Loi Thi Tham Cua Ke Di Giao Trans
Đêm qua, lũ lợn rừng đã gây ra một trận náo loạn. Chúng biến nông trại thành bãi chiến trường, dùng bàn chân to đùng đạp nát hàng rào phía sau nhà. Sáng thứ Bảy, tin đồn lan nhanh như mây trôi. Cả làng tụ họp lại một chỗ, tìm kiếm nguyên nhân vụ việc. Jang Wonyoung ở đó, đứng giữa tiếng người lớn cãi vã giận dữ. Và tất nhiên, trưởng làng cũng có mặt.
Ahn Yujin vì thế mà không đứng cạnh Wonyoung. Nhìn nhà kính tan hoang, trưởng làng lên tiếng. "Hình như có ai đó cố ý thả chúng ra." Dối trá. Lươn lẹo còn hơn cả Park Hyeokgeo.
Nhìn trưởng làng ba hoa, Wonyoung nhớ đến lòng tin của dân làng. Họ bảo từ khi ông ta nhậm chức, lợn rừng bị bắt sạch, mùa màng bội thu và hỏa hoạn sẽ không xảy ra. Nhưng giờ, liều thuốc tin tưởng ấy dường như đã hết tác dụng. Đã đến lúc lời dối của trưởng làng bị phanh phui, khi dân làng đòi phế truất ông ta. Nhưng không, dân chúng vẫn mù quáng tin tưởng, vì dấu răng trên cây trồng không phải của lợn rừng. Wonyoung chẳng biết lợn rừng có bao nhiêu cái răng. Thật hay giả, em không thể phân biệt.
Dân làng cùng nhau nhặt nhạnh những cây trồng mang dấu răng của con vật bí ẩn. Như thể ở thế kỷ mười tám, họ ngồi quây quần, nâng chén rượu. Rượu do trưởng làng rót. Các cụ bà cụ ông rôm rả. Nào là chuyện bà đồng ở thung lũng, nào là chuyện cô con gái của bà. Mỗi lần say rượu, họ lại thế.
Không có hỏa hoạn là may rồi. Tao vẫn sợ, đến bật bếp ga còn chẳng dám. Họ sợ lửa. Cứ nghĩ đến ngày đó là tao phát điên. Nếu không có trưởng làng, chắc tao chết từ lâu rồi.
Wonyoung rời khỏi đám đông, đi thẳng đến nhà ông ta. Chính xác hơn là nhà Ahn Yujin. Nằm giữa những cánh đồng, ngay trước lối vào làng, cạnh cái nhà văn hóa cô đơn. Một lý do khác khiến trưởng làng nắm quyền, không chỉ vì lợn rừng hay mùa màng, mà vì ông ta giàu. Hầu hết đất đai ở Changpyeong thuộc về ông. Sân nhà Yujin là rộng nhất làng. Chõng tre vắt vưởng bên dưới những cái cây mọc cao lớn như Yujin. Wonyoung nhảy qua bức tường đá dưới chân.
Cửa mở dễ dàng. Ở làng này, chẳng có trộm cắp hay cướp giật. Cửa không khóa, kéo là mở. Trưởng làng bận rộn xóa dấu vết lợn rừng, chắc trong lòng đang sôi sục. Không tin thần thánh, nhưng lại tin lời bà đồng như đinh đóng cột. Thật ngu ngốc. Ahn Yujin dùng căn phòng ở cuối tầng hai. Từ khi chị gái đi Seoul, cả ngôi nhà chìm trong tĩnh lặng. Yujin sống như thể không tồn tại, và quan hệ với bố thì tệ hại. Cuối cùng, chị chọn cách nhẫn nhịn.
"Chị! Có trong đó không?"
Wonyoung đập cửa rầm rầm. Một lúc sau, Yujin mới ló mặt ra nhìn Wonyoung. Wonyoung đẩy cửa bước vào. Yujin nằm bẹp trên giường, lại xem video của Kim Yuna. Thấy em nằm xuống bên cạnh, Yujin vội tắt điện thoại.
