Long Than Chuyen Kiep Ha Gioi Bat Dau Tu Con Ran Nho Quyen 1
Như là một phàm nhân.Chứng kiến cả ba đối đáp với nhau, sau đó thì cùng nhau hướng lên phía vách núi nhảy lên.Dạ Minh trong lòng cũng chỉ có chút xíu tiếc nuối.Kể ra, hắn vẫn chỉ là một phàm nhân, nên cũng không thể nào đòi hỏi quá mức, hay là dùng mạng sống của mình để liều vì tò mò thế giới của tu sĩ ra sao được.Cho nên khi cả ba cùng rời đi, tiến vào hang động của tên tà tu kia.Dạ Minh thay vì đứng yên hóng chuyện.Như tự biết bản thân của mình ra sao.Hắn không lựa chọn đứng yên tại vị trí ban đầu.Mà thay vào đó, lại đi đến một chỗ khá kín đáo, nhiều cây bụi, đề ngồi vào đó, hồi hộp chờ đợi kết quả từ bên trên kia.[Không biết khi nào, mình mới trở thành tu sĩ đây.]Bằng một ánh mắt ước ao nhìn về phía hang động, Dạ Minh suy nghĩ.Mà trông khi đó, ở phía của ba người Bạch Long, Mạch Trường Thanh và Phù Hạo Nhiên.Dẫn đầu là Mạch Trường Thanh, giờ phút này đã bước bước đầu tiên vào cửa hang.Từ bên trong cửa hang sâu, kể cả không phải là tu sĩ, vẫn có thể nghe được vài tiếng thút thít nhỏ.Mạch Trường Thanh đối với loại âm thanh này rất là đề phòng.Còn phía Phù Hạo Nhiên, chỉ mới nghe thấy tiếng khóc đó vọng từ bên trong hang ra, hắn như là một tu sĩ luôn hướng về chính đạo, dễ dàng bị làm cho hấp tấp lên, chỉ muốn xông nhanh vào phía trong.Vì theo đầu óc của hắn nghĩ, tiếng thút thít này hẳn là đến từ những đứa trẻ con ở trong làng.Những đứa trẻ vì do hắn đuổi tên tà tu kia đến đây, mới bị bắt trở thành chất dinh dưỡng cho tên tà tu kia.Theo bản năng muốn cứu giúp của mình, Phù Hạo Nhiên ngay sau đó giống như không thể bình tĩnh được mà muốn vượt qua sư huynh của mình để chạy ngay vào phía trong.Thế nhưng, thay vì để cho hắn làm thế.Một cánh tay ngay tức thì bắt hắn lại, giữ chặt."Ngươi tính làm gì?"Gương mặt không tỏ ra giận giữ, hay bất ngờ, Mạch Trường Thanh một bộ nghiêm túc nhiếu mày với Phù Hạo Nhiên."Ta...sư huynh, huynh không nghe thấy ư. Đó là những đứa trẻ trong thôn, chúng ta nhanh lên hãy đi cứu chúng."Một cách gấp gáp, Phù Hạo Nhiên thúc dục.Với điều này, tay của hắn còn bị Mạch Trường Thanh giữ chặt hơn."Suốt ngày, ngươi cũng chỉ biết gây chuyện. Ta còn chưa vào, ngươi lại đến trước? Thật sự không sợ chết?"Mạch Trường Thanh lạnh nhạt hỏi."Ta...hắn bị thương rồi, với tình trạng đó, ta có thể đối phó được.""Đối phó được?"Mạch Trường Thanh cười khẩy mỉa mai."Bây giờ ngươi tiến vào trước, thứ đợi ngươi chỉ là cái chết Hạo Nhiên. Đừng có hấp tấp hơn ta, đừng tại phía sau đi. Nếu những đứa trẻ kia còn sống, vậy chúng ta sẽ cứu. Còn nếu không...tốt nhất, ngươi đừng vì vậy mà muốn quá để tâm.""...Ta...ta hiểu rồi."Như là một người tu hành, Phù Hạo Nhiên có thể hiểu ý được Mạch Trường Thanh đang nói cái gì.