Longfic Chanbaek Hunhan Hunbaek 66
Chương 2. Người đó. Part 1- Trắng
Chưng cái cảnh "Người đó" ngoan ngoãn cưỡng ép ngồi xếp bằng trên ghế, bờ mi nhắm khẽ run run, cơ mặt đã sớm co lại thành một nhúm.Bạch Hiền tủm tỉm, khóe miệng muốn không giữ được nữa mà bật tungMột ánh sáng kim loại lóe sáng... Tiến lại gần "nạn nhân trẻ người non dạ"......"Anh nhớ ngồi yên nha, cũng đừng mở mắt""Hừ hừ"_ Rên rỉ."Không tin em?"_ Cậu giở giọng như vờ giận dỗi."Tin..tin"_ Hắn lập tức nín thở."Ok, bắt đầu làm đây...."_ Bạch Hiền thở hắt một hơi, đôi mắt lạnh lùng, một tay hạ thủ chẳng lưu tình....
Bạch Hiền nhẹ nhàng úp cái tô lên đầu "Người đó"...
Những đường cắt nhanh chóng và sắc lẹ vụt qua, mấy sợi tóc đen xoăn rơi lã chã~~~~
Vòng qua sau gáy, đường kéo lạnh kết thúc ở đỉnh trán nơi bắt đầu.
"Người đó" nhất định là không chịu cắt tóc đã lâu, mái rất dài, Bạch Hiền phải rày xấu trai lắm lắm luôn mới chịu chọn hôm mát giời mà bấm bụng để cậu cắt tóc. Và tất nhiên, Bạch Hiền đã múa kéo bằng tất cả sự chân thành. ( ̄︶ ̄)
"Xong rồi! Anh...tự mình ra xem đi...."1 ph...2ph....3ph.... Trừng trừng nhìn hình ảnh quái dị hiện lên trong gương.Tiếp tục,1 s2 s3 s sau.....
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"_ "Người đó" vò chặt cái mái lại như một bụi chuối con tóc là tóc, thà như thế còn hơn để cái thứ xiêu xiêu vẹo vẹo cộng ngắn cộng dài này trên đầu, quay sang chẳng biết là lườm nguýt hay mếu dở khóc dở với cậu.
Qủa đầu này. Tóc phải gọi là đã cắt viền theo bát úp mà cũng không xong, lưa thưa 1 3 6 9 tranh nhau làm tổ trưởng.
Bạch Hiền núp sau vành ghế, ló mỗi hai cái con mắt cong cong ra, cười cười giã lả.
"Cũng không tệ lắm, NHỈ?"
"Người đó" nghe xong chỉ muộn độn thổ. Câm nín luôn.
Quay lại nhìn gương một lần nữa, lại quay sang liếc "kẻ tội đồ ham hố muốn thử mình làm thợ cắt tóc" với đôi mắt trong veo kia."Anh không chịu đâu, xấu chết anh!""Hờ hờ.... khỏi lo, bình thường cũng có đẹp đâu mà""Em vừa nói cái gì"Thôi thôi rồi, làm sao ngày mai ta có thể vác cái đầu này đến công ty được chứ. Rồi nhân viên cấp dưới sẽ được đón nhận quả bom ghê gớm thế nào khi chứng kiến sự lố bịch lịch sử của vị sếp tổng uy nghiêm phong độ của họ.Bạch Hiền nhìn "Người đó" quẫn bách vật vã trong đau khổ mà không dám một lời quở trách mình thì buồn cười lắm. Cậu phá lên cười như nắc nẻ."Hahahahahaha""Không được cười!" > A < )!!!!!!!!"Hahahahahahahahahahahahahahahahahhahahahahahaha...ok ok, sắp ngừng cười rồi đây..."
Tiếp tục cắm đầu vô gương xoay đi xoay lại, khiến cái đấu nấm lại còn tung lên xòe qua xòe lại. Trông thiệt giống như........