"Xin lỗi.""...""Nói thế là bị chửi đúng không.""Dĩ nhiên."
Chị chẳng có gì phải xin lỗi. Wonyoung chui vào chăn của Yujin. Thay vì video Kim Yuna, Yujin bật radio trực tuyến. Đó là lý do mà Yujin nói giọng Seoul. Nghe radio mỗi ngày, chị học giọng điệu chuẩn Seoul. Yujin không ghét thổ ngữ, chỉ là giọng Seoul đẹp hơn, ngầu hơn. Yujin ngày đêm trau dồi giọng Seoul. Ai nhìn cũng nghĩ Ahn Yujin là người ở thủ đô.
DJ radio nổi tiếng từ thời Wonyoung còn là nữ hoàng. Giọng cao vút, cách nói trôi chảy, chuẩn mực. Các bạn thích mùa hè hay mùa đông? Tôi thì thích mùa đông. Nhưng nhìn trời hôm nay, có lẽ chẳng phải hè hay đông, mà mùa xuân là tuyệt nhất.
Wonyoung nghĩ thầm. Xuân hạ thu đông, mùa nào cũng đẹp. Từ khi Ahn Yujin đến trượt băng mỗi mùa một lần, mọi mùa đều tuyệt vời với Wonyoung. Mọi mùa để chờ chị ấy. Wonyoung nhìn chằm chằm vào DJ. Những người sợ lửa. Sợ lũ lợn rừng tấn công. Mọi người phủ nhận, nhưng dấu chân từ núi xuống rõ ràng là của chúng.
"Chị.""Hửm?""Hình như liều thuốc của trưởng làng hết tác dụng rồi.""Nghĩa là sao?""Lợn rừng xuất hiện.""À... ý chị nói sáng nay là thế.""Chị nói gì?""Bảo rằng may là không có hỏa hoạn."
Không phải ông ấy muốn giết chị. Chỉ là cách nói bình thản thôi. Nhưng em biết không, bình thản mới đáng sợ. Giọng điệu ấy chẳng chút sợ hãi. Wonyoung hiểu lý do Yujin trau dồi giọng Seoul. Không phải vì đẹp hay ngầu. Mà vì Seoul là nơi chị có thể đến bất cứ lúc nào. Nó là cơ hội. Thoát khỏi thứ đè nặng vai Ahn Yujin.
May là không có hỏa hoạn ư? Wonyoung tò mò. Nếu có cháy, ngôi làng này sẽ ra sao? Trưởng làng? Ahn Yujin?
"Nếu có cháy thì sao?""Chạy thẳng đến Seoul. Trước khi bị nguyền rủa.""Haha... Vậy phải đốt thôi.""Cái đứa này. Đùa cũng không được nói thế."
Yujin vặn nhỏ âm lượng điện thoại, bất chợt hỏi. "Này Wonyoung, chẳng phải em sắp thi giữa kỳ à? Tháng Năm sắp đến rồi."
Chị lại cọ má lên vai Wonyoung. Thói quen như mèo. Mỗi lần chị làm thế, tai Wonyoung ù đi. Tim như bị kim châm. Chịu toàn bộ sức nặng, Wonyoung gật đầu.
"Đúng rồi. Bắt đầu từ thứ Tư tuần sau."
Mùa xuân là mùa thi giữa kỳ. Một câu nói chẳng có thật với cả hai. Với Ahn Yujin, người không đi học cao trung, và với Jang Wonyoung, người chỉ biết đến trượt băng. Wonyoung đặt chân dài lên người Yujin. Chị rúc sâu hơn vào lòng em.
"Trường em là Daesung đúng không?" "Vâng. Sao thế?" "Chỉ là nhớ lúc chị học cấp hai. Bên cạnh có trường Daesung, chị học ở đó."