Đây rõ chính là ý muốn bảo hắn nội tâm không được vì chuyện này mà dao động.Người tu hành lúc nào cũng cần một nội tâm cứng rắng.Phàm nhân cũng chỉ là phàm nhân, đối với người tu hành cũng lắm thì chết là chết, không phải cái gì quan trọng.Nếu như vì chuyện này mà day dứt, hại đến đạo tâm, như vậy trên con đường sao này, chắc chắn sẽ đối diện với những vấn đề khó có thể vượt qua.Thậm chí là tâm ma."Và ta nghĩ...những đứa trẻ kia, chúng sớm đã...hà...tất cả là do ta. Nó không liên quan gì đến ngươi Hạo Nhiên, đừng có tự trách mình, ngươi hiểu chứ?"Như là một người có đạo tâm kiên cố, thay vì để cho Phù Hạo Nhiên lúng quá sâu vào chuyện này khó có thể rút ra được.Chớp lấy cơ hội này, Mạch Trường Thanh đã cố lôi kéo vấn đề này về phía của mình, như là người đã gây ra mọi chuyện.Không hề biết những điều này.Phù Hạo Nhiên khi nghe sư huynh mình nói vậy, tuy trong lòng mình tự trách, hắn cũng có một chút đỡ gánh nặng đi, vì kể ra đúng là một phần trách nhiệm này cũng là do Mạch Trường Thanh gây ra, khi dùng lá phù kia nhưng lại để tên tà tu này bỏ chạy quá dễ dàng.Nhưng kể ra thì, hắn cũng không biết là sư huynh của hắn đã cố gắng như thế nào để đối phó tên tà tu kia, trong lúc bảo vệ hắn.Nếu như có người ngoài cuộc nhìn vào cả hai trước đó, rõ ràng Phù Hạo Nhiên tỏ ra mình rất là gánh nặng.Thậm chí là cục tạ cực lớn đối với việc lịch luyện lần này của Mạch Trường Thanh.Nhưng với tư cách là một sư huynh, cũng như được sư thúc trông cậy vào, hắn không thể không nhận xuống cái trách nhiệm này, cũng như thao hết tâm giúp cho Phù Hạo Nhiên giữ vững đạo tâm, cũng như chính chắn hơn sau lần xuống núi này."Ta hiểu rồi sư huynh."Không hiểu ý tốt của Mạch Trường Thanh, nhưng vẫn hiểu được việc mình định làm hiện tại là ngu ngốc.Cho nên thay vì cố gắng tiến lên tiếp, Phù Hạo Nhiên đã bước lùi về sau trong cái thả tay của Mạch Trường Thanh.Thấy tên này ngoan ngoãn nghe lời như vậy.Mạch Trường Thanh trong lòng cũng không khỏi thở ra, mà đưa mắt nghiêm túc hướng vào trong hang.Qua những âm thanh thút thít, khóc lóc này.Hắn rõ ràng có cảm thấy được một chút sóng linh khí nhẹ.Nếu như không phải lúc nãy cản lại Phù Hạo Nhiên kịp, có lẽ tên sư đệ này của hắn đã dính phải cái bẫy do tên tà tu kia tạo ra để phòng vệ với người xâm nhập rồi.Tà tu chính là như vậy.Không rõ bọn chúng dùng mánh khoé gì để thi triển thuật pháp của người tu hành.Nhưng chắc chắn có thể nói rằng, chúng đều cực kỳ quỷ dị và khó đề phòng.Nếu không phải Mạch Trường Thanh kiến thức rộng, đối với mấy tu sĩ khác, chưa đối mặt với tà tu nhiều lần, chắc chắn là sẽ không dễ dàng nhận ra được."Tiến bối, ngài nghĩ thế nào?"Nói, Mạch Trường Thanh tiếp tục bước một cách cẩn trọng đi vào trong.Tay cầm kiếm không ngừng căng cứng, chỉ cần có một chút dị động, khẳng định là hẳn sẽ rút kiếm ngay mà không chần chừ."Ngươi nói đúng, lũ trẻ kia, chúng đã không còn trên đời này rồi. Tiếng thút thít kia, chẳng qua là chiêu trò của tên tà tu kia để mê hoặc tu sĩ thiếu kinh nghiệm mà thôi. Nếu như ta đoán không nhầm, kể từ khi ta ngươi và sư đệ của ngươi, vừa bước vào đây, có lẽ tên đó cũng đã nhận ra."Bạch Long nhẹ nhàng phân tích nói.