TruyenFull.Me

Lol Vlr X You Tin The Nao Duoc

"Trương Quân Thái, bỏ mình xuống đi... được không?"

"Sẽ muộn học mất. Mình cũng bất đắc dĩ lắm mới phải bế cậu chạy thục mạng như thế này. Thông cảm cho mình nhé. Giờ cơm trưa, mình nhất định sẽ tranh giúp cậu bất cứ món gì cậu muốn, như vậy có được không?"

"Ừm... Ừm. Xem như lần này mình cho phép cậu."

Em được Trương Quân Thái đặt xuống chỗ ngồi ngay bên cạnh cậu, vừa hay sau đó giáo viên cũng bước vào. Vậy là em không bị tính đi muộn rồi, không thì sẽ phải dọn vệ sinh cả tháng mất, mặc dù Trương Quân Thái nhất định sẽ nhận làm thay em, nhưng em thích thầm cậu từ thuở còn bé, lâu lắm rồi, sao lại có thể để cậu cứ làm hết giúp mình thế được?

"Giải bóng rổ liên cấp giữa các trường năm nay đã được lên kế hoạch và đang tiến hành tổ chức sự kiện khai mạc, không biết có bạn nào ở đây hứng thú không? Giờ cơm trưa có thể đến xin phiếu đăng kí để tham gia ở phòng giáo viên cuối hành lang. Còn lại thì các em tự học với nhau nhé."

Giáo viên vừa đi khỏi, em liền kéo góc áo của Trương Quân Thái.

"Có muốn đi không?"

"Cậu muốn xem mình chơi hả?"

"Không ép cậu. Nhưng nếu có muốn đi thì mình nhất định sẽ đến để cổ vũ."

"Ừm."

Chuông báo giờ cơm trưa đã đến nhanh chóng reo, em và cậu nắm tay nhau đến nhà ăn. Chênh lệch chiều cao của em và Trương Quân Thái khiến mọi người đều chú ý, em đứng nép ở đằng sau cậu, không muốn bị nhìn.

"Dì, cho con một suất toàn món yêu thích của cậu ấy, như mọi hôm thôi ạ."

"Lại là Thái Thái cùng cô bạn gái nhỏ nhỉ? Hai đứa nhìn giống cưới nhau từ lâu luôn rồi ấy, hợp đôi dữ lắm."

"Dạ, con cảm ơn dì."

Trương Quân Thái lịch sự cảm ơn dì đầu bếp, em lon ton chạy theo đằng sau. Cậu muốn đút cho em ăn, nhưng em từ chối, Trương Quân Thái không hỏi gì thêm nữa. Em chống cằm nhìn cậu.

"Sao thế? Buồn vì không được đút mình ăn hả? Bây giờ mình cho nè, được chưa?"

"Không... Không phải... Mình... Mình... Cậu không cần phải như thế đâu. Mình muốn quan tâm cậu nhưng mà... có vẻ hơi thái quá..."

"Chả "Thái" quá? Trương Quân Thái của mình chỉ có độc nhất vô nhị thôi mà."

Em phì cười khi thấy Trương Quân Thái quay đi vì ngại ngùng, đặt miếng thịt kho ngon nhất vào suất cơm của cậu.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me