Mùa xuân là mùa thi giữa kỳ, là mùa mang ký ức có Ahn Yujin, là mùa của những lần gặp gỡ với cả hai. Cửa sổ phòng Yujin mở toang, thoáng đãng và mơ màng hơn thư viện đầy bụi. Ánh nắng thiêu đốt đầu Yujin. Mái tóc ấm áp được gió mát làm khô. Wonyoung vuốt tóc chị. Nhiệt độ từ người Ahn Yujin. Ấm hơn, đầy sức sống hơn em. Như thể một người không tồn tại và một người hiện hữu trên đời.
Lại ra con suối. Người lớn đang dọn bàn rượu. Thấy Ahn Yujin, họ lén nhìn trưởng làng.
"Tai họa này chắc do ai đó."
Con thiên nga bị ghét bỏ giả điếc, chạy vụt qua con đường nhỏ. Yujin kéo bước chân em, người bỗng dừng lại vì những lời xì xào. "Đừng bận tâm." Nhưng làm sao không bận tâm được. Wonyoung lườm những cái trán vàng khè của người lớn, bước theo Yujin. Wonyoung không bao giờ đi trước. Vì Ahn Yujin phải là người dẫn đầu.
Con suối như một mảnh ghép huyền ảo lặng lẽ. Lũ ếch vẫn sống, vẫn thở. Yujin ngồi giữa cầu đá như mọi khi. Wonyoung ngồi cạnh, cố ý thụt lùi. Nhìn dòng nước chảy, Yujin thì thầm.
"Wonyoung, chị có chuyện muốn nói." Mở đầu là như thế. Wonyoung nghịch nước, liếc nhìn chị. "Có chuyện gì hả? Đừng làm em lo lắng."
Đó luôn là một phần của Wonyoung. Em thường mơ. Mơ rằng câu tiếp theo của Yujin sẽ là kiểu: Đốt lửa nhé? Đi Seoul không? Hay là chị thích em.
"Em không chán khi chị cứ nói nửa vời à?""Chị có gì để em chán đâu.""...Nói cái gì vậy...""Nghe buồn cười nhỉ."
An Yujin bắt một con ếch đang chạy trốn bằng một tay. Hồi nhỏ, Yujin cũng sợ côn trùng. Một kẻ giả vờ mạnh mẽ nhưng nhát gan. Sống lâu thì quen. Vờ vịt cũng thế, làm mãi thì quen.
Yujin lắc đầu. "Không buồn cười. Chị cũng thích hết mọi thứ ở em. Vì là em, nên không sao cả."
Wonyoung tựa vào vai chị. Tiếng người lớn xa xa vọng lại, bị dòng nước cuốn trôi.
"Wonyoung à, 소랑해.""Từ đó là từ đẹp đúng không?""Ừm..."
Nhưng tại sao không nói bằng giọng Seoul? Sao lại dùng phương ngữ Jeju? Chắc là vì ngại. Ánh sáng phản chiếu trên mặt nước đâm thẳng vào mắt. Wonyoung duỗi chân, chợt nhớ lời Yujin về kỳ thi. Em chậm rãi mở lời.
"Chị, đi thi cùng em nhé? Học cùng nhé." "Vào bằng cách nào? Có nhiều lớp trống à, phải chờ à?" "Hơi khó khăn nhỉ. Để em nghĩ thêm."
Ahn Yujin cười. Một nụ cười đồng ý. Phải dậy sớm nhưng không sao cả. Lúc đó, Wonyoung cầu nguyện, với trời cao hay bà đồng, với bất cứ ai. Cầu cho lũ lợn rừng tràn vào làng thật nhiều. Chị có biết em nghĩ đến cả những điều này không? Em muốn lấy lại cái tên cho chị, bằng bất cứ giá nào. Không phải là không thể.
Dùng cách dễ nhất, tuyệt đối nhất như này: Làm điều mà dân làng sợ hãi.