Đồng thời mắt rắn của hắn liếc nhẹ.Không như mắt của người thường sẽ rất khó thấy những giao động bất thường trong không khí.Mạch Trường Thanh có thể sẽ còn cảm nhận được linh khí dao động.Thì với Bạch Long, bây giờ hắn còn có thể thấy được cả sóng linh khí đang lăng tăng trong không trung.Khi tiếng khóc thút thít kia phát ra.Một luồng sóng linh khí sẽ hướng về phía cả ba đánh vào.Nó rất yếu ớt để hại đến dù là phàm nhân.Thế nhưng, giống với một kiểu sóng âm rada, thứ này sau khi va vào vật thể như cả ba, sẽ liền dội về lại vị trí ban đầu.Theo những mánh khoé mà Bạch Long biết trong ký ức.Với chiêu trò cấp thấp này, hắn dễ dàng có thể đoán ra được tình hình của đối phương bên kia thế nào."Quả nhiên là như vậy sao?"Cũng đoán được một chút từ trước, nghe được Bạch Long khẳng định, Mạch Trường Thanh cũng tự nhiên ý thức được rõ hơn sự nguy hiểm mình sắp đối mặt.Thay vì chỉ là cầm kiếm chặt bằng tay trái, vào lúc này tay phải của hắn cũng đã đặt lên chui của thanh kiếm.Ở phía sau hắn, thấy sư huynh của mình trò chuyện cùng với Bạch Long, Phù Hạo Nhiên cũng hiểu được mọi chuyện, mà cấp tóc mang bên trong người ta vào lá phù để làm vũ khí.Mấy thứ này có uy lực khá mạnh, nếu biết sử dụng, chắc chắn sẽ là một món lợi khí tốt, có thể vượt cấp khiêu chiến.Thế nhưng đó cũng chỉ là biết sử dụng đúng cách, với Phù Hạo Nhiên, người có thể vẽ phù, nhưng lại thiếu khuyết đi khả năng chiến đấu, thì mấy lá phù thế này, gần như là để bảo vệ hắn cũng là thấy tốt lắm rồi.Tí tách...tí tách...Càng đi sâu vào trong sau đó.Không khí bên trong của hang động ngày càng trở nên lạnh lẽo đi và ẩm ướt.Vang vảng bên tai, nghe rất rõ ràng từng tiếng khóc nất lên của trẻ con."Ư..."Mạch Trường Thanh còn đang tính toán xử lý tên tà tu kia thế nào, thì lúc này, trong vô thức đã bịt mũi lại vì một mùi hôi thối theo không khí bên trong hang động thổi tới.Nó chính là mùi của xác thịt thối rửa.Một mùi hương kinh dị với bất cứ kẻ nào, kể cả đó là tu sĩ.Mạch Trường Thanh và Bạch Long không phải lần đầu nghe mùi này còn dễ chịu.Về phía Phù Hạo Nhiên, giờ sắc mặt của hắn đã sớm tệ đi, nếu không phải là tu sĩ có thể nít thở được, chắc giờ hắn còn chưa kịp làm gì đã bỏ chạy rồi.Và còn chưa để Phù Hạo Nhiên kịp thích nghi với điều kiện này.Ngay lúc cả ba vừa cảm nhận được mùi hôi thối sộc đến từ sâu trong hang động.Những tiếng bước chân nhỏ vội vã đã cất lên trong tai của tất cả."Không, không muốn!! Cứu cứu với!! Cứu với! Con không muốn chết, cha mẹ, cô chú. Cứu con với!!!"Đó là những âm thanh rất dễ khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.Nó dường như là phát ra từ miệng của một đứa trẻ sợ hãi.Nếu như là người bình thường, có lẽ đã vì những âm âm thanh này làm cho mất cảnh giác.Thế nhưng, Bạch Long và Mạch Trường Thanh lại không như vậy.Kể từ khi nghe thấy tiếng bước chân kia vội vã chạy đến cả ba.Mạch Trường Thanh tay phải đã nắm chặt lấy chui kiếm.