TruyenFull.Me

Long Do An Tiep Theo Q15

CHƯƠNG 867: MỞ VÀ ĐÓNG

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN

Triệu Lan đánh < Huyết dạ khúc > là sở trường, giai điệu sợ hãi bi ai thống khổ hòa cùng nhau, không khí hiện trường lập tức âm trầm thêm vài phần, ngay cả mặt trời cũng bị tầng mây che kín. Mọi người cảm thấy lòng bàn chân tỏa ra khí lạnh, họ vừa ra sức chà cánh tay vừa nhìn Bạch Ngọc Đường —— là ngươi làm phải không?

Bạch Ngọc Đường bây giờ cũng không rõ lắm là mình có tham gia vào hay không, thôi thì cứ tùy ý Triển Chiêu và Giao Giao lăn qua lăn lại đi, dù sao đều do mình nuôi, nghịch ngợm cũng phải cưng chiều.

Ca khúc và chuyện xưa kỳ thực người địa phương thành Khai Phong đều biết, nhưng hình ảnh nương theo tiếng đàn xuất hiện lại có chút khác biệt.

Ban nãy Triển Chiêu dùng Ma Vương Nhãn nhìn được chút hình ảnh của Mụn Đầy Đầu kia, không biết tại sao lại xuất hiện.

Bắt đầu khi hắn làm cướp biển cướp bóc thuyền buôn, đến khi hắn làm sơn phỉ giết người cướp của, các loại hành vi phạm tội từ quá khứ một màn lại một màn được tái hiện qua ảo ảnh.

"A! Thì ra là hắn!"

Trên chỗ ngồi, Mạc Mộ Vũ ban đầu nhìn Qua Đầu To có chút quen mắt, lúc này vỗ đùi.

Bản thân sơn trang Mộ Vũ cũng là chạy thuyền, năm đó khu vực Giang Nam bắt hải tặc, khắp nơi đều là hình cáo thị của Mụn Đầy Đầu, không chỉ nha môn treo giải thưởng, thủy trại các nơi cũng treo giải thưởng bắt hắn. Ở Giang Nam có rất nhiều người đã từng thấy qua bảng cáo thị tróc nã hắn. Ôi cha! Đổi thân mã giáp vậy mà đến Thổ Phiên làm nhạc công rồi?

Không chỉ người trong giang hồ gấp gáp, nha môn còn gấp gáp hơn —— một tên tội phạm bị truy nã vậy mà chạy tới trước thánh giá đánh đàn, lẽ nào lại như vậy.

Nương theo đám người đang rối loạn, trên sân khấu cũng có chút biến hóa, công chúa Thổ Phiên ban đầu có lẽ định chờ Triệu Lan đàn xong mới bắt đầu, nhưng nàng đột nhiên giơ tay lên bắt đầu đàn. Triển Chiêu đang lột da Mụn Đầy Đầu, bỗng nhiên cảm giác trên sân khấu dao động một trận nội lực, một trận nội lực bất thiện hướng về phía công chúa đang ngồi.

Triệu Lan đang đánh đàn, bỗng nhiên cũng cảm giác được phía trước có một trận gió xông tới, sau đó "Đùng" một tiếng, phía sau có một trận gió thổi lại, hai trận gió chạm vào nhau. Chẳng qua công chúa không bị ảnh hưởng gì, chỉ có tóc bay lên vài cọng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía đối diện.

Triệu Lan tuy rằng không biết võ công, nhưng nàng biết ban nãy người đối diện dùng nội lực tập kích nàng.

Nhưng Triệu Lan cũng không sợ, phía sau đã có Qua Thanh và Y Y, trên sân khấu ngoại trừ Triển Chiêu còn có một giao nhân nhìn không thấy, dưới sân khấu lại có nhiều võ thánh như vậy, còn có thể để nàng bị thua thiệt sao. Dã Vong Ưu làm trọng tài âm thầm mà nhìn công chúa Thổ Phiên phía bên kia rõ ràng đã phá hủy quy tắc, đó là làm càn, hơn nữa Triệu Lan không biết võ công, đối phương vậy mà hèn hạ dùng nội lực đánh lén, một chút dáng vẻ của công chúa một nước cũng không có!

Dã Vong Ưu tức giận, dưới sân khấu Qua Thanh và Y Y đã nổ tung rồi.

Qua Thanh vịn lôi đài nghiến răng, dám đánh lén công chúa!

Y Y lầm bà lầm bầm, nếu lại đánh lén thì làm sao bây giờ? Phải chủ động ra quân!