Đốt lửa.
Nói rằng em yêu chị.
Em gặp Ahn Yujin lần đầu năm mười lăm tuổi.
Người được kỳ vọng sẽ kế thừa lịch sử của Queen Yuna, ngôi sao mới của làng trượt băng —không phải Ahn Yujin mà là Jang Wonyoung.
Truyền thông sôi sục với cú nhảy bốn vòng của Wonyoung. Mỗi bước chân là một tràng pháo tay. Chào đón nữ hoàng mới mười lăm tuổi. Ngôi sao Hàn Quốc sẽ thách thức các thần đồng Nga. Mang trên vai trọng trách lịch sử, Jang Wonyoung lăn lộn qua ngày trên sân băng. Khi ấy, Ahn Yujin mười sáu tuổi. Mỗi lần Wonyoung đến sân băng sớm một tiếng thì Ahn Yujin đã ở đó.
Không phải mỗi ngày mà là mỗi mùa, một ngày duy nhất.Yujin chỉ trượt băng vào dịp cố định theo mùa. Khoảnh khắc ấy dường như kích thích Jang Wonyoung —ngôi sao triển vọng của đội trong cả mùa giải —khiến em chỉ nhìn về phía một người.
Ahn Yujin.
Một người chẳng có tên tuổi hay danh tiếng. Chị mang đến cảm giác rạo rực, khác hẳn so với những đứa cùng trang lứa. Như một cơn sóng ngầm trào dâng từ trong cơ thể. Wonyoung nắm tường sân, nhìn chị chằm chằm. Ahn Yujin nhẹ nhàng đẩy mũi giày xuống mặt băng. Âm thanh lướt đi đặc trưng của chị.
Mọi động tác đều hoàn hảo, không chút thừa thãi. Chẳng cần nhạc, cơ thể của Yujin tự tạo ra giai điệu bay bổng. Chị không nhảy bốn vòng, độ cao cũng chẳng bằng mũi chân Wonyoung. Nhưng sự áp đảo trong cảm xúc đó khiến em bị chinh phục.
"Chuẩn bị cho đội tuyển quốc gia à?"
Câu hỏi đầu tiên bật ra. Ahn Yujin buộc tóc cao, xoay tròn trên băng. Tay liên tục chọc chọc Wonyoung. "Này, em là đứa trên tivi đúng không? Wow, chị may mắn ghê."
Lúm đồng tiền trên má hiện rõ. Hành động của cả hai chẳng thể nào lấp đầy được sân băng 400 mét trống rỗng. Wonyoung lướt nhanh, vượt qua Yujin. Dùng thân hình mảnh khảnh chặn chị lại.
"Em hỏi chị mà. Có chuẩn bị cho đội tuyển quốc gia không?"
An Yujin cắm mũi giày xuống băng, tựa vào tường cười lớn. "Một năm trượt bốn lần mà lên tuyển được à?"
Lúc đó, Wonyoung không tin bất cứ lời nào của Yujin. Rằng sân băng quá xa. Rằng chỉ trượt mỗi mùa một lần. Rằng là thiên tài không sinh ra từ Changpyeong, Jeonbuk. Wonyoung không biết Changpyeong. Gõ Changpyeong vào thanh tìm kiếm Naver, một trong vài ngôi làng hiện ra, Changpyeong ở Jeonbuk. Trùng hợp hay là định mệnh chẳng ai biết. Bà của Wonyoung từng làm nông ở đó. Làng nhỏ, ruộng rộng. Cái nơi mà trưởng làng được xem như tổng thống. Dân chúng tụ lại vì trưởng làng, tan rã vì trưởng làng. Và Ahn Yujin, được cho là con gái thứ hai của ông ta.
Ahn Yujin luôn xuất hiện khi Wonyoung sắp quên chị. Khi em sắp bỏ thói quen nhìn qua cửa. Khi em không còn chờ đợi Yujin, người có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Hầu hết sự chờ đợi làm Wonyoung mệt mỏi. Mọi kiểu chờ đợi đều thế. Đấy là quy luật.