Đợi đến khi có một cái bóng đen lao vụt ra từ trong hang về phía bọn họ, hắn không hề một chút lưu tình rút kiếm cuốn theo linh khí trong cơ thể quét về phía thứ đó.Chỉ một chém nhẹ nhàng, lấy cảnh giới Thần Thông ngũ tầng của mình, Mạch Trường Thanh còn không hao lấy một chút tâm trí, dễ dàng cắt thứ vừa lao đến cả ba thành hai nửa.Bị kiếm khí của Mạch Trường Thanh quét qua.Thứ đang chạy đến cả ba với giọng điệu của một đứa trẻ đột ngột dừng lại, rồi mau chóng tách ra làm hai ngã xuống đất.Trong bóng tối, lấy con mắt của cả ba người có thể nhìn rõ.Thứ chạy đến trước đó chính là một thi thể.Không phải là vì Mạch Trường Thanh giết rồi mới trở thành thi thể.Mà thật sự đó là một cái thi thể với mặt, tóc tai và da thịt trên cơ thể đều bị thối rữa, bốc mùi hôi thối của một đứa trẻ.Nếu là người bình thường, không có chút phòng bị nào như Phù Hạo Nhiên trước đó, người bây giờ bị kinh ngạc, cũng sớm nhận ra lý do sư huynh của mình lại lạnh lùng thế kia, chắc chắn là đã bị trúng kế rồi.Trong thuật pháp của lũ tà tu, cái này có thể gọi là thi dẫn thuật.Một thuật tựa như điều khiển con rối vậy.Nhưng khác ở chỗ, đó chính là thứ này dùng xác ngươi để xử dụng.Cảnh giới cao, có lẽ sẽ làm ra được gì đó.Nhưng trước mắt đến có thể thấy được, đây cùng lắm chỉ là một chiêu trò muốn thăm dò cả ba mà thôi.Bốp bốp bốp."Hay cho tu sĩ chính đạo, nói rút kiếm là rút kiếm, còn không một chút nào lưu tình. Ngươi...thật sự không sợ đó là một đứa trẻ còn sống sờ sờ, bị ngươi giết lầm sao?"Từ trong bóng tối. Những tiếng bước chân cùng với tiếng vỗ tay, mang theo giọng nói trêu chọc. Một bóng người với mái tóc tả tơi, cùng một gương mặt hóc hác đã bước ra đối diện với cả ba.Không giống như Mạch Trường Thanh và Phù Hạo Nhiên nghĩ.Khi gặp lại tên này, đúng vậy, hắn chính là tên tà tu kia, chắc chắn là hắn sẽ không thể nào dễ dàng vượt qua được vết thương gây ra bởi tấm kiếm phù trước đó trong tay của Mạch Trường Thanh.Nhưng xem ra...Mạch Trường Thanh lần này vẫn là coi nhẹ khả năng hồi phục của tên tà tu này.Vì khi gặp nhau, từ trên người tên tà tu này, Mạch Trường Thanh lại không ngờ có thể cảm nhận được một sóng linh khí hỗn tạp ổn định, chứng tỏ hắn đã hồi phục ít nhiều.Nhưng dù vậy, nó cũng không có nghĩa là hắn sẽ cảm thấy ngoài dự đoán.Bắt mấy đứa trẻ, lại trốn tránh cả hai lâu như vậy.Giờ biết cả hai tiến vào còn không có ý định sẽ tìm cách thoát thân.Đây rõ ràng là tên này đã và đang ở trong tình thế hồi phục phần nào, thậm chí là khoẻ mạnh hoàn toàn rồi."Ngươi...lắm lời quá."Biết thừa nhiều lời chỉ tổ khiến bản thân bất lợi.Ngay khi vừa lên tiếng, kiếm trong tay của Mạch Trường Thanh đã lao về phía cổ của tên tà tu kia, trong khi cả cơ thể hắn thì hướng về phía trước phóng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me