Chẳng qua không đợi hai người ra tay, Giao Giao trên sân khấu đã ra tay rồi.

Giao Giao vừa rồi sau khi hóa giải công kích của công chúa Thổ Phiên, thì trực tiếp chạy đến đối diện, dùng trận pháp chữ "Không" hủy bỏ trận pháp trên người nàng.

Theo trận pháp bị tiêu trừ, công chúa đối diện đột nhiên "Rắc" một tiếng, hai tay rủ xuống, đầu cũng nghiêng qua một bên, sau đó đổ xuống đất như rối gỗ đứt dây...

Dã Vong Ưu không đề phòng, con rối hình người trong áo choàng lỏng lẻo rớt ra, đầu còn lạch cạch lăn đến bên cạnh bàn cầm của công chúa đối diện. Triệu Lan liếc một cái, cũng lấy làm kinh hãi, vậy mà là con rối hình người... Giống như được làm từ gốm sứ, rất giống thật.

Thái hậu và Bàng phi giật nảy mình, tự hỏi sao người này lại rớt đầu rồi?

Triệu Trinh cười lạnh một tiếng, "Giả thần giả quỷ."

Trên khán đài cũng không ít người bị biến cố bất thình lình làm sợ giật mình, Triển Chiêu cố ý nhìn thoáng qua Triệu Lan. Công chúa lúc này đang liếc mắt nhìn đầu búp bê trên mặt đất, cười lạnh một tiếng, "Giả thần giả quỷ "

Triển Chiêu âm thầm gật đầu, biểu cảm kia, có đến tám phần giống với Triệu Trinh.

Dã Vong Ưu cũng đánh giá cao Triệu Lan, đừng nhìn thường ngày đại tài nữ tư tư văn văn, giữa ranh giới tính mệnh lâm nguy rất can đảm a, tuy nói là đầu người giả, nhưng lăn đến bên chân mà mặt cũng không đổi sắc, quả nhiên là có uy nghi của công chúa.

Khán đài vì biến cố đột ngột mà có chút rối loạn, Triệu Lan đột nhiên chuyển khúc, tiếp theo < Huyết dạ khúc >, chính là < Phá trận khúc >.

Đúng như lời Bàng phi nói, khúc đầu Huyết dạ khúc kìm nén bao nhiêu, khúc sau Phá trận khúc khí thế bấy nhiêu.

"Nga!" Mắt Triệu Phổ sáng vài phần, "Dáng vẻ rất giống a!"

Các đại thần ban nãy bị dọa sợ trên khán đài đều ưỡn ngực lên —— công chúa chẳng những không bị dọa sợ mà còn rất có khí thế!

Theo tiếng đàn chuyển biến của Triệu Lan, họa phong của Triển Chiêu bên này cũng thay đổi...

Mụn Đầy Đầu bị nhận ra là tội phạm bị truy nã đột nhiên bị đánh, còn không nhìn ra là ai đang đánh hắn, bản thân bị đánh cho xoay quanh tại chỗ, ở trên sân khấu lộn nhào muốn chạy lại chạy không thoát.

Người giang hồ xem thi đấu và mấy người nha môn đều đỡ tức hơn rồi.

Chờ khi công chúa kết thúc, trên núi dưới núi vỗ tay ào ào, Triển Chiêu đã trói Mụn Đầy Đầu đẩy xuống lôi đài, Vương Triều Mã Hán đã sớm chờ bên dưới, tên này là trọng phạm, nhốt vào thiên lao chờ Bao đại nhân thăng đường trị tội hắn!

Dã Vong Ưu tuyên bố trận đấu kết thúc, Triệu Lan và Triển Chiêu thắng.

Thái úy rất tức giận, chỉ "Công chúa" ngã đầy đất hỏi Thổ Phiên, "Mấy người làm người dự thi giả có phải quá đáng rồi không?"

Người Thổ Phiên bên kia cũng rất bối rối, nghiêm khắc mà nói, người dẫn hàng ngũ dự thi bên Thổ Phiên là người Thổ Phiên, nhưng mấy nhạc công dự thi lại thuộc Đại Lý, về phần làm sao cấu kết, cấp bậc của mấy quan viên dịch quán Thổ Phiên này, có thể cũng không biết tình hình bên trong.

Hoàn mỹ kết thúc trận đấu, công chúa thở ra một hơi dài, đứng lên thì nghe được bốn phía tiếng vỗ tay như sấm.

Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa nhớ lại, ban nãy hai người bọn họ thi xong hình như không có tiếng vỗ tay như vậy. Hơn nữa lúc này vỗ tay không chỉ là văn võ bá quan trên khán đài, mà còn có dân chúng vây xem trên sườn núi... Quả nhiên là công chúa nhỏ được sủng ái nhất toàn bộ hoàng thành.

Triệu Lan thu hoạch tiếng vỗ tay, Triển Chiêu thu hoạch cũng không nhỏ.

Lý giải của người bình thường đối với huyễn thuật vẫn rất ít, chỉ cảm thấy thần kỳ, người ở đây có thể chân chính xem hiểu huyễn thuật của Triển Chiêu không có mấy người.

Nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chia Ma Vương Nhãn là thật, về phần dùng như thế nào, còn cần phải khai phá một trận.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Bạch Ngọc Đường nhìn lên khán đài, rồi nhìn nhìn Ngũ Gia, tò mò hỏi, "Bạch Bạch, Ma Vương Nhãn còn sao? Miêu Miêu chưa thu lại sao?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang thu cầm trên sân khấu, cũng có chút buồn bực —— mèo này có phải là quên rồi hay không?

Ân Hậu bắt được tay Thiên Tôn đang đưa qua muốn móc tròng mắt của hắn oán giận một câu, "Không chừng là không biết!

Triển Chiêu chậm rì rì thật ra không phải là đang thu cầm, mà là muốn thu lại Ma Vương Nhãn.

Mở mắt nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, nhưng Ma Vương Nhãn không đóng được, Giao Giao mở to hai mắt với ánh vàng rực rỡ đứng trước mặt hắn, còn nghiêng đầu nhìn hắn, biểu cảm kia cực kỳ giống Bạch Ngọc Đường với Tiểu Tứ Tử, nghi hoặc đặt câu hỏi —— ngươi làm gì đấy?

Triển Chiêu thở dài một hơi, xong rồi —— chẳng lẽ phải làm mèo hai con ngươi khác nhau cả đời? Vậy sau này có thể cùng mắt với Tiểu Bạch Đường hay không? Hắn có thể nhìn thấy cái gì ta cũng có thể nhìn thấy cái đó, ta có thể nhìn thấy cái gì hắn cũng có thể nhìn thấy cái đó... Như vậy không tốt lắm đâu...

Triển Chiêu nhăn nhó xuống sân khấu, đi tới bên cạnh Ngũ Gia đặt mông ngồi xuống, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Người xung quanh nhìn đến độ cảm thấy thú vị, một đôi mèo chuột hai mắt khác nhau.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, chỉ vào mắt vàng của mình —— Miêu Nhi, thu Ma Vương Nhãn đi.

Triển Chiêu cười khan một tiếng uống ly trà, chép chép miệng —— ta cũng muốn thu lại a.

Ân Hậu ở phía sau nhìn hắn lắc đầu —— quả nhiên là không biết.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nhìn nhìn giao nhân, nếu không thu Giao Giao thử xem...

Kết quả... khoảnh khắc Giao Giao mất đi Ma vương nhãn, Ma Vương Nhãn màu vàng trên mắt của hai người đều khôi phục nguyên dạng.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường khôi phục bình thường, thì chỉ mình.

Ngũ Gia gật đầu với hắn.

Triển Chiêu sờ cằm —— nga! Cho nên mở bên ta, đóng bên ngươi sao?

Ngũ Gia cảm thấy cũng khá tốt, có cảm giác gắn kết với nhau!

Ân Hậu phía sau tiếp tục lắc đầu, Thiên Tôn bên cạnh còn đang duỗi tay, ý là —— ta cũng muốn!

Ân Hậu véo như muốn bẻ luôn ngón tay của hắn.

Học sinh Thái Học viện vây quanh công chúa, người của Khai Phong nghiên cứu Triển Chiêu, tất cả mọi người rất thư giãn, duy chỉ có một người có chút khẩn trương, đó chính là Triệu Phổ.

Không phải vì là người tiếp theo lên sân khấu nên Vương gia hồi hộp, mà là so đến vòng thứ ba rồi, cũng không nhìn thấy thanh cầm có ám khí muốn tiến cống cho Hoàng thượng, có thể nguy hại hậu cung kia...

Tư thế của Thổ Phiên bên kia trông như quân bại trận, lẽ nào là vì một trận pháp chữ không thành mà phá tất cả sao?

