky mím chặt môi để dòng lệ đắng tuôn dài xuống má. Tại sao luôn bắt cô phải đưa ra những quyết định khó khăn? Cô không muốn ai phải chết cả, nếu mạng sống của mình có thể cứu được chị em họ Becky sẵn sàng hy sinh.

Đối với Sam, cô nợ một ân tình.

Đối với Freen, cô nguyện trao gởi tất cả, kể cả sinh mạng.

"Một!"

"Hai!"

"Ba!Vĩnh biệt nhé!"

Đoàng!

Đoàng!

Becky thở gấp nằm gọn trong vòng tay của Freen, cô không biết bằng cách nào cô ấy đã cởi được dây trói xoay người ôm chặt lấy cô khi cô đang dùng cơ thể mình chắn viên đạn cho Freen.

Trong giây phút sinh tử, con người chỉ có thể làm theo bản năng, và Becky đã chọn Freen.

Chợt nhớ ra điều quan trọng, Becky vội nhìn sang Sam, chiếc áo khoác màu kem đã ướt đẫm một mảng lớn máu tươi, gương mặt tái mét nhưng vẫn không hề làm mờ đi ánh mắt bi thương khi nhìn cô.

Hàng mi dài mệt mỏi khép chặt lại.

"Sam... " - Trong lúc Becky đang tự trách mình thì bàn tay cô cảm nhận có cái gì đó bất thường, đến khi nhìn xuống mới phát hiện ra lưng áo Freen cũng ướt sũng, màu máu sền sệt tanh lợ dính đầy trên đôi tay làm Becky hoảng sợ đến nổi không thốt lên lời.

"Freen!"

"Hahaha! Phải rồi, chết hết đi, hahaha!" - Dennis thích thú cười như điên như dại nhìn Becky chật vật nâng cơ thể mềm nhũn của Freen lên, bên cạnh Sam cũng đã bất động trên chiếc ghế gỗ.

Đoàng!

Dennis nhăn mặt đánh rơi khẩu súng trên tay khi vừa bị một phát súng xướt qua cánh tay phải.

Ngay lập tức cảnh sát đã chạy vào bao vây toàn bộ ngôi nhà hoang.

"Dennis, anh đã bị bắt, mau bỏ súng xuống!" - Người đội trưởng cũng là đồng nghiệp cũ giương thẳng súng về phía Dennis ra lệnh, ánh mắt sắc lạnh quan sát tình hình ra hiệu cho đồng đội giải cứu con tin khi họ đang có dấu hiệu nguy kịch.

Dù bị thương ở cánh tay phải nhưng Dennis vẫn còn đủ tỉnh táo và nhanh nhẹn, bước một bước lớn đến chỗ Becky kẹp tay trái lên cổ cô ấy khống chế, bàn tay nắm chặt điều khiển giơ lên: "Sao nào, có phải các người muốn chết chung lắm phải không? Có giỏi thì đến đây đi!"

Nhận thấy ánh mắt thận trọng của đội trưởng cùng cảnh sát, hắn thích thú cười to, sấn tới: "Tao không còn đường lui nữa rồi, tao muốn tận mắt chứng kiến hai con khốn ấy chết như thế nào, hahaha!"

Becky tức giận ra sức vùng vẫy, nhìn hai thân ảnh bất động đang chảy rất nhiều máu khiến cô gần như mất hết lý trí, quên mất cả việc bản thân đang trong tình trạng nguy hiểm: "Buông ra, anh có chết thì chết một mình đi!"

"Giỏi lắm! Mày không sợ chết sao?" - Dennis nghiến răng siết chặt vòng tay trên cổ Becky hơn làm cô bị ngạt thở, gương mặt tái xanh vẫn cố gắng phản kháng trong yếu ớt.

"Được rồi!" - Đội trưởng hướng nòng súng lên trời ý muốn thỏa hiệp: "Bình tĩnh nào, có gì từ từ chúng ta sẽ thương thuyết."