Yujin bảo Wonyoung giống kẻ dị giáo ở Changpyeong, nhưng với em, kẻ dị giáo là Ahn Yujin. Mọi thời gian chờ đợi bị xóa sạch như lời nói dối. Một năm của Wonyoung như bị thay đổi. Ngày có chị và ngày không có chị. Tức là 4 ngày và 361 ngày. Ahn Yujin từ Changpyeong đến trượt băng của Wonyoung.
Em cố ý giữ khoảng cách vài mét, quan sát từ xa. Lắng nghe giai điệu đến từ mọi động tác.
Và có lẽ, đó là tình yêu.
Trong lần thứ chín gặp Yujin, Wonyoung tặng chị một đôi giày trượt băng.
"Chị mang đi. Đừng trượt bốn lần một năm, trượt mười lần, hai mươi lần đi."
Chị lại cười, lúm đồng tiền hiện rõ. "Này Jang Wonyoung, gì đây? Cái này đắt lắm đúng không?"
Wonyoung nói dối rằng đó là thứ rẻ nhất em có. Lần thứ mười gặp Yujin, Wonyoung hứa rằng, sau giải ISU, em sẽ đến Changpyeong. Mang theo huy chương.
Ahn Yujin lúc này, người đến mỗi mùa đã tròn mười tám. Wonyoung thì mười bảy.
Lúc đó, em rất ghét một từ. Gót chân Achilles.
Đúng là tình cảm một chiều. Thầm hận. Thầm yêu. Ahn Yujin là kẻ dị giáo, là gót chân Achilles của Wonyoung. Dù mọi phần nhỏ bé tạo nên chị là thứ vũ khí sắc bén. Chị, người khơi dậy cả sự tự ti và tình yêu ngủ sâu trong em, là gót chân Achilles hoàn chỉnh nhất.
"Sau ISU, em sẽ đến, sẽ mang huy chương về."
Tai nạn năm xe liên hoàn trên xa lộ đến Jeonbuk. Nếu tiêu đề bài báo chỉ là vậy, có lẽ sẽ tốt hơn. Xã hội và truyền thông không tập trung vào vụ tai nạn, mà vào Jang Wonyoung trên chiếc xe ấy. Nữ hoàng lên ngôi và thoái vị cùng lúc. Huy chương vàng trong tay bị bánh xe tải nghiền nát. Bàn tiệc Yujin hứa sẽ cho Wonyoung nếm mùi Changpyeong đã nguội lạnh. Một tháng sau khi xã hội bớt hỗn loạn, Wonyoung mới gặp lại Yujin.
Chỉ ở tạm nhà bà cho đến khi hồi phục. Sẽ sớm được đón về. Lời gửi Wonyoung đi đày chỉ là một cái cớ đẹp đẽ. Chấn thương không thể hồi phục, phải sống chung với nó. Vậy nên, Wonyoung bị bỏ rơi ở nơi đây. Ahn Yujin nhìn Wonyoung chuyển đến với khuôn mặt ngốc nghếch.
"Em là ai? Sao lại ở đây?" Chính xác là biểu cảm ấy. Thế là Wonyoung lao vào lòng Yujin. Xuân đến. Ahn Yujin mười chín tuổi và Jang Wonyoung mười tám tuổi.
Ahn Yujin đêm nào cũng đặt vé tàu đi Seoul. "Xe buýt cao tốc không tốt hơn à?" Hỏi xong, Wonyoung mới giật mình. Vì Wonyoung, Yujin thề sẽ không bao giờ đi xe buýt cao tốc.
Mỗi sáng tỉnh dậy, Yujin đều sẽ hủy vé tàu đã đặt. Vì cho đến nay, hỏa hoạn vẫn chưa xảy ra.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me