Lại nhìn đối diện, người Thổ Phiên đang "Quét" mảnh vụn của công chúa trên sân khấu, giống như quét bụi, cầm cái chổi cái ki, quét đến cùng một chỗ rồi đẩy vào trong thùng rồi nâng xuống. Mụn Đầy Đầu đã bị bắt, bên kia cũng không tức giận.

Vi diệu nhất là mấy nhân viên Thổ Phiên dẫn đầu Kim Đình dịch quán, đều có vẻ mặt ngạc nhiên, thỉnh thoảng quay về phía sau, liếc mắt nhìn vị trí bị lều bạt che mất.

Triệu Phổ ngẩng đầu, ra hiệu với nhóm ảnh vệ một cái.

Giả Ảnh và Tử Ảnh đi vòng qua phía sau khán đài chỗ hàng ngũ Thổ Phiên thám thính.

Lều bạt phía sau đúng thật là có mấy người, đều mặc áo choàng, thấy không rõ mặt lắm. Cúi đầu dáng vẻ bí ẩn, ẩn mình trong nhóm tùy tùng...

Giả Ảnh trở về nói với Triệu Phổ.

Trong lòng Triệu Phổ liền có chút tính toán, bốn nhạc công dự thi này, có vẻ như còn có sư phụ, thế nhưng trước mắt vẫn luôn không xuất hiện, có khi nào là trốn phía sau hay không?

Lúc này, cầm thánh đối diện lên sân khấu.

Đám người trên khán đài cũng hoan hô, bởi vì Dã Vong Ưu tuyên bố kế tiếp lên sân khấu là Triệu Phổ.

Triệu Phổ vừa đứng lên, Công Tôn bên cạnh đã kéo ống tay áo hắn.

Vương gia dừng bước chân lại, Công Tôn sửa sang lại cổ áo cho hắn, nhỏ giọng dặn dò hắn một câu.

Triệu Phổ mỉm cười, đưa tay xoa đầu hắn, nhìn rất cưng chiều.

Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử còn đang bóp ngón tay, thì hỏi đoàn tử, "Tai kiếp treo lơ lửng của Miêu Nhi kết thúc rồi sao?"

Triển Chiêu cũng tò mò lại gần.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, nói vẫn còn tiếp tục nga.

Triển Chiêu vẻ mặt khiếp sợ —— ha? Ma Vương Nhãn của ta không treo lơ lửng giữa trời rồi, sao tai kiếp còn chưa kết thúc?

Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Phổ lên sân khấu, nhìn nhìn Triển Chiêu —— có muốn lại để cho Giao Giao đi xem hay không?

Triển Chiêu gật đầu cảm thấy rất tốt.

Bạch Ngọc Đường để cho Giao Giao lại xuất hiện.

Nhưng lúc này trận pháp chữ không màu vàng trên người giao nhân không còn, một đôi mắt mèo vàng cũng không còn, một con mắt của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không có đổi màu.

Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử đều nhìn Triển Chiêu —— Miêu Nhi nhanh a! Trận pháp màu vàng!

Triển Chiêu nhìn chằm chằm giao nhân một lúc lâu, đột nhiên đưa tay sờ sờ đầu, vừa làm sao làm ra nhỉ?

Tiểu Tứ Tử và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn Triển Chiêu —— nhanh như vậy đã quên rồi?

Triển Chiêu nhớ lại tình cảnh lúc ấy —— hình như là bị Mụn Đầy Đầu chọc giận, đột nhiên thì...

Tiểu Tứ Tử gấp gáp rồi, đưa tay chọt eo Triển Chiêu một cái.

Chọt xong bỗng nhiên trên người Giao Giao xuất hiện màu vàng.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang xoa eo, một con mắt mèo thay đổi màu vàng, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử.

Đoàn tử gật đầu —— con mắt trái của Bạch Bạch cũng biến thành màu vàng rồi.

Bạch Ngọc Đường cầm tay béo của Tiểu Tứ Tử chọt bên hông Triển Chiêu —— vị trí nào chọt một cái thì xuất hiện a? Chẳng lẽ trên người mèo này có cơ quan gì?

Chẳng qua lực chú ý của Triển Chiêu đã bị cầm thánh trên sân khấu hấp dẫn, đưa tay vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường ngươi xem, cầm trong tay thằng nhóc kia!"

===---0o0o0o0---===

Editor có lời muốn nói: Đang gay cấn nên Nhã tỷ vừa ra chương là mình đã edit và cảm ơn bạn Cookie và Ken giành thời gian beta gấp cho mình.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me