"Trông thiệt giống như.... cái chụp đèn ý!!!!!"_ Người đó nước mắt lưng tròng gào lên TT ^ TT"Chụp đèn?? Phụt!"_ Bạch Hiền suýt nữa, tôi nói là suýt nữa vừa lấy lại được nhịp thở, nay lại lăn toài cả người ra đất mà cười muốn đau cả thành bụng."Hahahahahhahahahahahahahahahahahahahahahaha, phải phải, từ nãy giờ cứ ngờ ngợ giống cái gì. Hóa ra là cái chụp đèn. Giống lắm giống lắm. *** tổng đội chụp đèn lên đầu. Ôi chao, hahahahahhahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha"
Tôi cũng đến chịu cậu cục mầm ạ = A = ")
Cười nhiều như thế. Hạnh phúc nhiều như thế. Nhưng đến khi tỉnh giấc mộng thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Chưng cái cảnh "Người đó" ngoan ngoãn cưỡng ép ngồi xếp bằng trên ghế, bờ mi nhắm khẽ run run, cơ mặt đã sớm co lại thành một nhúm.Bạch Hiền tủm tỉm, khóe miệng muốn không giữ được nữa mà bật tungMột ánh sáng kim loại lóe sáng... Tiến lại gần "nạn nhân trẻ người non dạ"......"Anh nhớ ngồi yên nha, cũng đừng mở mắt""Hừ hừ"_ Rên rỉ."Không tin em?"_ Cậu giở giọng như vờ giận dỗi."Tin..tin"_ Hắn lập tức nín thở."Ok, bắt đầu làm đây...."_ Bạch Hiền thở hắt một hơi, đôi mắt lạnh lùng, một tay hạ thủ chẳng lưu tình....
Bạch Hiền nhẹ nhàng úp cái tô lên đầu "Người đó"...
Những đường cắt nhanh chóng và sắc lẹ vụt qua, mấy sợi tóc đen xoăn rơi lã chã~~~~
Vòng qua sau gáy, đường kéo lạnh kết thúc ở đỉnh trán nơi bắt đầu.
"Người đó" nhất định là không chịu cắt tóc đã lâu, mái rất dài, Bạch Hiền phải rày xấu trai lắm lắm luôn mới chịu chọn hôm mát giời mà bấm bụng để cậu cắt tóc. Và tất nhiên, Bạch Hiền đã múa kéo bằng tất cả sự chân thành. ( ̄︶ ̄)
"Xong rồi! Anh...tự mình ra xem đi...."1 ph...2ph....3ph.... Trừng trừng nhìn hình ảnh quái dị hiện lên trong gương.Tiếp tục,1 s2 s3 s sau.....
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"_ "Người đó" vò chặt cái mái lại như một bụi chuối con tóc là tóc, thà như thế còn hơn để cái thứ xiêu xiêu vẹo vẹo cộng ngắn cộng dài này trên đầu, quay sang chẳng biết là lườm nguýt hay mếu dở khóc dở với cậu.
Qủa đầu này. Tóc phải gọi là đã cắt viền theo bát úp mà cũng không xong, lưa thưa 1 3 6 9 tranh nhau làm tổ trưởng.
Bạch Hiền núp sau vành ghế, ló mỗi hai cái con mắt cong cong ra, cười cười giã lả.
"Cũng không tệ lắm, NHỈ?"
"Người đó" nghe xong chỉ muộn độn thổ. Câm nín luôn.
Quay lại nhìn gương một lần nữa, lại quay sang liếc "kẻ tội đồ ham hố muốn thử mình làm thợ cắt tóc" với đôi mắt trong veo kia."Anh không chịu đâu, xấu chết anh!""Hờ hờ.... khỏi lo, bình thường cũng có đẹp đâu mà""Em vừa nói cái gì"Thôi thôi rồi, làm sao ngày mai ta có thể vác cái đầu này đến công ty được chứ. Rồi nhân viên cấp dưới sẽ được đón nhận quả bom ghê gớm thế nào khi chứng kiến sự lố bịch lịch sử của vị sếp tổng uy nghiêm phong độ của họ.Bạch Hiền nhìn "Người đó" quẫn bách vật vã trong đau khổ mà không dám một lời quở trách mình thì buồn cười lắm. Cậu phá lên cười như nắc nẻ."Hahahahahaha""Không được cười!" > A < )!!!!!!!!"Hahahahahahahahahahahahahahahahahhahahahahahaha...ok ok, sắp ngừng cười rồi đây..."
Tiếp tục cắm đầu vô gương xoay đi xoay lại, khiến cái đấu nấm lại còn tung lên xòe qua xòe lại. Trông thiệt giống như........
"Trông thiệt giống như.... cái chụp đèn ý!!!!!"_ Người đó nước mắt lưng tròng gào lên TT ^ TT"Chụp đèn?? Phụt!"_ Bạch Hiền suýt nữa, tôi nói là suýt nữa vừa lấy lại được nhịp thở, nay lại lăn toài cả người ra đất mà cười muốn đau cả thành bụng."Hahahahahhahahahahahahahahahahahahahahahaha, phải phải, từ nãy giờ cứ ngờ ngợ giống cái gì. Hóa ra là cái chụp đèn. Giống lắm giống lắm. *** tổng đội chụp đèn lên đầu. Ôi chao, hahahahahhahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha"
Tôi cũng đến chịu cậu cục mầm ạ = A = ")
Cười nhiều như thế. Hạnh phúc nhiều như thế. Nhưng đến khi tỉnh giấc mộng thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me