"Tao cốc cần, mày chẳng phải có được vị trí này là do tao đã bị đẩy đi sao, đừng có ở đó phách lối nữa." - Đôi mắt mờ đục vì căm phẫn, Dennis nhếch môi khinh bỉ, hướng mắt xuống chiếc điều khiển trên tay: "Giờ thì hay rồi, mày cũng sắp phải chết chung với tao thôi."

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều hồi hộp trông theo hành động của Dennis, không một ai dám cử động hay làm bất cứ điều gì ngoài việc đứng yên một chỗ.

Hít một hơi sâu lấy can đảm, bàn tay miết nhẹ lên chiếc nút điều khiển lần cuối trước khi ấn mạnh lên đó.

"ANH, DỪNG LẠI ĐI!" - Giọng nói quen thuộc làm phân tán sự chú ý của Dennis.

"Mai! Sao em lại đến đây?" - Hắn có chút bất ngờ về sự xuất hiện đột ngột của em gái mình.

Bên cạnh Mai, Isra đang rất nôn nóng muốn đưa Freen và Sam rời khỏi nơi này nhưng cô không thể làm gì hơn khi mà hắn đang quá kích động, chỉ còn có thể trông chờ vào Mai thôi.

"Đừng phạm sai lầm nữa. Em đã phải trả giá cho những sai lầm của mình rồi, hãy dừng lại đi anh." - Ánh mắt bi thương pha lẫn sự thành khẩn nhìn người anh trai lầm đường, cô không muốn thấy anh cô phải chết, và còn những người khác, họ không đáng phải chịu những nỗi đau này.

"Còn có thể dừng lại sao, anh không muốn cuộc đời sau này của mình trở thành kẻ thảm bại."

"Nhưng ít ra không phải là con đường chết. Anh nỡ bỏ lại em sao?" - Mai bước từng bước chậm đến chỗ Dennis, đôi mắt đỏ hoe nhìn lên gương mặt người anh trai không rời.

"Em chỉ còn một mình anh là người thân, làm ơn đừng chết. Cho dù chuyện gì xảy ra em cũng sẽ luôn bên anh."

Ánh mắt hiện lên tia lung lay, Dennis chợt nhớ về khoảng thời gian tuổi trẻ của hắn và Mai. Bọn họ từng là những con người tràn đầy ước mơ và hoài bão. Hắn từng muốn trở thành một cảnh sát giỏi để có thể giúp đỡ nhiều người và làm cho người em duy nhất được tự hào nhưng danh lợi và cám dỗ đã làm cho phẩm chất con người ngày một tha hóa. Bây giờ hắn đã không còn như xưa nữa rồi.

Nhận thấy sự ngập ngừng của Dennis, đội trưởng nhanh chóng chớp cơ hội bước một bước lớn đá văng chiếc điều khiển rơi khỏi tay Dennis, liền sau đó khống chế Dennis giải cứu Becky thoát khỏi hắn.

"Dennis! Anh đã bị bắt!" - Lập tức cảnh sát đã bao vây bắt giữ Dennis, nhân viên y tế liền sau đó cũng chạy ùa vào trong đưa nạn nhân lên cáng cứu thương.

Mai lau đi hàng nước mắt sau cùng lặng lẽ nhìn anh trai bị bắt giữ, đôi mắt dời xuống gương mặt nhợt nhạt của Sam với đôi mắt nhắm nghiền, trong lòng cảm giác nhói buốt.

"Becky, cô lại một lần nữa bỏ rơi cậu ấy."

Câu nói hờ hững cũng đả động mạnh đến trái tim mỏng manh của Becky, nhưng thật phũ phàng và không thể chối cãi khi mà những gì Mai nói hoàn toàn đúng. Cô đúng là kẻ đáng hận.

Isra bỏ qua thái độ của Mai và Becky, giờ phút này đây tính mạng của Freen và Sam là quan trọng nhất: "Hai người còn đứng ở đó làm gì, mau lên xe đi!"

.

.

.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me